Chương 34:
Thị Kim
30/01/2024
Bốn năm học cùng trường cộng với nhiều năm chơi thân, dù đánh chết Cố Miểu cũng không tin Giang Lục Đinh là loại người khốn nạn như vậy, thế nhưng Giang Lục Đinh nhất quyết không chịu nói, cô ấy cũng không thể làm gì được, cuối cùng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại.
Giang Lục Đinh ngồi ngẩn người trên ghế sofa một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Nếu không phải lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở núi Mi Sơn, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ có dũng khí theo đuổi Phó Minh Tông.
Hẳn là anh ấy sẽ ghét cô lắm đây. Người chủ động theo đuổi anh ấy là cô, nhưng sau khi hai người ở bên nhau thì cũng chính cô đã đá anh ấy thẳng cẳng.
Đó là lần duy nhất cô yêu thầm một người, lần duy nhất cô chủ động theo đuổi người ta, nhưng không ngờ lại kết thúc vì chính sự "bạc tình bạc nghĩa" của cô. Thật ra điều đớn đau nhất không phải là không có được, mà là có được rồi lại để mất đi, nghĩ ngợi trăm lần nhưng cuối cùng chỉ là một hồi tiếc nuối.
Ký ức như một dòng nước lũ mất đi khống chế, trào ra ồ ạt như vỡ đê khiến đầu óc trở nên hỗn loạn. Giang Lục Đinh không còn tâm trạng sáng tác tiểu thuyết nữa, cô ngồi loay hoay trước máy tính suốt hai tiếng đồng hồ mà ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không gõ ra được, cuối cùng cô dứt khoát tắt máy, nằm phịch xuống giường nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Đồng Đồng ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn lên hẳn, cậu nói muốn chơi trốn tìm với Giang Lục Đinh. Vườn hoa sau nhà là một nơi tuyệt vời để chơi trốn tìm, ở đó có cây có hoa, còn có cả hòn non bộ.
Hoắc Đồng Đồng chạy ra vườn hoa tìm chỗ trốn.
Giang Lục Đinh đứng dưới tán cây hải đường, đưa lưng về phía vườn hoa. Dựa theo giao ước, cô đếm nhẩm đến 50 sẽ bắt đầu đi tìm cậu bé.
Ánh nắng xế chiếu đã mất đi sức nóng của buổi trưa, dưới bóng cây, gió nhẹ nhàng thổi qua mát rượi.
Giang Lục Đinh nhẩm đếm, lúc ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đông nam của tầng thượng, cô hơi ngẩn người.
Tòa nhà chính chỉ có hai tầng, trên tầng cao nhất cũng trồng một ít hoa cỏ, ngoài ra còn có một chiếc xích đu làm bằng gỗ thông, cây tiêu huyền phương đông mọc men theo tường nhà, cành lá tươi tốt chùm lên góc đông nam của tầng thượng, tạo thành một bóng râm.
Thế mà Hoắc Dịch Đình lại ngồi dưới bóng râm đó.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống dưới, hắt lên người anh. Áo sơ mi màu xanh lam với sắc thái lạnh lẽo làm nổi bật dáng vẻ mảnh khảnh và cô đơn, dường như ánh mặt trời nóng bỏng mức nào cũng không thể sưởi ấm một pho tượng.
Cách một khoảng không xa không gần, Giang Lục Đinh có thể nhìn thấy trên tay anh không có sách, không có tạp chí, không có tài liệu, thậm chí còn không có lấy một ly nước.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là: anh cũng giống cô, hai người họ đã ngồi ngẩn người suốt hai tiếng đồng hồ.
Sự khác biệt là cô nhớ về bạn trai cũ của mình, còn anh thì có lẽ đang nghĩ tới vợ cũ của anh, mà điểm tương đồng giữa hai người là, bạn trai cũ của cô ghét cô, và hình như vợ cũ của anh cũng ghét anh.
Cái tật dễ mềm lòng của Giang Lục Đinh lại bắt đầu phát tác, hơn nữa không hiểu vì sao mà cô còn sinh ra một chút cảm khái đồng bệnh tương liên với anh.
Giang Lục Đinh ngồi ngẩn người trên ghế sofa một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Nếu không phải lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở núi Mi Sơn, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ có dũng khí theo đuổi Phó Minh Tông.
Hẳn là anh ấy sẽ ghét cô lắm đây. Người chủ động theo đuổi anh ấy là cô, nhưng sau khi hai người ở bên nhau thì cũng chính cô đã đá anh ấy thẳng cẳng.
Đó là lần duy nhất cô yêu thầm một người, lần duy nhất cô chủ động theo đuổi người ta, nhưng không ngờ lại kết thúc vì chính sự "bạc tình bạc nghĩa" của cô. Thật ra điều đớn đau nhất không phải là không có được, mà là có được rồi lại để mất đi, nghĩ ngợi trăm lần nhưng cuối cùng chỉ là một hồi tiếc nuối.
Ký ức như một dòng nước lũ mất đi khống chế, trào ra ồ ạt như vỡ đê khiến đầu óc trở nên hỗn loạn. Giang Lục Đinh không còn tâm trạng sáng tác tiểu thuyết nữa, cô ngồi loay hoay trước máy tính suốt hai tiếng đồng hồ mà ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không gõ ra được, cuối cùng cô dứt khoát tắt máy, nằm phịch xuống giường nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Đồng Đồng ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn lên hẳn, cậu nói muốn chơi trốn tìm với Giang Lục Đinh. Vườn hoa sau nhà là một nơi tuyệt vời để chơi trốn tìm, ở đó có cây có hoa, còn có cả hòn non bộ.
Hoắc Đồng Đồng chạy ra vườn hoa tìm chỗ trốn.
Giang Lục Đinh đứng dưới tán cây hải đường, đưa lưng về phía vườn hoa. Dựa theo giao ước, cô đếm nhẩm đến 50 sẽ bắt đầu đi tìm cậu bé.
Ánh nắng xế chiếu đã mất đi sức nóng của buổi trưa, dưới bóng cây, gió nhẹ nhàng thổi qua mát rượi.
Giang Lục Đinh nhẩm đếm, lúc ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đông nam của tầng thượng, cô hơi ngẩn người.
Tòa nhà chính chỉ có hai tầng, trên tầng cao nhất cũng trồng một ít hoa cỏ, ngoài ra còn có một chiếc xích đu làm bằng gỗ thông, cây tiêu huyền phương đông mọc men theo tường nhà, cành lá tươi tốt chùm lên góc đông nam của tầng thượng, tạo thành một bóng râm.
Thế mà Hoắc Dịch Đình lại ngồi dưới bóng râm đó.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống dưới, hắt lên người anh. Áo sơ mi màu xanh lam với sắc thái lạnh lẽo làm nổi bật dáng vẻ mảnh khảnh và cô đơn, dường như ánh mặt trời nóng bỏng mức nào cũng không thể sưởi ấm một pho tượng.
Cách một khoảng không xa không gần, Giang Lục Đinh có thể nhìn thấy trên tay anh không có sách, không có tạp chí, không có tài liệu, thậm chí còn không có lấy một ly nước.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là: anh cũng giống cô, hai người họ đã ngồi ngẩn người suốt hai tiếng đồng hồ.
Sự khác biệt là cô nhớ về bạn trai cũ của mình, còn anh thì có lẽ đang nghĩ tới vợ cũ của anh, mà điểm tương đồng giữa hai người là, bạn trai cũ của cô ghét cô, và hình như vợ cũ của anh cũng ghét anh.
Cái tật dễ mềm lòng của Giang Lục Đinh lại bắt đầu phát tác, hơn nữa không hiểu vì sao mà cô còn sinh ra một chút cảm khái đồng bệnh tương liên với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.