Chương 35:
Thị Kim
30/01/2024
Cô rất muốn đi tới trước mặt anh và khuyên anh rằng: Ông chủ Hoắc, đừng buồn nữa, thất tình ly hôn cũng không có gì to tát, thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà chẳng có hoa thơm. Nếu thật sự không tìm được hoa thơm phù hợp thì còn có vô số cây cỏ khác mà.
Đợi đến khi cô nhận ra mình lại để đầu óc đi chơi xa thì miệng đã nhẩm đếm đến tận 76, lúc này mới vội vàng xoay người đi tìm Hoắc Đồng Đồng.
Chơi trốn tìm với bạn nhỏ Hoắc Đồng Đồng, thời gian tìm thấy cậu bé không được quá dài cũng không được quá ngắn, nhất định phải ước lượng vừa đủ, nếu quá ngắn thì người ta sẽ không có cảm giác thành tựu, nếu quá dài thì cậu nhóc này sẽ mất kiên nhẫn.
Thật ra Giang Lục Đinh đã nhìn thấy cái mông nhỏ của cậu bé lấp ló sau hòn non bộ rồi, nhưng cô vẫn vờ như không nhìn thấy, đi lướt qua người cậu, miệng còn lẩm bẩm: "Ôi trời, rốt cuộc bạn nhỏ Đồng Đồng của chúng ta đang trốn ở đâu đây?"
Một tiếng cười khúc khích truyền tới từ phía sau hòn non bộ.
Giang Lục Đinh lại tiếp tục đi về phía trước, giả vờ ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm.
Khi đi ngang qua khoảng đất trống giữa thảm cỏ, cô lại không kìm được mà đưa mắt nhìn thêm vài lần, rốt cuộc chỗ này để trống làm gì nhỉ?
Hai cô trò ở ngoài vườn chơi trốn tìm đến tận gần lúc ăn tối, Hoắc Đồng Đồng về phòng tắm rửa thay quần áo rồi đi cùng Giang Lục Đinh đến phòng ăn.
Nhìn sắc mặt của Hoắc Dịch Đình có vẻ trầm tĩnh và lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều. Hoắc Đồng Đồng vốn rất vui vẻ thích thú thì lúc này cũng cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Giang Lục Đinh vừa nghĩ đến cảnh tượng anh bị làm nhục trưa nay, trong lòng nhất thời cũng thấy hơi sợ hãi. Một Hoắc Dịch Đình ngồi tít trên cao lại bị người ta hắt cà phê, quả thực là không còn gì nhục nhã hơn. Hơn nữa còn bị cô bắt gặp tận mắt, nếu đang ở phong kiến thì có lẽ cô đã bị diệt khẩu rồi.
Bình thường khi tâm trạng không tốt, người ta sẽ luôn tìm một cách nào đó để trút giận, cả chiều nay Hoắc Dịch Đình đều ôm cục tức ngồi trên tầng thượng, không vận động, cảm xúc tiêu cực không được trút ra ngoài sẽ ngày càng tích tụ nhiều hơn.
Quả nhiên, vừa ăn cơm tối xong đã thấy anh nghiêm mặt, dáng vẻ hệt như Hoàng Thượng kiểm tra bài vở của Hoàng Tử, hỏi Hoắc Đồng Đồng: "Hôm nay cô giáo dạy con học Đệ Tử Quy rồi đúng không?"
Hoắc Đồng Đồng rón rén gật đầu: "Dạy rồi ạ."
"Đọc cho ba nghe."
Giang Lục Đinh thầm than không ổn, Đồng Đồng đi chơi cả ngày nay, chỉ sợ đã quên hết những gì đã học sáng nay. Không ngoài dự đoán, Hoắc Đồng Đồng ấp a ấp úng, đọc mãi không thành câu.
Hoắc Dịch Đình lạnh lùng nói: "Úp mặt vào tường, phạt đứng nửa tiếng đồng hồ."
Hoắc Đồng Đồng mếu máo sắp khóc.
Giang Lục Đinh vội vàng đứng ra hòa giải: "Anh Hoắc, tất cả đều là tại tôi, sáng nay đã dạy cho Đồng Đồng nhưng buổi chiều lại không cho thằng bé ôn lại."
Ánh mắt của Hoắc Dịch Đình đang đặt trên người Đồng Đồng di chuyển đến gương mặt đầy lo lắng của Giang Lục Đinh, nói lạnh không lạnh nhưng lại làm cho người ta căng thẳng vô cùng. Một suy nghĩ khó mà tưởng tượng nổi đang dâng lên trong đầu Giang Lục Đinh, không phải anh ta định phạt cô đứng úp mặt vào tường giống Đồng Đồng đấy chứ?
Đợi đến khi cô nhận ra mình lại để đầu óc đi chơi xa thì miệng đã nhẩm đếm đến tận 76, lúc này mới vội vàng xoay người đi tìm Hoắc Đồng Đồng.
Chơi trốn tìm với bạn nhỏ Hoắc Đồng Đồng, thời gian tìm thấy cậu bé không được quá dài cũng không được quá ngắn, nhất định phải ước lượng vừa đủ, nếu quá ngắn thì người ta sẽ không có cảm giác thành tựu, nếu quá dài thì cậu nhóc này sẽ mất kiên nhẫn.
Thật ra Giang Lục Đinh đã nhìn thấy cái mông nhỏ của cậu bé lấp ló sau hòn non bộ rồi, nhưng cô vẫn vờ như không nhìn thấy, đi lướt qua người cậu, miệng còn lẩm bẩm: "Ôi trời, rốt cuộc bạn nhỏ Đồng Đồng của chúng ta đang trốn ở đâu đây?"
Một tiếng cười khúc khích truyền tới từ phía sau hòn non bộ.
Giang Lục Đinh lại tiếp tục đi về phía trước, giả vờ ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm.
Khi đi ngang qua khoảng đất trống giữa thảm cỏ, cô lại không kìm được mà đưa mắt nhìn thêm vài lần, rốt cuộc chỗ này để trống làm gì nhỉ?
Hai cô trò ở ngoài vườn chơi trốn tìm đến tận gần lúc ăn tối, Hoắc Đồng Đồng về phòng tắm rửa thay quần áo rồi đi cùng Giang Lục Đinh đến phòng ăn.
Nhìn sắc mặt của Hoắc Dịch Đình có vẻ trầm tĩnh và lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều. Hoắc Đồng Đồng vốn rất vui vẻ thích thú thì lúc này cũng cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Giang Lục Đinh vừa nghĩ đến cảnh tượng anh bị làm nhục trưa nay, trong lòng nhất thời cũng thấy hơi sợ hãi. Một Hoắc Dịch Đình ngồi tít trên cao lại bị người ta hắt cà phê, quả thực là không còn gì nhục nhã hơn. Hơn nữa còn bị cô bắt gặp tận mắt, nếu đang ở phong kiến thì có lẽ cô đã bị diệt khẩu rồi.
Bình thường khi tâm trạng không tốt, người ta sẽ luôn tìm một cách nào đó để trút giận, cả chiều nay Hoắc Dịch Đình đều ôm cục tức ngồi trên tầng thượng, không vận động, cảm xúc tiêu cực không được trút ra ngoài sẽ ngày càng tích tụ nhiều hơn.
Quả nhiên, vừa ăn cơm tối xong đã thấy anh nghiêm mặt, dáng vẻ hệt như Hoàng Thượng kiểm tra bài vở của Hoàng Tử, hỏi Hoắc Đồng Đồng: "Hôm nay cô giáo dạy con học Đệ Tử Quy rồi đúng không?"
Hoắc Đồng Đồng rón rén gật đầu: "Dạy rồi ạ."
"Đọc cho ba nghe."
Giang Lục Đinh thầm than không ổn, Đồng Đồng đi chơi cả ngày nay, chỉ sợ đã quên hết những gì đã học sáng nay. Không ngoài dự đoán, Hoắc Đồng Đồng ấp a ấp úng, đọc mãi không thành câu.
Hoắc Dịch Đình lạnh lùng nói: "Úp mặt vào tường, phạt đứng nửa tiếng đồng hồ."
Hoắc Đồng Đồng mếu máo sắp khóc.
Giang Lục Đinh vội vàng đứng ra hòa giải: "Anh Hoắc, tất cả đều là tại tôi, sáng nay đã dạy cho Đồng Đồng nhưng buổi chiều lại không cho thằng bé ôn lại."
Ánh mắt của Hoắc Dịch Đình đang đặt trên người Đồng Đồng di chuyển đến gương mặt đầy lo lắng của Giang Lục Đinh, nói lạnh không lạnh nhưng lại làm cho người ta căng thẳng vô cùng. Một suy nghĩ khó mà tưởng tượng nổi đang dâng lên trong đầu Giang Lục Đinh, không phải anh ta định phạt cô đứng úp mặt vào tường giống Đồng Đồng đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.