Chương 38: Chân Diện Mục
Hắc Sơn Lão Quỷ
16/11/2022
“Nhiệt tình quá nhỉ…”
Lục Tân thở dài, hắn liếc nhìn theo chiếc bóng đen dang rộng cánh tay, lao về phía mình.
Tốc độ của chiếc bóng đó nhanh đến chóng mặt. Nhưng vào ngay lúc này, cơ thể hắn đột nhiên dừng lại một cách thô bạo, sau đó hắn nhảy lùi về phía sau, né tránh cú vồ của cái bóng kia. Đồng thời, hắn xoay người lại, lao nhanh đến bên cạnh bóng đen đó.
Hai tay hắn duỗi ra, bắt lấy cái bóng đen.
Giống hệt như lúc em gái hắn nhảy vồ tới, túm lấy đồ chơi một cách thích thú.
“Đó là gì vậy?”
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện mặt trăng đỏ. Ánh trăng phả ra tia sáng đỏ sẫm, rọi chiếu xuống phía dưới.
Ngay sau đó, hơn một nửa thiết bị chiếu sáng được dựng xung quanh hồ nước hoang vu bỗng vỡ uỳnh một cái, tan tành mây khói bởi tiếng kêu của những con quái vật tinh thần. Số còn lại cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, từng chiếc đèn một lần lượt tắt đi chỉ còn lại màn đêm đen tối.
Ánh đèn tắt càng làm cho ánh trăng đỏ kia thêm rực rỡ và dày đặc.
Bầu trời đó rất dễ khiến cho con người ta bị loá mắt bởi thứ ánh sáng chói loá, nó tạo ra một bức tranh đầy mờ ảo, hư vô.
Những gì họ thấy là cảnh tượng Lục Tân đang chuẩn bị lao tới vị trí trọng tâm của khu vực nguồn ô nhiễm. Bùn lắng đột nhiên vỡ ra, từ trong màn sương mờ ảo hiện ra một cái bóng mờ. Ánh trăng đỏ rực phản chiếu hình bóng đó trên mặt đất, nhìn giống như một cái cây mờ mờ ảo ảo trong đêm. Và trên thân cái cây đó có vô số dây leo, đặc biệt đầu ngọn dây leo giống như những quả, chúng đang dần dần biến thành từng người một.
Trong số những người đó có cả nam, cả nữ, trẻ cũng có mà già cũng không thiếu. Trông họ hệt như những bóng ma mơ hồ và không có thật với vẻ bề ngoài điên cuồng, nét mặt méo mó, xấu xí, tuyệt vọng vẫy tay về phía hắn như một loại xúc tu hình người.
Cách chúng bắt con mồi chính là nhảy lên không và ôm chặt lấy.
Xét theo những gì đã xảy ra với 3 thành viên của đội điều tra vừa rồi, rất có thể họ đã bị khống chế.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng và hậu quả thôi cũng đủ khiến da dầu người ta tê dại.
Tuy nhiên, khi đối mặt với những cái bóng này, Lục Tân vẫn hiên ngang, trực tiếp nghênh chiến chúng. Bọn chúng quay trái, quay phải, xoay người liên tục, dáng vẻ trông không giống với loài người. Hắn né tránh và liên tiếp tấn công những bóng hình đó rồi lao nhanh đến chỗ từng con mồi một.
Đột nhiên, một bóng đen không biết từ đâu vụt tới. Hắn lùi lại một bước sau đó vội vàng tiến lên. Hắn hơi quay người sang bên trái chỉ để tránh lực kéo của bóng đen, sau đó oằn vai của bóng đen ra và mạnh bạo xé cánh tay của nó ra rồi vặn nhẹ. Sau đó hắn nhảy sang bên phải của bóng rồi kéo chân phải của bóng ra.
Động tác của hắn rất nhanh, linh hoạt và kỳ lạ. Hắn chỉ mất có một hoặc hai giây để quay cái bóng một vòng xung quanh.
Và đương nhiên, cái bóng đen này đã bị hắn xé nát thành từng mảnh.
Lục Tân cũng nhanh chóng hạ gục các bóng đen khác khi chúng vồ tới hắn.
Lúc này, cái “cây” đó dường như huy động tất cả lực lượng dây leo lao về phía hắn.
Còn “quả” dây leo cũng liều mạng không kém, mở rộng vòng tay như muốn ôm trọn Lục Tân. Nếu họ bị những quả hình người này ôm chắc chắn sẽ nắm trọn kết cục như 3 thành viên đội điều tra trước đó. Hơn nữa, 3 người đó còn mặc đồ bảo hộ nên họ mới bị tạm thời không chế và không bị lây nhiễm…
Tuy nhiên, Lục Tân lúc này không có mặc quần áo bảo hộ.
Vì vậy, kết cục trận đấu giữa Lục Tân và những cái cây kỳ lạ này chỉ còn nằm ở vấn đề thời gian, đặc biệt là trong thời gian ngắn.
“Nếu bị những bóng đen này ôm trọn thì ta chết chắc rồi nhưng mà nếu chúng bị em gái ta tóm được, chúng tiêu đời là chắc…”
“Những cái bóng này dường như là phương tiện tấn công của cái cây…”
“Tại sao ta lại thấy chúng trông rất quen thuộc nhỉ?”
“…”
Trong trận đấu điên cuồng này, Lục Tân định giao trận chiến lại cho em gái mình.
Trận chiến càng khốc liệt, hắn càng không thể nào so tài với em gái mình được, nếu sơ sẩy một chút thôi, người không may chính là hắn.
Nhưng cái lúc hắn định giao lại trận chiến cho em gái, bản thân hắn cũng căng thẳng hết mức khi quan sát trận đấu, dốc hết sức lực phân tích, nhìn tướng mạo của con quái vật tinh thần này, đồng thời suy nghĩ xem liệu con quái vật đó có bí mật gì không.
Dù là đội điều tra ngay bên hồ hay Tần Nhiên, hoặc đám người đằng xa kia.
Lúc này, tất cả đều im lặng như tờ, ngây người nhìn bức tranh đang hiện trên mặt hồ.
Dưới ánh trăng kỳ lạ, họ hầu như không thể nhìn thấy những dây leo trải dài bất tận đó và những người mọc ra từ những ngọn dây leo.
Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng, nổi da gà, sản sinh ra một loại thần thức điên cuồng.
Dù họ có vũ khí trong tay nhưng đứng trước lũ quái vật này, họ thật không biết cách nào sử dụng nó để chống lại chúng.
Đột nhiên, có một bóng người lao tới, chiến đấu với lũ quái vật đó bằng tay không.
Trước tình cảnh nguy hiểm và kỳ lạ này, họ lờ mờ cảm nhận được động tác cơ thể đầy “giễu cợt” của Lục Tân khi trực diện với con quái vật khủng khiếp đó. Vẻ mặt của Lục Tân tràn đầy sự phấn khích, thích thú và tận hưởng…
Có vẻ như hắn còn điên dại hơn cả con quái vật đó!
“Những bóng người trên đầu dây leo kia có phải người trước đây đi tìm Tần Nhiên để trả thù không?”
“Dù cơ thể bên ngoài họ đều bị phá huỷ nhưng cơ thể tinh thần của họ đã bị con quái vật này nuốt chửng và dung hợp lại…”
“Vậy nên trong đầu bọn chúng toàn là hình ảnh trả thù Tần Nhiên, chúng cũng chỉ nhớ mỗi việc trả thù thôi…”
Ngay lúc này, trong toà nhà của Cục làm sạch ô nhiễm đặc biệt ở thành phố chính, dưới sự huấn luyện cao độ thông thường, Hàn Băng vẫn đang thực hiện một số phân tích tình báo cơ học nhưng dương như giọng nói cô đang toát ra sự run rẩy không kiểm soát được.
“Cho nên, những người trước kia đi tìm Tần Nhiên để báo thù chỉ là những “thi thể nhiễm độc” và hiện nay, bọn quái vật tinh thần đang ngụ cư dưới những thân xác đó.”
“Vậy thì…”
Ánh mắt cô không khỏi chuyển sang hướng khác, nhìn Trần Tinh nói: “Bây giờ hắn đang làm gì?”
“Hắn đang làm công việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm một mình!”
Lục Tân thở dài, hắn liếc nhìn theo chiếc bóng đen dang rộng cánh tay, lao về phía mình.
Tốc độ của chiếc bóng đó nhanh đến chóng mặt. Nhưng vào ngay lúc này, cơ thể hắn đột nhiên dừng lại một cách thô bạo, sau đó hắn nhảy lùi về phía sau, né tránh cú vồ của cái bóng kia. Đồng thời, hắn xoay người lại, lao nhanh đến bên cạnh bóng đen đó.
Hai tay hắn duỗi ra, bắt lấy cái bóng đen.
Giống hệt như lúc em gái hắn nhảy vồ tới, túm lấy đồ chơi một cách thích thú.
“Đó là gì vậy?”
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện mặt trăng đỏ. Ánh trăng phả ra tia sáng đỏ sẫm, rọi chiếu xuống phía dưới.
Ngay sau đó, hơn một nửa thiết bị chiếu sáng được dựng xung quanh hồ nước hoang vu bỗng vỡ uỳnh một cái, tan tành mây khói bởi tiếng kêu của những con quái vật tinh thần. Số còn lại cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, từng chiếc đèn một lần lượt tắt đi chỉ còn lại màn đêm đen tối.
Ánh đèn tắt càng làm cho ánh trăng đỏ kia thêm rực rỡ và dày đặc.
Bầu trời đó rất dễ khiến cho con người ta bị loá mắt bởi thứ ánh sáng chói loá, nó tạo ra một bức tranh đầy mờ ảo, hư vô.
Những gì họ thấy là cảnh tượng Lục Tân đang chuẩn bị lao tới vị trí trọng tâm của khu vực nguồn ô nhiễm. Bùn lắng đột nhiên vỡ ra, từ trong màn sương mờ ảo hiện ra một cái bóng mờ. Ánh trăng đỏ rực phản chiếu hình bóng đó trên mặt đất, nhìn giống như một cái cây mờ mờ ảo ảo trong đêm. Và trên thân cái cây đó có vô số dây leo, đặc biệt đầu ngọn dây leo giống như những quả, chúng đang dần dần biến thành từng người một.
Trong số những người đó có cả nam, cả nữ, trẻ cũng có mà già cũng không thiếu. Trông họ hệt như những bóng ma mơ hồ và không có thật với vẻ bề ngoài điên cuồng, nét mặt méo mó, xấu xí, tuyệt vọng vẫy tay về phía hắn như một loại xúc tu hình người.
Cách chúng bắt con mồi chính là nhảy lên không và ôm chặt lấy.
Xét theo những gì đã xảy ra với 3 thành viên của đội điều tra vừa rồi, rất có thể họ đã bị khống chế.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng và hậu quả thôi cũng đủ khiến da dầu người ta tê dại.
Tuy nhiên, khi đối mặt với những cái bóng này, Lục Tân vẫn hiên ngang, trực tiếp nghênh chiến chúng. Bọn chúng quay trái, quay phải, xoay người liên tục, dáng vẻ trông không giống với loài người. Hắn né tránh và liên tiếp tấn công những bóng hình đó rồi lao nhanh đến chỗ từng con mồi một.
Đột nhiên, một bóng đen không biết từ đâu vụt tới. Hắn lùi lại một bước sau đó vội vàng tiến lên. Hắn hơi quay người sang bên trái chỉ để tránh lực kéo của bóng đen, sau đó oằn vai của bóng đen ra và mạnh bạo xé cánh tay của nó ra rồi vặn nhẹ. Sau đó hắn nhảy sang bên phải của bóng rồi kéo chân phải của bóng ra.
Động tác của hắn rất nhanh, linh hoạt và kỳ lạ. Hắn chỉ mất có một hoặc hai giây để quay cái bóng một vòng xung quanh.
Và đương nhiên, cái bóng đen này đã bị hắn xé nát thành từng mảnh.
Lục Tân cũng nhanh chóng hạ gục các bóng đen khác khi chúng vồ tới hắn.
Lúc này, cái “cây” đó dường như huy động tất cả lực lượng dây leo lao về phía hắn.
Còn “quả” dây leo cũng liều mạng không kém, mở rộng vòng tay như muốn ôm trọn Lục Tân. Nếu họ bị những quả hình người này ôm chắc chắn sẽ nắm trọn kết cục như 3 thành viên đội điều tra trước đó. Hơn nữa, 3 người đó còn mặc đồ bảo hộ nên họ mới bị tạm thời không chế và không bị lây nhiễm…
Tuy nhiên, Lục Tân lúc này không có mặc quần áo bảo hộ.
Vì vậy, kết cục trận đấu giữa Lục Tân và những cái cây kỳ lạ này chỉ còn nằm ở vấn đề thời gian, đặc biệt là trong thời gian ngắn.
“Nếu bị những bóng đen này ôm trọn thì ta chết chắc rồi nhưng mà nếu chúng bị em gái ta tóm được, chúng tiêu đời là chắc…”
“Những cái bóng này dường như là phương tiện tấn công của cái cây…”
“Tại sao ta lại thấy chúng trông rất quen thuộc nhỉ?”
“…”
Trong trận đấu điên cuồng này, Lục Tân định giao trận chiến lại cho em gái mình.
Trận chiến càng khốc liệt, hắn càng không thể nào so tài với em gái mình được, nếu sơ sẩy một chút thôi, người không may chính là hắn.
Nhưng cái lúc hắn định giao lại trận chiến cho em gái, bản thân hắn cũng căng thẳng hết mức khi quan sát trận đấu, dốc hết sức lực phân tích, nhìn tướng mạo của con quái vật tinh thần này, đồng thời suy nghĩ xem liệu con quái vật đó có bí mật gì không.
Dù là đội điều tra ngay bên hồ hay Tần Nhiên, hoặc đám người đằng xa kia.
Lúc này, tất cả đều im lặng như tờ, ngây người nhìn bức tranh đang hiện trên mặt hồ.
Dưới ánh trăng kỳ lạ, họ hầu như không thể nhìn thấy những dây leo trải dài bất tận đó và những người mọc ra từ những ngọn dây leo.
Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng, nổi da gà, sản sinh ra một loại thần thức điên cuồng.
Dù họ có vũ khí trong tay nhưng đứng trước lũ quái vật này, họ thật không biết cách nào sử dụng nó để chống lại chúng.
Đột nhiên, có một bóng người lao tới, chiến đấu với lũ quái vật đó bằng tay không.
Trước tình cảnh nguy hiểm và kỳ lạ này, họ lờ mờ cảm nhận được động tác cơ thể đầy “giễu cợt” của Lục Tân khi trực diện với con quái vật khủng khiếp đó. Vẻ mặt của Lục Tân tràn đầy sự phấn khích, thích thú và tận hưởng…
Có vẻ như hắn còn điên dại hơn cả con quái vật đó!
“Những bóng người trên đầu dây leo kia có phải người trước đây đi tìm Tần Nhiên để trả thù không?”
“Dù cơ thể bên ngoài họ đều bị phá huỷ nhưng cơ thể tinh thần của họ đã bị con quái vật này nuốt chửng và dung hợp lại…”
“Vậy nên trong đầu bọn chúng toàn là hình ảnh trả thù Tần Nhiên, chúng cũng chỉ nhớ mỗi việc trả thù thôi…”
Ngay lúc này, trong toà nhà của Cục làm sạch ô nhiễm đặc biệt ở thành phố chính, dưới sự huấn luyện cao độ thông thường, Hàn Băng vẫn đang thực hiện một số phân tích tình báo cơ học nhưng dương như giọng nói cô đang toát ra sự run rẩy không kiểm soát được.
“Cho nên, những người trước kia đi tìm Tần Nhiên để báo thù chỉ là những “thi thể nhiễm độc” và hiện nay, bọn quái vật tinh thần đang ngụ cư dưới những thân xác đó.”
“Vậy thì…”
Ánh mắt cô không khỏi chuyển sang hướng khác, nhìn Trần Tinh nói: “Bây giờ hắn đang làm gì?”
“Hắn đang làm công việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm một mình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.