Chương 4: Mục Tiêu
Hắc Sơn Lão Quỷ
16/08/2021
Lục Tân ở trong khoang tàu cao tốc vòng quanh thành phố, tay vịn vào lan can, hắn cảm thấy chóng mặt buồn ngủ. vẫn còn chỗ ngồi, nhưng vì nhìn thấy một người phụ nữ có thai lên tàu nên hắn đã nhường ghế cho cô ta, còn bản thân thì đứng trên tàu đã nửa tiếng.
Đèn trong khoang tàu hơi nhấp nháy, em gái hắn đang ôm con gấu bông trên tay, leo dọc xuống từ trên đỉnh khoang tàu.
Con bé treo ngược người ở trước mặt Lục Tân, đung đưa qua lại như cái xích đu.
Lục Tân giả vờ nghiêm túc nhìn vào đôi chân xinh đẹp trong chiếc quần bò siêu ngắn của một cô gái quyến rũ đứng gần đó.
Con bé chơi vui vẻ một mình, nó đu đưa người càng lúc càng mạnh hơn, khiến o trong khoang tàu bắt đầu xuất hiện những âm thanh cót két.
Cũng may là đoàn tàu đang di chuyển rất nhanh, không ngừng lắc lư nên âm thanh cũng bị át đi.
“Anh trai, anh trai, ngươi mau nhìn xem, tên mập kia trông thật ngốc…”
Con bé đang chơi say sưa thì bỗng nhiên chỉ vào một tên mập đang ngủ đứng ở cách đó không xa, lại còn nhểu nước bọt, nó nhìn Lục Tân rồi cười híp mắt.
“Đừng nói chuyện với ta…”
Lục Tân vẫn ép bản thân nhìn chăm chú vào đôi chân của cô gái xinh đẹp kia, hắn nói rít qua kẽ răng bằng một giọng rất nhỏ.
“Ở ngoài ta không thể nhìn ngươi, càng không thể nói chuyện với ngươi, như vậy người ta sẽ tưởng là ta bị điên…”
“Hứ, thật vô vị!”
Con bé cố tình trêu chọc Lục Tân, nhưng thấy hắn không bị mắc lừa, nó dần thấy chán.
“Vậy tự ngươi phải thật cẩn thận, chỗ ngươi sắp đến lần này có vấn đề!”
Con bé nói xong câu này, trước khi Lục Tân kịp hỏi lại, nó cười khúc khích rồi chạy dọc khoang tàu về phía trước. Khi đi ngang qua tên mập đang ngủ đứng, nó bất ngờ đưa tay lên véo mặt tên mập, sau đó trèo về phía xa rồi mất hút.
Tên mập đột ngột tỉnh dậy rồi hét lớn: “Ai đang chạm vào ta?”
Những người xung quanh nhìn thấy xung quanh tên mập trong vòng một mét không có bất kỳ ai, ánh mắt họ nhìn hắn đều trở nên kỳ quái.
Lục Tân cũng hòa vào đám đông người xem và nhìn tên mập với ánh mắt như đang nhìn một kẻ mắc bệnh tâm thần.
…
Khi xuống tàu, Lục Tân nhận ra nơi này đã gần đến bức tường bên ngoài.
Cơ sở kiến trúc ở nơi này đã trở nên có chút đổ nát. Có thể thấy bức tường thành cao hơn chục mét đổ bóng xuống tòa nhà. Dù đã ba mươi năm trôi qua, những kẻ điên lang thang bên ngoài thành phố hầu hết đều đã được quét sạch, nhưng người dân sống trong thành phố vẫn không dám chủ quan. Trọng tâm công việc hàng năm của thành phố đều là tiếp tục gia cố, sửa chữa những bức tường cao này.
Khi đến quán cà phê ở góc đường, hắn nhận thấy môi trường ở đây rất âm u và tối tăm.
Những tòa nhà cổ và nhà gỗ xung quanh dường như đều không một bóng người.
Trước cửa có rất nhiều rác, giống như bị gió thổi đến, cũng không biết nơi này đã bao nhiêu ngày rồi không có người quét dọn.
Đến gần nơi này, không hiểu sao hắn lại có cảm giác ức chế.
Lục Tân vô thức cảm thấy không thích nơi này, nhưng hắn đã đồng ý với trưởng phòng, vì vậy hắn vẫn quyết định bước vào với túi tài liệu trên tay.
…
“Người bị quan sát số mười ba đã vào khu vực mục tiêu!”
Trên một tòa nhà cao cách chỗ này không xa, có hơn chục nhân viên quan sát, và nhiều dụng cụ khác nhau đã được đặt sẵn. Xung quanh tòa nhà cao còn có một đám lính được vũ trang với đầy đủ súng ống đang ẩn nấp trong bóng tối. Bọn chúng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh.
Người phụ nữ tóc ngắn cũng ở trong đám nhân viên đó. Cô ta đang cầm trên tay một tập tài liệu với dòng chữ đen trên đó:
“Mã mục tiêu: Quán cà phê ở góc đường!”
“Mục đích hành động: Kiểm tra tiềm năng và năng lực cụ thể của người bị quan sát số mười ba để trở thành tinh thần sư!”
“Nguy cơ tiềm ẩn: Quán cà phê được xác định là khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một.”
Biểu hiện cụ thể là:
Những người ở gần quán cà phê sẽ bị thu hút đi vào trong một cách vô thức.
Những người đã vào quán cà phê sẽ tử vong trong vòng ba đến năm ngày, nguyên nhân tử vong hầu hết là tự sát.
Theo phân tích, họ đã bị ảnh hưởng bởi sự ô nhiễm trong quán cà phê, dẫn đến bị trầm cảm nghiêm trọng!”
“…”
Cô ta đặt tập tài liệu trên tay xuống và hỏi những người bên cạnh: “Đội chi viện sẵn sàng chưa?”
Nhân viên gật đầu và chỉ sang phòng bên cạnh.
Qua vách kính ngăn giữa hai phòng, có thể nhìn thấy một cô gái mặc đầm Âu giống như một con rối đang ngồi ở đó.
…
Khi Lục Tân bước vào quán cà phê, hắn cảm nhận được một cảm giác ấm áp và náo nhiệt.
Đường phố và nhà cửa bên ngoài thì vắng tanh không một bóng người.
Nhưng quán cà phê thì chật cứng người, thậm chí còn có cảm giác quá đông.
Trên gương mặt ai cũng là nụ cười rạng rỡ, người thì cúi đầu trò chuyện thân mật, người thì ngồi một mình bên cửa sổ vừa uống cà phê vừa đọc sách, người thì nheo mắt chăm chú thưởng thức chiếc bánh mì sandwich thơm ngon. Trong quán đang mở một bản nhạc nhẹ nhàng và cổ xưa. Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào khiến người ta cảm thấy mơ hồ như trở về thế giới trước khi xảy ra thảm họa trăng máu…
Lục Tân đi lướt qua đám đông đến trước quầy bar. Anh gật đầu với nhân viên phục vụ trong chiếc tạp dề tinh xảo phía sau quầy bar.
Đèn trong khoang tàu hơi nhấp nháy, em gái hắn đang ôm con gấu bông trên tay, leo dọc xuống từ trên đỉnh khoang tàu.
Con bé treo ngược người ở trước mặt Lục Tân, đung đưa qua lại như cái xích đu.
Lục Tân giả vờ nghiêm túc nhìn vào đôi chân xinh đẹp trong chiếc quần bò siêu ngắn của một cô gái quyến rũ đứng gần đó.
Con bé chơi vui vẻ một mình, nó đu đưa người càng lúc càng mạnh hơn, khiến o trong khoang tàu bắt đầu xuất hiện những âm thanh cót két.
Cũng may là đoàn tàu đang di chuyển rất nhanh, không ngừng lắc lư nên âm thanh cũng bị át đi.
“Anh trai, anh trai, ngươi mau nhìn xem, tên mập kia trông thật ngốc…”
Con bé đang chơi say sưa thì bỗng nhiên chỉ vào một tên mập đang ngủ đứng ở cách đó không xa, lại còn nhểu nước bọt, nó nhìn Lục Tân rồi cười híp mắt.
“Đừng nói chuyện với ta…”
Lục Tân vẫn ép bản thân nhìn chăm chú vào đôi chân của cô gái xinh đẹp kia, hắn nói rít qua kẽ răng bằng một giọng rất nhỏ.
“Ở ngoài ta không thể nhìn ngươi, càng không thể nói chuyện với ngươi, như vậy người ta sẽ tưởng là ta bị điên…”
“Hứ, thật vô vị!”
Con bé cố tình trêu chọc Lục Tân, nhưng thấy hắn không bị mắc lừa, nó dần thấy chán.
“Vậy tự ngươi phải thật cẩn thận, chỗ ngươi sắp đến lần này có vấn đề!”
Con bé nói xong câu này, trước khi Lục Tân kịp hỏi lại, nó cười khúc khích rồi chạy dọc khoang tàu về phía trước. Khi đi ngang qua tên mập đang ngủ đứng, nó bất ngờ đưa tay lên véo mặt tên mập, sau đó trèo về phía xa rồi mất hút.
Tên mập đột ngột tỉnh dậy rồi hét lớn: “Ai đang chạm vào ta?”
Những người xung quanh nhìn thấy xung quanh tên mập trong vòng một mét không có bất kỳ ai, ánh mắt họ nhìn hắn đều trở nên kỳ quái.
Lục Tân cũng hòa vào đám đông người xem và nhìn tên mập với ánh mắt như đang nhìn một kẻ mắc bệnh tâm thần.
…
Khi xuống tàu, Lục Tân nhận ra nơi này đã gần đến bức tường bên ngoài.
Cơ sở kiến trúc ở nơi này đã trở nên có chút đổ nát. Có thể thấy bức tường thành cao hơn chục mét đổ bóng xuống tòa nhà. Dù đã ba mươi năm trôi qua, những kẻ điên lang thang bên ngoài thành phố hầu hết đều đã được quét sạch, nhưng người dân sống trong thành phố vẫn không dám chủ quan. Trọng tâm công việc hàng năm của thành phố đều là tiếp tục gia cố, sửa chữa những bức tường cao này.
Khi đến quán cà phê ở góc đường, hắn nhận thấy môi trường ở đây rất âm u và tối tăm.
Những tòa nhà cổ và nhà gỗ xung quanh dường như đều không một bóng người.
Trước cửa có rất nhiều rác, giống như bị gió thổi đến, cũng không biết nơi này đã bao nhiêu ngày rồi không có người quét dọn.
Đến gần nơi này, không hiểu sao hắn lại có cảm giác ức chế.
Lục Tân vô thức cảm thấy không thích nơi này, nhưng hắn đã đồng ý với trưởng phòng, vì vậy hắn vẫn quyết định bước vào với túi tài liệu trên tay.
…
“Người bị quan sát số mười ba đã vào khu vực mục tiêu!”
Trên một tòa nhà cao cách chỗ này không xa, có hơn chục nhân viên quan sát, và nhiều dụng cụ khác nhau đã được đặt sẵn. Xung quanh tòa nhà cao còn có một đám lính được vũ trang với đầy đủ súng ống đang ẩn nấp trong bóng tối. Bọn chúng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh.
Người phụ nữ tóc ngắn cũng ở trong đám nhân viên đó. Cô ta đang cầm trên tay một tập tài liệu với dòng chữ đen trên đó:
“Mã mục tiêu: Quán cà phê ở góc đường!”
“Mục đích hành động: Kiểm tra tiềm năng và năng lực cụ thể của người bị quan sát số mười ba để trở thành tinh thần sư!”
“Nguy cơ tiềm ẩn: Quán cà phê được xác định là khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một.”
Biểu hiện cụ thể là:
Những người ở gần quán cà phê sẽ bị thu hút đi vào trong một cách vô thức.
Những người đã vào quán cà phê sẽ tử vong trong vòng ba đến năm ngày, nguyên nhân tử vong hầu hết là tự sát.
Theo phân tích, họ đã bị ảnh hưởng bởi sự ô nhiễm trong quán cà phê, dẫn đến bị trầm cảm nghiêm trọng!”
“…”
Cô ta đặt tập tài liệu trên tay xuống và hỏi những người bên cạnh: “Đội chi viện sẵn sàng chưa?”
Nhân viên gật đầu và chỉ sang phòng bên cạnh.
Qua vách kính ngăn giữa hai phòng, có thể nhìn thấy một cô gái mặc đầm Âu giống như một con rối đang ngồi ở đó.
…
Khi Lục Tân bước vào quán cà phê, hắn cảm nhận được một cảm giác ấm áp và náo nhiệt.
Đường phố và nhà cửa bên ngoài thì vắng tanh không một bóng người.
Nhưng quán cà phê thì chật cứng người, thậm chí còn có cảm giác quá đông.
Trên gương mặt ai cũng là nụ cười rạng rỡ, người thì cúi đầu trò chuyện thân mật, người thì ngồi một mình bên cửa sổ vừa uống cà phê vừa đọc sách, người thì nheo mắt chăm chú thưởng thức chiếc bánh mì sandwich thơm ngon. Trong quán đang mở một bản nhạc nhẹ nhàng và cổ xưa. Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào khiến người ta cảm thấy mơ hồ như trở về thế giới trước khi xảy ra thảm họa trăng máu…
Lục Tân đi lướt qua đám đông đến trước quầy bar. Anh gật đầu với nhân viên phục vụ trong chiếc tạp dề tinh xảo phía sau quầy bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.