Chương 3: Nhân Viên Văn Phòng
Hắc Sơn Lão Quỷ
16/08/2021
Ngoài cửa sổ, đối diện cửa sổ phòng khách nhà Lục Tân là một phòng làm việc đơn giản.
Một nữ nhân tóc ngắn mặc tây trang thông qua kính viễn vọng quan sát nhà Lục Tân.
Thông qua kính viễn vọng, nàng có thể thấy trong gian phòng trống, Lục Tân đang một mình ngồi trên ghế ăn cơm, rõ ràng chỉ có một mình hắn ngồi ở nơi đó, nhưng gian phòng như có địa chấn, bàn ghế bị ném đi, đèn treo không ngừng lay động, trên kính cửa sổ lóe lên hình ảnh gì đó khó hiểu, cứ như trong đó đang có người đánh nhau.
"Dị biến tinh thần số 13 đã xuất hiện!”
Hai nam tử trẻ tuổi mặc quần áo xinh đẹp nhanh chóng ghi chép.
"Hắn có đủ tiềm chất để được chiêu mộ không?"
"Uy hiếp tiềm ẩn lớn bao nhiêu?"
"Năng lực cụ thể là gì?"
Nữ nhân tóc ngắn lắc đầu, nói:
"Hiện tại không rõ lắm, hắn không giống những dị biến giả tinh thần khác. Thời kỳ đầu đã lộ ra dị biến rất mạnh, ví dụ có thể tiến vào mộng cảnh của người khác, hoặc trong lúc vô tình phóng thích tinh thần ôn dịch các loại, hắn thoạt nhìn rất bình thường, mỗi ngày đều có thể bình thường đi làm tan tầm, thậm chí làm việc còn rất tốt, nhưng thỉnh thoảng tinh thần sẽ bị hỗn loạn!"
"Nghe quá cũng rất có tiềm lực, rất tốt để phát triển!”
Sau lưng bọn họ, nam tử với khuôn mặt có chút uy nghiêm nói:
"Từng thử để Tạo Mộng sư tiến vào mộng cảnh của hắn xác định và đánh giá chưa?"
"Rồi!"
Cô gái tóc ngắn mặc tây trang đỏ nhẹ gật đầu, nói:
"Nhưng tạo mộng sư tiến vào mộng cảnh của hắn xong thì không ra nữa!"
….
Dù là ban ngày, văn phòng vẫn được thắp sáng bằng những ánh đèn ảm đạm.
Hết vách ngăn này đến vách ngăn khác đã chia phần lớn diện tích văn phòng thành các ô nhỏ, ở giữa mỗi ô có một máy tính để bàn chưa được kết nối và một cái điện thoại bàn. Mọi người đều đang bận rộn, đi qua đi lại. Một số người đang đánh máy, một số người gọi điện thoại, một số người khác thì đang trao đổi tài liệu. Chỗ làm việc của Lục Tân nằm ở ngay chính giữa, có một lá cờ hiệu dành cho nhân viên xuất sắc nhất được treo trên vách ngăn.
Công việc bận rộn buổi sáng đã được xử lý xong, Lục Tân đứng lên rồi xoa xoa huyệt thái dương.
Ở lâu trong môi trường này, hắn luôn cảm thấy ức chế và ngột ngạt, chưa kể lúc nào cũng có rất nhiều việc rườm rà cần phải giải quyết.
“Anh Tiểu Lục có đang bận không?”
Một giọng nói vang lên ở bên cạnh Lục Tân, Lục Tân ngẩng đầu và nhận ra đó là Lữ Thành – một nhân viên trẻ tuổi vừa mới được nhận vào làm. Hắn ăn mặc chỉnh tề, để tóc ngắn năng động, trông vô cùng sáng sủa. Lúc này, hắn nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Trưởng phòng bảo tôi chỉnh lý số tài liệu này, nhưng tôi làm tới làm lui mãi mà vẫn chưa đâu vào đâu cả. Sắp tới giờ phải nộp rồi, anh Tiểu Lục có thể....Có thể dạy ta được không?”
“Được!”
Lục Tân mỉm cười đồng ý: “Vừa khéo bây giờ ta cũng không bận việc gì!”
“Cảm ơn anh Tiểu Lục, ngươi thật tốt bụng!”
Với vẻ mặt đầy cảm kích, cậu trai sáng sủa này vội vàng đến bên bàn máy tính của Lục Tân, một người thì dạy còn một người thì học.
Trong các vách ngăn xung quanh, không ít ánh mắt bất mãn đổ dồn vào hai người, còn có cả những tiếng xì xào rất nhỏ.
“Chỉ riêng công việc của mình thôi cũng đủ mệt rồi, lại còn muốn dạy người khác!”
“Công việc của mọi người đều như nhau, hắn không sợ dạy cho người khác biết rồi, bản thân hắn sẽ bị đá đít hay sao!”
“…”
Trong ánh mắt bất mãn của rất nhiều người, Lục Tân đã giúp Lữ Thành chỉnh lý xong tài liệu. Hắn xua tay trước lời cảm ơn của cậu ta.
Dù trong không khí văn phòng ức chế, mọi người đều rất căng thẳng, nhưng Lục Tân luôn có những nguyên tắc riêng trong công việc. Chỉ cần có thể giúp được người khác thì hắn luôn sẵn sàng giúp. Sự kiện Trăng Máu đã khiến cho thế giới có sự thay đổi, nhưng phẩm cách làm người thì không thể không có.
“Lục Tân, ngươi lại đây, trưởng phòng gọi ngươi!”
Có ai đó đang gọi hắn từ xa.
“Ta đến ngay!”
Lục Tân đặt ly cà phê xuống rồi đứng dậy đi tới văn phòng của trưởng phòng. Tại đây hắn liền nhìn thấy vị trưởng phòng béo đến mức hai má rũ xuống. Trên chiếc ghế sô pha phía đối diện, là một người phụ nữ tóc ngắn đeo kính râm, trên người cô ta mặc một bộ tây trang trông khá gọn gàng tươm tất.
“Tiểu Lục, ở đây có một tài liệu. Bây giờ ngươi hãy giúp ta gửi đến quán cà phê ở góc đường Thanh Giang!”
Trưởng phòng không nói nhiều lời vô nghĩa, hắn chỉ vào túi tài liệu trên bàn.
Việc đi đưa tài liệu vốn dĩ là việc do tổ hành chính hoặc tổ tạp vụ phụ trách. Dù sao cũng không đến lượt hắn làm.
Nhưng Lục Tân vẫn không từ chối, hắn gật đầu nói: “Được!”
Sau đó hắn cầm tập tài liệu lên, gật đầu chào trưởng phòng và người phụ nữ tóc ngắn trên sô pha rồi bước ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi phòng, trưởng phòng lập tức nở nụ cười, ân cần nói với người phụ nữ tóc ngắn: “Tổ trưởng Trần, những việc ngươi nói đều đã làm xong cả rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không hỏi thêm, cũng không nghĩ nhiều. Có điều dự án mà vừa rồi ngươi nói với ta…”
“Cứ yên tâm, dự án này sẽ không giao cho ngươi đâu!”
Người phụ nữ tóc ngắn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kính râm xuống, rồi nói với giọng rất nhẹ nhàng.
Trưởng phòng sững sờ, cho rằng mình nghe lầm, lúc này hắn mới nhìn thấy được con ngươi của người phụ nữ.
Con ngươi của cô ta dường như đang xoay tròn, mơ hồ đỏ lên, giống như biến thành hai mặt trăng màu đỏ.
“Đừng nhớ gì về việc ta đã từng đến đây, cũng đừng nhớ gì về việc mà ngươi đã bảo hắn làm!”
Người phụ nữ tóc ngắn nói nhỏ với giọng rất dịu dàng, sau đó cô ta đeo lại kính râm rồi xoay người bước ra ngoài.
Trưởng phòng rơi vào trạng thái mơ hồ một lúc, mấy giây sau hắn mới tỉnh táo lại, rồi hắn lại tiếp tục bận rộn công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một nữ nhân tóc ngắn mặc tây trang thông qua kính viễn vọng quan sát nhà Lục Tân.
Thông qua kính viễn vọng, nàng có thể thấy trong gian phòng trống, Lục Tân đang một mình ngồi trên ghế ăn cơm, rõ ràng chỉ có một mình hắn ngồi ở nơi đó, nhưng gian phòng như có địa chấn, bàn ghế bị ném đi, đèn treo không ngừng lay động, trên kính cửa sổ lóe lên hình ảnh gì đó khó hiểu, cứ như trong đó đang có người đánh nhau.
"Dị biến tinh thần số 13 đã xuất hiện!”
Hai nam tử trẻ tuổi mặc quần áo xinh đẹp nhanh chóng ghi chép.
"Hắn có đủ tiềm chất để được chiêu mộ không?"
"Uy hiếp tiềm ẩn lớn bao nhiêu?"
"Năng lực cụ thể là gì?"
Nữ nhân tóc ngắn lắc đầu, nói:
"Hiện tại không rõ lắm, hắn không giống những dị biến giả tinh thần khác. Thời kỳ đầu đã lộ ra dị biến rất mạnh, ví dụ có thể tiến vào mộng cảnh của người khác, hoặc trong lúc vô tình phóng thích tinh thần ôn dịch các loại, hắn thoạt nhìn rất bình thường, mỗi ngày đều có thể bình thường đi làm tan tầm, thậm chí làm việc còn rất tốt, nhưng thỉnh thoảng tinh thần sẽ bị hỗn loạn!"
"Nghe quá cũng rất có tiềm lực, rất tốt để phát triển!”
Sau lưng bọn họ, nam tử với khuôn mặt có chút uy nghiêm nói:
"Từng thử để Tạo Mộng sư tiến vào mộng cảnh của hắn xác định và đánh giá chưa?"
"Rồi!"
Cô gái tóc ngắn mặc tây trang đỏ nhẹ gật đầu, nói:
"Nhưng tạo mộng sư tiến vào mộng cảnh của hắn xong thì không ra nữa!"
….
Dù là ban ngày, văn phòng vẫn được thắp sáng bằng những ánh đèn ảm đạm.
Hết vách ngăn này đến vách ngăn khác đã chia phần lớn diện tích văn phòng thành các ô nhỏ, ở giữa mỗi ô có một máy tính để bàn chưa được kết nối và một cái điện thoại bàn. Mọi người đều đang bận rộn, đi qua đi lại. Một số người đang đánh máy, một số người gọi điện thoại, một số người khác thì đang trao đổi tài liệu. Chỗ làm việc của Lục Tân nằm ở ngay chính giữa, có một lá cờ hiệu dành cho nhân viên xuất sắc nhất được treo trên vách ngăn.
Công việc bận rộn buổi sáng đã được xử lý xong, Lục Tân đứng lên rồi xoa xoa huyệt thái dương.
Ở lâu trong môi trường này, hắn luôn cảm thấy ức chế và ngột ngạt, chưa kể lúc nào cũng có rất nhiều việc rườm rà cần phải giải quyết.
“Anh Tiểu Lục có đang bận không?”
Một giọng nói vang lên ở bên cạnh Lục Tân, Lục Tân ngẩng đầu và nhận ra đó là Lữ Thành – một nhân viên trẻ tuổi vừa mới được nhận vào làm. Hắn ăn mặc chỉnh tề, để tóc ngắn năng động, trông vô cùng sáng sủa. Lúc này, hắn nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Trưởng phòng bảo tôi chỉnh lý số tài liệu này, nhưng tôi làm tới làm lui mãi mà vẫn chưa đâu vào đâu cả. Sắp tới giờ phải nộp rồi, anh Tiểu Lục có thể....Có thể dạy ta được không?”
“Được!”
Lục Tân mỉm cười đồng ý: “Vừa khéo bây giờ ta cũng không bận việc gì!”
“Cảm ơn anh Tiểu Lục, ngươi thật tốt bụng!”
Với vẻ mặt đầy cảm kích, cậu trai sáng sủa này vội vàng đến bên bàn máy tính của Lục Tân, một người thì dạy còn một người thì học.
Trong các vách ngăn xung quanh, không ít ánh mắt bất mãn đổ dồn vào hai người, còn có cả những tiếng xì xào rất nhỏ.
“Chỉ riêng công việc của mình thôi cũng đủ mệt rồi, lại còn muốn dạy người khác!”
“Công việc của mọi người đều như nhau, hắn không sợ dạy cho người khác biết rồi, bản thân hắn sẽ bị đá đít hay sao!”
“…”
Trong ánh mắt bất mãn của rất nhiều người, Lục Tân đã giúp Lữ Thành chỉnh lý xong tài liệu. Hắn xua tay trước lời cảm ơn của cậu ta.
Dù trong không khí văn phòng ức chế, mọi người đều rất căng thẳng, nhưng Lục Tân luôn có những nguyên tắc riêng trong công việc. Chỉ cần có thể giúp được người khác thì hắn luôn sẵn sàng giúp. Sự kiện Trăng Máu đã khiến cho thế giới có sự thay đổi, nhưng phẩm cách làm người thì không thể không có.
“Lục Tân, ngươi lại đây, trưởng phòng gọi ngươi!”
Có ai đó đang gọi hắn từ xa.
“Ta đến ngay!”
Lục Tân đặt ly cà phê xuống rồi đứng dậy đi tới văn phòng của trưởng phòng. Tại đây hắn liền nhìn thấy vị trưởng phòng béo đến mức hai má rũ xuống. Trên chiếc ghế sô pha phía đối diện, là một người phụ nữ tóc ngắn đeo kính râm, trên người cô ta mặc một bộ tây trang trông khá gọn gàng tươm tất.
“Tiểu Lục, ở đây có một tài liệu. Bây giờ ngươi hãy giúp ta gửi đến quán cà phê ở góc đường Thanh Giang!”
Trưởng phòng không nói nhiều lời vô nghĩa, hắn chỉ vào túi tài liệu trên bàn.
Việc đi đưa tài liệu vốn dĩ là việc do tổ hành chính hoặc tổ tạp vụ phụ trách. Dù sao cũng không đến lượt hắn làm.
Nhưng Lục Tân vẫn không từ chối, hắn gật đầu nói: “Được!”
Sau đó hắn cầm tập tài liệu lên, gật đầu chào trưởng phòng và người phụ nữ tóc ngắn trên sô pha rồi bước ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi phòng, trưởng phòng lập tức nở nụ cười, ân cần nói với người phụ nữ tóc ngắn: “Tổ trưởng Trần, những việc ngươi nói đều đã làm xong cả rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không hỏi thêm, cũng không nghĩ nhiều. Có điều dự án mà vừa rồi ngươi nói với ta…”
“Cứ yên tâm, dự án này sẽ không giao cho ngươi đâu!”
Người phụ nữ tóc ngắn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kính râm xuống, rồi nói với giọng rất nhẹ nhàng.
Trưởng phòng sững sờ, cho rằng mình nghe lầm, lúc này hắn mới nhìn thấy được con ngươi của người phụ nữ.
Con ngươi của cô ta dường như đang xoay tròn, mơ hồ đỏ lên, giống như biến thành hai mặt trăng màu đỏ.
“Đừng nhớ gì về việc ta đã từng đến đây, cũng đừng nhớ gì về việc mà ngươi đã bảo hắn làm!”
Người phụ nữ tóc ngắn nói nhỏ với giọng rất dịu dàng, sau đó cô ta đeo lại kính râm rồi xoay người bước ra ngoài.
Trưởng phòng rơi vào trạng thái mơ hồ một lúc, mấy giây sau hắn mới tỉnh táo lại, rồi hắn lại tiếp tục bận rộn công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.