Chương 95: Anh xin lỗi.
Đồng Đinh
21/09/2024
Lúc này, nước mắt Hi Văn cũng chảy xuống khoé môi, cô nghẹn ngào, nắm lấy cái tay còn lại của Hạ Khang Dụ.
' Lời anh nói khi nãy có phải là thật không?".
Hạ Khang Dụ đôi mắt đỏ hoe, chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của người con gái hắn tưởng chừng đã mất đi lần nữa.
Hắn chạm vào mắt, mũi, môi rồi sờ cả khuôn mặt cô đầy chậm rãi, nhớ nhung.
Cô ốm đi nhiều rồi là những gì Hạ Khang Dụ nghĩ lúc này.
Hi Văn giữ chặt bàn tay đang trên mặt mình.
'Lời anh nói khi nãy có thật không?" Hi Văn đưa đôi mắt vướng đầy lệ mong chờ câu trả lời của Hạ Khang Dụ.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng kéo theo cô rời khỏi nơi đang xảy ra tai nạn.
Hạ Khang Dụ lái xe chở Hi Văn tới một nơi thoáng mát hơn, nơi yên tĩnh mà chỉ có hai người.
Hắn dừng xe đi xuống nhìn về thành phố ở xa rồi khẽ cười.
Hắn cảm thấy may mắn vì cô còn sống.
Vì tiểu Văn Văn của hắn sau tất cả vẫn ở bên hắn.
Hi Văn cũng theo đuôi Hạ Khang Dụ chạy tới.
Cô hơi chột dạ vì khiến Hạ Khang Dụ lo lắng cho mình như thế.
Hi Văn có thể thấy Hạ Khang Dụ, người luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng này đã khóc, rất nhiều.
Cô như một chú cún nhỏ lẽo đẻo chạy tới chỗ mẹ mình.
Hi Văn nắm lấy tay áo của Hạ Khang Dụ, mặt đầy vẻ hối lỗi nói.
" Xin lỗi...Em định tới sớm rồi cơ nhưng mà đường đi hôm nay kẹt xe lâu hơn em tưởng nên mới tới trễ.."
Hạ Khang Dụ vẫn im lặng mà nhìn thành phố về đêm, hắn muốn nghe cô nói thêm.
' Anh đã khóc...em...c..."
Đang nói thì bị Hạ Khang Dụ ngắt lời, hắn đột nhiên quay lại giữ lấy gương mặt của người con gái mình ngày đêm mong nhớ mà hôn đến tha thiết.
Điều này đương nhiên Hi Văn rất vui dù chưa kịp thích nghi nhưng sau đó cô cũng từ từ ôm lấy eo hắn rồi đáp lại nụ hôn.
Hạ Khang Dụ cứ thế tham lam mà xâm chiếm đôi môi nhỏ ngọt ngào, hắn đưa lưỡi vào bên trong mà cuốn quýt lấy chiếc lưỡi của cô. Nụ hôn vừa mạnh bạo lại chiếm hữu lại như đang dốc hết sức để bày tỏ sự nhung nhớ sau bao nhiêu tháng ngày không gặp mặt người con gái mình yêu.
Hôn cho thoả thích, không để Hi Văn nói chuyện Hạ Khang Dụ liền dẫn cô trở về biệt thự riêng.
Vừa về tới nơi, Hạ Khang Dụ vẫn chẳng nói gì mà trực tiếp bế cô dẫn lên phòng ngủ của hai người họ.
Hắn đặt cô lên giường, ngắm thật kĩ người con gái đang ở dưới thân mình rồi cuối người thì thầm vào tai cô.
Người xin lỗi là anh mới phải. Từ giờ trở đi em có muốn cũng đừng hòng rời khỏi anh, anh sẽ trói chặt em cả đời này".
Và cả kiếp sau nữa, Hạ Khang Dụ nghĩ trong đầu sau đó hôn lên mí mắt của cô rồi lại chiếm trọn đôi môi nhỏ.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng dần chuyển sang mãnh liệt và chiếm hữu, đầy ngọt ngào.
Tay hắn cũng không rãnh rời mà sờ soạng khắp người cô, sau đó giựt phăng chiếc váy hoa nhí Hi Văn đang mặc.
Hạ Khang Dụ cũng không quên cởi cả đồ mình rồi tiếp tục hưởng thụ cảm giác sung sướng về mặc thể xác lẫn tinh thần.
Giống như việc dùng cối giã thóc để tách vỏ trấu khỏi hạt, họ như không ngưng quấn quýt bên nhau.
Đêm nay trăng thanh, gió mát, khung cảnh thanh bình nhưng ở trong căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường kingsize có hai con người đang tha thiết yêu nhau, hoà nhập về thể xác và cả tinh thần, tràn ngập mùi vị ái tình.
**********
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên từ sớm, chim hót líu lo trên bầu trời rộng lón.
Có hai con người vẫn ôm lấy nhau mà say giấc nồng.
Lát sau Hi Văn dụi mắt, cô cử động muốn ngồi dậy thì liền bị người đàn ông vạm vỡ bên cạnh phát hiện.
Hạ Khang Dụ không thèm mở mắt mà dụi đầu mình vào ngực Hi Văn mà ngủ.
Vì nhột cô liên tục cử động, Hi Văn đẩy Hạ Khang Dụ ra.
"Anh đừng, em nhột..." Hi Văn cười nói.
"Vậy sao!!" Hạ Khang Dụ được nước lấn tới, hắn càng siết chặt eo cô hơn, không ngừng càng rấy mà sờ soạng khắp nơi.
" Nè...anh vẫn chưa trả lời câu hỏi hôm qua của em" Hi Văn nghiêm túc nói.
" Câu hỏi gì mới được!!" Hạ Khang Dụ tỏ vẻ không biết mà nói.
" Hôm qua anh nói em muốn thế nào cũng được, anh sẽ nghe theo em!!" Hi Văn xụ mặt, tỏ vẻ thất vọng mà nói.
Hạ Khang Dụ đột nhiên trở mình đặt Hi Văn dưới thân, hắn hôn lên đôi môi nhỏ rồi nói.
Được, sau này đều nghe theo em. Anh xin lỗi vì đã liên tục để em vào nguy hiểm, anh đã từng nghĩ mình không xứng đáng với những gì em đã làm cho anh" Hạ Khang Dụ hơi thấp giọng nói.
" Vậy nên anh mới muốn ly hôn, muốn đẩy em ra xa sao!!"
Hi Văn buồn bã, giọng hơi nghẹn ngào nói.
" Em yêu anh vậy nên em hi sinh vì người mình yêu thì có gì là sai chứ. So với việc chết đi em còn sợ việc rời xa anh hơn..". Hi Văn bày tỏ nỗi lòng của bản thân.
Hạ Khang Dụ chấn động khi nghe những gì cô nói, hắn hôn lên trán cô.
' Lời anh nói khi nãy có phải là thật không?".
Hạ Khang Dụ đôi mắt đỏ hoe, chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của người con gái hắn tưởng chừng đã mất đi lần nữa.
Hắn chạm vào mắt, mũi, môi rồi sờ cả khuôn mặt cô đầy chậm rãi, nhớ nhung.
Cô ốm đi nhiều rồi là những gì Hạ Khang Dụ nghĩ lúc này.
Hi Văn giữ chặt bàn tay đang trên mặt mình.
'Lời anh nói khi nãy có thật không?" Hi Văn đưa đôi mắt vướng đầy lệ mong chờ câu trả lời của Hạ Khang Dụ.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng kéo theo cô rời khỏi nơi đang xảy ra tai nạn.
Hạ Khang Dụ lái xe chở Hi Văn tới một nơi thoáng mát hơn, nơi yên tĩnh mà chỉ có hai người.
Hắn dừng xe đi xuống nhìn về thành phố ở xa rồi khẽ cười.
Hắn cảm thấy may mắn vì cô còn sống.
Vì tiểu Văn Văn của hắn sau tất cả vẫn ở bên hắn.
Hi Văn cũng theo đuôi Hạ Khang Dụ chạy tới.
Cô hơi chột dạ vì khiến Hạ Khang Dụ lo lắng cho mình như thế.
Hi Văn có thể thấy Hạ Khang Dụ, người luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng này đã khóc, rất nhiều.
Cô như một chú cún nhỏ lẽo đẻo chạy tới chỗ mẹ mình.
Hi Văn nắm lấy tay áo của Hạ Khang Dụ, mặt đầy vẻ hối lỗi nói.
" Xin lỗi...Em định tới sớm rồi cơ nhưng mà đường đi hôm nay kẹt xe lâu hơn em tưởng nên mới tới trễ.."
Hạ Khang Dụ vẫn im lặng mà nhìn thành phố về đêm, hắn muốn nghe cô nói thêm.
' Anh đã khóc...em...c..."
Đang nói thì bị Hạ Khang Dụ ngắt lời, hắn đột nhiên quay lại giữ lấy gương mặt của người con gái mình ngày đêm mong nhớ mà hôn đến tha thiết.
Điều này đương nhiên Hi Văn rất vui dù chưa kịp thích nghi nhưng sau đó cô cũng từ từ ôm lấy eo hắn rồi đáp lại nụ hôn.
Hạ Khang Dụ cứ thế tham lam mà xâm chiếm đôi môi nhỏ ngọt ngào, hắn đưa lưỡi vào bên trong mà cuốn quýt lấy chiếc lưỡi của cô. Nụ hôn vừa mạnh bạo lại chiếm hữu lại như đang dốc hết sức để bày tỏ sự nhung nhớ sau bao nhiêu tháng ngày không gặp mặt người con gái mình yêu.
Hôn cho thoả thích, không để Hi Văn nói chuyện Hạ Khang Dụ liền dẫn cô trở về biệt thự riêng.
Vừa về tới nơi, Hạ Khang Dụ vẫn chẳng nói gì mà trực tiếp bế cô dẫn lên phòng ngủ của hai người họ.
Hắn đặt cô lên giường, ngắm thật kĩ người con gái đang ở dưới thân mình rồi cuối người thì thầm vào tai cô.
Người xin lỗi là anh mới phải. Từ giờ trở đi em có muốn cũng đừng hòng rời khỏi anh, anh sẽ trói chặt em cả đời này".
Và cả kiếp sau nữa, Hạ Khang Dụ nghĩ trong đầu sau đó hôn lên mí mắt của cô rồi lại chiếm trọn đôi môi nhỏ.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng dần chuyển sang mãnh liệt và chiếm hữu, đầy ngọt ngào.
Tay hắn cũng không rãnh rời mà sờ soạng khắp người cô, sau đó giựt phăng chiếc váy hoa nhí Hi Văn đang mặc.
Hạ Khang Dụ cũng không quên cởi cả đồ mình rồi tiếp tục hưởng thụ cảm giác sung sướng về mặc thể xác lẫn tinh thần.
Giống như việc dùng cối giã thóc để tách vỏ trấu khỏi hạt, họ như không ngưng quấn quýt bên nhau.
Đêm nay trăng thanh, gió mát, khung cảnh thanh bình nhưng ở trong căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường kingsize có hai con người đang tha thiết yêu nhau, hoà nhập về thể xác và cả tinh thần, tràn ngập mùi vị ái tình.
**********
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên từ sớm, chim hót líu lo trên bầu trời rộng lón.
Có hai con người vẫn ôm lấy nhau mà say giấc nồng.
Lát sau Hi Văn dụi mắt, cô cử động muốn ngồi dậy thì liền bị người đàn ông vạm vỡ bên cạnh phát hiện.
Hạ Khang Dụ không thèm mở mắt mà dụi đầu mình vào ngực Hi Văn mà ngủ.
Vì nhột cô liên tục cử động, Hi Văn đẩy Hạ Khang Dụ ra.
"Anh đừng, em nhột..." Hi Văn cười nói.
"Vậy sao!!" Hạ Khang Dụ được nước lấn tới, hắn càng siết chặt eo cô hơn, không ngừng càng rấy mà sờ soạng khắp nơi.
" Nè...anh vẫn chưa trả lời câu hỏi hôm qua của em" Hi Văn nghiêm túc nói.
" Câu hỏi gì mới được!!" Hạ Khang Dụ tỏ vẻ không biết mà nói.
" Hôm qua anh nói em muốn thế nào cũng được, anh sẽ nghe theo em!!" Hi Văn xụ mặt, tỏ vẻ thất vọng mà nói.
Hạ Khang Dụ đột nhiên trở mình đặt Hi Văn dưới thân, hắn hôn lên đôi môi nhỏ rồi nói.
Được, sau này đều nghe theo em. Anh xin lỗi vì đã liên tục để em vào nguy hiểm, anh đã từng nghĩ mình không xứng đáng với những gì em đã làm cho anh" Hạ Khang Dụ hơi thấp giọng nói.
" Vậy nên anh mới muốn ly hôn, muốn đẩy em ra xa sao!!"
Hi Văn buồn bã, giọng hơi nghẹn ngào nói.
" Em yêu anh vậy nên em hi sinh vì người mình yêu thì có gì là sai chứ. So với việc chết đi em còn sợ việc rời xa anh hơn..". Hi Văn bày tỏ nỗi lòng của bản thân.
Hạ Khang Dụ chấn động khi nghe những gì cô nói, hắn hôn lên trán cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.