Chương 96: Em muốn làm cô dâu của anh.
Đồng Đinh
21/09/2024
Em yêu anh vậy nên em hi sinh vì người mình yêu thì có gì là sai chứ. So với việc chết đi em còn sợ việc rời xa anh hơn.... Hi Văn bày tỏ nỗi lòng của bản thân.
Hạ Khang Dụ chấn động khi nghe những gì cô nói, hắn hôn lên trán cô.
"Em nói đúng là anh sai. Tiểu Văn Văn của anh hãy ở bên cạnh anh mãi nhé" Hạ Khang Dụ cười tươi nói.
Kể từ hôm qua khi tưởng cô đã chết, hắn cũng chẳng muốn sống là bao, cả thế giới của hắn dường như sup đổ.
Lúc đó hắn nhận ra rằng là do bản thân quá ngu ngốc khi đẩy cô ra xa.
Đáng lẽ hắn phải vượt qua những sợ hãi đáng xấu hổ của bản thân mà ở bên cạnh yêu thương bảo vệ cô mới đúng.
Chỉ cần Hi Văn còn ở bên cạnh hắn. Hắn sẽ cố gắng yêu thương và bảo vệ mặt trời nhỏ của mình đến hơi thở cuối cùng trong đời.
Hi Văn đầy xúc động, cô nắm lấy bàn tay rắn chắc của Hạ Khang Dụ rồi ngắm nghĩa nó trong tầm mắt của mình, sau đó cô nói.
" Anh đã hứa là mọi chuyện đều nghe theo em nếu thế thì chúng ta kết hôn đi, em muốn làm cô dâu của anh".
Hạ Khang Dụ nghe cô nói thì đầy bất ngờ nhưng trong chốc lát đôi mắt của hắn lại chứa đầy hạnh phúc, mong muốn về một tương lai tươi sáng.
Nhưng thay vì gật đầu đồng ý, Hạ Khang Dụ lại rời khỏi giường mà đi vào phòng tắm rửa thay đồ.
Điều này khiến Hi Văn thất vọng, cứ tưởng mình lại bị Hạ Khang Dụ ngó lơ.
'Nào, thay đồ rồi chúng ta ăn sáng" Hạ Khang Dụ quay lại nói với Hi Văn.
***********
Trên bàn ăn được dọn sẵn rất nhiều món ngon, đầy đủ từ sơn hào hải vị thế nhưng trên chiếc bàn rộng lớn lại chỉ có một mình Hi Văn ngồi.
Vốn dĩ cô định xuống cùng Hạ Khang Dụ nhưng người đàn ông nói còn có công việc cần giải quyết bảo cô xuống dùng bữa trước.
Hi Văn đương nhiên là rất không vui, mới hôm qua còn ôm rồi hôn, nói là sẽ trói chặt cô cả cuộc đời thế mà khi cô vừa nói muốn kết hôn, Hạ Khang Dụ liền trốn tránh. Cứ thế cả buổi ăn Hi Văn mặt mày rõ là thất vọng, buồn tủi.
Ăn uống xong mà Hạ Khang Dụ vẫn chưa xuất hiện càng khiến cô tức giận hơn đang định lên phòng kiếm Hạ Khang Dụ thì phu nhân Cẩn gọi.
Hi Văn cũng không vội liền tới ghế sofa ở phòng khách mà ngồi nghe điện thoại.
" Văn Văn thế nào rồi, hai đứa đã làm hoà chưa?" Phu nhân Cẩn hồi hộp mà hỏi.
Hi Văn cười gượng, cô không biết phải trả lời sao.
Thấy con dâu vẫn im lặng, Phu nhân Cẩn liền không nhịn được mà nói tiếp.
" Vẫn chưa hết giận sao? Con có làm đúng cách ta và bà sui gia bày cho không?"
"Hết giận thì có hết giận ạ nhưng mà cách thì không giống lắm" Hi Văn hơi chột dạ nói.
" Ui...thế sao?"
Đúng rồi ạ, hôm đó vốn dĩ kế hoạch là cô sẽ trở về nhà sớm trước khi Hạ Khang Dụ về tới sau đó mặc bồ đồ ngủ thật nóng bỏng, định dùng mỹ nhân kế để Hạ Khang Dụ siêu lòng nhưng mà cuối cùng lại bị kẹt xe rồi đến khi gần tới lại thấy gần đó có tai nạn, chật cứng không qua được sau đó vì sợ trễ Hi Văn liền chạy bộ về cuối cùng gặp lại Hạ Khang Dụ ngay hiện trường tai nạn. Hi
Văn nghĩ lại ngày hôm đó.
" Bỏ qua chuyện đó đi. Hai đứa làm hoà được là tốt rồi. Văn Văn ta có bỏ quên cái túi xách ở bên ngoài vườn hoa, con ra lấy vào giúp ta nhé " Phu nhân Cẩn cười nói.
Hi Văn cũng không nghi ngờ gì mà vui vẻ đi ra ngoài vườn kiếm túi xách giúp phu nhân Cẩn.
Vừa ra thì cô thấy Má Nguyệt, quản gia của biệt thự mà đã lâu cô không gặp đang làm vườn, Hi Văn vui vẻ ra chào hỏi.
" Con còn tưởng Má Nguyệt nghỉ làm rồi ạ?"
" À, dạo trước dưới quê có việc nên ta xin nghỉ phép" Má Nguyệt giải thích.
" Vâng ạ. À phải rồi Má Nguyệt có thấy cái túi xách nào ở ngoài vườn không ạ?" Hi Văn đảo mắt nhìn quanh hỏi.
" Lúc này dọn vườn ta có thấy. Ở cái xích đu đằng trước, chỗ vườn hoa tulip a. Vì không biết của ai nên ta chưa cầm vào, phu nhân cứ đi thẳng về phía trước là thấy.
" Con cảm ơn Má Nguyệt nhiều nhiều ạ".
Đi được một đoạn cuối cùng Hi Văn cũng thấy được cái túi xách đang nằm trên xích đi, cô liền vui vẻ chạy tới.
" Cuối cùng cũng thấy túi xách của mẹ" Cô tự nói với chính mình.
Bất ngờ, không biết từ đâu những chiếc bong bóng được thả khắp trên bầu trơi nơi cô đang đứng, tiếng nhạc cũng được phát lên theo sau đó khiến Hi Văn hơi ngơ ngác mà ngước nhìn, khung cảnh thật sự rất đẹp.
Hạ Khang Dụ cũng bước vào ngay sau đó.
Hắn mặt một người chiếc áo sweater màu trắng phối cùng chiếc quần nâu cùng với kiểu tóc vuốt ngược khiến hắn rất trưởng thành lại giống một chàng trai đầy ấm áp, lịch thiệp.
Hi Văn đưa mắt nhìn theo Hạ Khang Dụ, từ nãy đến giờ cô vẫn giữ một khuôn mặt đầy ngơ ngác.
Hạ Khang Dụ chấn động khi nghe những gì cô nói, hắn hôn lên trán cô.
"Em nói đúng là anh sai. Tiểu Văn Văn của anh hãy ở bên cạnh anh mãi nhé" Hạ Khang Dụ cười tươi nói.
Kể từ hôm qua khi tưởng cô đã chết, hắn cũng chẳng muốn sống là bao, cả thế giới của hắn dường như sup đổ.
Lúc đó hắn nhận ra rằng là do bản thân quá ngu ngốc khi đẩy cô ra xa.
Đáng lẽ hắn phải vượt qua những sợ hãi đáng xấu hổ của bản thân mà ở bên cạnh yêu thương bảo vệ cô mới đúng.
Chỉ cần Hi Văn còn ở bên cạnh hắn. Hắn sẽ cố gắng yêu thương và bảo vệ mặt trời nhỏ của mình đến hơi thở cuối cùng trong đời.
Hi Văn đầy xúc động, cô nắm lấy bàn tay rắn chắc của Hạ Khang Dụ rồi ngắm nghĩa nó trong tầm mắt của mình, sau đó cô nói.
" Anh đã hứa là mọi chuyện đều nghe theo em nếu thế thì chúng ta kết hôn đi, em muốn làm cô dâu của anh".
Hạ Khang Dụ nghe cô nói thì đầy bất ngờ nhưng trong chốc lát đôi mắt của hắn lại chứa đầy hạnh phúc, mong muốn về một tương lai tươi sáng.
Nhưng thay vì gật đầu đồng ý, Hạ Khang Dụ lại rời khỏi giường mà đi vào phòng tắm rửa thay đồ.
Điều này khiến Hi Văn thất vọng, cứ tưởng mình lại bị Hạ Khang Dụ ngó lơ.
'Nào, thay đồ rồi chúng ta ăn sáng" Hạ Khang Dụ quay lại nói với Hi Văn.
***********
Trên bàn ăn được dọn sẵn rất nhiều món ngon, đầy đủ từ sơn hào hải vị thế nhưng trên chiếc bàn rộng lớn lại chỉ có một mình Hi Văn ngồi.
Vốn dĩ cô định xuống cùng Hạ Khang Dụ nhưng người đàn ông nói còn có công việc cần giải quyết bảo cô xuống dùng bữa trước.
Hi Văn đương nhiên là rất không vui, mới hôm qua còn ôm rồi hôn, nói là sẽ trói chặt cô cả cuộc đời thế mà khi cô vừa nói muốn kết hôn, Hạ Khang Dụ liền trốn tránh. Cứ thế cả buổi ăn Hi Văn mặt mày rõ là thất vọng, buồn tủi.
Ăn uống xong mà Hạ Khang Dụ vẫn chưa xuất hiện càng khiến cô tức giận hơn đang định lên phòng kiếm Hạ Khang Dụ thì phu nhân Cẩn gọi.
Hi Văn cũng không vội liền tới ghế sofa ở phòng khách mà ngồi nghe điện thoại.
" Văn Văn thế nào rồi, hai đứa đã làm hoà chưa?" Phu nhân Cẩn hồi hộp mà hỏi.
Hi Văn cười gượng, cô không biết phải trả lời sao.
Thấy con dâu vẫn im lặng, Phu nhân Cẩn liền không nhịn được mà nói tiếp.
" Vẫn chưa hết giận sao? Con có làm đúng cách ta và bà sui gia bày cho không?"
"Hết giận thì có hết giận ạ nhưng mà cách thì không giống lắm" Hi Văn hơi chột dạ nói.
" Ui...thế sao?"
Đúng rồi ạ, hôm đó vốn dĩ kế hoạch là cô sẽ trở về nhà sớm trước khi Hạ Khang Dụ về tới sau đó mặc bồ đồ ngủ thật nóng bỏng, định dùng mỹ nhân kế để Hạ Khang Dụ siêu lòng nhưng mà cuối cùng lại bị kẹt xe rồi đến khi gần tới lại thấy gần đó có tai nạn, chật cứng không qua được sau đó vì sợ trễ Hi Văn liền chạy bộ về cuối cùng gặp lại Hạ Khang Dụ ngay hiện trường tai nạn. Hi
Văn nghĩ lại ngày hôm đó.
" Bỏ qua chuyện đó đi. Hai đứa làm hoà được là tốt rồi. Văn Văn ta có bỏ quên cái túi xách ở bên ngoài vườn hoa, con ra lấy vào giúp ta nhé " Phu nhân Cẩn cười nói.
Hi Văn cũng không nghi ngờ gì mà vui vẻ đi ra ngoài vườn kiếm túi xách giúp phu nhân Cẩn.
Vừa ra thì cô thấy Má Nguyệt, quản gia của biệt thự mà đã lâu cô không gặp đang làm vườn, Hi Văn vui vẻ ra chào hỏi.
" Con còn tưởng Má Nguyệt nghỉ làm rồi ạ?"
" À, dạo trước dưới quê có việc nên ta xin nghỉ phép" Má Nguyệt giải thích.
" Vâng ạ. À phải rồi Má Nguyệt có thấy cái túi xách nào ở ngoài vườn không ạ?" Hi Văn đảo mắt nhìn quanh hỏi.
" Lúc này dọn vườn ta có thấy. Ở cái xích đu đằng trước, chỗ vườn hoa tulip a. Vì không biết của ai nên ta chưa cầm vào, phu nhân cứ đi thẳng về phía trước là thấy.
" Con cảm ơn Má Nguyệt nhiều nhiều ạ".
Đi được một đoạn cuối cùng Hi Văn cũng thấy được cái túi xách đang nằm trên xích đi, cô liền vui vẻ chạy tới.
" Cuối cùng cũng thấy túi xách của mẹ" Cô tự nói với chính mình.
Bất ngờ, không biết từ đâu những chiếc bong bóng được thả khắp trên bầu trơi nơi cô đang đứng, tiếng nhạc cũng được phát lên theo sau đó khiến Hi Văn hơi ngơ ngác mà ngước nhìn, khung cảnh thật sự rất đẹp.
Hạ Khang Dụ cũng bước vào ngay sau đó.
Hắn mặt một người chiếc áo sweater màu trắng phối cùng chiếc quần nâu cùng với kiểu tóc vuốt ngược khiến hắn rất trưởng thành lại giống một chàng trai đầy ấm áp, lịch thiệp.
Hi Văn đưa mắt nhìn theo Hạ Khang Dụ, từ nãy đến giờ cô vẫn giữ một khuôn mặt đầy ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.