Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 160: Ăn dấm (4)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối với Tô Niên Niên, cậu ta đối xử không giống với những người khác.
Không phải cậu ta thích Tô Niên Niên đấy chứ?!
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt tất cả mọi người trên bàn đều thay đổi.
Thật ra Trần Nguyên đã sớm cảm thấy, nhưng khi Cố Ly nói ra lời này, cảm giác giống như chọc thủng lớp giấy mỏng, khó chịu vô cùng.
Dạ Tinh Vũ khổ sở cúi đầu xuống, vì sao cậu ta cảm giác lại có thêm đối thủ cạnh tranh...
Nam Chi bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng vô cùng hi vọng hai người họ đến với nhau.
Nam Chi nghiêng đầu nhìn Tô Niên Niên một hồi, cuối cùng vẫn theo thói quen nhìn về phía Trần Nguyên.
Tô Niên Niên giống như lạc vào sương mù, sắc mặt Cố Tử Thần vẫn như thường, miệng lưỡi vẫn sắc bén như cũ:“Cô ấy luôn ngốc như thế, nếu như không tốt với cô ấy một chút, đơn giản là quá tàn nhẫn, ông trời đã đóng một cánh cửa của cô ấy, chẳng lẽ em còn đập cửa sổ của cô ấy?”
Cố Ly bật cười, cười rất đẹp mắt, Tô Niên Niên thì tức giận muốn thổ huyết.
Vì sao lại bị đả kích a! Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì!
Cô tốt xấu gì cũng kiểm tra qua trí thông minh, tuy không phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng là tiêu chuẩn của người bình thường a! Cố Tử Thần thật biến thái so sánh cô với anh ta sao?!
“Cố Tử Thần, kiếp trước nhất định em thiếu nợ anh rất nhiều tiền...” Tô Niên Niên yếu ớt nói.
“Ồ?” Người nào đó hiếu kì nheo mắt lại, liền thấy Tô Niên Niên nghiến răng nghiến lợi nói:“Cho nên kiếp này mới phải trả nợ!”
Cố Tử Thần làm bộ như chợt hiểu ra:“Em nhớ ra rồi, em đúng là thiếu em tiền...”
Tô Niên Niên ngây người, sau đó nhớ tới lần trước đập kính xe anh ta còn chưa trả tiền!
Tô Niên Niên phát điên, giữ chặt cánh tay Cố Tử Thần, kéo ra bên ngoài: “Anh ra đây, em có lời muốn nói với anh!” Nói tóm lại kéo người trong cuộc ra khỏi hiện trường, hủy thi diệt tích.
Cố Tử Thần nhếch môi, mặc cho cô kéo mình ra ngoài.
Trong mắt người khác động tác của hai người rất thân mật, Dạ Tinh Vũ như bị thương nặng, ngây ngốc hỏi:“Hai người bọn họ không phải muốn ở cùng một chỗ đấy chứ...”
Trần Nguyên cau mày, cảm giác giống như củ cải trắng mình vất vả chăm sóc bị Cố Tử Thần lấy đi mất...
Cố Ly khóe miệng cong lên cười trào phúng, xem ra anh ta đoán không sai, Cố Tử Thần cũng có người quan tâm.
Thiếu niên thanh lãnh từ nhỏ đã khiến anh ta kiêng kị, vào lúc này, cuối cùng cũng có nhược điểm.
--------------------
“Đưa tài khoản của anh cho em! Bây giờ em liền chuyển tiền cho anh!” Tô Niên Niên gào thét mở miệng, Cố Tử Thần đứng nguyên tại chỗ: “Được phát tiền tiêu vặt rồi à?”
“Ai cần anh lo! Anh có đưa đây không!” Tô Niên Niên quệt mồm, một bộ “Anh không đưa em liền đi“.
Nhưng Cố Tử Thần đâu thật sự muốn cô trả tiền, lúc ấy chẳng qua là mượn cớ tiếp cận cô mà thôi.
“Được rồi, cô giữ lại mua đồ ăn vặt đi.” Cố Tử Thần hào phóng phất tay, biểu thị mình từ bỏ.
Tô Niên Niên nửa tin nửa ngờ nhìn anh một hồi, thấy anh thật sự không muốn, mình cũng không còn cách nào, đành phải cất điện thoại vào trong túi.
Cô chỉ sợ mất lá bài có chữ kí của Cố Ly, thận trọng xác nhận lại một phen, động tác này không trốn khỏi con mắt Cố Tử Thần, anh đen mặt, duỗi tay dài ra, đoạt mất lá bài trong tay Tô Niên Niên.
“Này, tại sao anh cướp đồ của em!” Tô Niên Niên gấp gáp vươn tay, Cố Tử Thần hết lần này đến lần khác giơ lá bài lên cao, cô nhón chân nhảy hồi lâu cũng không thể với tới.
Hừ! Người cao chân dài đúng là không thể xem thường a!
Đối với Tô Niên Niên, cậu ta đối xử không giống với những người khác.
Không phải cậu ta thích Tô Niên Niên đấy chứ?!
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt tất cả mọi người trên bàn đều thay đổi.
Thật ra Trần Nguyên đã sớm cảm thấy, nhưng khi Cố Ly nói ra lời này, cảm giác giống như chọc thủng lớp giấy mỏng, khó chịu vô cùng.
Dạ Tinh Vũ khổ sở cúi đầu xuống, vì sao cậu ta cảm giác lại có thêm đối thủ cạnh tranh...
Nam Chi bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng vô cùng hi vọng hai người họ đến với nhau.
Nam Chi nghiêng đầu nhìn Tô Niên Niên một hồi, cuối cùng vẫn theo thói quen nhìn về phía Trần Nguyên.
Tô Niên Niên giống như lạc vào sương mù, sắc mặt Cố Tử Thần vẫn như thường, miệng lưỡi vẫn sắc bén như cũ:“Cô ấy luôn ngốc như thế, nếu như không tốt với cô ấy một chút, đơn giản là quá tàn nhẫn, ông trời đã đóng một cánh cửa của cô ấy, chẳng lẽ em còn đập cửa sổ của cô ấy?”
Cố Ly bật cười, cười rất đẹp mắt, Tô Niên Niên thì tức giận muốn thổ huyết.
Vì sao lại bị đả kích a! Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì!
Cô tốt xấu gì cũng kiểm tra qua trí thông minh, tuy không phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng là tiêu chuẩn của người bình thường a! Cố Tử Thần thật biến thái so sánh cô với anh ta sao?!
“Cố Tử Thần, kiếp trước nhất định em thiếu nợ anh rất nhiều tiền...” Tô Niên Niên yếu ớt nói.
“Ồ?” Người nào đó hiếu kì nheo mắt lại, liền thấy Tô Niên Niên nghiến răng nghiến lợi nói:“Cho nên kiếp này mới phải trả nợ!”
Cố Tử Thần làm bộ như chợt hiểu ra:“Em nhớ ra rồi, em đúng là thiếu em tiền...”
Tô Niên Niên ngây người, sau đó nhớ tới lần trước đập kính xe anh ta còn chưa trả tiền!
Tô Niên Niên phát điên, giữ chặt cánh tay Cố Tử Thần, kéo ra bên ngoài: “Anh ra đây, em có lời muốn nói với anh!” Nói tóm lại kéo người trong cuộc ra khỏi hiện trường, hủy thi diệt tích.
Cố Tử Thần nhếch môi, mặc cho cô kéo mình ra ngoài.
Trong mắt người khác động tác của hai người rất thân mật, Dạ Tinh Vũ như bị thương nặng, ngây ngốc hỏi:“Hai người bọn họ không phải muốn ở cùng một chỗ đấy chứ...”
Trần Nguyên cau mày, cảm giác giống như củ cải trắng mình vất vả chăm sóc bị Cố Tử Thần lấy đi mất...
Cố Ly khóe miệng cong lên cười trào phúng, xem ra anh ta đoán không sai, Cố Tử Thần cũng có người quan tâm.
Thiếu niên thanh lãnh từ nhỏ đã khiến anh ta kiêng kị, vào lúc này, cuối cùng cũng có nhược điểm.
--------------------
“Đưa tài khoản của anh cho em! Bây giờ em liền chuyển tiền cho anh!” Tô Niên Niên gào thét mở miệng, Cố Tử Thần đứng nguyên tại chỗ: “Được phát tiền tiêu vặt rồi à?”
“Ai cần anh lo! Anh có đưa đây không!” Tô Niên Niên quệt mồm, một bộ “Anh không đưa em liền đi“.
Nhưng Cố Tử Thần đâu thật sự muốn cô trả tiền, lúc ấy chẳng qua là mượn cớ tiếp cận cô mà thôi.
“Được rồi, cô giữ lại mua đồ ăn vặt đi.” Cố Tử Thần hào phóng phất tay, biểu thị mình từ bỏ.
Tô Niên Niên nửa tin nửa ngờ nhìn anh một hồi, thấy anh thật sự không muốn, mình cũng không còn cách nào, đành phải cất điện thoại vào trong túi.
Cô chỉ sợ mất lá bài có chữ kí của Cố Ly, thận trọng xác nhận lại một phen, động tác này không trốn khỏi con mắt Cố Tử Thần, anh đen mặt, duỗi tay dài ra, đoạt mất lá bài trong tay Tô Niên Niên.
“Này, tại sao anh cướp đồ của em!” Tô Niên Niên gấp gáp vươn tay, Cố Tử Thần hết lần này đến lần khác giơ lá bài lên cao, cô nhón chân nhảy hồi lâu cũng không thể với tới.
Hừ! Người cao chân dài đúng là không thể xem thường a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.