Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 34: Bạn (1)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỗ ngồi của Tô Niên Niên là bên cạnh Tống Dư Hi, lúc này chỗ ngồi của Tống Dư Hi rất bừa bộn, sách giáo khoa, vở viết nằm tán loạn trên đất, còn có thể nhìn thấy rõ dấu chân phía trên.
Quá đáng hơn là, không biết là ai đổ một đống vỏ hạt dưa vào trên chỗ ngồi của mình, làm chỗ ngồi vốn sạch sẽ của cô lúc này trông như bãi rác.
Tô Niên Niên cau cậu quét mắt nhìn quanh lớp học một vòng, quả nhiên, mấy người Doãn Sơ Hạ cười cực kỳ rạng rỡ, vẻ mặt khiêu khích nhìn náo nhiệt.
Tống Dư Hi im lặng thu dọn lại sách vở, từ đầu tới cuối đều không nói một lời.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Niên Niên hỏi, Tống Dư Hi lắc đầu, cắn môi dưới: “Không sao, mình vô tình làm rơi sách vở xuống đất...”
Vừa nhìn đã biết là nói dối rồi! Rõ ràng là bị người ta ném mà!
Tô Niên Niên bĩu môi, cô thật sự không nghĩ ra tại sao Tống Dư Hi phải sống ủy khuất như vậy.
Nếu đổi lại là cô, cô đã sớm vác ghế đi qua tính sổ rồi.
Thế nhưng Tống Dư Hi không nói gì, cô cũng không thể xen vào việc của người khác, hung dữ ra mặt thay cô ấy.
Tô Niên Niên chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Tống Dư Hi, ngồi xổm người xuống giúp cô ấy nhặt sách vở lên.
Chúc Thành lững thững đi tới chậm cũng nhìn thấy cảnh này, mím môi đi đến phía cuối lớp học cầm chổi và hót rác đến giúp quét dọn trên đất.
Cả lớp học chìm trong bầu không khí im lặng, các bạn học trong lớp không chớp mắt nhìn ba người bận rộn. Đến khi chủ nhiệm lớp Giang Mộ đi tới, các học sinh trong lớp mới ngồi ngay ngắn lại thu hồi tầm mắt.
Đứng ở trên bục giảng, Giang Mộ dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng ở cuối lớp, anh suy nghĩ, nhanh chóng đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Giang Mộ mở một buổi học lớp ngắn, suy tư trong chốc lát, rồi gọi Tống Dư Hi tới phòng làm việc của mình.
“Thầy không có ý gì khác, chẳng qua là nếu em cần giúp đỡ, em có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào.” Giang Mộ dịu dàng căn dặn, nhưng Tống Dư Hi cố chấp lắc đầu nói: “Thầy ơi, em vẫn ổn.”
Mặc dù gia cảnh của cô ấy không tốt, nhưng ít nhất cô ấy vẫn có lòng tự ái.
Sở dĩ bọn Doãn Sơ Hạ bắt nạt cô ấy, là bởi vì cô ấy không chỉ là con nhà nghèo, mà còn đối nghịch với bọn họ nữa.
Nhưng so với nhận được sự cảm thông và cười nhạo, cô ấy thà lựa chọn sự im lặng.
Giang Mộ bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, em đi học đi.”
Tống Dư Hi ôm trái tim ủy khuất trở về lớp học, lúc đi về chỗ ngồi của mình, thiếu chút nữa là bị Trương Hiểu Tiệp ngáng chân té ngã, cô ấy đỏ ửng vành mắt, ngồi vào vị trí của mình.
Tô Niên Niên nhìn mà cảm thấy phát điên.
Mặc dù không thích dáng vẻ nhu nhược cẩn thận của cô ấy, nhưng Tô Niên Niên vẫn âm thầm đưa ra quyết định.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Tô Niên Niên kéo Lý Ân Mỹ đi đến quán ăn vặt, dùng một chiếc xúc xích cộng thêm một túi ô mai thành công thu mua cái loa phóng thanh của lớp này, sau đó cô cười híp mắt hỏi: “Lớp phó, tại sao mọi người trong lớp không thích Tống Dư Hi vậy?”
Nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta, Lý Ân Mỹ vừa ăn xúc xích nướng, vừa mồm năm miệng mười nói hết những chuyện mình biết ra.
“Được rồi, thật ra thì bình thường Tống Dư Hi đều không có cảm giác tồn tại gì ở trong lớp, hình như nhà cậu ấy rất nghèo, nghe nói gia đình còn thuộc diện khó khăn của thành phố. Năm ngoái cậu ấy còn kéo dài thời gian đóng học phí đến nửa kỳ học, cô giáo Kim còn định tổ chức cả lớp quyên tiền cho cậu ấy đấy.” Cô giáo Kim chính là giáo viên tiếng anh của lớp F, và là cô giáo chủ nhiệm của lớp F hồi năm ngoái.
Tô Niên Niên “à” lên, không trách bọn Doãn Sơ Hạ muốn dùng hình thức quyên tiền để chế giễu Tống Dư Hi, thì ra là có tấm gương đi trước.
Nói như vậy, phong cách làm việc của cô giáo Kim cũng thật là cứng ngắt quá đáng, tại sao có bảo cả lớp quyên tiền cho cô ấy ngay trước mặt cô ấy được, đây không phải là cố tình giẫm đạp lên lòng tự ái của người ta sao.
Sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, Tô Niên Niên tạm biệt Lý Ân Mỹ, chạy chậm trở về phòng học.
Buổi chiều tan học.
Tống Dư Hi chậm chạp thu dọn lại sách vở, cô ấy không muốn về nhàu sau sự kiện kinh khủng sáng nay, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói êm ái: “Này, cho cậu.”
Cô ấy ngẩng mặt lên, là Tô Niên Niên đưa cho cô ấy một chiếc thẻ ngân hàng.
Chỗ ngồi của Tô Niên Niên là bên cạnh Tống Dư Hi, lúc này chỗ ngồi của Tống Dư Hi rất bừa bộn, sách giáo khoa, vở viết nằm tán loạn trên đất, còn có thể nhìn thấy rõ dấu chân phía trên.
Quá đáng hơn là, không biết là ai đổ một đống vỏ hạt dưa vào trên chỗ ngồi của mình, làm chỗ ngồi vốn sạch sẽ của cô lúc này trông như bãi rác.
Tô Niên Niên cau cậu quét mắt nhìn quanh lớp học một vòng, quả nhiên, mấy người Doãn Sơ Hạ cười cực kỳ rạng rỡ, vẻ mặt khiêu khích nhìn náo nhiệt.
Tống Dư Hi im lặng thu dọn lại sách vở, từ đầu tới cuối đều không nói một lời.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Niên Niên hỏi, Tống Dư Hi lắc đầu, cắn môi dưới: “Không sao, mình vô tình làm rơi sách vở xuống đất...”
Vừa nhìn đã biết là nói dối rồi! Rõ ràng là bị người ta ném mà!
Tô Niên Niên bĩu môi, cô thật sự không nghĩ ra tại sao Tống Dư Hi phải sống ủy khuất như vậy.
Nếu đổi lại là cô, cô đã sớm vác ghế đi qua tính sổ rồi.
Thế nhưng Tống Dư Hi không nói gì, cô cũng không thể xen vào việc của người khác, hung dữ ra mặt thay cô ấy.
Tô Niên Niên chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Tống Dư Hi, ngồi xổm người xuống giúp cô ấy nhặt sách vở lên.
Chúc Thành lững thững đi tới chậm cũng nhìn thấy cảnh này, mím môi đi đến phía cuối lớp học cầm chổi và hót rác đến giúp quét dọn trên đất.
Cả lớp học chìm trong bầu không khí im lặng, các bạn học trong lớp không chớp mắt nhìn ba người bận rộn. Đến khi chủ nhiệm lớp Giang Mộ đi tới, các học sinh trong lớp mới ngồi ngay ngắn lại thu hồi tầm mắt.
Đứng ở trên bục giảng, Giang Mộ dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng ở cuối lớp, anh suy nghĩ, nhanh chóng đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Giang Mộ mở một buổi học lớp ngắn, suy tư trong chốc lát, rồi gọi Tống Dư Hi tới phòng làm việc của mình.
“Thầy không có ý gì khác, chẳng qua là nếu em cần giúp đỡ, em có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào.” Giang Mộ dịu dàng căn dặn, nhưng Tống Dư Hi cố chấp lắc đầu nói: “Thầy ơi, em vẫn ổn.”
Mặc dù gia cảnh của cô ấy không tốt, nhưng ít nhất cô ấy vẫn có lòng tự ái.
Sở dĩ bọn Doãn Sơ Hạ bắt nạt cô ấy, là bởi vì cô ấy không chỉ là con nhà nghèo, mà còn đối nghịch với bọn họ nữa.
Nhưng so với nhận được sự cảm thông và cười nhạo, cô ấy thà lựa chọn sự im lặng.
Giang Mộ bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, em đi học đi.”
Tống Dư Hi ôm trái tim ủy khuất trở về lớp học, lúc đi về chỗ ngồi của mình, thiếu chút nữa là bị Trương Hiểu Tiệp ngáng chân té ngã, cô ấy đỏ ửng vành mắt, ngồi vào vị trí của mình.
Tô Niên Niên nhìn mà cảm thấy phát điên.
Mặc dù không thích dáng vẻ nhu nhược cẩn thận của cô ấy, nhưng Tô Niên Niên vẫn âm thầm đưa ra quyết định.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Tô Niên Niên kéo Lý Ân Mỹ đi đến quán ăn vặt, dùng một chiếc xúc xích cộng thêm một túi ô mai thành công thu mua cái loa phóng thanh của lớp này, sau đó cô cười híp mắt hỏi: “Lớp phó, tại sao mọi người trong lớp không thích Tống Dư Hi vậy?”
Nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta, Lý Ân Mỹ vừa ăn xúc xích nướng, vừa mồm năm miệng mười nói hết những chuyện mình biết ra.
“Được rồi, thật ra thì bình thường Tống Dư Hi đều không có cảm giác tồn tại gì ở trong lớp, hình như nhà cậu ấy rất nghèo, nghe nói gia đình còn thuộc diện khó khăn của thành phố. Năm ngoái cậu ấy còn kéo dài thời gian đóng học phí đến nửa kỳ học, cô giáo Kim còn định tổ chức cả lớp quyên tiền cho cậu ấy đấy.” Cô giáo Kim chính là giáo viên tiếng anh của lớp F, và là cô giáo chủ nhiệm của lớp F hồi năm ngoái.
Tô Niên Niên “à” lên, không trách bọn Doãn Sơ Hạ muốn dùng hình thức quyên tiền để chế giễu Tống Dư Hi, thì ra là có tấm gương đi trước.
Nói như vậy, phong cách làm việc của cô giáo Kim cũng thật là cứng ngắt quá đáng, tại sao có bảo cả lớp quyên tiền cho cô ấy ngay trước mặt cô ấy được, đây không phải là cố tình giẫm đạp lên lòng tự ái của người ta sao.
Sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, Tô Niên Niên tạm biệt Lý Ân Mỹ, chạy chậm trở về phòng học.
Buổi chiều tan học.
Tống Dư Hi chậm chạp thu dọn lại sách vở, cô ấy không muốn về nhàu sau sự kiện kinh khủng sáng nay, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói êm ái: “Này, cho cậu.”
Cô ấy ngẩng mặt lên, là Tô Niên Niên đưa cho cô ấy một chiếc thẻ ngân hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.