Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 35: Bạn (2)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Dư Hi do dự, không nhận.
Tô Niên Niên hơi không kiên nhẫn nói: “Cậu cầm lấy đi, mật mã là sáu số 0, chắc tiền bên trong đủ để đóng học phí.”
Tống Dư Hi cúi đầu xuống: “Cám ơn... Không cần...”
Tô Niên Niên liếc nhìn cố ấy, cô hiếm khi làm chuyện tốt lại bị người ta cự tuyệt?
“Tống Dư Hi, ngày mai là thứ sáu rồi, chẳng lẽ cậu thật muốn để bọn Doãn Sơ Hạ lập quỹ quyên tiền cho cậu?”
Người của Tống Dư Hi khẽ run rẩy, cô ấy há miệng muốn nói cự tuyệt, nhưng nghĩ đến gia cảnh nhà mình.
Sức khỏe của cha cô ấy không tốt, mỗi tháng đều phải tiêu một khoản tiền thuốc men không rẻ, nhà cô ấy còn có một em trai và em gái, tiền sinh hoạt của cả gia đình đều dựa vào đồng lương ít ỏi và làm thêm lặt vặt của mẹ.
Với gia đình cô ấy, tiền học phí của trường trung học phổ thông Thánh Âm là khoản tiền trên trời. Lúc biết tin cô ấy thi đậu vào Thánh Âm, cha mẹ chỉ vui mừng trong chốc lát, sau đó là tiếng thở dài than thầm. Học phí năm ngoái phải kéo dài đến nửa học kỳ sau mới đóng được, cô giáo Kim còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt khinh miệt.
Cô ấy thật sự không muốn trải qua tình cảnh đó lần nữa...
“Mình...” Tống Dư Hi bối rối.
Tô Niên Niên suy nghĩ kỹ, rồi mới nói: “Như vậy đi, coi như là mình cho cậu mượn số tiền này, không tính lãi, khi nào cậu có tiền thì trả cho mình.”
Tống Dư Hi hơi lộ vẻ xúc động, Tô Niên Niên thấy vậy nhíu cậu nói: “Không phải cậu nói, chúng ta là bạn sao?”
Tống Dư Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ kín tầng sương mù, thận trọng nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, cực kỳ thành khẩn nói “Cám ơn.”
Tô Niên Niên mỉm cười đi ra khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải người mình không muốn gặp.
Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần thấy cô đi ra, lãnh đạm nói: “Không nhìn ra, con heo em còn biết học theo Lôi Phong lấy giúp người làm niềm vui cơ đấy.”
Tô Niên Niên bĩu môi, cũng biết anh chẳng nói được lời nào dễ nghe.
Giống như là giải thích lý do tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, Cố Tử Thần nói: “Trần Nguyên và chú Trần có chuyện đi trước, anh đưa em về.”
“Không cần, em có thể tự trở về.” Tô Niên Niên ngạo kiều quay đầu sang chỗ khác, không ngờ rằng Cố Tử Thần lại gật đầu nói: “À, hẹn gặp lại.”
Phốc ——
Bình thường kịch bản phim đâu diễn ra như vậy, này!
Tô Niên Niên nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tử Thần, thầm nhỏ lệ thương thay cho số phận của mình.
Anh… anh ta thật sự đi mất, thật sự đi mất...
Đứng tại chỗ buồn bã năm giây, Tô Niên Niên một thân một mình từ từ trở về nhà.
Đứng nghiên cứu ở trạm xe bus trước cổng trường học rất lâu, Tô Niên Niên mới tìm được một tuyến xe bus đi qua đoạn đường gần nhà mình.
Lên xe bus, lắc lư cả chặng đường, nghe giọng nữ trên loa phát thanh của xe thông báo hết trạm xe bus này đến trạm xe bus khác, trong lòng Tô Niên Niên cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.
Đại khái ngồi qua 5-6 trạm xe bus, Tô Niên Niên chợt đứng lên, nhìn bản đồ đánh dấu tuyến điểm của chiếc xe bus này trong khoang xe lần nữa.
Lên nhầm xe rồi...
Thầm mắng mình óc heo, Tô Niên Niên vội vàng xuống xe, xốc xếch chạy về phía đường đối diện.
Chiếc xe Porsche màu đen đi theo phía sau cũng chuyển hướng, ngừng ở sau lưng cô.
“Tô Niên Niên, em đúng là heo.” Nam sinh ngồi trong xe chế giễu cô, từ lúc Tô Niên Niên lên chiếc xe bus đó, anh đã đi theo sau rồi.
Thật ra thì anh còn rất muốn biết, Tô Niên Niên có thể ngu xuẩn đến mức nào.
Tô Niên Niên lên xe, Cố Tử Thần đạp cần ga, đi theo chiếc xe bus kia giữ một khoảng cách không gần không xa.
Lúc đi qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, nhìn dòng xe đông đúc đi qua đi lại, Cố Tử Thần cười tự giễu.
Chắc chắn là anh điên rồi, nên mới có thể miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đi theo phía sau Tô Niên Niên.
Chắc chắn là điên rồi.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tô Niên Niên về đến nhà, Cố Tử Thần gia tăng tốc độ, đậu xe ở gara để xe.
Trở lại biệt thự, lối đi vào bất ngờ xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen xinh đẹp.
“Con đã trở về rồi.” giọng nói lãnh đạm mà lạnh lùng vang lên.
Tống Dư Hi do dự, không nhận.
Tô Niên Niên hơi không kiên nhẫn nói: “Cậu cầm lấy đi, mật mã là sáu số 0, chắc tiền bên trong đủ để đóng học phí.”
Tống Dư Hi cúi đầu xuống: “Cám ơn... Không cần...”
Tô Niên Niên liếc nhìn cố ấy, cô hiếm khi làm chuyện tốt lại bị người ta cự tuyệt?
“Tống Dư Hi, ngày mai là thứ sáu rồi, chẳng lẽ cậu thật muốn để bọn Doãn Sơ Hạ lập quỹ quyên tiền cho cậu?”
Người của Tống Dư Hi khẽ run rẩy, cô ấy há miệng muốn nói cự tuyệt, nhưng nghĩ đến gia cảnh nhà mình.
Sức khỏe của cha cô ấy không tốt, mỗi tháng đều phải tiêu một khoản tiền thuốc men không rẻ, nhà cô ấy còn có một em trai và em gái, tiền sinh hoạt của cả gia đình đều dựa vào đồng lương ít ỏi và làm thêm lặt vặt của mẹ.
Với gia đình cô ấy, tiền học phí của trường trung học phổ thông Thánh Âm là khoản tiền trên trời. Lúc biết tin cô ấy thi đậu vào Thánh Âm, cha mẹ chỉ vui mừng trong chốc lát, sau đó là tiếng thở dài than thầm. Học phí năm ngoái phải kéo dài đến nửa học kỳ sau mới đóng được, cô giáo Kim còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt khinh miệt.
Cô ấy thật sự không muốn trải qua tình cảnh đó lần nữa...
“Mình...” Tống Dư Hi bối rối.
Tô Niên Niên suy nghĩ kỹ, rồi mới nói: “Như vậy đi, coi như là mình cho cậu mượn số tiền này, không tính lãi, khi nào cậu có tiền thì trả cho mình.”
Tống Dư Hi hơi lộ vẻ xúc động, Tô Niên Niên thấy vậy nhíu cậu nói: “Không phải cậu nói, chúng ta là bạn sao?”
Tống Dư Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ kín tầng sương mù, thận trọng nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, cực kỳ thành khẩn nói “Cám ơn.”
Tô Niên Niên mỉm cười đi ra khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải người mình không muốn gặp.
Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần thấy cô đi ra, lãnh đạm nói: “Không nhìn ra, con heo em còn biết học theo Lôi Phong lấy giúp người làm niềm vui cơ đấy.”
Tô Niên Niên bĩu môi, cũng biết anh chẳng nói được lời nào dễ nghe.
Giống như là giải thích lý do tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, Cố Tử Thần nói: “Trần Nguyên và chú Trần có chuyện đi trước, anh đưa em về.”
“Không cần, em có thể tự trở về.” Tô Niên Niên ngạo kiều quay đầu sang chỗ khác, không ngờ rằng Cố Tử Thần lại gật đầu nói: “À, hẹn gặp lại.”
Phốc ——
Bình thường kịch bản phim đâu diễn ra như vậy, này!
Tô Niên Niên nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tử Thần, thầm nhỏ lệ thương thay cho số phận của mình.
Anh… anh ta thật sự đi mất, thật sự đi mất...
Đứng tại chỗ buồn bã năm giây, Tô Niên Niên một thân một mình từ từ trở về nhà.
Đứng nghiên cứu ở trạm xe bus trước cổng trường học rất lâu, Tô Niên Niên mới tìm được một tuyến xe bus đi qua đoạn đường gần nhà mình.
Lên xe bus, lắc lư cả chặng đường, nghe giọng nữ trên loa phát thanh của xe thông báo hết trạm xe bus này đến trạm xe bus khác, trong lòng Tô Niên Niên cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.
Đại khái ngồi qua 5-6 trạm xe bus, Tô Niên Niên chợt đứng lên, nhìn bản đồ đánh dấu tuyến điểm của chiếc xe bus này trong khoang xe lần nữa.
Lên nhầm xe rồi...
Thầm mắng mình óc heo, Tô Niên Niên vội vàng xuống xe, xốc xếch chạy về phía đường đối diện.
Chiếc xe Porsche màu đen đi theo phía sau cũng chuyển hướng, ngừng ở sau lưng cô.
“Tô Niên Niên, em đúng là heo.” Nam sinh ngồi trong xe chế giễu cô, từ lúc Tô Niên Niên lên chiếc xe bus đó, anh đã đi theo sau rồi.
Thật ra thì anh còn rất muốn biết, Tô Niên Niên có thể ngu xuẩn đến mức nào.
Tô Niên Niên lên xe, Cố Tử Thần đạp cần ga, đi theo chiếc xe bus kia giữ một khoảng cách không gần không xa.
Lúc đi qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, nhìn dòng xe đông đúc đi qua đi lại, Cố Tử Thần cười tự giễu.
Chắc chắn là anh điên rồi, nên mới có thể miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đi theo phía sau Tô Niên Niên.
Chắc chắn là điên rồi.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tô Niên Niên về đến nhà, Cố Tử Thần gia tăng tốc độ, đậu xe ở gara để xe.
Trở lại biệt thự, lối đi vào bất ngờ xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen xinh đẹp.
“Con đã trở về rồi.” giọng nói lãnh đạm mà lạnh lùng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.