Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 52: Mình sẽ không kì thị cậu
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đường Dư ngồi xuống cạnh cô, trầm ngâm hồi lâu: “Thật ra... mình tới vì một người.”
Hai mắt Tô Niên Niên tỏa sáng: “Ai? Nam hay nữ? Hay là vì mình, ha ha ha, mình biết chúng ta huynh đệ tình thâm mà.”
Đường Dư sững người, hàng mi run run, mím chặt đôi môi mỏng.
Hồi lâu sau, cậu mới quay đầu ra chỗ khác: “Không phải cậu.”
Tô Niên Niên đang cười điên, bị câu nói này cùa Đường Dư làm rơi xuống đáy vực, đành lúng túng ‘A’ một tiếng.
Nhưng phụ nữ thường thích bát quái, Tô Niên Niên cười trộm, tròng mắt xoay tròn.
Chẳng lẽ Đường Dư có người thích rồi? Thật không ngờ khúc gỗ này cũng có ngày này.
Cô ra vẻ thâm trầm: “Vậy người này nhất định rất quan trọng với cậu, khẳng định là một cô bé xinh xắn, vừa dịu dàng, cười lên rất ngọt ngào...”
Càng nói Đường Dư càng căng thẳng, ánh mắt trốn tránh, cậu xoa hai bàn tay vào nhau, vô lực phản bác: “Không phải con gái.”
Trời ơi!!
Tô Niên Niên cảm thấy bị sốc, hóa ra...hóa ra Đường Dư thích không phải con gái, mà là một con trai sao!!
Bảo sao những năm gần đây không thấy cậu ấy nói với mấy cô bé câu nào, hóa ra chân tướng là thế này...
Ở trong mắt Tô Niên Niên, Đường Dư thuộc dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không biết nói dối, cũng không biết giấu diếm, cho nên dĩ nhiên hiểu lầm giới tính của Đường Dư.
Vốn ôm tâm tình trêu chọc, Tô Niên Niên lại trở nên đồng cảm, cô vỗ vai Đường Dư, thấm thía nói: “Đường Dư, ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, cậu yên tâm, mình sẽ không kỳ thị cậu.”
Đường Dư: “...”
Bị hiểu lầm lại không thể giải thích, cảm giác này thật sự quá bứt rứt.
----------------------------------
Quay lại phòng học, ánh mắt Tống Dư Hi nhìn Tô Niên Niên trở nên tế nhị.
Đến giờ ăn trưa, Tống Dư Hi đứng ngồi không yên.
Nhân tiết tự học cuối cùng, Tống Dư Hi lặng lẽ chọt cánh tay Tô Niên Niên: “Cậu và Đường Dư rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy...”
Tại sao hôm nay tất cả mọi người đều hỏi mình vấn đề này nhỉ, Tô Niên Niên có chút buồn bực.
“Bạn tốt a, bọn mình quen nhau từ hồi tiểu học, cậu cho rằng là gì?”
“Ra là vậy...” Biểu cảm Tống Dư Hi do dự: “Thật sự chỉ là bạn?”
Tô Niên Niên nghĩ ngợi trả lời lời: “Chắc vậy?”
Đối với cô mà nói, tình bạn giữa cô và Đường Dư vô cùng thuần khiết, hai người chưa từng nghĩ đến phương diện khác.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Tô Niên Niên.
Tống Dư Hi như trút được gánh nặng, cô biết Tô Niên Niên sẽ không lừa mình, xoắn xuýt mở miệng lần nữa: “Cái đó... có phải Trần Nguyên đang theo đuổi cậu không?”
“Làm sao có thể.” Mặc dù cô và Trần Nguyên không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng là anh em hàng thật giá thật nha.
“Nhưng... mình thấy quan hệ giữa hai người rất tốt...” Tống Dư Hi ấp úng nói.
Tô Niên Niên đỡ trán: “Bởi vì bọn mình là người một nhà a...”
Tống Dư Hi mở to mắt: “Người một nhà?” Khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Tô Niên Niên, Tống Dư Hi mới cảm thấy đáng lo cho trí thông minh của mình.
A a a, cho nên hai người bọn họ không phải là người yêu, mà là anh em?
Tô Niên Niên gật đầu, dù sao quan hệ giữa cô và Trần Nguyên không phải bí mật không thể cho ai biết, nói cho Tống Dư Hi cũng không có gì lớn.
Nhưng cô không biết, tương lai điều này lại mang đến cho cô bao nhiêu phiền phức.
--------------------
Chuông tan học reo, Tô Niên Niên uể oải thu dọn đồ đạc, Đường Dư thấp giọng nói: “Mình đưa cậu về.”
Chúc Thành kinh ngạc, giờ tán gái đều chủ động thế rồi sao?
Đường Dư ngồi xuống cạnh cô, trầm ngâm hồi lâu: “Thật ra... mình tới vì một người.”
Hai mắt Tô Niên Niên tỏa sáng: “Ai? Nam hay nữ? Hay là vì mình, ha ha ha, mình biết chúng ta huynh đệ tình thâm mà.”
Đường Dư sững người, hàng mi run run, mím chặt đôi môi mỏng.
Hồi lâu sau, cậu mới quay đầu ra chỗ khác: “Không phải cậu.”
Tô Niên Niên đang cười điên, bị câu nói này cùa Đường Dư làm rơi xuống đáy vực, đành lúng túng ‘A’ một tiếng.
Nhưng phụ nữ thường thích bát quái, Tô Niên Niên cười trộm, tròng mắt xoay tròn.
Chẳng lẽ Đường Dư có người thích rồi? Thật không ngờ khúc gỗ này cũng có ngày này.
Cô ra vẻ thâm trầm: “Vậy người này nhất định rất quan trọng với cậu, khẳng định là một cô bé xinh xắn, vừa dịu dàng, cười lên rất ngọt ngào...”
Càng nói Đường Dư càng căng thẳng, ánh mắt trốn tránh, cậu xoa hai bàn tay vào nhau, vô lực phản bác: “Không phải con gái.”
Trời ơi!!
Tô Niên Niên cảm thấy bị sốc, hóa ra...hóa ra Đường Dư thích không phải con gái, mà là một con trai sao!!
Bảo sao những năm gần đây không thấy cậu ấy nói với mấy cô bé câu nào, hóa ra chân tướng là thế này...
Ở trong mắt Tô Niên Niên, Đường Dư thuộc dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không biết nói dối, cũng không biết giấu diếm, cho nên dĩ nhiên hiểu lầm giới tính của Đường Dư.
Vốn ôm tâm tình trêu chọc, Tô Niên Niên lại trở nên đồng cảm, cô vỗ vai Đường Dư, thấm thía nói: “Đường Dư, ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, cậu yên tâm, mình sẽ không kỳ thị cậu.”
Đường Dư: “...”
Bị hiểu lầm lại không thể giải thích, cảm giác này thật sự quá bứt rứt.
----------------------------------
Quay lại phòng học, ánh mắt Tống Dư Hi nhìn Tô Niên Niên trở nên tế nhị.
Đến giờ ăn trưa, Tống Dư Hi đứng ngồi không yên.
Nhân tiết tự học cuối cùng, Tống Dư Hi lặng lẽ chọt cánh tay Tô Niên Niên: “Cậu và Đường Dư rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy...”
Tại sao hôm nay tất cả mọi người đều hỏi mình vấn đề này nhỉ, Tô Niên Niên có chút buồn bực.
“Bạn tốt a, bọn mình quen nhau từ hồi tiểu học, cậu cho rằng là gì?”
“Ra là vậy...” Biểu cảm Tống Dư Hi do dự: “Thật sự chỉ là bạn?”
Tô Niên Niên nghĩ ngợi trả lời lời: “Chắc vậy?”
Đối với cô mà nói, tình bạn giữa cô và Đường Dư vô cùng thuần khiết, hai người chưa từng nghĩ đến phương diện khác.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Tô Niên Niên.
Tống Dư Hi như trút được gánh nặng, cô biết Tô Niên Niên sẽ không lừa mình, xoắn xuýt mở miệng lần nữa: “Cái đó... có phải Trần Nguyên đang theo đuổi cậu không?”
“Làm sao có thể.” Mặc dù cô và Trần Nguyên không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng là anh em hàng thật giá thật nha.
“Nhưng... mình thấy quan hệ giữa hai người rất tốt...” Tống Dư Hi ấp úng nói.
Tô Niên Niên đỡ trán: “Bởi vì bọn mình là người một nhà a...”
Tống Dư Hi mở to mắt: “Người một nhà?” Khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Tô Niên Niên, Tống Dư Hi mới cảm thấy đáng lo cho trí thông minh của mình.
A a a, cho nên hai người bọn họ không phải là người yêu, mà là anh em?
Tô Niên Niên gật đầu, dù sao quan hệ giữa cô và Trần Nguyên không phải bí mật không thể cho ai biết, nói cho Tống Dư Hi cũng không có gì lớn.
Nhưng cô không biết, tương lai điều này lại mang đến cho cô bao nhiêu phiền phức.
--------------------
Chuông tan học reo, Tô Niên Niên uể oải thu dọn đồ đạc, Đường Dư thấp giọng nói: “Mình đưa cậu về.”
Chúc Thành kinh ngạc, giờ tán gái đều chủ động thế rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.