Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 53: Vũ hội (1)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu ta không biết, đây chỉ là thói quen nhiều năm qua của Đường Dư.
“A?” Tô Niên Niên nhất thời không phản ứng kịp, sau đó áy náy nói: “Kông cần đâu, mình về cùng anh trai là được rồi.”
Ánh mắt Đường Dư tối sầm, nhẹ gật đầu.
---
Tô Niên Niên lên tầng ba tìm Trần Nguyên, hai người cùng nhau đi ra cổng trường.
Đi qua vườn hoa nhỏ của trường học, Tô Niên Niên thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Cố Tử Thần đứng nguyên tại chỗ, Doãn Sơ Hạ đứng bên cạnh anh ta, giống như con bướm bay tới bay lui, động tác tư thái cực kỳ giống thiếu nữ hoài xuân.
“Anh Tử Thần, vũ hội cuối tuần này chúng ta cùng nhau tham dự đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Doãn Sơ Hạ vui vẻ không thôi, từ lần trước mẹ cô ta nói với cô ta, dì Cố sẽ để Cố Tử Thần mời mình tham gia vũ hội, cô ta liền nhảy cẫng vui mừng một hồi lâu.
Thế nhưng đến bây giờ Cố Tử Thần vẫn chưa mời cô, thậm chí trong trường học nhìn thấy cô, đều coi như không nhìn thấy mà đi thẳng, điều này khiến Doãn Sơ Hạ rất khổ sở.
Chẳng qua, Doãn Sơ Hạ sẽ không phản cảm với Cố Tử Thần chỉ vì điều này, ngược lại càng thêm mê luyến anh.
Con người luôn là như vậy, thứ không có được mới là tốt đẹp nhất, Doãn Sơ Hạ cũng không ngoại lệ.
Cố Tử Thần không nói gì, Doãn Sơ Hạ phối hợp nói líu ríu không ngừng, bên trong đôi mắt lóe lên tia chờ mong.
Tô Niên Niên nhìn thấy nổi da gà: “Anh, Doãn Sơ Hạ vẫn luôn dùng giọng điệu này sao?” Ngữ khí của cô ta quá điệu đà.
Trần Nguyên cười cười: “Mấy người Tử Thần, Tinh Vũ bọn anh đều quen biết Doãn Sơ Hạ từ nhỏ đến lớn, khụ khụ...Bây giờ cô ấy đã thu liễm rất nhiều rồi.”
Công ty giải trí Doãn gia ở trong nước là số một, Doãn Sơ Hạ lại là con gái một, từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều, là viên ngọc quý trên tay người trong nhà.
Khi còn bé Doãn Sơ Hạ vô cùng nũng nịu, ỏn ẻn khiến mấy người bọn họ tránh không kịp.
Khi đó Doãn Sơ Hạ luôn ăn mặc như tiểu công chúa, nũng nịu vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng bây giờ cô ta đã lớn như vậy rồi, vẫn dùng giọng điệu nũng nịu giống Lâm Chí Linh này khiến người ta hận không thể đập một cục gạch lên mặt cô ta, chặn cái miệng ồn ào của cô ta lại.
Tô Niên Niên rùng mình một cái, bây giờ đã đáng sợ như vậy, trước kia còn kinh khủng cỡ nào?
“Chúng ta đi thôi.” Tô Niên Niên kéo Trần Nguyên đi.
Đáy lòng Trần Nguyên lúc này tràn đầy thỏa mãn, nhìn tới nhìn lui, cô em gái này của anh còn tốt chán, giả ngây thơ được, biết đánh người, bên ngoài là Loli, nội tâm lại là nữ vương, thật sự so với Doãn Sơ Hạ chỉ biết nũng nịu kia thì mạnh hơn nhiều lắm.
Chưa đi được hai bước, kiên nhẫn của Cố Tử Thần đã cạn kiệt, đẩy Doãn Sơ Hạ ra đi khỏi vườn hoa.
Ba người gặp nhau, Cố Tử Thần bình tĩnh liếc Trần Nguyên một cái, ánh mắt rơi trên người Tô Niên Niên, lại tràn đầy ghét bỏ.
“Tại sao cô lại mập như vậy.” Giọng nói thanh lãnh nhưng hết sức dễ nghe vang lên.
Bị miệng lưỡi sắc bén của anh ta làm cho tổn thương, Tô Niên Niên nguýt anh ta một cái: “Ai cần anh lo! Anh, chúng ta đi, hừ, gặp lại sau!”
Cố Tử Thần đi theo ở phía sau, khóe môi cong lên.
Doãn Sơ Hạ trong vườn hoa nắm chặt nắm đấm, trong mắt bị ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt.
----------------------
Sinh hoạt ở trường học vốn có chút khô khan, bởi vì có Đường Dư đến, lập tức trở nên khác biệt.
Tô Niên Niên cảm giác mình như đang quay về lúc học ở cao trung Thần Giang, mỗi ngày cùng bàn bè nói chuyện phiếm chọc cười, vui vẻ vô cùng.
Quan hệ với các bạn cùng lớp càng ngày càng tốt, ngoại trừ mấy người Doãn Sơ Hạ, không có người cố ý nhắm vào Tô Niên Niên.
Đảo mắt là đến thứ sáu, Tô Niên Niên mang cặp sách vui mừng hớn hở trở về nhà, mấy người Doãn Sơ Hạ ở lại phòng học, mặt đầy ý cười.
Cậu ta không biết, đây chỉ là thói quen nhiều năm qua của Đường Dư.
“A?” Tô Niên Niên nhất thời không phản ứng kịp, sau đó áy náy nói: “Kông cần đâu, mình về cùng anh trai là được rồi.”
Ánh mắt Đường Dư tối sầm, nhẹ gật đầu.
---
Tô Niên Niên lên tầng ba tìm Trần Nguyên, hai người cùng nhau đi ra cổng trường.
Đi qua vườn hoa nhỏ của trường học, Tô Niên Niên thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Cố Tử Thần đứng nguyên tại chỗ, Doãn Sơ Hạ đứng bên cạnh anh ta, giống như con bướm bay tới bay lui, động tác tư thái cực kỳ giống thiếu nữ hoài xuân.
“Anh Tử Thần, vũ hội cuối tuần này chúng ta cùng nhau tham dự đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Doãn Sơ Hạ vui vẻ không thôi, từ lần trước mẹ cô ta nói với cô ta, dì Cố sẽ để Cố Tử Thần mời mình tham gia vũ hội, cô ta liền nhảy cẫng vui mừng một hồi lâu.
Thế nhưng đến bây giờ Cố Tử Thần vẫn chưa mời cô, thậm chí trong trường học nhìn thấy cô, đều coi như không nhìn thấy mà đi thẳng, điều này khiến Doãn Sơ Hạ rất khổ sở.
Chẳng qua, Doãn Sơ Hạ sẽ không phản cảm với Cố Tử Thần chỉ vì điều này, ngược lại càng thêm mê luyến anh.
Con người luôn là như vậy, thứ không có được mới là tốt đẹp nhất, Doãn Sơ Hạ cũng không ngoại lệ.
Cố Tử Thần không nói gì, Doãn Sơ Hạ phối hợp nói líu ríu không ngừng, bên trong đôi mắt lóe lên tia chờ mong.
Tô Niên Niên nhìn thấy nổi da gà: “Anh, Doãn Sơ Hạ vẫn luôn dùng giọng điệu này sao?” Ngữ khí của cô ta quá điệu đà.
Trần Nguyên cười cười: “Mấy người Tử Thần, Tinh Vũ bọn anh đều quen biết Doãn Sơ Hạ từ nhỏ đến lớn, khụ khụ...Bây giờ cô ấy đã thu liễm rất nhiều rồi.”
Công ty giải trí Doãn gia ở trong nước là số một, Doãn Sơ Hạ lại là con gái một, từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều, là viên ngọc quý trên tay người trong nhà.
Khi còn bé Doãn Sơ Hạ vô cùng nũng nịu, ỏn ẻn khiến mấy người bọn họ tránh không kịp.
Khi đó Doãn Sơ Hạ luôn ăn mặc như tiểu công chúa, nũng nịu vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng bây giờ cô ta đã lớn như vậy rồi, vẫn dùng giọng điệu nũng nịu giống Lâm Chí Linh này khiến người ta hận không thể đập một cục gạch lên mặt cô ta, chặn cái miệng ồn ào của cô ta lại.
Tô Niên Niên rùng mình một cái, bây giờ đã đáng sợ như vậy, trước kia còn kinh khủng cỡ nào?
“Chúng ta đi thôi.” Tô Niên Niên kéo Trần Nguyên đi.
Đáy lòng Trần Nguyên lúc này tràn đầy thỏa mãn, nhìn tới nhìn lui, cô em gái này của anh còn tốt chán, giả ngây thơ được, biết đánh người, bên ngoài là Loli, nội tâm lại là nữ vương, thật sự so với Doãn Sơ Hạ chỉ biết nũng nịu kia thì mạnh hơn nhiều lắm.
Chưa đi được hai bước, kiên nhẫn của Cố Tử Thần đã cạn kiệt, đẩy Doãn Sơ Hạ ra đi khỏi vườn hoa.
Ba người gặp nhau, Cố Tử Thần bình tĩnh liếc Trần Nguyên một cái, ánh mắt rơi trên người Tô Niên Niên, lại tràn đầy ghét bỏ.
“Tại sao cô lại mập như vậy.” Giọng nói thanh lãnh nhưng hết sức dễ nghe vang lên.
Bị miệng lưỡi sắc bén của anh ta làm cho tổn thương, Tô Niên Niên nguýt anh ta một cái: “Ai cần anh lo! Anh, chúng ta đi, hừ, gặp lại sau!”
Cố Tử Thần đi theo ở phía sau, khóe môi cong lên.
Doãn Sơ Hạ trong vườn hoa nắm chặt nắm đấm, trong mắt bị ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt.
----------------------
Sinh hoạt ở trường học vốn có chút khô khan, bởi vì có Đường Dư đến, lập tức trở nên khác biệt.
Tô Niên Niên cảm giác mình như đang quay về lúc học ở cao trung Thần Giang, mỗi ngày cùng bàn bè nói chuyện phiếm chọc cười, vui vẻ vô cùng.
Quan hệ với các bạn cùng lớp càng ngày càng tốt, ngoại trừ mấy người Doãn Sơ Hạ, không có người cố ý nhắm vào Tô Niên Niên.
Đảo mắt là đến thứ sáu, Tô Niên Niên mang cặp sách vui mừng hớn hở trở về nhà, mấy người Doãn Sơ Hạ ở lại phòng học, mặt đầy ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.