Chương 137
Nhu Nạo Khinh Mạn
26/09/2021
Yến đế vừa rời khỏi cơ thể Mẫu Đơn thì nàng liền cảm thấy đứa bé trong bụng đạp nàng một cái. Nàng nhịn không được ối một tiếng. Yến đế giật nảy mình, vội xoay người nàng, cẩn thận kéo nàng vào lòng: “Sao vậy? Có phải không khoẻ không?”
Mẫu Đơn vươn tay chạm vào cái u nhỏ hơi nhô ra ở bụng, ngẩng đầu cười nói với Yến đế: “Con bé đá thiếp.”
Yến đế nhìn phần bụng nhô cao của nàng, cẩn thận chạm vào cái u nhỏ kia. Cái u nhỏ kia lập tức động đậy, di chuyển tới một bên khác. Hô hấp của Yến đế đều nhẹ đi nhiều. Hắn lại sờ vào cái u nhỏ kia ở bên kia. Cái u nhỏ kia lại khẽ động đậy một cái, sau đó thì từ từ lặn mất. Qua hồi lâu, hắn mới cầm lấy tay Mẫu Đơn, ngẩng đầu, trong mắt chứa chan tình cảm dịu dàng. Hắn ôm nàng ra khỏi bồn tắm, giúp nàng lau người, rồi mới ôm nàng về phòng.
Sau khi về phòng, Yến đế cũng chưa mệt, ôm chặt lấy nàng. Nụ hôn nóng bỏng rơi vào tóc, vành tai, trán, sống mũi rồi lại dịu dàng trên làn môi, trêu tới Mẫu Đơn cười khanh khách không ngừng. Nàng nói khẽ: “Hoàng thượng, mau nghỉ đi.”
“Được.” Giọng hắn hơi khàn. Hắn lại hôn một cái trên trán nàng, nói: “Mẫu Đơn, ta yêu nàng.”
Cả người Mẫu Đơn rúc trong ngực hắn, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, thiếp cũng yêu chàng.”
Mấy ngày sau, Mẫu Đơn nghe nói Yến đế trong buổi triều sáng đã xử lý Thái Phủ Khanh Bàng lão gia. Yến đế ném chứng cứ tra được tới trước mặt Bàng lão gia, tham ô ngân lượng, dung túng con ở kinh thành gây rối, ức hiếp nam nhân cưỡng đoạt nữ nhân, kiêu ngạo ngang ngược. Bàng lão gia quỳ ở dưới đất run như cầy sấy. Sau đó Yến đế bãi miễn chức quan Thái Phủ Khanh của Bàng lão gia, đồng thời cũng bãi miễn mấy quan viên của Đại Lý Tự. Toàn bộ đại điện, không ai dám nói câu gì, mấy quan viên có quan hệ thân thiết với Bàng lão gia cũng không dám lên tiếng cầu xin cho bọn họ.
Mẫu Đơn nghe nói Yến đế đề bạt Thẩm Diệc Nguyên làm Thái Phủ Khanh. Thẩm Diệc Nguyên là ca ca của Thẩm Tuệ Cẩm, là đại gia của chi chính Thẩm gia bên kia và cũng là đường ca của nàng. Con người của Thẩm Diệc Nguyên hoàn toàn không giống Thẩm Hạo Quốc, là một người rất chính trực, có nguyên tắc. Cái chức Thái Phủ Khanh này rất thích hợp với huynh ấy. Nàng nghe nói trên đại điện, Yến đế tuyên bố cho Thẩm Diệc Nguyên làm Thái Phủ Khanh, các trọng thần lúc này mới bắt đầu khuyên can, nói rằng Thẩm Diệc Nguyên không thích hợp chức quan này. Sau đó Yến đế cười gằn lên tại chỗ: “Vậy các vị ái khanh cảm thấy ai thích hợp với vị trí này?”
Các trọng thần trầm mặc không nói. Đương nhiên bọn họ biết vị trí Thái Phủ Khanh là chức quan rất béo bở. Thẩm gia là nhà mẹ của hoàng hậu. Thẩm gia đang từ từ trở nên lớn mạnh. Yến đế từ từ cất nhắc người của Thẩm gia. Đương nhiên bọn họ không muốn Thẩm gia tiếp tục phát triển, nhưng Yến đế là người nào, bọn họ khuyên can thì sao chứ, sau đó còn không phải gì cũng làm không được sao, trơ mắt nhìn Yến đế sai người tới Thẩm phủ tuyên đọc thánh chỉ.
Bởi vì Thẩm Diệc Nguyên đã trở thành Thái Phủ Khanh, Thẩm đại lão phu nhân, đại phu nhân Tiền thị chi chính bên kia và mấy vị cô nương chưa xuất giá của Thẩm gia cùng tiến cung gặp Mẫu Đơn. Đại lão phu nhân Thẩm gia hơi gượng gạo. Bà ấy vẫn còn nhớ rất rõ lời căn dặn của lão gia ở nhà trước khi đi: “Đừng có chọc giận hoàng hậu nương nương nữa, sở dĩ Diệc Nguyên được làm Thái Phủ Khanh, bà cho rằng đó là bản lĩnh của Diệc Nguyên sao? Tính cách Diệc Nguyên quả không tệ, nhưng cũng không thể khiến Yến đế nhìn với con mắt khác, còn không phải là vì hoàng hậu nương nương sao, cho nên bà đừng có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương vô cùng tốt. Cổ thị Vinh Huệ chính là một ví dụ tốt nhất.”
Thẩm đại lão phu nhân nhìn cung điện nguy nga, thầm thở dài. Nói ra thì bà ta thỉnh thoảng cũng có những tâm tư khác, như là đưa mấy cô nương Thẩm gia chưa xuất giá vào cung, nói không chừng hoàng thượng sẽ có khả năng nhìn trúng các nàng. Nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt thoáng qua thôi, có vết xe đổ của cháu gái nhà mẹ thái hậu và Thẩm Tuệ Bảo, bà ta đương nhiên không dám làm như vậy.
Rất nhanh, Thẩm đại lão phu nhân dẫn theo mấy cô nương Thẩm gia đã gặp được hoàng hậu nương nương, lần này tiến cung còn có Thẩm Tuệ Cẩm đã xuất giá.
Bụng Mẫu Đơn đã lớn, ngồi cũng không tiện, chỉ ngồi trò chuyện một lúc với Thẩm đại lão phu nhân thì cơ thể đã có chút nặng nề. Lúc này đại lão phu nhân mới dẫn mấy cô nương Thẩm gia ra về, nhưng mà Thẩm Tuệ Cẩm thì ở lại trong cung cùng với Mẫu Đơn. Khoảng thời gian này Thẩm Tuệ Cẩm đã gầy đi không ít, hiển nhiên là lo lắng cho phu quân đã ra biển kia.
Thẩm Tuệ Cẩm ở lại trong cung với Mẫu Đơn mấy ngày rồi mới rời khỏi.
Vào lúc tiết trời trở nên ấm áp, thái hậu vẫn không thể chịu được. Tối hôm đó, Mẫu Đơn và Yến đế đã ngủ. Bên ngoài có thái giám cuống quýt chạy qua thông báo, nói rằng thái hậu nương nương sắp không được rồi. Yến đế và Mẫu Đơn vội thức dậy chạy qua điện Thái Hoà, không bao lâu thì Cảnh vương và Thi Bảo Thu cũng chạy qua.
Thái hậu nằm ở trên giường, yếu ớt nhìn bọn họ. Sắc mặt bà tái xanh tới đáng sợ. Thái y đang bắt mạch, gấp tới nỗi đầu đầy mồ hôi, lại lật đật đi nấu thuốc. Thái hậu vẫy vẫy tay với Mẫu Đơn: “Qua… đây.”
Mẫu Đơn tiến lên, thái hậu cật lực giơ tay đặt lên bụng Mẫu Đơn, cười nói: “Ai gia… vẫn là… không thể nhìn… được nó ra đời rồi… Khụ khụ, lúc trước ai gia… đều là ai gia không tốt…”
Yến đế bước lên, hắn nắm lấy tay thái hậu, khẽ nói: “Mẫu hậu, đừng nói chuyện nữa. Ngự y rất nhanh sẽ nấu xong thuốc qua đây. Người uống thuốc rồi cố gắng nghỉ ngơi một đêm là không sao rồi.”
Thái hậu chầm chậm lắc đầu, mong mỏi nhìn về Yến đế, lại vẫy vẫy tay với Cảnh vương. Cảnh vương mím môi bước lên. Thái hậu cầm tay hai người đặt vào nhau, ho khan vài tiếng, nói: “Các con…dù sao cũng là huynh đệ ruột. Các con… các con đừng trách ta. Năm đó đều là lỗi của ta… Ta sai rồi… Các con… các con…”
Yến đế vẫn không nhúc nhích, nhìn nữ nhân sắc mặt cằn cỗi ở trên giường. Hắn nói khẽ: “Mẫu hậu, người yên tâm. Con biết phải làm thế nào rồi. Con và Lục ca là huynh đệ, trước giờ đều như vậy.”
Thái hậu nghe vậy, khoé môi nhếch lên. Nụ cười cũng đông cứng lại, đầu cũng từ từ ngả sang một bên.
Ngày 10 tháng 2 năm Thái Sơ thứ 4, thái hậu mất.
Mấy ngày này, Yến đế luôn có thói quen nhíu mày. Mẫu Đơn biết trong lòng hắn vẫn còn chút khó chịu. Bất kể thế nào, thì đó cũng là mẫu thân của hắn, là mẫu thân đã sinh hắn nuôi hắn. Bởi vì thái hậu mất, trong triều gần đây cũng bớt chuyện hơn. Mọi người đều biết tâm trạng của Yến đế không tốt cho nên không ai dám nhảy ra chọc Yến đế lúc này.
Bớt lo chuyện triều chính nên Yến đế thoải mái hơn nhiều. Những ngày ở hậu cung cùng với Mẫu Đơn cũng nhiều hơn. Vào đầu xuân, Cảnh vương dẫn Thi Bảo Thu và Vệ Trân Châu trở về thành Hàm Hàm. Lúc về Vệ Hề Nguyên khóc rất dữ dội, nắm lấy tay Vệ Trân Châu, không cho muội muội đi. Mẫu Đơn dỗ hơn nửa ngày, nói rằng sẽ sinh một muội muội giống như Trân Châu vậy thì mới ngừng khóc.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, chớp mắt đã tới tháng sáu, bụng của Mẫu Đơn càng ngày càng lớn. Ngự y nói nàng sắp sinh rồi, ước chừng là trong mấy ngày này. Nói ra thì đứa bé trong bụng này quả thật ngoan ngoãn vô cùng. Từ khi có thai tới giờ nàng không bị triệu chứng nôn nghén nào, ăn ngon ngủ khoẻ. Cả người cũng đẫy đà không ít, nhưng mà mấy ngày này nàng vẫn khống chế bữa ăn mỗi ngày, sợ đứa bé lớn quá khó sinh.
Không quá hai ngày, Vệ Tử An dắt Vệ Hề Nguyên ra ngự hoa viên chơi. Mẫu Đơn ngồi ở trong đình nhìn hai đứa bé, trên mặt càng ngày càng dịu dàng. Trong lòng còn đang nghĩ để mấy tháng, sau khi sinh xong sẽ dẫn con ra ngoài đi dạo. Từ sau khi thái hậu mất, hai đứa bé vẫn luôn ở trong cung. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bụng bắt đầu đau lên. Đã có kinh nghiệm sinh con một lần, Mẫu Đơn biết là sắp sinh rồi liền vẫy vẫy ma ma ở phía sau, nói: “Các ma ma, bụng bổn cung bắt đầu đau rồi, mau đỡ bổn cung trở về.”
Đám nô bộc xung quanh đều giật nảy mình, vội vàng đỡ Mẫu Đơn về cung. Vệ Tử An đã hiểu chuyện, cũng dắt Vệ Hề Nguyên qua. Ngược lại Vệ Hề Nguyên vẫn còn chút mơ mơ hồ hồ, chỉ hỏi: “Ca ca, có phải mẫu hậu sắp sinh cho đệ một tiểu Trân Châu muội muội không?”
Vệ Tử An xoa xoa đầu tiểu gia hoả, ừ một tiếng.
Khi Yến đế biết tin chạy tới thì đã là một canh giờ sau, bụng Mẫu Đơn đau vô cùng, đang nằm ở trên giường, xung quanh đều là y nữ và đám ma ma đang bận rộn.
Thời gian từ từ trôi, chớp mắt trời đã dần tối. Yến đế ở trên đại điện sốt ruột đi qua đi lại, cũng đã qua mấy canh giờ rồi, không phải nói là sau khi sinh con đầu lòng rồi thì khi sinh con thứ sẽ dễ dàng hơn sao, sao giờ còn chưa sinh nữa? Vệ Tử An dắt Vệ Hề Nguyên ngoan ngoãn ngồi một bên. Nhìn Vệ Hề Nguyên hơi buồn ngủ, Vệ Tử An nói khẽ: “Hề Nguyên, giờ cũng không còn sớm nữa. Nếu đệ buồn ngủ thì về nghỉ ngơi đi, sáng mai qua đây xem tiểu muội muội.”
Vệ Hề Nguyên dụi dụi mắt, lắc đầu: “Không, đệ lo cho mẫu hậu, còn phải đợi tiểu muội muội ra đời nữa.”
Cứ như vậy lại qua hai canh giờ, lúc Yến đế đang muốn đi vào xem sao thì nghe thấy tiếng la vui vẻ của ma ma truyền ra: “Sinh rồi, chúc mừng hoàng hậu nương nương, đã sinh ra một hoàng tử.”
Là một hoàng tử? Yến đế ngẩn ra, ngay sau đó liền thoải mái, không sợ, dù sao sau này còn có thể sinh nữa, cũng có thể sinh ra một công chúa. Hắn sải bước vào phòng sinh. Vệ Hề Nguyên cũng vui vẻ từ chỗ ngồi nhảy xuống: “Ca ca, mẫu hậu đã sinh ra một tiểu muội muội rồi phải không?”
Vệ Tử An cười nhẹ: “Không phải tiểu muội muội mà là tiểu đệ đệ.”
Vệ Hề Nguyên à một tiếng, có hơi thất vọng.
Mẫu Đơn biết lần này hơi khó sinh, ra rất nhiều máu. Cả người mất sức vô cùng, nhưng nhìn tiểu tử mập mạp được ma ma bế qua kia, cả người lại tràn đầy sức sống. Nàng nhìn ma ma cười nói: “Ma ma, đặt lên người bổn cung, để bổn cung xem xem.” Tuy biết là một hoàng tử nhưng nàng vẫn vui vẻ không thôi, đều là con của mình, ở trong bụng mười tháng, là nam hay nữ thì có sao.
Đang yêu thương nhìn đứa con thì Yến đế đã bước vào, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Toàn bộ đám ngự nữ và ma ma hoảng loạn quỳ xuống đất, có người muốn khuyên Yến đế không được vào phòng sinh nhưng nghĩ tới sự sủng ái của Yến đế đối với hoàng hậu nương nương liền lập tức ngậm miệng.
Yến đế đi tới bên cạnh Mẫu Đơn, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, dịu dàng nói: “Mẫu Đơn, vất vả cho nàng rồi.”
Mẫu Đơn giơ tay sờ sờ tiểu tử mập mạp kia, cười nói với Yến đế: “Hoàng thượng, người xem tiểu gia hoả mập này.” Nàng rõ ràng đã chú ý ăn uống rồi, kết quả là vẫn sinh ra một tiểu tử mập mạp, lúc sinh có hơi tốn sức, may mà tất cả đều bình an.
Yến đế nhẹ nhàng ôm lấy đứa con mập mạp đang ngủ kia, trên mặt là nụ cười không thể che giấu. Tới khi Mẫu Đơn cuối cùng cũng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi, lập tức có ngự y tiến vào bắt mạch cho nàng, sau đó lại hỏi thăm ngự nữ về tình trạng lúc sinh. Cuối cùng ngự y mới dè dặt bẩm báo với Yến đế: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vì lần sinh nở này mà cơ thể có chút tổn hại, nửa năm sau này thì… thì tốt nhất là đừng... chung chăn gối. Trong vòng hai năm không… không được có thai. Trong hai năm này thần sẽ từ từ điều dưỡng lại cơ thể của hoàng hậu nương nương, sau đó thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Sắc mặt Yến đế hơi lạnh, hỏi: “Sao lại tổn hại tới cơ thể chứ?”
“Nhị hoàng tử hơi lớn quá, lúc hoàng hậu nương nương sinh mất nhiều máu quá cho nên mới tổn hại cơ thể.” Ngự y đầu đầy mồ hôi, ai mà không biết hoàng thượng sủng ái hoàng hậu nương nương nhiều tới nhường nào, nhưng hoàng hậu nương nương bởi vì nhị hoàng tử quá lớn nên lúc sinh đã tổn hại tới cơ thể. Đây là điều mà bọn họ cũng không ngờ tới.
Yến đế nhíu mày: “Ngày thường nàng đã rất chú ý ăn uống lắm rồi. Sao … tiểu tử kia vẫn mập như vậy?”
Ngự y thật sự là rất khó xử: “Hoàng thượng, điều này cũng không chắc, có lúc dù có ăn ít thì đứa bé cũng sẽ lớn quá mức.” Đây vốn là chuyện không chắc chắn, chỉ có thể nói nhị hoàng tử hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ đặc biệt tốt.
Yến đế vẫy vẫy tay: “Được rồi, trẫm đã biết. Sau này cố gắng điều dưỡng cơ thể cho nàng.”
Ngự y liên tục gật đầu vâng dạ, lại vội nói: “Hoàng thượng, tốt nhất là đừng nói cho hoàng hậu nương nương biết chuyện cơ thể bị tổn hại để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng của hoàng hậu nương nương. Nếu tâm trạng không tốt thì cơ thể của nương nương cũng bị ảnh hưởng.” Người bệnh một khi biết cơ thể không tốt thì trong lòng sẽ vô cùng lo lắng, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi sức khoẻ, ngược lại cơ thể sẽ càng ngày càng tệ. huống chi hoàng hậu nương nương vừa sinh hoàng tử xong, tâm trạng càng dễ bị ảnh hưởng.
Yến đế đáp: “Trẫm đã biết.” Hắn ngập ngừng rồi đột nhiên hỏi: “Vậy nếu uống canh tránh thai thì có ảnh hưởng gì tới cơ thể hoàng hậu không?”
Ngự y đáp: “Hoàng thượng, tốt nhất là đừng uống canh tránh thai này, nhưng mà gần đây ngự y viện đang điều chỉnh phương thuốc của canh tránh thai, không những có thể tránh thai mà còn có thể dưỡng sinh. Hiện đang trong quá trình thử nghiệm, đợi sau khi đã chắc chắn rồi thì hoàng hậu nương nương có thể sử dụng canh tránh thai này.”
Lúc này Yến đế mới cho ngự y lui xuống.
Mẫu Đơn vươn tay chạm vào cái u nhỏ hơi nhô ra ở bụng, ngẩng đầu cười nói với Yến đế: “Con bé đá thiếp.”
Yến đế nhìn phần bụng nhô cao của nàng, cẩn thận chạm vào cái u nhỏ kia. Cái u nhỏ kia lập tức động đậy, di chuyển tới một bên khác. Hô hấp của Yến đế đều nhẹ đi nhiều. Hắn lại sờ vào cái u nhỏ kia ở bên kia. Cái u nhỏ kia lại khẽ động đậy một cái, sau đó thì từ từ lặn mất. Qua hồi lâu, hắn mới cầm lấy tay Mẫu Đơn, ngẩng đầu, trong mắt chứa chan tình cảm dịu dàng. Hắn ôm nàng ra khỏi bồn tắm, giúp nàng lau người, rồi mới ôm nàng về phòng.
Sau khi về phòng, Yến đế cũng chưa mệt, ôm chặt lấy nàng. Nụ hôn nóng bỏng rơi vào tóc, vành tai, trán, sống mũi rồi lại dịu dàng trên làn môi, trêu tới Mẫu Đơn cười khanh khách không ngừng. Nàng nói khẽ: “Hoàng thượng, mau nghỉ đi.”
“Được.” Giọng hắn hơi khàn. Hắn lại hôn một cái trên trán nàng, nói: “Mẫu Đơn, ta yêu nàng.”
Cả người Mẫu Đơn rúc trong ngực hắn, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, thiếp cũng yêu chàng.”
Mấy ngày sau, Mẫu Đơn nghe nói Yến đế trong buổi triều sáng đã xử lý Thái Phủ Khanh Bàng lão gia. Yến đế ném chứng cứ tra được tới trước mặt Bàng lão gia, tham ô ngân lượng, dung túng con ở kinh thành gây rối, ức hiếp nam nhân cưỡng đoạt nữ nhân, kiêu ngạo ngang ngược. Bàng lão gia quỳ ở dưới đất run như cầy sấy. Sau đó Yến đế bãi miễn chức quan Thái Phủ Khanh của Bàng lão gia, đồng thời cũng bãi miễn mấy quan viên của Đại Lý Tự. Toàn bộ đại điện, không ai dám nói câu gì, mấy quan viên có quan hệ thân thiết với Bàng lão gia cũng không dám lên tiếng cầu xin cho bọn họ.
Mẫu Đơn nghe nói Yến đế đề bạt Thẩm Diệc Nguyên làm Thái Phủ Khanh. Thẩm Diệc Nguyên là ca ca của Thẩm Tuệ Cẩm, là đại gia của chi chính Thẩm gia bên kia và cũng là đường ca của nàng. Con người của Thẩm Diệc Nguyên hoàn toàn không giống Thẩm Hạo Quốc, là một người rất chính trực, có nguyên tắc. Cái chức Thái Phủ Khanh này rất thích hợp với huynh ấy. Nàng nghe nói trên đại điện, Yến đế tuyên bố cho Thẩm Diệc Nguyên làm Thái Phủ Khanh, các trọng thần lúc này mới bắt đầu khuyên can, nói rằng Thẩm Diệc Nguyên không thích hợp chức quan này. Sau đó Yến đế cười gằn lên tại chỗ: “Vậy các vị ái khanh cảm thấy ai thích hợp với vị trí này?”
Các trọng thần trầm mặc không nói. Đương nhiên bọn họ biết vị trí Thái Phủ Khanh là chức quan rất béo bở. Thẩm gia là nhà mẹ của hoàng hậu. Thẩm gia đang từ từ trở nên lớn mạnh. Yến đế từ từ cất nhắc người của Thẩm gia. Đương nhiên bọn họ không muốn Thẩm gia tiếp tục phát triển, nhưng Yến đế là người nào, bọn họ khuyên can thì sao chứ, sau đó còn không phải gì cũng làm không được sao, trơ mắt nhìn Yến đế sai người tới Thẩm phủ tuyên đọc thánh chỉ.
Bởi vì Thẩm Diệc Nguyên đã trở thành Thái Phủ Khanh, Thẩm đại lão phu nhân, đại phu nhân Tiền thị chi chính bên kia và mấy vị cô nương chưa xuất giá của Thẩm gia cùng tiến cung gặp Mẫu Đơn. Đại lão phu nhân Thẩm gia hơi gượng gạo. Bà ấy vẫn còn nhớ rất rõ lời căn dặn của lão gia ở nhà trước khi đi: “Đừng có chọc giận hoàng hậu nương nương nữa, sở dĩ Diệc Nguyên được làm Thái Phủ Khanh, bà cho rằng đó là bản lĩnh của Diệc Nguyên sao? Tính cách Diệc Nguyên quả không tệ, nhưng cũng không thể khiến Yến đế nhìn với con mắt khác, còn không phải là vì hoàng hậu nương nương sao, cho nên bà đừng có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương vô cùng tốt. Cổ thị Vinh Huệ chính là một ví dụ tốt nhất.”
Thẩm đại lão phu nhân nhìn cung điện nguy nga, thầm thở dài. Nói ra thì bà ta thỉnh thoảng cũng có những tâm tư khác, như là đưa mấy cô nương Thẩm gia chưa xuất giá vào cung, nói không chừng hoàng thượng sẽ có khả năng nhìn trúng các nàng. Nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt thoáng qua thôi, có vết xe đổ của cháu gái nhà mẹ thái hậu và Thẩm Tuệ Bảo, bà ta đương nhiên không dám làm như vậy.
Rất nhanh, Thẩm đại lão phu nhân dẫn theo mấy cô nương Thẩm gia đã gặp được hoàng hậu nương nương, lần này tiến cung còn có Thẩm Tuệ Cẩm đã xuất giá.
Bụng Mẫu Đơn đã lớn, ngồi cũng không tiện, chỉ ngồi trò chuyện một lúc với Thẩm đại lão phu nhân thì cơ thể đã có chút nặng nề. Lúc này đại lão phu nhân mới dẫn mấy cô nương Thẩm gia ra về, nhưng mà Thẩm Tuệ Cẩm thì ở lại trong cung cùng với Mẫu Đơn. Khoảng thời gian này Thẩm Tuệ Cẩm đã gầy đi không ít, hiển nhiên là lo lắng cho phu quân đã ra biển kia.
Thẩm Tuệ Cẩm ở lại trong cung với Mẫu Đơn mấy ngày rồi mới rời khỏi.
Vào lúc tiết trời trở nên ấm áp, thái hậu vẫn không thể chịu được. Tối hôm đó, Mẫu Đơn và Yến đế đã ngủ. Bên ngoài có thái giám cuống quýt chạy qua thông báo, nói rằng thái hậu nương nương sắp không được rồi. Yến đế và Mẫu Đơn vội thức dậy chạy qua điện Thái Hoà, không bao lâu thì Cảnh vương và Thi Bảo Thu cũng chạy qua.
Thái hậu nằm ở trên giường, yếu ớt nhìn bọn họ. Sắc mặt bà tái xanh tới đáng sợ. Thái y đang bắt mạch, gấp tới nỗi đầu đầy mồ hôi, lại lật đật đi nấu thuốc. Thái hậu vẫy vẫy tay với Mẫu Đơn: “Qua… đây.”
Mẫu Đơn tiến lên, thái hậu cật lực giơ tay đặt lên bụng Mẫu Đơn, cười nói: “Ai gia… vẫn là… không thể nhìn… được nó ra đời rồi… Khụ khụ, lúc trước ai gia… đều là ai gia không tốt…”
Yến đế bước lên, hắn nắm lấy tay thái hậu, khẽ nói: “Mẫu hậu, đừng nói chuyện nữa. Ngự y rất nhanh sẽ nấu xong thuốc qua đây. Người uống thuốc rồi cố gắng nghỉ ngơi một đêm là không sao rồi.”
Thái hậu chầm chậm lắc đầu, mong mỏi nhìn về Yến đế, lại vẫy vẫy tay với Cảnh vương. Cảnh vương mím môi bước lên. Thái hậu cầm tay hai người đặt vào nhau, ho khan vài tiếng, nói: “Các con…dù sao cũng là huynh đệ ruột. Các con… các con đừng trách ta. Năm đó đều là lỗi của ta… Ta sai rồi… Các con… các con…”
Yến đế vẫn không nhúc nhích, nhìn nữ nhân sắc mặt cằn cỗi ở trên giường. Hắn nói khẽ: “Mẫu hậu, người yên tâm. Con biết phải làm thế nào rồi. Con và Lục ca là huynh đệ, trước giờ đều như vậy.”
Thái hậu nghe vậy, khoé môi nhếch lên. Nụ cười cũng đông cứng lại, đầu cũng từ từ ngả sang một bên.
Ngày 10 tháng 2 năm Thái Sơ thứ 4, thái hậu mất.
Mấy ngày này, Yến đế luôn có thói quen nhíu mày. Mẫu Đơn biết trong lòng hắn vẫn còn chút khó chịu. Bất kể thế nào, thì đó cũng là mẫu thân của hắn, là mẫu thân đã sinh hắn nuôi hắn. Bởi vì thái hậu mất, trong triều gần đây cũng bớt chuyện hơn. Mọi người đều biết tâm trạng của Yến đế không tốt cho nên không ai dám nhảy ra chọc Yến đế lúc này.
Bớt lo chuyện triều chính nên Yến đế thoải mái hơn nhiều. Những ngày ở hậu cung cùng với Mẫu Đơn cũng nhiều hơn. Vào đầu xuân, Cảnh vương dẫn Thi Bảo Thu và Vệ Trân Châu trở về thành Hàm Hàm. Lúc về Vệ Hề Nguyên khóc rất dữ dội, nắm lấy tay Vệ Trân Châu, không cho muội muội đi. Mẫu Đơn dỗ hơn nửa ngày, nói rằng sẽ sinh một muội muội giống như Trân Châu vậy thì mới ngừng khóc.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, chớp mắt đã tới tháng sáu, bụng của Mẫu Đơn càng ngày càng lớn. Ngự y nói nàng sắp sinh rồi, ước chừng là trong mấy ngày này. Nói ra thì đứa bé trong bụng này quả thật ngoan ngoãn vô cùng. Từ khi có thai tới giờ nàng không bị triệu chứng nôn nghén nào, ăn ngon ngủ khoẻ. Cả người cũng đẫy đà không ít, nhưng mà mấy ngày này nàng vẫn khống chế bữa ăn mỗi ngày, sợ đứa bé lớn quá khó sinh.
Không quá hai ngày, Vệ Tử An dắt Vệ Hề Nguyên ra ngự hoa viên chơi. Mẫu Đơn ngồi ở trong đình nhìn hai đứa bé, trên mặt càng ngày càng dịu dàng. Trong lòng còn đang nghĩ để mấy tháng, sau khi sinh xong sẽ dẫn con ra ngoài đi dạo. Từ sau khi thái hậu mất, hai đứa bé vẫn luôn ở trong cung. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bụng bắt đầu đau lên. Đã có kinh nghiệm sinh con một lần, Mẫu Đơn biết là sắp sinh rồi liền vẫy vẫy ma ma ở phía sau, nói: “Các ma ma, bụng bổn cung bắt đầu đau rồi, mau đỡ bổn cung trở về.”
Đám nô bộc xung quanh đều giật nảy mình, vội vàng đỡ Mẫu Đơn về cung. Vệ Tử An đã hiểu chuyện, cũng dắt Vệ Hề Nguyên qua. Ngược lại Vệ Hề Nguyên vẫn còn chút mơ mơ hồ hồ, chỉ hỏi: “Ca ca, có phải mẫu hậu sắp sinh cho đệ một tiểu Trân Châu muội muội không?”
Vệ Tử An xoa xoa đầu tiểu gia hoả, ừ một tiếng.
Khi Yến đế biết tin chạy tới thì đã là một canh giờ sau, bụng Mẫu Đơn đau vô cùng, đang nằm ở trên giường, xung quanh đều là y nữ và đám ma ma đang bận rộn.
Thời gian từ từ trôi, chớp mắt trời đã dần tối. Yến đế ở trên đại điện sốt ruột đi qua đi lại, cũng đã qua mấy canh giờ rồi, không phải nói là sau khi sinh con đầu lòng rồi thì khi sinh con thứ sẽ dễ dàng hơn sao, sao giờ còn chưa sinh nữa? Vệ Tử An dắt Vệ Hề Nguyên ngoan ngoãn ngồi một bên. Nhìn Vệ Hề Nguyên hơi buồn ngủ, Vệ Tử An nói khẽ: “Hề Nguyên, giờ cũng không còn sớm nữa. Nếu đệ buồn ngủ thì về nghỉ ngơi đi, sáng mai qua đây xem tiểu muội muội.”
Vệ Hề Nguyên dụi dụi mắt, lắc đầu: “Không, đệ lo cho mẫu hậu, còn phải đợi tiểu muội muội ra đời nữa.”
Cứ như vậy lại qua hai canh giờ, lúc Yến đế đang muốn đi vào xem sao thì nghe thấy tiếng la vui vẻ của ma ma truyền ra: “Sinh rồi, chúc mừng hoàng hậu nương nương, đã sinh ra một hoàng tử.”
Là một hoàng tử? Yến đế ngẩn ra, ngay sau đó liền thoải mái, không sợ, dù sao sau này còn có thể sinh nữa, cũng có thể sinh ra một công chúa. Hắn sải bước vào phòng sinh. Vệ Hề Nguyên cũng vui vẻ từ chỗ ngồi nhảy xuống: “Ca ca, mẫu hậu đã sinh ra một tiểu muội muội rồi phải không?”
Vệ Tử An cười nhẹ: “Không phải tiểu muội muội mà là tiểu đệ đệ.”
Vệ Hề Nguyên à một tiếng, có hơi thất vọng.
Mẫu Đơn biết lần này hơi khó sinh, ra rất nhiều máu. Cả người mất sức vô cùng, nhưng nhìn tiểu tử mập mạp được ma ma bế qua kia, cả người lại tràn đầy sức sống. Nàng nhìn ma ma cười nói: “Ma ma, đặt lên người bổn cung, để bổn cung xem xem.” Tuy biết là một hoàng tử nhưng nàng vẫn vui vẻ không thôi, đều là con của mình, ở trong bụng mười tháng, là nam hay nữ thì có sao.
Đang yêu thương nhìn đứa con thì Yến đế đã bước vào, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Toàn bộ đám ngự nữ và ma ma hoảng loạn quỳ xuống đất, có người muốn khuyên Yến đế không được vào phòng sinh nhưng nghĩ tới sự sủng ái của Yến đế đối với hoàng hậu nương nương liền lập tức ngậm miệng.
Yến đế đi tới bên cạnh Mẫu Đơn, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, dịu dàng nói: “Mẫu Đơn, vất vả cho nàng rồi.”
Mẫu Đơn giơ tay sờ sờ tiểu tử mập mạp kia, cười nói với Yến đế: “Hoàng thượng, người xem tiểu gia hoả mập này.” Nàng rõ ràng đã chú ý ăn uống rồi, kết quả là vẫn sinh ra một tiểu tử mập mạp, lúc sinh có hơi tốn sức, may mà tất cả đều bình an.
Yến đế nhẹ nhàng ôm lấy đứa con mập mạp đang ngủ kia, trên mặt là nụ cười không thể che giấu. Tới khi Mẫu Đơn cuối cùng cũng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi, lập tức có ngự y tiến vào bắt mạch cho nàng, sau đó lại hỏi thăm ngự nữ về tình trạng lúc sinh. Cuối cùng ngự y mới dè dặt bẩm báo với Yến đế: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vì lần sinh nở này mà cơ thể có chút tổn hại, nửa năm sau này thì… thì tốt nhất là đừng... chung chăn gối. Trong vòng hai năm không… không được có thai. Trong hai năm này thần sẽ từ từ điều dưỡng lại cơ thể của hoàng hậu nương nương, sau đó thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Sắc mặt Yến đế hơi lạnh, hỏi: “Sao lại tổn hại tới cơ thể chứ?”
“Nhị hoàng tử hơi lớn quá, lúc hoàng hậu nương nương sinh mất nhiều máu quá cho nên mới tổn hại cơ thể.” Ngự y đầu đầy mồ hôi, ai mà không biết hoàng thượng sủng ái hoàng hậu nương nương nhiều tới nhường nào, nhưng hoàng hậu nương nương bởi vì nhị hoàng tử quá lớn nên lúc sinh đã tổn hại tới cơ thể. Đây là điều mà bọn họ cũng không ngờ tới.
Yến đế nhíu mày: “Ngày thường nàng đã rất chú ý ăn uống lắm rồi. Sao … tiểu tử kia vẫn mập như vậy?”
Ngự y thật sự là rất khó xử: “Hoàng thượng, điều này cũng không chắc, có lúc dù có ăn ít thì đứa bé cũng sẽ lớn quá mức.” Đây vốn là chuyện không chắc chắn, chỉ có thể nói nhị hoàng tử hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ đặc biệt tốt.
Yến đế vẫy vẫy tay: “Được rồi, trẫm đã biết. Sau này cố gắng điều dưỡng cơ thể cho nàng.”
Ngự y liên tục gật đầu vâng dạ, lại vội nói: “Hoàng thượng, tốt nhất là đừng nói cho hoàng hậu nương nương biết chuyện cơ thể bị tổn hại để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng của hoàng hậu nương nương. Nếu tâm trạng không tốt thì cơ thể của nương nương cũng bị ảnh hưởng.” Người bệnh một khi biết cơ thể không tốt thì trong lòng sẽ vô cùng lo lắng, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi sức khoẻ, ngược lại cơ thể sẽ càng ngày càng tệ. huống chi hoàng hậu nương nương vừa sinh hoàng tử xong, tâm trạng càng dễ bị ảnh hưởng.
Yến đế đáp: “Trẫm đã biết.” Hắn ngập ngừng rồi đột nhiên hỏi: “Vậy nếu uống canh tránh thai thì có ảnh hưởng gì tới cơ thể hoàng hậu không?”
Ngự y đáp: “Hoàng thượng, tốt nhất là đừng uống canh tránh thai này, nhưng mà gần đây ngự y viện đang điều chỉnh phương thuốc của canh tránh thai, không những có thể tránh thai mà còn có thể dưỡng sinh. Hiện đang trong quá trình thử nghiệm, đợi sau khi đã chắc chắn rồi thì hoàng hậu nương nương có thể sử dụng canh tránh thai này.”
Lúc này Yến đế mới cho ngự y lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.