Chương 138
Nhu Nạo Khinh Mạn
26/09/2021
Mẫu Đơn cũng biết bản thân hơi khó sinh trong lần sinh nở này, nhưng đã mẹ tròn con vuông. Ngự y cũng đã nói là không sao nên nàng cũng không để ý. Bởi vì chảy máu, cơ thể rất suy yếu, nằm ở trên giường gần một tháng. Trong một tháng này, các loại dược thiện và thuốc bổ đều dồn vào bụng Mẫu Đơn, ăn tới mức nàng hơi muốn nôn. Nói ra thì lúc mang thai cơ thể nàng cũng không tính là đẫy đà mấy, chỉ có bụng là hơi lớn, nhưng bây giờ sau khi sinh con xong, nàng không những không ốm bởt mà ngược lại càng ngày càng đẫy đà hơn.
Nhìn bộ ngực càng ngày càng lớn hơn nhiều so với trước kia, lại sờ sờ cảm giác ngân ngấn ở bên hông, Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn canh sâm trên tay Bão Cầm. Tuy rằng lớp mỡ phía trên đã được vớt ra nhưng nàng thực sự uống không nổi, vừa nghĩ tới cơ thể đẫy đà của mình, nàng hơi khóc không ra nước mắt. Tựa vào gối mềm, nàng nói: “Bão Cầm, bưng cái này ra ngoài đi, bổn cung không muốn uống.”
Bão Cầm rất khó xử: “Nương nương, hoàng thượng nói người nhất định phải uống hết cái này, rất có ích với cơ thể của người.”
“Bổn cung không uống, ngươi bưng ra ngoài đi.” Thuốc thang ngự y đưa qua mỗi ngày nàng đều uống rồi nên thực sự không muốn uống mấy canh sâm này nữa.
Bão Cầm hết cách, đành phải bưng ra ngoài. Không bao lâu, tiếng bước chân của Yến đế vọng đến. Mẫu Đơn nghĩ, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng nhất định sẽ không uống canh sâm này đâu. Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, đồng thời còn có giọng nói dịu dàng của Yến đế: “Sao vậy? Có phải mùi vị không ngon? Nếu không thích ta sai ngự trù làm lại một phần canh sâm khác cho nàng.”
Mẫu Đơn lắc đầu: “Hoàng thượng, thực sự mỗi ngày đã uống thuốc rồi, kỳ thực không cần uống canh sâm này nữa. Thiếp đều uống ngán rồi.”
“Không được, mau uống đi nào, ngoan.” Yến đế đỡ lấy canh sâm từ trong tay thị nữ ở phía sau, múc một muỗng đưa đến bên miệng Mẫu Đơn, dỗ nàng: “Ngoan, mau uống đi nào.”
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Bão Cầm một cái. Bão Cầm biết ý mà lui xuống, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Yến đế khăng khăng cầm chén canh sâm để ở trước mặt Mẫu Đơn. Mẫu Đơn hơi giận, kéo vạt áo của mình ra, để lộ bộ ngực đầy đặn và vòng eo đẫy đà. Nàng chỉ chỉ bộ ngực, lại sờ sờ hông, hơi tức giận nói: “Hoàng thượng, người xem xem, nằm ở trên giường một tháng, không phải ăn thì là uống, thiếp đã mập rồi. Hoàng thượng, thiếp không muốn uống canh sâm này nữa, mang đi đi được không?” Hai người là phu thê mấy năm rồi, sớm đã quen thuộc với cơ thể của đối phương, cho dù là giữa ban ngày ban mặt cho hắn nhìn cơ thể của mình, nàng cũng không cảm thấy có gì phải ngại. Chỉ là nam nhân trước mặt, có gì đó không bình thường, ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn và vòng eo trắng nõn, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Yến đế thực sự khó chịu vô cùng, sau khi nàng mang thai bảy tháng thì không có làm qua, trước mắt đã qua bốn tháng trời rồi. Sau khi sinh, trong một tháng này, hắn cũng chưa hôn qua nàng. Lần này thấy cảnh đẹp trước mắt, hắn hoàn toàn không thể thu hồi ánh mắt, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm, yết hầu chuyển động. Qua hồi lâu, hắn chán chường thầm thở dài, đặt canh sâm ở bên cạnh, tốn rất nhiều sức vào đôi tay mới đặt lên được vạt áo của nàng, giúp nàng mặc lại đàng hoàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu nàng đã không muốn uống, vậy thì đổi thành hai ngày uống một lần được không?”
Thẩm Mẫu Đơn cũng không chú ý tới điểm bất thường của hắn, cũng biết đây là giới hạn cuối cùng của hắn, không khỏi gật gật đầu.
Ở trên giường tròn một tháng, Mẫu Đơn mới được phép xuống giường đi lại. Cơ thể của nàng đã tốt hơn nhiều, cũng có chút sức lực. Tên tiểu tử mập mạp tên Vệ Hề Nhượng kia cũng ngủ ít đi. Nhưng mà mỗi ngày vẫn ngủ đủ bảy tám canh giờ như cũ, vẫn là đích thân Mẫu Đơn cho bú sữa như cũ, chỉ là Yến đế không cho phép nàng ôm tiểu tử mập. Một tháng đầu này số lần tiểu tử mập gặp nàng cũng ít.
May mà ra tháng rồi, Yến đế cũng cho phép nàng ôm tiểu tử mập. Ngày hôm đó đang ôm tiểu tử mập cho bú sữa thì Yến đế tiến vào, nhìn thấy nửa bầu ngực được em bé sơ sinh bú ở trong miệng. Ánh mắt của Yến đế trong phút chốc trở nên nóng bỏng, nhưng nhìn thấy sắc mặt Mẫu Đơn đang tràn đầy ánh hào quang của người mẹ lúc đó, hắn nhịn không được thở dài. Khi tiểu tử mập đã bú no nê, Mẫu Đơn đứng dậy chào đón Yến đế, cười nói: “Hoàng thượng, Hề Nguyên đâu? Sáng sớm đã không thấy tiểu tử kia rồi.”
“Nó đang học võ với Vệ Tử An rồi, không cần quản nó.” Nói ra thì, Vệ Hề Nguyên sắp ba tuổi đã hiểu chuyện không ít, không giống như tên quỷ sứ nghịch ngợm lúc còn bé cứ suốt ngày ầm ĩ đòi Mẫu Đơn. Càng đáng chú ý hơn là tên tiểu tử này lúc mới đầu còn ầm ĩ nói không thích tiểu đệ đệ Vệ Hề Nhượng, sau đó thì nhìn tiểu đệ đệ mấy lần, sờ sờ thân hình nhỏ bé thì cả người đều u mê, mỗi ngày đều dính lấy tiểu đệ đệ, chạy qua gặp bé. Cho dù tiểu đệ đệ ngủ rồi, nó cũng yên lặng ngồi ở đầu giường nhìn mấy canh giờ, sau đó lại nói là muốn đi học võ để bảo vệ tiểu đệ đệ.
Yến đế đang muốn ôm chặt Mẫu Đơn vào lòng. Ánh mắt lại nhìn đến bộ ngực căng phồng của nàng, không khỏi thu tay lại, đổi ôm thành dắt, dắt nàng tới bên bàn sách ngồi xuống, không ngờ mẫu Đơn lại thuận thế ngồi xuống hai chân hắn, cái mông mềm mại dựa chặt vào hắn. Nháy mắt Yến đế hơi sững sờ, hắn cảm thấy chỗ kia đang nhanh chóng trở nên căng cứng.
Mẫu Đơn cũng đã nhận ra sự biến đổi của hắn, cười thoải mái, lại cố ý cọ cọ chỗ đó, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân phía sau, tiếp đó nàng liền bị nam nhân phía sau xoay người lại, nụ hôn nóng bỏng đặt lên môi nàng, vừa sâu, vừa gấp. Thậm chí Mẫu Đơn còn cảm nhận được bàn tay to của hắn đã đặt lên bộ ngực nảy nở của nàng. Chính vào lúc nàng cho rằng hắn nhịn không được nữa, sẽ ôm nàng lên giường thì hắn lại rời khỏi cơ thể nàng. Rời khỏi môi nàng nhưng hắn vẫn thở gấp như cũ, bàn tay to cũng lưu luyến rời khỏi bộ ngực nàng. Hắn đưa tay vỗ vỗ gương mặt nàng: “Ngoan, cơ thể nàng vẫn chưa tốt. Đợi sức khoẻ nàng tốt rồi thì ta sẽ khiến nàng không xuống được giường.”
Mẫu Đơn đỏ bừng mặt nhìn hắn. Trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Nàng biết bản thân mới ra tháng, còn chưa thể làm được chuyện ấy, nhất định phải đợi ba tháng sau.
Ngày tháng dần trôi, những ngày nóng nực nhất cũng đã qua. Tiểu tử mập đã bốn tháng rồi, lúc này ngủ càng ít. Ban ngày sẽ tỉnh mấy canh giờ, mỗi ngày chăm chỉ ở trên giường ngẩng đầu, xoay người chơi, hoặc là chổng chổng mông nhỏ lên muốn bò về phía trước, thế nhưng người còn nhỏ quá, mông nhỏ chưa đủ sức, căn bản là chổng không nổi, chỉ có thể chổng chổng mông ở tại chỗ, chọc cho Vệ Hề Nguyên ha hả cười lớn. Mẫu Đơn cũng cười theo. Tiểu tử mập nghe thấy tiếng cười của mẫu hậu, ngẩng đôi mắt to ngây thơ nhìn mẫu hậu mình một cái, miệng phát ra tiếng lập bập, cũng không biết dang nói gì, qua một hồi thì biến thành tiếng a a! chọc cho Vệ hề Nguyên và Mẫu Đơn cười càng vui vẻ.
Uống canh hơn ba tháng, tháng này Yến đế cũng không bắt nàng uống nữa. Tháng này nàng chú trọng việc ăn uống, ăn đều là những món thanh đạm, sau khi ăn còn ở ngự hoa viên đi dạo nửa canh giờ, cho nên tháng này nàng gầy đi chút, dáng người càng thêm uyển chuyển. Bởi vì ăn uống và vận động, làn da càng thêm mịn màng, sờ vào càng thêm mướt mát mềm mại giống như tơ lụa hảo hạng vậy. Cả người đều toả ra sự quyến rũ sâu sắc. Cái loại quyến rũ này khiến Yến đế không dám tiếp cận, sợ bản thân nhất thời kích động làm ra chuyện sai lầm.
Tới khi sắc trời dần tối, Yến đế dùng cơm với vợ con xong thì nói với Mẫu Đơn là còn ít tấu chương cần phê duyệt, dứt lời liền đi vào thư phòng. Mẫu Đơn hơi nhíu mày, luôn cảm thấy khoảng thời gian Yến đế đối với nàng hơi hời hợt. Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi cứ như đang chạy trốn vậy, con ngươi nàng tối lại, một lát sau lại dần sáng lên.
Sai nhũ nương dỗ hai đứa bé đi ngủ xong, Mẫu Đơn ôm quần áo qua phòng tắm tắm rửa. Lúc nàng trở lại phòng, trên người mặc một áo choàng màu đen. Kiểu dáng áo choàng này hơi đặc biệt, cổ áo rất rộng, lộ ra khe ngực, chỉ có một dây thắt lưng mảnh buột ở bên hông, cả người đều lộ ra sự quyến rũ khiến người ta không thể dứt ra.
Hơn một canh giờ sau, Yến đế phê xong tấu chương trên tay, nghĩ rằng hẳn Mẫu Đơn đã ngủ rồi nên lúc này mới đứng dậy về điện Phúc Ninh. Đi vào đại điện thấy ánh nến một bên phòng vẫn còn sáng, hắn không lấy làm lạ. Bình thường mỗi tối Mẫu Đơn đều sẽ đốt đèn đợi hắn về phòng. Hắn tưởng tối nay cũng như bao đêm khác, đi vào trong phòng, nhìn gương mặt ngủ say quen thuộc, sau đó thổi tắt ngọn nến, lên giường ôm nàng ngủ. Chỉ là khi đẩy cửa phòng ra, thấy nữ nhân đang mặc áo choàng màu đen kia, cổ áo màu đen khuếch rộng, kết hợp với khe ngực sâu thẳm trắng nõn, khiến tầm mắt người ta chỉ có thể dừng lại chỗ đó. Cả người hắn đều ngây ra tại chỗ. Khi nàng đi lại, vạt áo mềm mại rộng rãi bên dưới dạt ra để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, ánh mắt của hắn liền hơi không biết nên đặt vào đâu.
Khi nữ tử đi tới trước mặt hắn, đôi tay giơ lên, ống tay áo rộng rãi trượt xuống để lộ cánh tay bóng loáng ôm lấy cổ hắn, nói khẽ bên tay hắn: “Hoàng thượng, ngài về rồi.”
Yến đế chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô, cúi đầu nhìn con ngươi trong suốt kia. Lúc hắn hoàn hồn lại, hắn đã đè nàng ở trên giường, quần áo trên người nàng cũng bị hắn xé ra, bên trong không có mặc thêm bất kỳ quần áo nào khác, bộ ngực nảy nở, vòng eo mềm mại cứ như vậy mà lộ ra trước mắt hắn. Hắn thở gấp liên tiếp ngậm chặt nụ hoa trên ngực nàng, nghe tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng, ngón tay hắn đã đã nắm lấy một bên ngực còn lại.
Khi bên tai vang lên tiếng nói khe khẽ của nàng: “Lang Yến, thiếp muốn.” Cả người hắn đột nhiên dừng lại, sau đó thở gấp dùng sức rời khỏi người nàng. Nhìn cơ thể trắng ngần bóng loáng của nàng, nắm tay nắm chặt của hắn lại càng chặt. Lần này thật không dễ dàng gì mới áp chế được lửa dục. Hắn kéo tấm chăn ở bên cạnh qua che lên người nàng, khàn giọng nói: “Được rồi, nàng cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Mẫu Đơn nằm tại chỗ ngơ ngẩn nhìn hắn: “Lang Yến, chàng sao vậy?”
Yến đế cúi đầu hôn nàng cái: “Ngoan, đừng nghĩ lung tung. Ta còn có chút việc cần làm nên tối nay không ngủ ở đây nữa. Nàng cố gắng nghỉ ngơi nha.” Dứt lời, vậy là hắn chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Mẫu Đơn ngây ngốc nằm ở chỗ đó, trong lòng không biết có cảm nghĩ gì.
Nhìn bộ ngực càng ngày càng lớn hơn nhiều so với trước kia, lại sờ sờ cảm giác ngân ngấn ở bên hông, Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn canh sâm trên tay Bão Cầm. Tuy rằng lớp mỡ phía trên đã được vớt ra nhưng nàng thực sự uống không nổi, vừa nghĩ tới cơ thể đẫy đà của mình, nàng hơi khóc không ra nước mắt. Tựa vào gối mềm, nàng nói: “Bão Cầm, bưng cái này ra ngoài đi, bổn cung không muốn uống.”
Bão Cầm rất khó xử: “Nương nương, hoàng thượng nói người nhất định phải uống hết cái này, rất có ích với cơ thể của người.”
“Bổn cung không uống, ngươi bưng ra ngoài đi.” Thuốc thang ngự y đưa qua mỗi ngày nàng đều uống rồi nên thực sự không muốn uống mấy canh sâm này nữa.
Bão Cầm hết cách, đành phải bưng ra ngoài. Không bao lâu, tiếng bước chân của Yến đế vọng đến. Mẫu Đơn nghĩ, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng nhất định sẽ không uống canh sâm này đâu. Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, đồng thời còn có giọng nói dịu dàng của Yến đế: “Sao vậy? Có phải mùi vị không ngon? Nếu không thích ta sai ngự trù làm lại một phần canh sâm khác cho nàng.”
Mẫu Đơn lắc đầu: “Hoàng thượng, thực sự mỗi ngày đã uống thuốc rồi, kỳ thực không cần uống canh sâm này nữa. Thiếp đều uống ngán rồi.”
“Không được, mau uống đi nào, ngoan.” Yến đế đỡ lấy canh sâm từ trong tay thị nữ ở phía sau, múc một muỗng đưa đến bên miệng Mẫu Đơn, dỗ nàng: “Ngoan, mau uống đi nào.”
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Bão Cầm một cái. Bão Cầm biết ý mà lui xuống, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Yến đế khăng khăng cầm chén canh sâm để ở trước mặt Mẫu Đơn. Mẫu Đơn hơi giận, kéo vạt áo của mình ra, để lộ bộ ngực đầy đặn và vòng eo đẫy đà. Nàng chỉ chỉ bộ ngực, lại sờ sờ hông, hơi tức giận nói: “Hoàng thượng, người xem xem, nằm ở trên giường một tháng, không phải ăn thì là uống, thiếp đã mập rồi. Hoàng thượng, thiếp không muốn uống canh sâm này nữa, mang đi đi được không?” Hai người là phu thê mấy năm rồi, sớm đã quen thuộc với cơ thể của đối phương, cho dù là giữa ban ngày ban mặt cho hắn nhìn cơ thể của mình, nàng cũng không cảm thấy có gì phải ngại. Chỉ là nam nhân trước mặt, có gì đó không bình thường, ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn và vòng eo trắng nõn, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Yến đế thực sự khó chịu vô cùng, sau khi nàng mang thai bảy tháng thì không có làm qua, trước mắt đã qua bốn tháng trời rồi. Sau khi sinh, trong một tháng này, hắn cũng chưa hôn qua nàng. Lần này thấy cảnh đẹp trước mắt, hắn hoàn toàn không thể thu hồi ánh mắt, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm, yết hầu chuyển động. Qua hồi lâu, hắn chán chường thầm thở dài, đặt canh sâm ở bên cạnh, tốn rất nhiều sức vào đôi tay mới đặt lên được vạt áo của nàng, giúp nàng mặc lại đàng hoàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu nàng đã không muốn uống, vậy thì đổi thành hai ngày uống một lần được không?”
Thẩm Mẫu Đơn cũng không chú ý tới điểm bất thường của hắn, cũng biết đây là giới hạn cuối cùng của hắn, không khỏi gật gật đầu.
Ở trên giường tròn một tháng, Mẫu Đơn mới được phép xuống giường đi lại. Cơ thể của nàng đã tốt hơn nhiều, cũng có chút sức lực. Tên tiểu tử mập mạp tên Vệ Hề Nhượng kia cũng ngủ ít đi. Nhưng mà mỗi ngày vẫn ngủ đủ bảy tám canh giờ như cũ, vẫn là đích thân Mẫu Đơn cho bú sữa như cũ, chỉ là Yến đế không cho phép nàng ôm tiểu tử mập. Một tháng đầu này số lần tiểu tử mập gặp nàng cũng ít.
May mà ra tháng rồi, Yến đế cũng cho phép nàng ôm tiểu tử mập. Ngày hôm đó đang ôm tiểu tử mập cho bú sữa thì Yến đế tiến vào, nhìn thấy nửa bầu ngực được em bé sơ sinh bú ở trong miệng. Ánh mắt của Yến đế trong phút chốc trở nên nóng bỏng, nhưng nhìn thấy sắc mặt Mẫu Đơn đang tràn đầy ánh hào quang của người mẹ lúc đó, hắn nhịn không được thở dài. Khi tiểu tử mập đã bú no nê, Mẫu Đơn đứng dậy chào đón Yến đế, cười nói: “Hoàng thượng, Hề Nguyên đâu? Sáng sớm đã không thấy tiểu tử kia rồi.”
“Nó đang học võ với Vệ Tử An rồi, không cần quản nó.” Nói ra thì, Vệ Hề Nguyên sắp ba tuổi đã hiểu chuyện không ít, không giống như tên quỷ sứ nghịch ngợm lúc còn bé cứ suốt ngày ầm ĩ đòi Mẫu Đơn. Càng đáng chú ý hơn là tên tiểu tử này lúc mới đầu còn ầm ĩ nói không thích tiểu đệ đệ Vệ Hề Nhượng, sau đó thì nhìn tiểu đệ đệ mấy lần, sờ sờ thân hình nhỏ bé thì cả người đều u mê, mỗi ngày đều dính lấy tiểu đệ đệ, chạy qua gặp bé. Cho dù tiểu đệ đệ ngủ rồi, nó cũng yên lặng ngồi ở đầu giường nhìn mấy canh giờ, sau đó lại nói là muốn đi học võ để bảo vệ tiểu đệ đệ.
Yến đế đang muốn ôm chặt Mẫu Đơn vào lòng. Ánh mắt lại nhìn đến bộ ngực căng phồng của nàng, không khỏi thu tay lại, đổi ôm thành dắt, dắt nàng tới bên bàn sách ngồi xuống, không ngờ mẫu Đơn lại thuận thế ngồi xuống hai chân hắn, cái mông mềm mại dựa chặt vào hắn. Nháy mắt Yến đế hơi sững sờ, hắn cảm thấy chỗ kia đang nhanh chóng trở nên căng cứng.
Mẫu Đơn cũng đã nhận ra sự biến đổi của hắn, cười thoải mái, lại cố ý cọ cọ chỗ đó, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân phía sau, tiếp đó nàng liền bị nam nhân phía sau xoay người lại, nụ hôn nóng bỏng đặt lên môi nàng, vừa sâu, vừa gấp. Thậm chí Mẫu Đơn còn cảm nhận được bàn tay to của hắn đã đặt lên bộ ngực nảy nở của nàng. Chính vào lúc nàng cho rằng hắn nhịn không được nữa, sẽ ôm nàng lên giường thì hắn lại rời khỏi cơ thể nàng. Rời khỏi môi nàng nhưng hắn vẫn thở gấp như cũ, bàn tay to cũng lưu luyến rời khỏi bộ ngực nàng. Hắn đưa tay vỗ vỗ gương mặt nàng: “Ngoan, cơ thể nàng vẫn chưa tốt. Đợi sức khoẻ nàng tốt rồi thì ta sẽ khiến nàng không xuống được giường.”
Mẫu Đơn đỏ bừng mặt nhìn hắn. Trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Nàng biết bản thân mới ra tháng, còn chưa thể làm được chuyện ấy, nhất định phải đợi ba tháng sau.
Ngày tháng dần trôi, những ngày nóng nực nhất cũng đã qua. Tiểu tử mập đã bốn tháng rồi, lúc này ngủ càng ít. Ban ngày sẽ tỉnh mấy canh giờ, mỗi ngày chăm chỉ ở trên giường ngẩng đầu, xoay người chơi, hoặc là chổng chổng mông nhỏ lên muốn bò về phía trước, thế nhưng người còn nhỏ quá, mông nhỏ chưa đủ sức, căn bản là chổng không nổi, chỉ có thể chổng chổng mông ở tại chỗ, chọc cho Vệ Hề Nguyên ha hả cười lớn. Mẫu Đơn cũng cười theo. Tiểu tử mập nghe thấy tiếng cười của mẫu hậu, ngẩng đôi mắt to ngây thơ nhìn mẫu hậu mình một cái, miệng phát ra tiếng lập bập, cũng không biết dang nói gì, qua một hồi thì biến thành tiếng a a! chọc cho Vệ hề Nguyên và Mẫu Đơn cười càng vui vẻ.
Uống canh hơn ba tháng, tháng này Yến đế cũng không bắt nàng uống nữa. Tháng này nàng chú trọng việc ăn uống, ăn đều là những món thanh đạm, sau khi ăn còn ở ngự hoa viên đi dạo nửa canh giờ, cho nên tháng này nàng gầy đi chút, dáng người càng thêm uyển chuyển. Bởi vì ăn uống và vận động, làn da càng thêm mịn màng, sờ vào càng thêm mướt mát mềm mại giống như tơ lụa hảo hạng vậy. Cả người đều toả ra sự quyến rũ sâu sắc. Cái loại quyến rũ này khiến Yến đế không dám tiếp cận, sợ bản thân nhất thời kích động làm ra chuyện sai lầm.
Tới khi sắc trời dần tối, Yến đế dùng cơm với vợ con xong thì nói với Mẫu Đơn là còn ít tấu chương cần phê duyệt, dứt lời liền đi vào thư phòng. Mẫu Đơn hơi nhíu mày, luôn cảm thấy khoảng thời gian Yến đế đối với nàng hơi hời hợt. Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi cứ như đang chạy trốn vậy, con ngươi nàng tối lại, một lát sau lại dần sáng lên.
Sai nhũ nương dỗ hai đứa bé đi ngủ xong, Mẫu Đơn ôm quần áo qua phòng tắm tắm rửa. Lúc nàng trở lại phòng, trên người mặc một áo choàng màu đen. Kiểu dáng áo choàng này hơi đặc biệt, cổ áo rất rộng, lộ ra khe ngực, chỉ có một dây thắt lưng mảnh buột ở bên hông, cả người đều lộ ra sự quyến rũ khiến người ta không thể dứt ra.
Hơn một canh giờ sau, Yến đế phê xong tấu chương trên tay, nghĩ rằng hẳn Mẫu Đơn đã ngủ rồi nên lúc này mới đứng dậy về điện Phúc Ninh. Đi vào đại điện thấy ánh nến một bên phòng vẫn còn sáng, hắn không lấy làm lạ. Bình thường mỗi tối Mẫu Đơn đều sẽ đốt đèn đợi hắn về phòng. Hắn tưởng tối nay cũng như bao đêm khác, đi vào trong phòng, nhìn gương mặt ngủ say quen thuộc, sau đó thổi tắt ngọn nến, lên giường ôm nàng ngủ. Chỉ là khi đẩy cửa phòng ra, thấy nữ nhân đang mặc áo choàng màu đen kia, cổ áo màu đen khuếch rộng, kết hợp với khe ngực sâu thẳm trắng nõn, khiến tầm mắt người ta chỉ có thể dừng lại chỗ đó. Cả người hắn đều ngây ra tại chỗ. Khi nàng đi lại, vạt áo mềm mại rộng rãi bên dưới dạt ra để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, ánh mắt của hắn liền hơi không biết nên đặt vào đâu.
Khi nữ tử đi tới trước mặt hắn, đôi tay giơ lên, ống tay áo rộng rãi trượt xuống để lộ cánh tay bóng loáng ôm lấy cổ hắn, nói khẽ bên tay hắn: “Hoàng thượng, ngài về rồi.”
Yến đế chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô, cúi đầu nhìn con ngươi trong suốt kia. Lúc hắn hoàn hồn lại, hắn đã đè nàng ở trên giường, quần áo trên người nàng cũng bị hắn xé ra, bên trong không có mặc thêm bất kỳ quần áo nào khác, bộ ngực nảy nở, vòng eo mềm mại cứ như vậy mà lộ ra trước mắt hắn. Hắn thở gấp liên tiếp ngậm chặt nụ hoa trên ngực nàng, nghe tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng, ngón tay hắn đã đã nắm lấy một bên ngực còn lại.
Khi bên tai vang lên tiếng nói khe khẽ của nàng: “Lang Yến, thiếp muốn.” Cả người hắn đột nhiên dừng lại, sau đó thở gấp dùng sức rời khỏi người nàng. Nhìn cơ thể trắng ngần bóng loáng của nàng, nắm tay nắm chặt của hắn lại càng chặt. Lần này thật không dễ dàng gì mới áp chế được lửa dục. Hắn kéo tấm chăn ở bên cạnh qua che lên người nàng, khàn giọng nói: “Được rồi, nàng cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Mẫu Đơn nằm tại chỗ ngơ ngẩn nhìn hắn: “Lang Yến, chàng sao vậy?”
Yến đế cúi đầu hôn nàng cái: “Ngoan, đừng nghĩ lung tung. Ta còn có chút việc cần làm nên tối nay không ngủ ở đây nữa. Nàng cố gắng nghỉ ngơi nha.” Dứt lời, vậy là hắn chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Mẫu Đơn ngây ngốc nằm ở chỗ đó, trong lòng không biết có cảm nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.