Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 32

Ninh Giang Trần

11/12/2016

Uất Trì Thanh đọc chú ngữ, nhưng giờ này đã mất tác dụng. Trầm Xán Nhược dùng máu vẽ chú cũng vô pháp ngăn cản bước tấn công của oán linh. Lúc này, tứ đại phó tướng rơi vào khổ chiến. Bọn họ bị công kích càng ngày càng nhiều, trên người rõ ràng không có vết thương nhưng dáng vẻ lại vô cùng tiều tụy giống như đèn sắp tắt.

Nghe tiếng kêu thảm, Thôi Viêm miệng phun ra máu tươi, ngã xuống, vô số oán linh như gió luồn vào, xâm nhập thân thể hắn, trong nháy mắt hắn như bị vây trong bụi mù không thấy được gì.

Nhìn thấy tình cảnh, tim gan ba người còn lại như muốn vỡ ra, Lâm Phi nặng nề thở dốc, Phùng Ngộ Xuân đem roi ném xuống đất, nương tay nhẹ khoát lên vai. Việt Minh là người bị thương nặng nhất trong ba người. Lưng bọn họ tựa vào nhau, oán linh ùn ùn kéo đến cười mang âm hưởng thê lương, thanh âm khặc khặc như kim châm châm thẳng vào tim người.

Đúng lúc này, giọng nói Trầm Xán Nhược xuyên qua lớp sương mù dày đặc, kiên định mà rõ ràng “Mau theo hướng Tây Bắc rút lui, nơi đấy có một con đường sống”

Phùng Ngộ Xuân quay đầu nhìn Việt Minh, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, cho dù di chuyển nhỏ đối với hắn mà nói cũng là một gánh nặng, càng đừng nói là đi qua con đường bị oán linh chặn.

“Các ngươi đi mau” Việt Minh hét lớn một tiếng “Đừng quên sở thác Khang vương!”

Lâm Phi cùng Phùng Ngộ Xuân cắn chặt răng cầm cây quạt của hắn, hướng theo lời Trầm Xán Nhược rời khỏi.

“Việt Minh đâu?” Trầm Xán Nhược một bên chống lại tiến công từ bốn phương tám hướng, một bên hỏi bọn họ. Cuồng hoa kiếm vốn là huyền thiên bảo kiếm, đối với quỷ mị loại này cũng có chút công dụng trấn nhiếp. Kiếm phong lướt qua, oán linh đều thối lui

“Hắn…Hắn…” Lâm Phi lắp bắp nói, viền mắt đỏ lên.

“Chết tiệt!” Trầm Xán Nhược thấp mắng một tiếng, nâng kiếm chém qua

“Công tử, ngươi không thể đi vào, Khang vương…”

Trầm Xán Nhược mạnh quay đầu, một kiếm vẫy lùi oán linh, nghiêm nghị khiến người phải sợ hãi.

“Khang vương lệnh các ngươi bảo hộ Trầm mỗ, Trầm mỗ cũng có nghĩa vụ hộ các ngươi chu toàn. Cùng có phụ mấu sinh dưỡng, ta há có thể xem cái chết của hắn mà không màn?”

Uất Trì Thanh bước lên một chút “Công tử, ngươi đừng quên, ngươi phía sau còn có hàng vạn hàng nghìn bách tính…”

“Một người không thể cứu thì cứu cái gì thiên hạ?” Trầm Xán Nhược cả tiếng cười “Đừng nói nhiều nữa” y huy kiếm thẳng về phía oán linh tập trung, Uất Trì Thanh giật mình chốc lát, cũng đuổi theo

“Phùng Ngộ Xuân, chúng ta cũng phải đi hỗ trợ…”

Phùng Ngộ Xuân kéo Lâm Phi “Không được, chúng ta không thể thêm liên lụy công tử”

Trầm Xán Nhược huy kiếm như điện, đem oán linh thối lui, y giúp Việt Minh đứng lên, tay bắt lên mạch đập yếu của hắn, lúc này vận khí, đem nội lực chuyển qua

Uất Trì Thanh theo sát phía sau, che cho hai người, trong miệng lẩm bẩm, oán linh đang xao động tạm bình tĩnh một chút.

“Công tử…Ngươi không cần…không cần phải xen vào ta…”Giọng nói yết ớt của Việt Minh, làm cho nội lực đi vào không được

“Trước đừng nói, tất cả cứ giao cho ta” Trầm Xán Nhược kéo hắn đưa vào lòng, tay cầm kiếm “Uất Trì Thanh, đoạn hậu!” Uất Trì Thanh ứng một tiếng, lập tức ra phía sau y.

Kiếm quang như cầu vồng, diệu mắt người. Oán linh không địch lại chính khí quanh người y, tất cả lui bước. Mắt thấy đường sống phía trước, lúc này, Trầm Xán Nhược cảm thấy tình hình không thích hợp. Y quay đầu liền thấy Uất Trì Thanh bị oán linh bắt lấy tay chân, kéo vào trong trận. Dưới tình thế cáp bách, y đem Việt Minh đẩy về phía trước, “Lâm Phi, tiếp”



Lâm Phi tiếp được, đợi hắn nhìn lại, Trầm Xán Nhược lại lần nữa một mình tiến nhập ‘kình thiên trận’

“Các ngươi đến tột cùng phải như thế nào?” Trầm Xán Nhược kiếm xuyên, tức giận quát

Vương…chúng ta cần Vương Hách Liên thị…đem chúng ta ra khỏi nơi hắc ám này, nhượng thế nhân lần thứ hai thần phục dưới chân quy phục vương

“Nếu ta không đáp ứng?”

Oán linh thanh âm giây lát ngập tràn phẫn hận: Kẻ phản bội! Kẻ phản bộ! Kẻ phản bội!

Trầm Xán Nhược bị cuồng sóng làm cho khóe miệng đầy máu

Kẻ phản bội không xứng đáng sống trên đời này! Giết ngươi…giết ngươi..

“Công tử, ngươi trước đáp ứng bọn họ…A…” Uất Trì Thanh kêu thảm một tiếng, oán linh bắt đầu vô hình xé rách hắn

Trầm Xán Nhược như chìm trong nước sôi, tiến thoái lưỡng nan

Oán linh lần thứ hai phát động tiến công, tâm lực y đã phần tiều tụy, thầm nghĩ: Lẽ nào Trầm Xán Nhược ta thật sự phải táng thân nơi đây?

Nhìn bốn phía tràn ngập khuôn mặt cừu hận, y trong đầu hiện lên một ý niệm, đem những oán linh này áp chế, bọn họ hội hiệp du dãng trên đời, cái kia…

Y bị loại suy nghĩ này ngừng lại, nhe răng cười quỷ quái vươn tay sắc nhọn với phía chúng

“Ta đáp ứng các ngươi”

Hành động thoáng cái đã tĩnh xuống, khe khẽ nói nhỏ, càng lúc càng lớn

Không tin ngươi…phát thệ…hương liệt tổ liệt tông phát thệ…phát thệ!

Trầm Xán Nhược đem kiếm cấm xuống đất, song gối quỳ xuống, giơ hai ngón tay phải lên, “Ta…Trầm Xán Nhược hướng liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiên phát thệ, tại lúc sinh thời, ta tôn tử Hách Liên thị sẽ đem Trung Nguyên san bằng , đưa non sông ta. Như trái thệ…”

Mẫu thân không được yên nghỉ…

Nghe được oán linh phun ra mẫu thân Hách Liên thị thệ ngôn tối tàn khốc, Trầm Xán Nhược biến sắc, y cắn chặt môi dưới, dùng ngữ điệu tối bình thường một chữ một chữ nói “Nếu như vi phạm lời thề, mẫu thân chết cũng không được yên”

Thanh âm y vừa xong, xung quanh lập tức dậy lên tiếng tung hô kinh thiên

Vương…Vương chúng ta cuối cùng đã xuất hiện…Vương…thỉnh tiếp thu kính ý thần dân…

Uất Trì Thanh được buông ra, hắn kinh ngạc nhìn người đứng trung tâm, không biểu tình, phảng phất nghe được gào thét đau xót.



Oán linh được toại nguyện, cảm thấy mỹ mãn về lại nơi ban đầu ‘Kình thiên trận’ ký phá, ảo giác vốn có đã tiêu thất, máu của Trầm Xán Nhược trên thạch vẫn chưa khô, thi thể Thôi Viêm Võ cũng còn độ ấm, nguyên bản cỏ dại mọc thành bụi hiện tại bị lửa thiêu thành một vùng hoang vu.

Trầm Xán Nhược niệm chú ngữ cuối cùng, lần thứ hai khép lại phong ấn.

Phía sau y, Uất Trì Thanh không nói một lời.

Lâm Phi dìu Việt Minh cùng Phùng Ngộ Xuân chậm rãi bước vào “Công tử, ngươi không sao chứ?”

Trầm Xán Nhược xoay người, mệt mỏi thể hiện ở hai mắt,

Bọn họ không biết vừa rồi xảy ra cái gì, thế nhưng nhất định là chuyện phi thường trọng yếu, không phải thì Trầm Xán Nhược sẽ không có loại thần tình này.

“Phùng phó tướng, ngươi đến một chút”

Phùng Ngộ Xuân đi lên, Trầm Xán Nhược nói “Thỉnh vươn tay”

Phùng Ngộ Xuân vươn tay trái, Trầm Xán Nhược chấp khởi, tại lòng bàn tay hắn viết vài chữ “Hiểu chưa?”

Phùng Ngộ xuân tâm cuộn sóng, hắn không nghĩ tới Trầm Xán Nhược như vậy tin tưởng hắn, đem bí mật kinh thiên này giao cho hắn.

“Khang Vương đại nghiệp, dựa vào Phùng huynh”

Phùng Ngộ Xuân trọng trọng gật đầu, xoay người đi.

Trầm Xán Nhược nói “Lâm phó tướng, trong vòng nửa ngày, ngươi chạy về Hoài đô, mang binh một vạn đem núi sang bằng”

“Tuân lệnh”

Trầm Xán Nhược nói “Uất Trì Thanh, ngươi nhanh đi xuống núi, dẫn người đến đây”

“Vâng, công tử”

Mọi người ly khai, Trầm Xán Nhược đứng ở cánh đồng hoang vu, ánh mắt nhìn kỹ phía trước

Việt Minh di động thân thể, đi tới bên trái y “Công tử”

“Việt Minh, ngươi xem, thái dương sắp đến rồi”

Việt Minh thuận theo ngón tay, đường chân tời có một ánh sáng, một đêm đen tối cuối cùng cũng qua

“Đúng vậy, nhưng công tử sẽ không nhìn thấy”

Trầm Xán Nhược quay đầu, thấy Việt Minh cười, tiếp theo thiên toàn địa chuyển… cái gì cũng không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook