Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 33

Ninh Giang Trần

11/12/2016

Y muốn hỏi, ngươi vì sao cười đến vậy bi thương. Nhưng mà, không đợi y hỏi, đã lâm vào hôn mê. Nếu tại bình thường, cái loại mê hương này sẽ không có khả năng làm y ngã xuống. Nhưng mà Việt Minh chọn thời cơ rất chuẩn, mặc dù ngươi là người sắt thép, tại nơi một hồi chiến đấu đến khi có cơ hội thư giãn, huống chi y không có phòng bị.

Trong mê man, đầu tiên là lập tức lên đường, sau lại bình thường không thay đổi. Tại đây được một lúc, hai mắt y bị bịt kín, bị hạ thập hương nhuyễn cân tán thân thể vô pháp có khí lực. Sau nữa nhanh chóng tiếp cận một nơi, y bị mê dược lần thứ hai

Hai mắt có thể nhìn được mọi vật, thấy chính là lá cờ hỏa hồng của triều đình, còn có một đôi mắt đầy hứng thú.

Ngươi…

Trầm Xán Nhược đè lại yết hầu, miệng khô khốc làm y vô pháp phát ra

Nước đưa tới trước mặt, Việt Minh nâng y dậy, thấp gọi “công tử” con mắt cũng không dám nhìn

Y thiếp nhận nước, chậm rãi uống

“Đây là Trầm Xán Nhược, nữ nhi Trầm Trọng Phương?” câu hỏi đó chính là một nam tướng quân, hắn tỉ mỉ quan sát “Ngươi…là nam hay nữ?”

Trầm Xán Nhược ho nhẹ mấy tiếng, Việt Minh nói “Hoàng Tướng quân, công tử vừa tỉnh, thân thể chưa hồi phục, ngươi có thể đổi câu hỏi?”

Người nọ lòng không cam liếc mắt nhìn hai người, nhưng chính hiên trướng đi ra “Quay về chính nghĩa, ngươi nếu hỏi không ra bảo tàng, ta sẽ theo quân pháp xử trí”

Việt Minh buông nước “Công tử trước nghỉ ngơi, ta cáo lui trước”

“Chậm đã” Trầm Xán Nhược thấp giọng gọi, “Đây là dại doanh Hoàng Thị Giang Nam?”

Việt Minh đứng lại “Vâng”

Trầm Xán Nhược nắm chặt tay, Việt Minh đợi thêm một lát, không có tiếng nói. Hắn ngẩng đầu, thấy Trầm Xán Nhược ngồi trên giường, thần sắc đạm nhiên, tựa chuyện thế gian cùng y không quan hệ

Hắn không biết chính mình vì sao mở miệng, nhưng mở miệng lại không biết nói gì “Ta… mười mấy năm trước ta chính là một cô nhi, trên đường như chó mà sống. Sau, có người cho ta màn thầu, ta liền theo hắn. Bọn họ dạy ta rất nhiều chuyện đông tây, tuy rằng không phải không có đại giới, khi ta đánh bại bọn họ tự do, ta gặp thánh thượng hiện nay. Hắn là người cho ta nhiệm vụ đầu tiên cũng là nhiệm vụ cuối cùng, hãy tại Vĩnh Khang vương gia bên người mai phục, chuẩn bị sinh biến. Tại Vĩnh Khang vương gia ta đợi bảy năm, hầu như đều quên chính mình còn có một…thân phận khác. Ta mỗi ngày mỗi tối, đều hướng trời khẩn cầu, ngày nào đó vĩnh viễn không nên đến, thế nhưng lão thiên gia tựa hồ không nghe đến”

Việt Minh xoay người ly khai doanh trướng

Trầm Xán Nhược khẽ thở dài, thầm nghĩ: Hiện tại hoàng đế quả nhiên không hổ là xưng hào Trấn Uy tướng quân, xa có Việt Minh, gần có Bạch Thiên Hạc, hắn nếu đem công phu này thống trị thiên hạ, Vĩnh Khang há có thể phản? Một mặt đùa bỡn quyền mưu, cuối cùng bất quá chơi với lửa có ngày chết cháy.

Y tỉ mỉ quan sát trướng, bài biện cực kỳ đơn giản, nhưng đó có thể thấy thị nữ, y bước xuống, đứng dậy, tay chân có chút nhuyễn, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ. Y phù theo cái bàn, từng bước một thong thả tới sơ trang, mặt trên xiêm áo trâm cài tóc các loại. Y cầm lấy một thoa cài tóc bạc, để vào tay áo. Lại tỉ mỉ sưu tầm có hay không có thể dùng

Bỗng nhiên, trong gương xuất hiện một người, y mạnh xoay người, tâm trạng hoảng sợ, lẽ nào mình bị phong bế nội lực liền bước chân người khác cũng không nhận ra?



Động tác đột nhiên tối sầm, mắt thấy đứng thẳng không ổn, y ngã xuống. Một lát sau cũng không thấy đau đớn dự định. Y giương mắt nhìn lại, lại thấy một khuôn mặt trẻ, trong mắt có nghi hoặc ngay cả mình cũng không biết

“Ngươi…?”

“Hoàng Thất Lang”

Trầm Xán Nhược ngẩn ra, Hoàng…nhi tử bộ binh Hoàng thượng thư …

Đương sơ, cùng Vĩnh Khang vương tranh thiên kim Trầm gia đến tối hung, cũng là tối có thực lực chính là hoàng phủ. Hoàng phủ nam nhân bất vượng, nhiều đời chỉ đơn truyền, Hoàng Thất Lang vốn tên là Hoàng Kỳ Thụy, bên trên còn có sáu tỷ tỷ, ngươi xưng thất lang, vồn là đảo hoán đắc thiếu

“Ngươi…là nam?”

Trầm Xán Nhược lược thiêu mi, thân thể như vậy tiếp xúc còn không nhận ra, y cũng không phải nói nhiều.

Hoàng Thất Lang nhìn khuôn mắt bị đả kích , Trầm Xán Nhược đẩy hắn ra, tại bàn bên cạnh ngồi xuống.

“Ngươi là Trầm Xán Nhược”

Trầm Xán Nhược gật đầu

“Ngươi là Nam?”

Không nói gì…

“Trầm Xán Nhược là nam?”

Y cầm lấy chung trà, tay bị nắm trụ, Hoàng Thất Lang rống giận “Chết tiệt! Trả lời ta!”

Trầm Xán Nhược từ từ đứng lên, mắt như đuốc, mạnh đem vạt áo giật ra “Thấy rõ rồi chứ?”

Hoàng Thất Lang như bị sét đánh, như cọc gỗ đứng sửng

Trầm Xán Nhược buông hắn, trở lại giường, nghiêng người nằm xuống, hình như quên trong trướng còn có một người khác.

Thế là, y bỏ lỡ cảnh tưởng chật vật của người nọ chảy máu mũi đang đứng phía sau, càng bỏ lỡ Hoàng Thất Lang đang cuồn cuộn, kêu to “Xong rồi!” lệnh binh sĩ cho rằng địch tập kích chạy loạn ra ngoài doanh

Một đêm vô sự, ngày kế Hoàng Thất Lang cùng Việt Minh một trước một sau nối gót đến gặp Trầm Xán Nhược, thấy đối phương thì đều vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi tới làm gì?” Hoàng Thất Lang đầu tiên hỏi



Việt Minh nói “Ta lại hỏi Bảo tàng, hoàng tướng quân thì sao?”

Hoàng Thất Lang nghẹn lời, sau nói “Ta là đến xem ngươi có tiến triển gì không”

Việt Minh nhìn thần sắc của hắn, tâm trạng minh bạch vài phần. Hắn đem Trầm Xán Nhược an bài tại trướng chữ thiên như trướng quân, này tâm Tư Mã Chiêu không cần nói cũng biết. Nhưng lúc này hắn cũng không có thể chọn phá “Đã như vậy, xin mời tướng quân vào” hắn thân thủ nhượng, Hoàng Thất Lang bị thần tình tự tiếu phi tiếu của hắn cảm thấy thấp thởm, nhưng muốn gặp người kia vẫn là có lợi. Hắn tiến vào trướng, chính là thấy Trầm Xán Nhược đang được thị hầu thay y phục, hoảng loạn xoay người ra.

“Hoàng tướng quân nếu tới, vì sao vừa nhìn Trầm mỗ lại đi? Lẽ nào Trầm mỗ như con mãnh thú và nước lũ đáng sợ?” Trầm Xán Nhược giương giọng nói, đối thị tỳ “Các ngươi lui ra”

“Vâng” Thị tỳ thối lui, bỗng nhiên nhớ tới chủ tử chân chính bên cạnh, vội vàng quỳ xuống thỉnh an

Hoàng Thất Lang vung tay, các nàng trong cơn hoang mang ra khỏi trướng

Việt Minh đi lên, tiếp nhận công việc của thị tỳ, đưa y phục của y chỉnh hảo.

Trầm Xán Nhược thản nhiên nói “Hoàng tướng quân, mời ngồi”

Hoàng Thất Lang thầm nghĩ: Dáng vẻ này là của một tù binh, mà sao cứ như chính mình là một chủ nhân. Cái loại khí chất tôn quý này vô luận hoàn cảnh nào đều không thể che giấu, kẻ khác cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân.

Không muốn bị khí thế của y áp đảo, Hoàng Thất Lang đi thẳng vào vấn đề “Trầm Xán Nhược, ta lần này tới là muốn hỏi ngươi một việc, bảo tàng được giấu ở đâu?”

Trầm Xán Nhược nghiêng đầu: “Bảo tàng? Bảo tàng gì?” y nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, Việt Minh bên cạnh có thể cảm nhận được thân thể y chợt căng

“Bảo tàng ban trợ Lý Giám phản loạn, điều không phải Vĩnh Khang vương gia lâm chung giấu lại?” Hoàng Thất Lang dưới tình thế cấp bách thốt ra

Trầm Xán Nhược thả lỏng mình, y nhìn Việt Minh chốc lát, Việt Minh hạ đường mắt, Ly khai bên người y

“Bảo tàng đã bị lấy đi, ngươi hỏi ta cũng vô dụng” Trầm Xán Nhược buông tay, tuy rằng nội lực bị phong bế, nhưng thân thể đã có điều quen hành động cũng như thường

“Không có khả năng” Hoàng Thất Lang tức giận nói “Nếu như hắn chiếm được bảo tàng sao lại nhiều lần đem quân lương nhập Hoài đô?”

Trầm Xán Nhược cười lạnh một tiếng “Việc này đã quá nhiều ngày, ngay cả đại doanh Giang Nam cũng thay đổi tướng quân, sao ngươi biết Lý Giám không có khả năng lấy đi bảo tàng?”

Hoàng Thất Lang vỗ án đứng lên, hung hăng trừng y

Việt Minh thầm đổ mồ hôi

Trầm Xán Nhược vẻ mặt bình tỉnh, lạnh lùng nhìn hắn như châm biếm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook