Chương 39
Ninh Giang Trần
11/12/2016
Chiến sự nghỉ, Lý Giám gọi đông kỳ Lâm
Phi tây kỳ Quý Thương tiến lên, lược giao mọi việc. Bọn họ đều là lão
tướng nhiều năm, làm sao hành sự tự có chừng mực
“Hưu quân chỉnh đốn, ba ngày sau thẳng kinh đô”
Lâm Phi hình như có lời muốn nói, Quý Thương kéo ống tay áo, trộm nhìn tâm tư Khang vương, mọi lời muốn nói đều nuốt trở lại bụng
Bọn họ ra khỏi trướng, nhìn bên trong Củng thành khắp nơi đều là đại kỳ họ Lý, Quý Thương đối với Khang vương kính nể không thôi, hắn được đề bạt đứng đầu Tứ kỳ, lập tức có cơ hội hạ chiến công, tất nhiên phi thường đắc ý. Mà ngày xưa nói không ngớt Lâm Phi lại không nói gì
Quý Thương vỗ vai hắn “Lâm kỳ chủ”
Lâm Phi chấn động, cơ hồ nhảy dựng lên, Quý Thương vung tay không trung “Ngươi có chuyện gì?”
“Không…không có” Lâm Phi liếc mắt nhìn, hắn đột nhiên nói “Quý Thương, nếu như có một người phản bội Khang vương, nhưng hắn lại là hảo bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là…” Quý Thương vò đầu, “Uy, ta sao có loại bằng hữu bất trung bất nghĩa này?”
“Ngươi sẽ giết hắn?” Lâm Phi cấp thiết hỏi
Quý Thương nhíu mày “Nếu hắn thực sự phản bội Khang vương, chiến sự gặp lại cũng bất chấp”
“Phải không…” Lâm Phi thần sắc mờ mịt, nói vài câu rồi bỏ đi
“Ngươi có chuyện gì sao, vì cái gì lại hỏi vấn đề này…” Quý Thương đuổi theo muốn hỏi thăm, thanh âm dần dần đi xa
Trong trướng, Thanh Sanh phao trà, bưng đến trước mặt chủ tử, thế nhưng Lý Giám cùng Trầm Xán Nhược nói chuyện, hai người không để ý, hắn sờ sờ mũi, thức thời lui ra
“Xán Nhược, mấy ngày qua khổ cho ngươi” Lý Giám đưa tay duỗi ra, lại bị Trầm Xán Nhược lui trách “Xán Nhược?”
Trầm Xán Nhược thân sắc như thường, nhợt nhạt cười nói “Xem ra Lý huynh đối tất cả đều rõ như lòng bàn tay”
Lý Giám nhất thời thiêu mi “Xán Nhược đã nhìn ra cái gì?”
Trầm Xán Nhược nói “Lý huynh xem ta là thiên lý nhãn sao? Chẳng qua Lý huynh khắp nơi dự đoán được địch, vòng vòng úp úp, nếu không có nội ứng, có thể thuận lợi như thế?”
Lý Giám cao giọng cười to “Quả nhiên mọi việc đều không thể gạt được Xán Nhược a” hắn vỗ tay hoan nghênh tam thanh “Vào đi”
Xuất hiện là hai gã phó tướng thân cận của Hoàng Cửu Lang, Trầm Xán Nhược nhớ lại Việt Minh từng nói, bọn họ đều thích thanh sắc khuyễn mã (đại loai là tiếng tăm), Lý Giám có thể cho bọn họ để thu tình báo thì chuyện gì mà không xong.
“Vị này chính là…” Lý giám lược tư nói, “Quân sư Trầm Xán Nhược”
Trầm Xán Nhược trợn mắt, thầm nghĩ: Lý huynh sao có thể vui đùa như vậy
Hai người đối diện, trong đó một người nói: “Đã lâu nghe tên Trầm công tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên là dáng vẻ đường đường”
Trầm Xán Nhược thần sắc xấu hổ, nói nhanh “Quá khen” lại trộm trừng Lý Giám
Lý Giám nhẫn cười nói “Hai vị đều là công thần, lúc này đông tây lưỡng kỳ lại rất cần người, không biết hai vị có thể lưu lại tương trợ?”
“Được Khang vương coi trọng, tại hạ nguyện làm chó ngựa cũng cam”
Hai người lui ra, Lý Giám nghiêng đầu nói: “Chẳng biết quân sư đối với an bài này có cao kiến gì không?”
Trầm Xán Nhược đi chậm vài bước, xoay người, nói ra bốn chữ “Mượn đao giết người”
Lý Giám hoãn cười, Trầm Xán Nhược nói: “Ngươi không tin bọn họ, nhưng ngươi lại làm ra tư thái chớ để tương lai tâm tướng sĩ nguội lạnh, vì thế đưa bọn họ an bài tại chiến sự đông tây lưỡng kỳ, chỉ đợi phân tranh cùng nhau, liền được thực thi được kế sách này, khiến bọn họ may mắn thoát được, ngươi cũng chỉ đối với Lâm Phi Quý Thương căn dặn gì đó. Thừa dịp loạn…” tay phải y chém xuống, hai mắt sáng nhìn Lý Giám “Không biết Trầm mỗ nói đúng hay không, Khang vương?”
Hai chữ cuối cùng phảng phất một đao sắc bén, bắn về phía Lý Giám. Hắn đứng lên, đi về phía Trầm Xán Nhược. Lúc này đây, y không tránh. Lý Giám ngữ điệu rất thấp “Mặc kệ thế sự làm sao, tại trước mặt ngươi, ta chỉ là Lý Giám, vĩnh viễn là Lý Giám”
Trầm Xán Nhược không nói một lời, thầm nghĩ: Lý huynh, bị ngươi lợi dụng, Trầm mỗ không oán. Chỉ sợ như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng vô pháp hãm sâu trong dục vọng đế vương, nhưng trái ngược với thảm cảnh người khác, tâm ta sao chịu được?
Lý Giám ghé vào lỗ tai y nói “Xán Nhược, đừng ly khai bản vương, bằng không Lý Giám sẽ vì ngươi mà cuồng”
Y nghe được rõ ràng, chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân bốc lên hàn khí, đem thân thể đông lạnh, chẳng thể động đậy
“Xán Nhược…” Lý Giám ôm lấy y, hôn môi hôn mắt y, đưa y lên tháp nằm
Trầm Xán Nhược hai mắt nhắm lại, đối với người này, y không thể ngăn cản càng ngày càng nhiều.
Y có rất nhiều kiên trì, có rất nhiều ái hận, thế nhưng…y không có tuệ kiếm kia
Nhiều ngày cách biệt, Lý Giám động tình như điên, tiến thối có chút không đúng mực, Trầm Xán Nhược cắn răng, ngày mới lên Phương Bắc chỉ nghỉ chốc lát. Lý Giám ôm y vào lòng, ngửi lấy mùi thơm của cơ thể, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dục niệm lại khởi
Trầm Xán Nhược tránh cũng không tránh, thân thể than nhuyễn, mắt thấy sắp bị oan gia này thực hiện nữa, chợt nghe bên ngoài trướng ho nhẹ, là thanh âm Lâm Phi “Khang vương, Lâm phi có việc bẩm báo”
Trầm Xán Nhược kinh hu khẩu khí, Lý Giám hung hăng hôn y một cái, dùng áo khoác khoác lại
Từ bình phòng, Lâm Phi quỳ gối trước trướng, Lý Giám nói “Xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm Khang vương, là chuyện của Việt Minh”
Tiếng bước chân, Trầm Xán Nhược mặt ngoại bào bước nhanh đến mặt hắn “Hắn ở đâu?”
Lâm Phi thấp đầu đáp “Hồi bẩm công tử, Việt Minh hắn…đã chết trong loạn quân”
Trầm Xán Nhược giật mình, Lý Giám phất tay bảo Lâm Phi lui ra, sau đó phù y quay về tháp ngồi xuống
“Việt Minh tuy rằng là người của triều đình, nhưng hắn cứu ngươi, ta vốn định triệu hắn trở về, tiếc…” Lý giám thổn thức không ngớt
“Lý huynh” Trầm Xán Nhược hạ mắt “Ta nghĩ yên lặng một chút”
“Hảo, ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta gọi Thanh Sanh tới hầu hạ ngươi” Lý Giám giúp y nằm xuống, dịch lại góc chăn, thật sâu nhìn kỹ một lúc lui ra ngoài
Chăn bông hạ, Trầm Xán Nhược nắm chặt chăn, đáy lòng dấy lên cảm giác làm mình không biết tại nơi nào đó đau nhói
Lý Giám ra ngoài trướng, Lâm Phi vẫn chưa đi, hắn chăm chú nhìn mặt đất, chẳng biết suy nghĩ cái gì
“Hắn có nói gì không?”
“Hắn nói, thỉnh Khang vương đừng phụ công tử”
“Chỉ có một câu?”
“…Ân”
Lý Giám nói: “Lâm Phi, ngươi làm rất khá, lui ra đi”
Lâm Phi ứng một câu rồi thối lui, cước bộ hắn có chút lảo đảo, nhưng hắn chống được. Hắn từ trước đến nay nói rất nhiều, nhưng câu cuối cùng của Việt Minh hắn vẫn còn giữ, gào thét trong lòng, trở thành huyết nhập mộng.
…Khang vương, ngươi phải bức công tử đến nổi nào mới cam tâm!
Lý Giám nhìn thân ảnh hắn “Xem ra người này cũng không thể ở lâu”
“Khang vương”
Lý Giám không cần quay đầu cũng biết là người phương nào, dù sao cũng theo nhiều năm, hắn nói “Thanh Sanh, ngươi nên biết, Việt Minh lưu không được”
“Tiểu nhân biết” Thanh Sanh kính cẩn trả lời
“Ai cũng không thể cướp y, y chỉ có thể là của ta” Lý Giám nắm chặt tay, dữ tợn mà nói thần tình lệnh Thanh Sanh một trận sợ hãi
Hắn mở miệng “Nếu như…công tử không muốn?”.
“Y không có khả năng không muốn! Y là của ta, chỉ mình ta!” Lý Giám vung tay lên, binh khí cách mấy trượng ngã xuống đất, hắn thấp giọng nói “Nếu như y không thuộc về ta, ta cũng chỉ hảo hủy y…” Thanh Sanh bị khí thế của hắn làm ngồi xổm trên mặt đất
Lý Giám nói “Chờ bên ngoài, hảo hảo nghe công tử phân phó”
Hắn ngơ ngác gật đầu, thấy rõ Lý Giám ly khai, cổ áp lức trong ngực tiêu thất
Thật khủng khiếp…
Hắn phiêu mắt vào trướng, may là công tử không biết chân diện mục của Khang vương
“Hưu quân chỉnh đốn, ba ngày sau thẳng kinh đô”
Lâm Phi hình như có lời muốn nói, Quý Thương kéo ống tay áo, trộm nhìn tâm tư Khang vương, mọi lời muốn nói đều nuốt trở lại bụng
Bọn họ ra khỏi trướng, nhìn bên trong Củng thành khắp nơi đều là đại kỳ họ Lý, Quý Thương đối với Khang vương kính nể không thôi, hắn được đề bạt đứng đầu Tứ kỳ, lập tức có cơ hội hạ chiến công, tất nhiên phi thường đắc ý. Mà ngày xưa nói không ngớt Lâm Phi lại không nói gì
Quý Thương vỗ vai hắn “Lâm kỳ chủ”
Lâm Phi chấn động, cơ hồ nhảy dựng lên, Quý Thương vung tay không trung “Ngươi có chuyện gì?”
“Không…không có” Lâm Phi liếc mắt nhìn, hắn đột nhiên nói “Quý Thương, nếu như có một người phản bội Khang vương, nhưng hắn lại là hảo bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là…” Quý Thương vò đầu, “Uy, ta sao có loại bằng hữu bất trung bất nghĩa này?”
“Ngươi sẽ giết hắn?” Lâm Phi cấp thiết hỏi
Quý Thương nhíu mày “Nếu hắn thực sự phản bội Khang vương, chiến sự gặp lại cũng bất chấp”
“Phải không…” Lâm Phi thần sắc mờ mịt, nói vài câu rồi bỏ đi
“Ngươi có chuyện gì sao, vì cái gì lại hỏi vấn đề này…” Quý Thương đuổi theo muốn hỏi thăm, thanh âm dần dần đi xa
Trong trướng, Thanh Sanh phao trà, bưng đến trước mặt chủ tử, thế nhưng Lý Giám cùng Trầm Xán Nhược nói chuyện, hai người không để ý, hắn sờ sờ mũi, thức thời lui ra
“Xán Nhược, mấy ngày qua khổ cho ngươi” Lý Giám đưa tay duỗi ra, lại bị Trầm Xán Nhược lui trách “Xán Nhược?”
Trầm Xán Nhược thân sắc như thường, nhợt nhạt cười nói “Xem ra Lý huynh đối tất cả đều rõ như lòng bàn tay”
Lý Giám nhất thời thiêu mi “Xán Nhược đã nhìn ra cái gì?”
Trầm Xán Nhược nói “Lý huynh xem ta là thiên lý nhãn sao? Chẳng qua Lý huynh khắp nơi dự đoán được địch, vòng vòng úp úp, nếu không có nội ứng, có thể thuận lợi như thế?”
Lý Giám cao giọng cười to “Quả nhiên mọi việc đều không thể gạt được Xán Nhược a” hắn vỗ tay hoan nghênh tam thanh “Vào đi”
Xuất hiện là hai gã phó tướng thân cận của Hoàng Cửu Lang, Trầm Xán Nhược nhớ lại Việt Minh từng nói, bọn họ đều thích thanh sắc khuyễn mã (đại loai là tiếng tăm), Lý Giám có thể cho bọn họ để thu tình báo thì chuyện gì mà không xong.
“Vị này chính là…” Lý giám lược tư nói, “Quân sư Trầm Xán Nhược”
Trầm Xán Nhược trợn mắt, thầm nghĩ: Lý huynh sao có thể vui đùa như vậy
Hai người đối diện, trong đó một người nói: “Đã lâu nghe tên Trầm công tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên là dáng vẻ đường đường”
Trầm Xán Nhược thần sắc xấu hổ, nói nhanh “Quá khen” lại trộm trừng Lý Giám
Lý Giám nhẫn cười nói “Hai vị đều là công thần, lúc này đông tây lưỡng kỳ lại rất cần người, không biết hai vị có thể lưu lại tương trợ?”
“Được Khang vương coi trọng, tại hạ nguyện làm chó ngựa cũng cam”
Hai người lui ra, Lý Giám nghiêng đầu nói: “Chẳng biết quân sư đối với an bài này có cao kiến gì không?”
Trầm Xán Nhược đi chậm vài bước, xoay người, nói ra bốn chữ “Mượn đao giết người”
Lý Giám hoãn cười, Trầm Xán Nhược nói: “Ngươi không tin bọn họ, nhưng ngươi lại làm ra tư thái chớ để tương lai tâm tướng sĩ nguội lạnh, vì thế đưa bọn họ an bài tại chiến sự đông tây lưỡng kỳ, chỉ đợi phân tranh cùng nhau, liền được thực thi được kế sách này, khiến bọn họ may mắn thoát được, ngươi cũng chỉ đối với Lâm Phi Quý Thương căn dặn gì đó. Thừa dịp loạn…” tay phải y chém xuống, hai mắt sáng nhìn Lý Giám “Không biết Trầm mỗ nói đúng hay không, Khang vương?”
Hai chữ cuối cùng phảng phất một đao sắc bén, bắn về phía Lý Giám. Hắn đứng lên, đi về phía Trầm Xán Nhược. Lúc này đây, y không tránh. Lý Giám ngữ điệu rất thấp “Mặc kệ thế sự làm sao, tại trước mặt ngươi, ta chỉ là Lý Giám, vĩnh viễn là Lý Giám”
Trầm Xán Nhược không nói một lời, thầm nghĩ: Lý huynh, bị ngươi lợi dụng, Trầm mỗ không oán. Chỉ sợ như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng vô pháp hãm sâu trong dục vọng đế vương, nhưng trái ngược với thảm cảnh người khác, tâm ta sao chịu được?
Lý Giám ghé vào lỗ tai y nói “Xán Nhược, đừng ly khai bản vương, bằng không Lý Giám sẽ vì ngươi mà cuồng”
Y nghe được rõ ràng, chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân bốc lên hàn khí, đem thân thể đông lạnh, chẳng thể động đậy
“Xán Nhược…” Lý Giám ôm lấy y, hôn môi hôn mắt y, đưa y lên tháp nằm
Trầm Xán Nhược hai mắt nhắm lại, đối với người này, y không thể ngăn cản càng ngày càng nhiều.
Y có rất nhiều kiên trì, có rất nhiều ái hận, thế nhưng…y không có tuệ kiếm kia
Nhiều ngày cách biệt, Lý Giám động tình như điên, tiến thối có chút không đúng mực, Trầm Xán Nhược cắn răng, ngày mới lên Phương Bắc chỉ nghỉ chốc lát. Lý Giám ôm y vào lòng, ngửi lấy mùi thơm của cơ thể, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dục niệm lại khởi
Trầm Xán Nhược tránh cũng không tránh, thân thể than nhuyễn, mắt thấy sắp bị oan gia này thực hiện nữa, chợt nghe bên ngoài trướng ho nhẹ, là thanh âm Lâm Phi “Khang vương, Lâm phi có việc bẩm báo”
Trầm Xán Nhược kinh hu khẩu khí, Lý Giám hung hăng hôn y một cái, dùng áo khoác khoác lại
Từ bình phòng, Lâm Phi quỳ gối trước trướng, Lý Giám nói “Xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm Khang vương, là chuyện của Việt Minh”
Tiếng bước chân, Trầm Xán Nhược mặt ngoại bào bước nhanh đến mặt hắn “Hắn ở đâu?”
Lâm Phi thấp đầu đáp “Hồi bẩm công tử, Việt Minh hắn…đã chết trong loạn quân”
Trầm Xán Nhược giật mình, Lý Giám phất tay bảo Lâm Phi lui ra, sau đó phù y quay về tháp ngồi xuống
“Việt Minh tuy rằng là người của triều đình, nhưng hắn cứu ngươi, ta vốn định triệu hắn trở về, tiếc…” Lý giám thổn thức không ngớt
“Lý huynh” Trầm Xán Nhược hạ mắt “Ta nghĩ yên lặng một chút”
“Hảo, ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta gọi Thanh Sanh tới hầu hạ ngươi” Lý Giám giúp y nằm xuống, dịch lại góc chăn, thật sâu nhìn kỹ một lúc lui ra ngoài
Chăn bông hạ, Trầm Xán Nhược nắm chặt chăn, đáy lòng dấy lên cảm giác làm mình không biết tại nơi nào đó đau nhói
Lý Giám ra ngoài trướng, Lâm Phi vẫn chưa đi, hắn chăm chú nhìn mặt đất, chẳng biết suy nghĩ cái gì
“Hắn có nói gì không?”
“Hắn nói, thỉnh Khang vương đừng phụ công tử”
“Chỉ có một câu?”
“…Ân”
Lý Giám nói: “Lâm Phi, ngươi làm rất khá, lui ra đi”
Lâm Phi ứng một câu rồi thối lui, cước bộ hắn có chút lảo đảo, nhưng hắn chống được. Hắn từ trước đến nay nói rất nhiều, nhưng câu cuối cùng của Việt Minh hắn vẫn còn giữ, gào thét trong lòng, trở thành huyết nhập mộng.
…Khang vương, ngươi phải bức công tử đến nổi nào mới cam tâm!
Lý Giám nhìn thân ảnh hắn “Xem ra người này cũng không thể ở lâu”
“Khang vương”
Lý Giám không cần quay đầu cũng biết là người phương nào, dù sao cũng theo nhiều năm, hắn nói “Thanh Sanh, ngươi nên biết, Việt Minh lưu không được”
“Tiểu nhân biết” Thanh Sanh kính cẩn trả lời
“Ai cũng không thể cướp y, y chỉ có thể là của ta” Lý Giám nắm chặt tay, dữ tợn mà nói thần tình lệnh Thanh Sanh một trận sợ hãi
Hắn mở miệng “Nếu như…công tử không muốn?”.
“Y không có khả năng không muốn! Y là của ta, chỉ mình ta!” Lý Giám vung tay lên, binh khí cách mấy trượng ngã xuống đất, hắn thấp giọng nói “Nếu như y không thuộc về ta, ta cũng chỉ hảo hủy y…” Thanh Sanh bị khí thế của hắn làm ngồi xổm trên mặt đất
Lý Giám nói “Chờ bên ngoài, hảo hảo nghe công tử phân phó”
Hắn ngơ ngác gật đầu, thấy rõ Lý Giám ly khai, cổ áp lức trong ngực tiêu thất
Thật khủng khiếp…
Hắn phiêu mắt vào trướng, may là công tử không biết chân diện mục của Khang vương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.