Chương 40
Ninh Giang Trần
11/12/2016
Hai canh giờ sau, Thanh Sanh nghe tiếng
gọi, hầu hạ Trầm Xán nhược rửa mặt, bạch sam mặc vào sau, Thanh Sanh nói “Công tử, ngươi gầy” Trầm Xán Nhược không đáp, y ngồi ở bàn cờ từng
ngồi, nửa ngày không hề động tác
Thanh Sanh trong mắt toan sáp, phụng trà và điểm tâm, từ từ đưa vào, vô luận bàn hay vật, cũng là người kia, cũng không chút biến hóa. Khang vương giao đãi rằng nếu có gì khác thường liền bẩm báo nhưng hắn lại bất động cước bộ
“Vị tướng Úy Thanh cầu kiến Trầm công tử”
Thanh Sanh bị thanh âm giật mình, Trầm Xán Nhược phất ống tay áo, quân cờ rơi trên mặt đất, dọn xong, y đứng lên “Thanh Sanh, thỉnh hắn tiến đến”
Thanh Sanh cuống quít ứng, Úy Thanh khom người nói “Tham kiến công tử”
Trầm Xán Nhược nói “Thanh Sanh ngươi ra ngoài đi”.
“Vâng”
Trong trướng chỉ còn lại hai người, Uất Trì Thanh tức khắc quỳ xuống, “Thần Uất trì Thanh tham kiến…”
Trầm Xán Nhược ám thị nội lực, làm hắn vô pháp làm lễ, ngẩng đầu “Công tử?”
Trầm Xán Nhược “Cẩn thận tai vách mạch rừng, thân phận ngươi nếu vạch trần chắc chắn là họa sát thân”
Uất Trì Thanh lên tiếng đáp đứng lên nói “Công tử lần này lịch kiếp trở về, chẳng hay có tính gì không?”
Trầm Xán Nhược hỏi ngược lại “Ngươi là nhắc nhở chuyện thệ ngôn?”
Uất Trì Thanh tiến lên “Công tử, thần không vì nó, chỉ sợ thệ ngôn phản phệ….”
Trầm Xán Nhược phất tay áo ngăn lời hắn, “Ta biết khanh không phải loại người đó” y khinh xả khóe miệng, dáng tươi cười đúng là làm người khổ tâm “Ta sẽ không nhượng mẫu thân vô pháp yên nghỉ, nhưng không thể làm việc bất nhân bất nghĩa” y nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại, khinh nam một tiếng không thể nghe rõ “Lý huynh, đây là điều cuối cùng Xán Nhược giúp ngươi”
Uất Trì Thanh thấy y thần thái như vậy, cảm giác bất an không khống chế được, trong đầu vọng lên tiếng nói
“Trầm Xán Nhược đối tổ tiên linh thiêng phản thệ, tại ta sinh thời, tất sẽ dẫn đầu Hách Liên tộc san bằng Trung Nguyên, đưa ta non sông. Như vi thệ ngôn, mẫu thân chết không được yên thân”
Sinh thời… Bỗng nhiên, hai mắt hắn trợn to, phịch hai gối quỳ xuống, trọng hô một tiếng “Công tử!”
Trầm Xán Nhược cúi đầu “Khanh sao lại?”
“Thỉnh công tử suy nghĩ lại” Uất Trì Thanh dập đầu trọng trọng trên đất “Nếu như công tử phí hoài bản thân mình, công chúa sẽ không được yên nghỉ a!” Hắn quỳ đi lên “Công tử, ngươi không niệm cơ nghiệp Hách Liên tộc, nhưng sao có thể quên đi công chúa ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục chi ân? Huống chi Lý Giám vốn không để ý đến nổ lực của công tử a! Hắn…hắn căn bản là lợi dụng công tử!”
Trầm Xán Nhược không nói, Uất Trì Thanh nói tiếp “Lý Giám chưa từng ngừng toan tính trước mùa đông xâm nhập Phía Nam, hắn tại trước mặt công tử nói vậy, nhưng ngầm huấn luyện binh sĩ. Dù công tử lấy được bảo tàng, hay công tử không bị Hoàng Cửu Lang bắt, hắn cũng sẽ không bỏ, dĩ huyết chi huyết. Mùa đông phương bắc trời giá lạnh, hắn sao có thể ở lâu? Công tử, ngươi không nên bị hắn lừa!” hắn thanh âm thấp “Việt Minh rốt cuộc là người của ai còn chưa có kết luận…thừa loạn lạc diệt trừ, công tử cũng không…” tiếng càng ngày càng nhỏ, hắn thấy Trầm Xán Nhược đơn độc lại gần tháp, thân hình như sắp ngã, sợ đến hắn không dám nói nữa “Công tử…ngươi…ngươi cho ta nói lung tưng…ngươi đừng như vây…”
Trầm Xán Nhược ngồi xuống, giảo chặt môi, thân thể mình đang run
Uất Trì Thanh hung hăng tát mình một cái, “Ta nói bậy cái gì”
“Đừng…” Trầm Xán Nhược buồn bã nói “Ngươi cũng không nói gì sai”
Uất Trì Thanh ngơ ngác nhìn, chẳng nói nên lời.
“Lý Giám…hắn có thể chính là sống giữa ngươi lừa ta gạt nên mới ra như thế này, sao có thể như vật trong ao?” Trầm Xán Nhược chậm rãi nói “Ta bị hắn khi đó hấp dẫn, rơi vào thân tình trái ngang, đến vũng bùn đó hãm sâu không bứt ra được. Nhưng Trầm Mỗ không phải người ngốc không ai bằng, hắn mọi việc an bài quá mức vừa khớp…vượt lên bản thân hắn” y nghiêng mặt “Buồn cười là ta biết rõ đủ loại thật giả, mà lại vô pháp nhất đao lưỡng đoạn”
“Điều không phải lỗi của công tử… này quá mức giảo hoạt”
Trầm Xán Nhược khẽ cười một tiếng “Lý huynh thật là tâm như giảo hồ, Xán Nhược rơi vào kỳ võng cũng không tính oan uổng” Thần sắc y chuyển ảm đạm “Vô tội chính là người bên cạnh Trầm mỗ bị liên lụy… mà thôi, đến lúc đó cùng thỉnh tội”
Uất Trì Thanh nghe những lời này, nhưng Trầm Xán Nhược vẫn bình tĩnh, kìm lòng không đậu hỏi y “Công tử, ngươi không nghĩ tới trả thù Lý Giám”
Trầm Xán Nhược giật mình, trướng liêm bị gió thổi thấy mặt trời chiều phản chiếu, chiếu vào trước mặt người. Y đứng lên, liền chìm trong quan hoa đạm đạm, Y câu chữ có chút do dự, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn “Ta thương hắn”
Công tử… vô pháp ra tiếng, Uất Trì Thanh nhìn y nhẹ nhàng, phát ra tiếng cười.
Trầm Xán Nhược nói “Uất Trì Thanh, đãi chiến xong ta liền ly khai, nhìn vài lần Nam Bắc phong cảnh, ngươi khả nguyện bồi?”
Uất Trì Thanh nói “Thần thề sống chết tương tùy”
Trầm Xán Nhược không nói, thầm nghĩ: Lý huynh, Xán Nhược chúc ngươi sớm ngày đăng đại bảo, mong rằng khi đó đừng quên, vạn lý giang sơn từng có một người tên Trầm Xán Nhược
Thanh Sanh rơi lệ không ngừng, lần đầu oán hận Khang Vương, hắn trong lòng khấn cầu thiên địa, Khang vương, ngươi nếu phụ công tử tất hối hận cả đời
Này dịch khói chiến chưa tức, triều đình đã muốn rung chuyển. Đầu tiên là chủ trương nghi hòa binh bộ thượng thư bị trảm, vài tướng lĩnh liên can bị chết, cắt chức.. nguyên lai là hình bộ thương thư Trầm Trọng Huy, Trầm thừa tướng nhi tử nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy suất chưởng ấn, lĩnh ba mươi vạn quân nghênh chiến Bắc quân
“Xán Nhược!” Lý Giám rời quân trướng, liền vội vã trở về, lại thấy Uất trì Thanh rời khỏi, nhíu mày
Trầm Xán Nhược thuận theo đường nhìn “Hắn là vì chuyện lần trước đến thỉnh tội, ta sao vậy thuyết cũng không được. Lý huynh, ngươi xem thuộc hạ mình là hạng người ngay thẳng a”
Lý Giám ôm y vào lòng, hôn “Hắn sao biết ngươi trầm công tử đại nhân đại lượng?”
Trầm Xán Nhược mặt phiếm hồng, sẵn giọng: “Lý huynh, sao có thể như vậy… Điều không phải nhượng người chê cười Xán Nhược?”
“Ai dám chê cười? Bản vương lập tức đem hắn ra ngoài chém”
“Không liên quan đến ta” Thanh Sanh hoang mang chạy loạn
Trầm Xán Nhược chán nản, Lý Giám ha hả cười, cúi đầu nói “Nghe Thanh Sanh nói ngươi không hảo dùng cơm, là cơm nước không hợp?”
Trầm Xán Nhược cười “Không phải, là ăn không vô thôi”
Lý Giám nâng mặt y lên “Sao cũng phải ăn một ít, lại ốm xuống rồi sao” Hắn giương giọng “Thanh Sanh, phân phó xuống chuẩn bị cơm nước” Hắn đưa tay đặt lên môi Trầm Xán Nhược “Không cho nói không, ta cùng ăn với ngươi”
Trầm Xán Nhược bất đất dĩ thở dài, Lý Giám đưa y ngồi trên gối, lấy tay vuốt tay tóc y.
Y tựa vào ngực hắn, trừng mắt nhìn, tạm thề không nghĩ đến chuyện tình khác
“Xán Nhược” Lý Giám nói “Qua một tháng là sinh thần ngươi, muốn lễ vật gì?”
Trầm Xán Nhược nghiêng dầu “Phải? Ta đều quên mất”
Lý Giám đem trán chạm vào y “Ta đem kinh đô đánh hạ cho ngươi làm lễ vật?”
Hai đường nhìn tiếp vào nhau, Trầm Xán Nhược hô hấp kiềm hãm, y hướng phía sau, muốn tránh khai
Lý Giám tại bên hông y buộc chặt, môi tiếp xúc
“Đừng trốn ta, Xán Nhược…”
Lời nói nóng như bị thêu đốt, Trầm Xán Nhược hầu như chìm trong đó, trong thoáng chốt bị lý trí trời sinh chiếm thượng phong, dùng tay chống lấy ngực nam nhân, lần lực khôi phục
Lý Giám chậm rãi đều tức, trong mắt dục vọng hồi lâu hạ xuống
Trầm Xán Nhược đứng lên, ngồi vào vị trí có chút cách xa, y châm trà, nước chảy khỏi chén. Y như vậy niên kỷ, bị tình dục trêu chọc đến nặng nề khắc chế, so sánh với Lý Giám khó khăn hơn nhiều, tuy nhiên hắn đối với Trầm Xán Nhược hoa quý thiên thành vẫn là tồn tại vài phần thật tâm yêu thương, hành động trong lúc đó cũng không nguyện quá mức làm càn. Hắn ho nhẹ một tiếng “Xán Nhược, ngươi biết được lần này nam quân cầm đầu là ai chẳng?”
Trầm Xán Nhược nghiêng đầu “Không phải là người của bộ binh?”.
“Không phải” Lý Giám nói “Người này cùng ngươi có quan hệ sâu xa”
“Ta?” Trầm Xán Nhược ngốc lăng
Thanh Sanh trong mắt toan sáp, phụng trà và điểm tâm, từ từ đưa vào, vô luận bàn hay vật, cũng là người kia, cũng không chút biến hóa. Khang vương giao đãi rằng nếu có gì khác thường liền bẩm báo nhưng hắn lại bất động cước bộ
“Vị tướng Úy Thanh cầu kiến Trầm công tử”
Thanh Sanh bị thanh âm giật mình, Trầm Xán Nhược phất ống tay áo, quân cờ rơi trên mặt đất, dọn xong, y đứng lên “Thanh Sanh, thỉnh hắn tiến đến”
Thanh Sanh cuống quít ứng, Úy Thanh khom người nói “Tham kiến công tử”
Trầm Xán Nhược nói “Thanh Sanh ngươi ra ngoài đi”.
“Vâng”
Trong trướng chỉ còn lại hai người, Uất Trì Thanh tức khắc quỳ xuống, “Thần Uất trì Thanh tham kiến…”
Trầm Xán Nhược ám thị nội lực, làm hắn vô pháp làm lễ, ngẩng đầu “Công tử?”
Trầm Xán Nhược “Cẩn thận tai vách mạch rừng, thân phận ngươi nếu vạch trần chắc chắn là họa sát thân”
Uất Trì Thanh lên tiếng đáp đứng lên nói “Công tử lần này lịch kiếp trở về, chẳng hay có tính gì không?”
Trầm Xán Nhược hỏi ngược lại “Ngươi là nhắc nhở chuyện thệ ngôn?”
Uất Trì Thanh tiến lên “Công tử, thần không vì nó, chỉ sợ thệ ngôn phản phệ….”
Trầm Xán Nhược phất tay áo ngăn lời hắn, “Ta biết khanh không phải loại người đó” y khinh xả khóe miệng, dáng tươi cười đúng là làm người khổ tâm “Ta sẽ không nhượng mẫu thân vô pháp yên nghỉ, nhưng không thể làm việc bất nhân bất nghĩa” y nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại, khinh nam một tiếng không thể nghe rõ “Lý huynh, đây là điều cuối cùng Xán Nhược giúp ngươi”
Uất Trì Thanh thấy y thần thái như vậy, cảm giác bất an không khống chế được, trong đầu vọng lên tiếng nói
“Trầm Xán Nhược đối tổ tiên linh thiêng phản thệ, tại ta sinh thời, tất sẽ dẫn đầu Hách Liên tộc san bằng Trung Nguyên, đưa ta non sông. Như vi thệ ngôn, mẫu thân chết không được yên thân”
Sinh thời… Bỗng nhiên, hai mắt hắn trợn to, phịch hai gối quỳ xuống, trọng hô một tiếng “Công tử!”
Trầm Xán Nhược cúi đầu “Khanh sao lại?”
“Thỉnh công tử suy nghĩ lại” Uất Trì Thanh dập đầu trọng trọng trên đất “Nếu như công tử phí hoài bản thân mình, công chúa sẽ không được yên nghỉ a!” Hắn quỳ đi lên “Công tử, ngươi không niệm cơ nghiệp Hách Liên tộc, nhưng sao có thể quên đi công chúa ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục chi ân? Huống chi Lý Giám vốn không để ý đến nổ lực của công tử a! Hắn…hắn căn bản là lợi dụng công tử!”
Trầm Xán Nhược không nói, Uất Trì Thanh nói tiếp “Lý Giám chưa từng ngừng toan tính trước mùa đông xâm nhập Phía Nam, hắn tại trước mặt công tử nói vậy, nhưng ngầm huấn luyện binh sĩ. Dù công tử lấy được bảo tàng, hay công tử không bị Hoàng Cửu Lang bắt, hắn cũng sẽ không bỏ, dĩ huyết chi huyết. Mùa đông phương bắc trời giá lạnh, hắn sao có thể ở lâu? Công tử, ngươi không nên bị hắn lừa!” hắn thanh âm thấp “Việt Minh rốt cuộc là người của ai còn chưa có kết luận…thừa loạn lạc diệt trừ, công tử cũng không…” tiếng càng ngày càng nhỏ, hắn thấy Trầm Xán Nhược đơn độc lại gần tháp, thân hình như sắp ngã, sợ đến hắn không dám nói nữa “Công tử…ngươi…ngươi cho ta nói lung tưng…ngươi đừng như vây…”
Trầm Xán Nhược ngồi xuống, giảo chặt môi, thân thể mình đang run
Uất Trì Thanh hung hăng tát mình một cái, “Ta nói bậy cái gì”
“Đừng…” Trầm Xán Nhược buồn bã nói “Ngươi cũng không nói gì sai”
Uất Trì Thanh ngơ ngác nhìn, chẳng nói nên lời.
“Lý Giám…hắn có thể chính là sống giữa ngươi lừa ta gạt nên mới ra như thế này, sao có thể như vật trong ao?” Trầm Xán Nhược chậm rãi nói “Ta bị hắn khi đó hấp dẫn, rơi vào thân tình trái ngang, đến vũng bùn đó hãm sâu không bứt ra được. Nhưng Trầm Mỗ không phải người ngốc không ai bằng, hắn mọi việc an bài quá mức vừa khớp…vượt lên bản thân hắn” y nghiêng mặt “Buồn cười là ta biết rõ đủ loại thật giả, mà lại vô pháp nhất đao lưỡng đoạn”
“Điều không phải lỗi của công tử… này quá mức giảo hoạt”
Trầm Xán Nhược khẽ cười một tiếng “Lý huynh thật là tâm như giảo hồ, Xán Nhược rơi vào kỳ võng cũng không tính oan uổng” Thần sắc y chuyển ảm đạm “Vô tội chính là người bên cạnh Trầm mỗ bị liên lụy… mà thôi, đến lúc đó cùng thỉnh tội”
Uất Trì Thanh nghe những lời này, nhưng Trầm Xán Nhược vẫn bình tĩnh, kìm lòng không đậu hỏi y “Công tử, ngươi không nghĩ tới trả thù Lý Giám”
Trầm Xán Nhược giật mình, trướng liêm bị gió thổi thấy mặt trời chiều phản chiếu, chiếu vào trước mặt người. Y đứng lên, liền chìm trong quan hoa đạm đạm, Y câu chữ có chút do dự, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn “Ta thương hắn”
Công tử… vô pháp ra tiếng, Uất Trì Thanh nhìn y nhẹ nhàng, phát ra tiếng cười.
Trầm Xán Nhược nói “Uất Trì Thanh, đãi chiến xong ta liền ly khai, nhìn vài lần Nam Bắc phong cảnh, ngươi khả nguyện bồi?”
Uất Trì Thanh nói “Thần thề sống chết tương tùy”
Trầm Xán Nhược không nói, thầm nghĩ: Lý huynh, Xán Nhược chúc ngươi sớm ngày đăng đại bảo, mong rằng khi đó đừng quên, vạn lý giang sơn từng có một người tên Trầm Xán Nhược
Thanh Sanh rơi lệ không ngừng, lần đầu oán hận Khang Vương, hắn trong lòng khấn cầu thiên địa, Khang vương, ngươi nếu phụ công tử tất hối hận cả đời
Này dịch khói chiến chưa tức, triều đình đã muốn rung chuyển. Đầu tiên là chủ trương nghi hòa binh bộ thượng thư bị trảm, vài tướng lĩnh liên can bị chết, cắt chức.. nguyên lai là hình bộ thương thư Trầm Trọng Huy, Trầm thừa tướng nhi tử nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy suất chưởng ấn, lĩnh ba mươi vạn quân nghênh chiến Bắc quân
“Xán Nhược!” Lý Giám rời quân trướng, liền vội vã trở về, lại thấy Uất trì Thanh rời khỏi, nhíu mày
Trầm Xán Nhược thuận theo đường nhìn “Hắn là vì chuyện lần trước đến thỉnh tội, ta sao vậy thuyết cũng không được. Lý huynh, ngươi xem thuộc hạ mình là hạng người ngay thẳng a”
Lý Giám ôm y vào lòng, hôn “Hắn sao biết ngươi trầm công tử đại nhân đại lượng?”
Trầm Xán Nhược mặt phiếm hồng, sẵn giọng: “Lý huynh, sao có thể như vậy… Điều không phải nhượng người chê cười Xán Nhược?”
“Ai dám chê cười? Bản vương lập tức đem hắn ra ngoài chém”
“Không liên quan đến ta” Thanh Sanh hoang mang chạy loạn
Trầm Xán Nhược chán nản, Lý Giám ha hả cười, cúi đầu nói “Nghe Thanh Sanh nói ngươi không hảo dùng cơm, là cơm nước không hợp?”
Trầm Xán Nhược cười “Không phải, là ăn không vô thôi”
Lý Giám nâng mặt y lên “Sao cũng phải ăn một ít, lại ốm xuống rồi sao” Hắn giương giọng “Thanh Sanh, phân phó xuống chuẩn bị cơm nước” Hắn đưa tay đặt lên môi Trầm Xán Nhược “Không cho nói không, ta cùng ăn với ngươi”
Trầm Xán Nhược bất đất dĩ thở dài, Lý Giám đưa y ngồi trên gối, lấy tay vuốt tay tóc y.
Y tựa vào ngực hắn, trừng mắt nhìn, tạm thề không nghĩ đến chuyện tình khác
“Xán Nhược” Lý Giám nói “Qua một tháng là sinh thần ngươi, muốn lễ vật gì?”
Trầm Xán Nhược nghiêng dầu “Phải? Ta đều quên mất”
Lý Giám đem trán chạm vào y “Ta đem kinh đô đánh hạ cho ngươi làm lễ vật?”
Hai đường nhìn tiếp vào nhau, Trầm Xán Nhược hô hấp kiềm hãm, y hướng phía sau, muốn tránh khai
Lý Giám tại bên hông y buộc chặt, môi tiếp xúc
“Đừng trốn ta, Xán Nhược…”
Lời nói nóng như bị thêu đốt, Trầm Xán Nhược hầu như chìm trong đó, trong thoáng chốt bị lý trí trời sinh chiếm thượng phong, dùng tay chống lấy ngực nam nhân, lần lực khôi phục
Lý Giám chậm rãi đều tức, trong mắt dục vọng hồi lâu hạ xuống
Trầm Xán Nhược đứng lên, ngồi vào vị trí có chút cách xa, y châm trà, nước chảy khỏi chén. Y như vậy niên kỷ, bị tình dục trêu chọc đến nặng nề khắc chế, so sánh với Lý Giám khó khăn hơn nhiều, tuy nhiên hắn đối với Trầm Xán Nhược hoa quý thiên thành vẫn là tồn tại vài phần thật tâm yêu thương, hành động trong lúc đó cũng không nguyện quá mức làm càn. Hắn ho nhẹ một tiếng “Xán Nhược, ngươi biết được lần này nam quân cầm đầu là ai chẳng?”
Trầm Xán Nhược nghiêng đầu “Không phải là người của bộ binh?”.
“Không phải” Lý Giám nói “Người này cùng ngươi có quan hệ sâu xa”
“Ta?” Trầm Xán Nhược ngốc lăng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.