Chương 49
Ninh Giang Trần
06/09/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Hoàng thượng giá lâm ──"
Thẩm Xán Nhược khom người cúi đầu: "Nô tì cung nghênh bệ hạ."
"Bình thân." Lý Giám phất tay, "Tất cả các ngươi lui ra đi."
Cung nữ người hầu từng người rời khỏi, mặc dù mơ hồ nghe thấy tiếng gió rít, nhưng bên trong phòng, ánh nến vẫn chiếu sáng, Lý Giám cầm lấy tay của hắn, "Xán Nhược, vất vả ngươi rồi."
Thẩm Xán Nhược nói: "Hoàng thượng nói quá lời, đây là bổn phận của nô tì."
"Ngươi nói như vậy thật đáng giận," Giọng nói Lý Giám khẩn thiết, "Trẫm thề với ngươi, tuyệt không chạm vào đám phi tử kia."
Thẩm Xán Nhược xoay mặt nói: "Ta thật sự không hề tức giận."
Dưới tình thế cấp bách, thân hình Lý Giám nhún xuống như muốn quỳ xuống thề thật, đôi tay Thẩm Xán Nhược nâng đỡ, ngăn lại hành động của hắn, "Hoàng thượng, bây giờ người là cửu ngũ chí tôn, sao có thể động chút là quỳ trước mặt người khác? Vậy thì còn ra thể thống gì!"
"Khi ở bên ngoài, trẫm là hoàng thượng, nhưng ở trước mặt ngươi thì không khác gì người bình thường. Trẫm biết, ngươi ở lại hoàng cung này chẳng vui vẻ, nhưng trẫm không dời xa ngươi được, là trẫm ích kỷ. Cho nên trẫm muốn dùng nghìn lần vạn lần quan tâm bồi thường ngươi, sẽ không để cho ngươi mất hứng chút nào. Bất kể ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi tất, chỉ cần ngươi không đi. Nếu như đám nữ nhân kia khiến ngươi cảm thấy không thoải mái, trẫm lập tức phân phát đi."
Thẩm Xán Nhược nghe thấy mà giật mình, hồi lâu, hắn thở dài, "Nếu như người thực sự làm như vậy, phải làm gì mới khiến những thần tử nguyện trung thành đã dâng thân nữ không thất vọng đây?”
"Trẫm có thể phong thưởng cái khác." Lý Giám nói.
"Vậy lấy đâu ra thái tử?"
Lý Giám ngây ngẩn cả người.
Thẩm Xán Nhược tránh khỏi tay của hắn, xoay người đối mặt, "Hoàng thượng, người không thể quên, thân người ảnh hưởng đến kế sinh nhai của ngàn vạn lê dân, mọi việc đều phải suy nghĩ thật kỹ. Quốc gia không biết lưu trữ, để lâu ngày sẽ sinh tai họa. Thái tử không thể thiếu, nô tì. . . . . . Không thể làm được, chẳng lẽ còn có thể bởi vì tình cảm của bản thân mà làm hại đến đại sự quốc gia?"
Lý Giám nghe được, cảm thấy rất đau lòng, chậm rãi tiến lên, ôm hắn vào trong ngực, "Xán Nhược, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Ta không trách người. Tất cả đều do ta tự mình hại mình, mới rơi vào kết quả như hôm nay." Thẩm Xán Nhược nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng có còn nhớ rõ lời nói hôm đó không?"
Lý Giám suy nghĩ một lúc, sắc mặt liền thay đổi.
" Đã từng bị người nhẫn tâm vứt bỏ, không thẹn thùng nổi."
"Trẫm không phụ ngươi! Xán Nhược, trẫm không phụ ngươi! Ngươi vĩnh viễn là hoàng hậu của trẫm!" Lý Giám đau lòng muốn điên, giữ lấy bờ vai của hắn luôn miệng hét.
Thẩm Xán Nhược ở trong lòng thầm than: Lý Giám, cho đến ngày hôm nay, ngươi vẫn không rõ, rốt cuộc thì Thẩm Xán Nhược ta cần cái gì. Ngươi coi ta như vật riêng nâng trong lòng bàn tay, nhưng, ta. . . . . . Ta cũng không phải là đàn bà.
Hắn tựa đầu lên vai Lý Giám, giọng mang mỏi mệt, "Hoàng thượng, chúng ta đừng nói nữa, đi ngủ thôi."
Lý Giám thuận theo, ôm hắn đặt trên giường rồng, lúc màn che buông xuống, ánh nến khẽ lay động, di;end/anl,e/uyd,on sau đó ở trong màn phát ra một cái búng gió khiến ánh nến lặng yên dập tắt không một tiếng động.
Nửa đêm, Lý Giám tựa vào đầu giường, đưa mắt nhìn người đang ngủ rất bình yên, gương mặt đó vẫn như lúc mới gặp nhau, thuần khiết như ngọc thạch không tỳ vết. Hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, vuốt đến si mê, không thể ngừng lại.
Hắn nhẹ giọng nói: "Trẫm biết, Xán Nhược, trong lòng ngươi muốn gì, trẫm cũng biết. Nhưng mà, trẫm không thể cho ngươi. Ngươi là mạng sống của trẫm, nếu như ngươi đi, trẫm cũng sẽ chết."
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi mắt đang khép lại của hắn, lên hàng lông mày khẽ nhăn, lên sống mũi thanh tú, rồi sau đó nhẹ nhàng dán sát đôi môi đỏ mọng, hơi thở hai người gần như vậy, dường như Thẩm Xán Nhược cảm thấy cái gì, lông mi rung rung, ánh mắt mê mang nhìn người trước mắt.
Hắn đưa tay đặt lên mắt đối phương, dịu dàng nói: "Ngủ đi, còn sớm đấy."
"Ừm. . . . . ."
Hắn cẩn thận đặt nụ hôn xuống: "Xán Nhược, tin tưởng trẫm."
Ngày vào triều tiếp theo, Lý Giám liên tục phát ra mấy thánh chỉ.
Thứ nhất là: chiến loạn mới được dẹp yên, lưu dân ở khắp nơi, cho Hộ bộ nhanh chóng nghĩ biện pháp thật kỹ càng, để họ về quê hương, trả lại nhà cửa ruônhj nương, khuyến khích trồng trọt khôi phục sản xuất.
Thứ hai là: Đã lâu không tu sửa sông ngòi, nếu gặp thiên tai sẽ gây tai họa cho dân chúng hai bờ sông. Cho Công bộ phái chuyên viên giám sát đắp bờ xây đập, tránh ứ đọng dọn cát bụi.
Thứ ba là: Quan viên hỗn tạp chứa đầy tệ nạn, chuẩn bị mở tân khoa chọn người hiền tài lần nữa. Lệnh Lại bộ thông báo các nơi, phàm là những người có tài, đều có thể thi Hương rồi thi đình, ra sức vì nước.
Sau khi tuyên đọc xong, quần thần đều vui mừng, quỳ xuống đất hô vang núi sông.
Lục Hồng Thành vuốt râu mỉm cười, thầm nghĩ xem ra chí hướng của hoàng thượng không thể lay động rồi. Cho dù là quốc gia hay là Lý thị, cũng là điềm báo phúc lành rất lớn. Chỉ ngoại trừ ── hắn nhìn về bức rèm che phía sau, ngừng cười, hắn không thể để Lý Giám bị hủy ở trong tay người kia.
Lưu Tân Vũ phấn chấn nói với Tống Thanh Quân nói: "Tâm nguyện nhiều năm của ngươi cuối cùng cũng đạt được rồi, hoàng thượng quan tâm đến việc mở khoa cử rồi."
Tuy vẻ mặt Tống Thanh Quân lạnh lùng, nhưng ánh mắt lấp lánh, tràn đầy ánh sáng. Hắn chắp tay nói: "Tất cả là nhờ hoàng thượng thánh minh." Hắn ngừng một chút, lại nói: "Ngày ngày đều thấy những nạn dân kia là chuyện vô cùng đau đớn?"
Lưu Tân Vũ cười hì hì nhẹ giọng rỉ tai nói: "Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có được một vị hoàng thượng tốt."
"Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là?" Lưu Tân Vũ dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn bạn đồng liêu cùng kỳ vào làm quan, mặc dù quan hệ không sâu, nhưng hắn biết Tống Thanh Quân luôn luôn nhìn xa trông rộng hơn người khác, được gọi là Thừa tướng tài. Nếu không phải bổn triều đã bỏ chức vụ Thừa tướng, chắc hẳn sẽ nằm trong tay hắn.
Tống Thanh Quân nói: "Tuy hoàng thượng có ý tốt, nhưng quốc khố trống rỗng, tất cả chuyện này sẽ mất một số tiền không ít, lấy khoản tiền này ở đâu bây giờ?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe Công bộ Tằng Lạc Kỳ tiến lên tấu: "Khởi bẩm hoàng thượng, công trình tu đê vô cùng lớn, sợ rằng quốc khố không đủ khả năng chi trả. . . . . ."
"Chuyện này ái khanh không cần phải lo lắng, trẫm tự có tính toán." Lý Giám cười nhẹ một tiếng, nói: "Nam kỳ tướng quân Phùng Ngộ Xuân."
"Thần có mặt."
"Lần trước trẫm giao việc, ngươi đã làm xong chưa?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, tất cả đều theo hoàng thượng phân phó, die;an da;nl,e q/uy d,on nhóm đầu tiên đã vận chuyển đến để chống đỡ cho quốc khố, do ti khố tự mình kiểm tra và nhận, tổng cộng là một tỷ lượng hoàng kim, mười tỷ lượng bạc trắng. Còn lại thì mấy ngày gần đây mới lần lượt mang tới."
Trong triều đình nhất thời yên lặng như tờ, từng người trừng lớn con mắt to đùng nhìn Phùng Ngộ Xuân.
"Ha ha ha, làm tốt lắm." Lý Giám cười nói, "Trẫm phải thưởng ngươi như thế nào?"
"Tạ hoàng thượng khích lệ, mạng của thần là nhờ hoàng hậu nương nương cứu, không dám cầu xin ban thưởng."
Lý Giám nói: "Lần này có thể có chút vấn đề. . . . . ." Hắn nhìn vào bên trong bức rèm che: "Những thứ này vốn là đồ cưới của tử đồng (vua gọi hoàng hậu), trẫm là của người phúc ta thôi ──"
"Hoàng thượng!" Thẩm Xán Nhược đứng dậy, ở trong rèm nằm sấp bái lạy: "Dưới trời xanh đều là vương thổ, những nơi giáp ranh hẳn là vương thần, vàng bạc của cải chỉ là vật vô giá trị, nếu có thể dùng cho thiên hạ quả thật là phúc của vạn dân. Hoàng thượng chê cười nô tì rồi."
"Hoàng hậu không cần đa lễ." Lý Giám cười nói, "Trẫm thưởng phạt phân minh, tự có chủ ý."
Thẩm Xán Nhược chỉ đành ngồi xuống lần nữa, hắn không ngờ Lý Giám lại nói nguồn gốc của tài bảo trên triều đường này, di;end/anle q,uyd.on hắn cúi đầu, nói nhỏ: "Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Tốt rồi, Phùng ái khanh còn chưa có hôn phối, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một thê tử xinh đẹp như hoa được chứ?"
"Hoàng thượng, thần. . . . . ." Phùng Ngộ Xuân đang muốn nói, Lục Hồng Thành kéo ống tay áo của hắn, hắn chỉ đành thay lời: "Thần tạ hoàng thượng ân điển."
Lý Giám nói: "Mấy ngày trước đây, hoàng hậu thay trẫm tuyển tú, ai ai cũng đẹp hơn tiên trên trời ba phần. Nhưng trẫm đã có hoàng hậu, cũng sẽ không gặp những người khác. Ba ngày sau, ngươi tới Ngự Hoa Viên, để ý ai thì hãy dẫn nàng đi, trẫm sẽ tứ hôn cho ngay tại chỗ, tuyệt không nuốt lời."
Lời vừa nói ra, trong điện xuất hiện tình huống lặng yên không tiếng động lần nữa, Phùng Ngộ Xuân ấp úng không thể nói lên lời.
Mà những người trong cuộc khác cũng mang vẻ mặt khác nhau, người đã đưa con gái vào cung đương nhiên không cần phải nói, vốn bọn họ rất trông mong có thể nhờ niềm vui của hoàng thượng mà từ đó thăng quan tiến tước vinh hoa cả đời, ai ngờ hoàng đế lại công khai nói không chạm vào những phi tử còn lại, hơn nữa còn muốn tặng cho thần tử, cái này không phải rõ ràng là đùa giỡn sao.
Tay Thẩm Xán Nhược vỗ trán, "Trời ạ. . . . . ."
"Hoàng thượng giá lâm ──"
Thẩm Xán Nhược khom người cúi đầu: "Nô tì cung nghênh bệ hạ."
"Bình thân." Lý Giám phất tay, "Tất cả các ngươi lui ra đi."
Cung nữ người hầu từng người rời khỏi, mặc dù mơ hồ nghe thấy tiếng gió rít, nhưng bên trong phòng, ánh nến vẫn chiếu sáng, Lý Giám cầm lấy tay của hắn, "Xán Nhược, vất vả ngươi rồi."
Thẩm Xán Nhược nói: "Hoàng thượng nói quá lời, đây là bổn phận của nô tì."
"Ngươi nói như vậy thật đáng giận," Giọng nói Lý Giám khẩn thiết, "Trẫm thề với ngươi, tuyệt không chạm vào đám phi tử kia."
Thẩm Xán Nhược xoay mặt nói: "Ta thật sự không hề tức giận."
Dưới tình thế cấp bách, thân hình Lý Giám nhún xuống như muốn quỳ xuống thề thật, đôi tay Thẩm Xán Nhược nâng đỡ, ngăn lại hành động của hắn, "Hoàng thượng, bây giờ người là cửu ngũ chí tôn, sao có thể động chút là quỳ trước mặt người khác? Vậy thì còn ra thể thống gì!"
"Khi ở bên ngoài, trẫm là hoàng thượng, nhưng ở trước mặt ngươi thì không khác gì người bình thường. Trẫm biết, ngươi ở lại hoàng cung này chẳng vui vẻ, nhưng trẫm không dời xa ngươi được, là trẫm ích kỷ. Cho nên trẫm muốn dùng nghìn lần vạn lần quan tâm bồi thường ngươi, sẽ không để cho ngươi mất hứng chút nào. Bất kể ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi tất, chỉ cần ngươi không đi. Nếu như đám nữ nhân kia khiến ngươi cảm thấy không thoải mái, trẫm lập tức phân phát đi."
Thẩm Xán Nhược nghe thấy mà giật mình, hồi lâu, hắn thở dài, "Nếu như người thực sự làm như vậy, phải làm gì mới khiến những thần tử nguyện trung thành đã dâng thân nữ không thất vọng đây?”
"Trẫm có thể phong thưởng cái khác." Lý Giám nói.
"Vậy lấy đâu ra thái tử?"
Lý Giám ngây ngẩn cả người.
Thẩm Xán Nhược tránh khỏi tay của hắn, xoay người đối mặt, "Hoàng thượng, người không thể quên, thân người ảnh hưởng đến kế sinh nhai của ngàn vạn lê dân, mọi việc đều phải suy nghĩ thật kỹ. Quốc gia không biết lưu trữ, để lâu ngày sẽ sinh tai họa. Thái tử không thể thiếu, nô tì. . . . . . Không thể làm được, chẳng lẽ còn có thể bởi vì tình cảm của bản thân mà làm hại đến đại sự quốc gia?"
Lý Giám nghe được, cảm thấy rất đau lòng, chậm rãi tiến lên, ôm hắn vào trong ngực, "Xán Nhược, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Ta không trách người. Tất cả đều do ta tự mình hại mình, mới rơi vào kết quả như hôm nay." Thẩm Xán Nhược nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng có còn nhớ rõ lời nói hôm đó không?"
Lý Giám suy nghĩ một lúc, sắc mặt liền thay đổi.
" Đã từng bị người nhẫn tâm vứt bỏ, không thẹn thùng nổi."
"Trẫm không phụ ngươi! Xán Nhược, trẫm không phụ ngươi! Ngươi vĩnh viễn là hoàng hậu của trẫm!" Lý Giám đau lòng muốn điên, giữ lấy bờ vai của hắn luôn miệng hét.
Thẩm Xán Nhược ở trong lòng thầm than: Lý Giám, cho đến ngày hôm nay, ngươi vẫn không rõ, rốt cuộc thì Thẩm Xán Nhược ta cần cái gì. Ngươi coi ta như vật riêng nâng trong lòng bàn tay, nhưng, ta. . . . . . Ta cũng không phải là đàn bà.
Hắn tựa đầu lên vai Lý Giám, giọng mang mỏi mệt, "Hoàng thượng, chúng ta đừng nói nữa, đi ngủ thôi."
Lý Giám thuận theo, ôm hắn đặt trên giường rồng, lúc màn che buông xuống, ánh nến khẽ lay động, di;end/anl,e/uyd,on sau đó ở trong màn phát ra một cái búng gió khiến ánh nến lặng yên dập tắt không một tiếng động.
Nửa đêm, Lý Giám tựa vào đầu giường, đưa mắt nhìn người đang ngủ rất bình yên, gương mặt đó vẫn như lúc mới gặp nhau, thuần khiết như ngọc thạch không tỳ vết. Hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, vuốt đến si mê, không thể ngừng lại.
Hắn nhẹ giọng nói: "Trẫm biết, Xán Nhược, trong lòng ngươi muốn gì, trẫm cũng biết. Nhưng mà, trẫm không thể cho ngươi. Ngươi là mạng sống của trẫm, nếu như ngươi đi, trẫm cũng sẽ chết."
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi mắt đang khép lại của hắn, lên hàng lông mày khẽ nhăn, lên sống mũi thanh tú, rồi sau đó nhẹ nhàng dán sát đôi môi đỏ mọng, hơi thở hai người gần như vậy, dường như Thẩm Xán Nhược cảm thấy cái gì, lông mi rung rung, ánh mắt mê mang nhìn người trước mắt.
Hắn đưa tay đặt lên mắt đối phương, dịu dàng nói: "Ngủ đi, còn sớm đấy."
"Ừm. . . . . ."
Hắn cẩn thận đặt nụ hôn xuống: "Xán Nhược, tin tưởng trẫm."
Ngày vào triều tiếp theo, Lý Giám liên tục phát ra mấy thánh chỉ.
Thứ nhất là: chiến loạn mới được dẹp yên, lưu dân ở khắp nơi, cho Hộ bộ nhanh chóng nghĩ biện pháp thật kỹ càng, để họ về quê hương, trả lại nhà cửa ruônhj nương, khuyến khích trồng trọt khôi phục sản xuất.
Thứ hai là: Đã lâu không tu sửa sông ngòi, nếu gặp thiên tai sẽ gây tai họa cho dân chúng hai bờ sông. Cho Công bộ phái chuyên viên giám sát đắp bờ xây đập, tránh ứ đọng dọn cát bụi.
Thứ ba là: Quan viên hỗn tạp chứa đầy tệ nạn, chuẩn bị mở tân khoa chọn người hiền tài lần nữa. Lệnh Lại bộ thông báo các nơi, phàm là những người có tài, đều có thể thi Hương rồi thi đình, ra sức vì nước.
Sau khi tuyên đọc xong, quần thần đều vui mừng, quỳ xuống đất hô vang núi sông.
Lục Hồng Thành vuốt râu mỉm cười, thầm nghĩ xem ra chí hướng của hoàng thượng không thể lay động rồi. Cho dù là quốc gia hay là Lý thị, cũng là điềm báo phúc lành rất lớn. Chỉ ngoại trừ ── hắn nhìn về bức rèm che phía sau, ngừng cười, hắn không thể để Lý Giám bị hủy ở trong tay người kia.
Lưu Tân Vũ phấn chấn nói với Tống Thanh Quân nói: "Tâm nguyện nhiều năm của ngươi cuối cùng cũng đạt được rồi, hoàng thượng quan tâm đến việc mở khoa cử rồi."
Tuy vẻ mặt Tống Thanh Quân lạnh lùng, nhưng ánh mắt lấp lánh, tràn đầy ánh sáng. Hắn chắp tay nói: "Tất cả là nhờ hoàng thượng thánh minh." Hắn ngừng một chút, lại nói: "Ngày ngày đều thấy những nạn dân kia là chuyện vô cùng đau đớn?"
Lưu Tân Vũ cười hì hì nhẹ giọng rỉ tai nói: "Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có được một vị hoàng thượng tốt."
"Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là?" Lưu Tân Vũ dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn bạn đồng liêu cùng kỳ vào làm quan, mặc dù quan hệ không sâu, nhưng hắn biết Tống Thanh Quân luôn luôn nhìn xa trông rộng hơn người khác, được gọi là Thừa tướng tài. Nếu không phải bổn triều đã bỏ chức vụ Thừa tướng, chắc hẳn sẽ nằm trong tay hắn.
Tống Thanh Quân nói: "Tuy hoàng thượng có ý tốt, nhưng quốc khố trống rỗng, tất cả chuyện này sẽ mất một số tiền không ít, lấy khoản tiền này ở đâu bây giờ?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe Công bộ Tằng Lạc Kỳ tiến lên tấu: "Khởi bẩm hoàng thượng, công trình tu đê vô cùng lớn, sợ rằng quốc khố không đủ khả năng chi trả. . . . . ."
"Chuyện này ái khanh không cần phải lo lắng, trẫm tự có tính toán." Lý Giám cười nhẹ một tiếng, nói: "Nam kỳ tướng quân Phùng Ngộ Xuân."
"Thần có mặt."
"Lần trước trẫm giao việc, ngươi đã làm xong chưa?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, tất cả đều theo hoàng thượng phân phó, die;an da;nl,e q/uy d,on nhóm đầu tiên đã vận chuyển đến để chống đỡ cho quốc khố, do ti khố tự mình kiểm tra và nhận, tổng cộng là một tỷ lượng hoàng kim, mười tỷ lượng bạc trắng. Còn lại thì mấy ngày gần đây mới lần lượt mang tới."
Trong triều đình nhất thời yên lặng như tờ, từng người trừng lớn con mắt to đùng nhìn Phùng Ngộ Xuân.
"Ha ha ha, làm tốt lắm." Lý Giám cười nói, "Trẫm phải thưởng ngươi như thế nào?"
"Tạ hoàng thượng khích lệ, mạng của thần là nhờ hoàng hậu nương nương cứu, không dám cầu xin ban thưởng."
Lý Giám nói: "Lần này có thể có chút vấn đề. . . . . ." Hắn nhìn vào bên trong bức rèm che: "Những thứ này vốn là đồ cưới của tử đồng (vua gọi hoàng hậu), trẫm là của người phúc ta thôi ──"
"Hoàng thượng!" Thẩm Xán Nhược đứng dậy, ở trong rèm nằm sấp bái lạy: "Dưới trời xanh đều là vương thổ, những nơi giáp ranh hẳn là vương thần, vàng bạc của cải chỉ là vật vô giá trị, nếu có thể dùng cho thiên hạ quả thật là phúc của vạn dân. Hoàng thượng chê cười nô tì rồi."
"Hoàng hậu không cần đa lễ." Lý Giám cười nói, "Trẫm thưởng phạt phân minh, tự có chủ ý."
Thẩm Xán Nhược chỉ đành ngồi xuống lần nữa, hắn không ngờ Lý Giám lại nói nguồn gốc của tài bảo trên triều đường này, di;end/anle q,uyd.on hắn cúi đầu, nói nhỏ: "Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Tốt rồi, Phùng ái khanh còn chưa có hôn phối, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một thê tử xinh đẹp như hoa được chứ?"
"Hoàng thượng, thần. . . . . ." Phùng Ngộ Xuân đang muốn nói, Lục Hồng Thành kéo ống tay áo của hắn, hắn chỉ đành thay lời: "Thần tạ hoàng thượng ân điển."
Lý Giám nói: "Mấy ngày trước đây, hoàng hậu thay trẫm tuyển tú, ai ai cũng đẹp hơn tiên trên trời ba phần. Nhưng trẫm đã có hoàng hậu, cũng sẽ không gặp những người khác. Ba ngày sau, ngươi tới Ngự Hoa Viên, để ý ai thì hãy dẫn nàng đi, trẫm sẽ tứ hôn cho ngay tại chỗ, tuyệt không nuốt lời."
Lời vừa nói ra, trong điện xuất hiện tình huống lặng yên không tiếng động lần nữa, Phùng Ngộ Xuân ấp úng không thể nói lên lời.
Mà những người trong cuộc khác cũng mang vẻ mặt khác nhau, người đã đưa con gái vào cung đương nhiên không cần phải nói, vốn bọn họ rất trông mong có thể nhờ niềm vui của hoàng thượng mà từ đó thăng quan tiến tước vinh hoa cả đời, ai ngờ hoàng đế lại công khai nói không chạm vào những phi tử còn lại, hơn nữa còn muốn tặng cho thần tử, cái này không phải rõ ràng là đùa giỡn sao.
Tay Thẩm Xán Nhược vỗ trán, "Trời ạ. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.