Chương 50
Ninh Giang Trần
06/09/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện xảy ra trong triều đình liền truyền đến hậu cung. Thật đúng là một viên đá gợn ngàn tầng sóng, vốn những nữ tử vừa vào cung không lâu đều nghi ngờ và thấp thỏm, hiện giờ càng thêm hoang mang lo sợ.
Trong Hoàn Thúy Các, Quý Ngân Nhi tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng đổi màu, tiểu thái giám báo tin quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, thiếp thân thị nữ Tiểu Bình chỉ đành bưng lên một ly trà, bất chấp khó khăn tiến lên khuyên nhủ: "Chủ tử, không phải còn ba ngày nữa sao? Chỉ cần để thánh thượng thấy người, tuyệt đối thánh thượng sẽ không chịu thả ngươi đi. . . . . ."
Quý Ngân Nhi hòa hoãn hẳn lên, nâng chung trà lên, nhưng vừa nghĩ lại, lại tức giận ra sức đập xuống mặt đất. Từ nhỏ nàng đã theo huynh tập võ, tất nhiên công lực không yếu, mảnh sứ vỡ nhất thời bị ném nát bấy.
Tiểu Bình sợ hãi lập tức quỳ xuống đất, chỉ nghe Quý Ngân Nhi tức giận nói: "Thẩm Xán Nhược! Nhất định là con tiện nhân kia! Nàng ta muốn một mình độc chiếm hoàng thượng, liền ra một nước cờ độc như thế, khiến hoàng thượng hạ chỉ hoang đường như thế. Nếu để ta bắt lấy cơ hội, nhất định sẽ khiến nàng ta biết một chút về sự lợi hại của bản cô nương!"
"Chủ tử ──" Tiểu Bình nhìn bốn phía, bọn thị nữ thái giám đều cúi đầu, nàng nhẹ nói, "Xin chủ tử đề phòng tai vách mạch rừng."
"Sợ cái gì." Vẻ mặt Quý Ngân Nhi đầy khinh thường, "Nàng ta cũng chỉ cũng chỉ là nghiệt tử của phản thần, ca ca ta đường đường là tướng quân Tây Kỳ, vâng mệnh hoàng thượng trực tiếp. Hoàng thượng chẳng lẽ còn có thể bởi vì một đứa con gái của phản tặc mà làm khó thần tử lập được công lao hãn mã hay sao?"
Tiểu Bình hầu hạ vài chục năm, biết từ trên xuống dưới Quý phủ đều nâng niu chủ tử trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, nàng không chịu nghe lời. Lúc theo chủ tử vào cung, phu nhân đã dặn đi dặn lại, nhất định phải bảo vệ chủ tử chu toàn. Nàng im lặng không nói, lén lút tính toán nhét tiền bịt miệng đám người làm.
"Tiểu Bình, ngươi mau chuẩn bị đi, ta muốn đi gặp hoàng thượng."
Tiểu Bình vội vàng đuổi theo phía trước nói: "Chủ tử, hậu cung có quy tắc, không triệu không được gặp vua."
"Quy tắc thế này quy tắc thế kia!" Quý Ngân Nhi dừng một cái, ngược lại mỉm cười, "Vậy ta sẽ để cho hoàng thượng tự mình tới tìm ta."
Cách Hoàn Thúy Các không xa, chính là một ao sen rất lớn, bởi vì không phải mùa, trong ao chỉ có chút lá cây úa tàn.
Bên trong đình nghỉ mát, có một bóng dáng nhàn nhạt nghiêng người tựa trên giường êm, toàn thân nàng tỏa ra hơi thở khiến người ta không dám đến gần, giống như có chuyện gì cũng không thể làm nàng thay đổi. Cho dù là chuyện vừa nãy, ngay cả mi mắt của nàng cũng không nâng lên.
"Đi xuống lãnh thưởng đi." Nàng nhàn nhạt nói.
Sau khi người đi, nàng từ từ mở mắt, tầm mắt nhìn về một nơi nào đó trong hồ, nhỏ giọng thì thầm: " Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh (*) , mưa này cũng nên tới rồi. . . . . ."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
(*) Đây là bài thơ Túc Lạc thị đình ký hoài Thôi Ung, Thôi Cổn
Trúc ổ vô trần thuỷ hạm thanh,
Tương tư điều đệ cách trùng thành.
Thu âm bất tản sương phi vãn,
Lưu đắc khô hà thính vũ thanh.
Dịch nghĩa
Luỹ trúc không vương bụi, mái hiên xanh bên bờ nước,
Nhớ nhau ở chốn xa xôi cách trở thành trì.
Bóng thu râm mát không tan, sương bay hết,
Chỉ còn lại sen tàn khô nghe tiếng mưa.
Thôi Ung, Thôi Cổn là con của Thôi Nhung 崔戎, anh em họ của Lý Thương Ẩn. Lạc thị đình là ngôi nhà lớn có hoa viên của họ Lạc tại Trường An.
Bản dịch của TiêuVăn @Mặc hương
Trúc xanh, hiên mái soi hồ,
Tương tư cách trở thành ô trùng trùng.
Bóng thu loang ánh sương rung,
Tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Nàng thở dài, phụ thân, sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trời càng ngả về tây, Phúc Thuận nhìn Ngự Thư Phòng hết lần này đến lần khác, tấu chương chất rất cao từ từ ít đi, cuối cùng cũng đợi đến quyển cuối cùng khép lại. Nghe tiếng gọi, hắn chạy chậm bước tiến lên.
"Hoàng thượng, hôm nay giá lâm cung nào vậy?"
"Còn có nơi khác sao?" Lý Giám dùng ngọc phiến gõ hắn một cái, "Đương nhiên là Phượng Nghi Cung."
"A. . . . . ." Trong lòng Phúc Thuận nóng nảy, vòng ngọc giấu trong lòng còn chưa ấm áp, hắn cũng không muốn trả lại cho chủ nhân vốn có của nó. Huống chi nếu đắc tội tướng quân Nam Kỳ, hắn cũng không chịu được.di;end/anl,eq.uyd,on "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, nghe nói hoa cúc trong vườn bên ao sen Lãnh Nguyệt đã nở, người có muốn tới xem một chút hay không?"
"Hoa cúc?" Lý Giám suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng tốt, ngươi đến Phượng Nghi Cung mời hoàng hậu, cùng trẫm đi ngắm hoa cúc."
"Ách. . . . . . Không bằng hoàng thượng đi trước một bước, nô tài sẽ đi mời nương nương trực tiếp." Hắn nói xong lo lắng không dám ngẩng đầu, rất lâu sau mới nghe được một câu "Cũng được", vội cất giọng truyền báo xuống.
Cúc viên là do Hoàng đế tiền triều xây dựng cho một danh phi, đủ loại hoa cúc rung rinh lay động trong gió thu, tiếng gió thổi xào xạc nơi đây càng khiến người ta nổi lên cảm giác cô độc.
Lý Giám đi tới nơi nào đó, chợt nghe một tiếng hát mềm mại như lụa mỏng truyền đến, theo tiếng đàn mơ hồ, cực kỳ động lòng người.
Khúc hát xướng lên là khúc 《 Mãi tương tư 》:
Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan, vi sương thê thê điệm sắc hàn. Cô đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt không trường thán.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi trường thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. (*)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
(*) Trích trong “Trường tương tư kỳ 1” của Lý Bạch
Dịch nghĩa:
Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
Mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư,
Tồi tâm can.
Bản dịch thơ đầy đủ (Khuyết danh)
Nhớ nhau mãi, ở Trường An
"Trường Tương tư khúc" tiếng đàn đêm thu
Dế ngâm giếng ngọc bên bờ
Ðêm khuya lướt thướt sương mờ thê lương
Chiếu đơn lạnh lẽo đêm trường
Ðèn khuya cô ảnh chập chờn bóng ai
Nhớ thương dạ những ai hoài
Trăng soi rèm cuốn lại ngồi thở than
Mặt hoa xa cách mây ngàn
Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao
Nước trong gợn sóng lao xao
Ðường xa trời rộng làm sao mộng hồn
Bay về tìm gặp người thương
Làm sao về đến bên nàng đêm nay?
Quan san muôn dặm đường dài
Trường tương tư dạ ai hoài canh thâu
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Lý Giám nghe mà mất hồn, đi theo tiếng hát, chỉ thấy trên nhà thủy tạ (*) trong vườn, một người con gái đang cất tiếng ca, cả vườn hoa cũng mất đi màu sắc trước dung mạo nàng.
(*) Nhà thủy tạ: là nhà nhỏ xây trên mặt nước để hóng mát vào ngày hè
Phúc Thuận trốn ở góc phòng, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Di’end/anl,eq.uyd,on Hắn nghĩ: đối mặt với trang tuyệt sắc như thế, chẳng lẽ hoàng thượng không động lòng sao?
"Nô tì bái kiến hoàng thượng."
Lý Giám đi lên trước, vươn tay nâng mặt của nàng lên, mãi không nói gì.
Trong bụng Quý Ngân Nhi mừng như điên, nàng cũng giương mắt nhìn chăm chú đế vương trẻ tuổi trong truyền thuyết. Cái nhìn này, nhất thời khiến nàng khó đè nén nhịp tim. Dáng vẻ tuấn lãng không giận mà uy của Lý Giám khiến nàng không tự chủ mà dâng trái tim ra, nàng chỉ cảm thấy, vào phút giây này, nếu hắn có thể ôm mình, dù có phải chết cũng cam nguyện.
"Ngươi tên gì?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, thiếp tên Quý Ngân Nhi."
Lý Giám buông tay ra, xoay người đi ra ngoài.
"Hoàng thượng ──" Quý Ngân Nhi nóng vội, có chuyện gì xảy ra, hắn vốn nên. . . . . .
"Trẫm không thích người giở thủ đoạn, lần này nể mặt mũi Quý Thương không truy cứu, nếu sau này còn tái phạm, tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ." Lý Giám lạnh lùng nói.
Quý Ngân Nhi không dám tin tưởng trợn to mắt, "Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng, nô tì chỉ muốn gặp mặt ngài một lần thôi."
"Thấy mặt bao nhiêu lần cũng không vô ích, trẫm sẽ không thích ngươi. Trẫm sẽ cho Quý Thương nhanh chóng dẫn ngươi xuất cung, cưới người khác."
"Không ── ta không đi ──"
"Càn rỡ!" Lý Giám gầm lên một tiếng.
Chân Quý Ngân Nhi mềm nhũn, ngồi quỳ trên đất, nàng phát run, cắn chặt môi dưới, cố gắng nói: "Nô tì vừa vào cung, sinh là người của hoàng thượng, chết là quỷ của hoàng thượng."
Lý Giám cười lạnh một tiếng, hắn ngồi xổm xuống, ánh sáng trong mắt khiến Quý Ngân Nhi không nhịn được lui về sau.
Nặng. . . . . . Sát khí thật nặng. . . . . .
"Vậy ngươi nhớ rõ, ở lại thì hãy ngoan ngoãn, trẫm sẽ để cho ngươi cẩm y ngọc thực cả đời. Nhưng không hơn. Nếu như ngươi có một chút ý muốn hại hoàng hậu không nên có, trẫm không nói mạnh miệng, nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, hơn nữa cả gia tộc Quý thị đều chôn theo, chó gà không tha. Nghe rõ không?"
Quý Ngân Nhi vô thức gật đầu, cho đến nửa canh giờ sau khi Lý Giám đi, nàng mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo giống như vào hầm. Nàng ngẩng đầu nhìn hướng kia, tay nắm chặt y phục trước ngực: "Hoàng thượng. . . . . ."
Phúc Thuận đang bị thị vệ từ nơi kín đáo kéo đi ra thì cho rằng chỉ nhận mười mấy đại bản là qua. Cho nên, khi tay Lý Giám làm dấu hiệu cắt hướng về phía dưới thì ngay cả một câu cầu xin tha thứ hắn cũng không kịp nói ra.
Không ai hỏi nguyên nhân, hoàng mệnh không cần nguyên nhân. Không hiểu chuyện này thì cũng không cần ở lại hoàng cung.
Thị vệ kéo thi thể vẫn còn nhiệt độ xuống, Lý Giám mở quạt, nhìn về hướng Phượng Nghi Cung.
Ở vị trí trung tâm trong hậu cung, không thể sánh với khí thế hoàng gia nhưng ánh trời chiều như phủ lên một tầng sáng vàng, cũng tỏa ra ánh sáng nguy nga lộng lẫy. Ở trong đó, có một người hắn muốn dùng toàn lực bảo vệ. Có một số việc không cho hắn nhìn thấy, cũng không phải giấu giếm, mà chỉ hi vọng là, ở trong lòng Thẩm Xán Nhược, hắn vẫn là "Lý huynh".
Lý Giám nhẹ phẩy hai cái, thầm nghĩ Xán Nhược, trẫm biết, lấy trí tuệ của ngươi nhất định sớm đã biết rõ không ít chuyện, nhưng ngươi không làm rõ, trẫm cũng sẽ không cho ngươi làm rõ. Nếu quả thật đến không cách nào dọn dẹp ngày ấy, trẫm hội. . . . . .
Hắn "Bụp" một tiếng gấp quạt, trên mặt phủ lên một tầng sương giá lạnh.
"Hoàng thượng giá lâm ──"
Nghe thấy giọng nói khác trước kia, Thẩm Xán Nhược nhẹ giấu đi đôi mắt, lễ nghi quỳ bái rất đầy đủ.
Lý Giám đỡ hắn dậy, "Tử đồng không cần đa lễ." Ánh mắt của hắn dời về phía bên cạnh, Tạ Vấn Điệp cúi đầu, hốt ha hốt hoảng quỳ lạy nói: "Tham. . . . . . Tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân."
Thẩm Xán Nhược nói: "Vấn Điệp mới vào cung nên không quen, nô tì đang dạy bảo nàng."
Lý Giám mỉm cười: "Hoá ra là như vậy."
Trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện xảy ra trong triều đình liền truyền đến hậu cung. Thật đúng là một viên đá gợn ngàn tầng sóng, vốn những nữ tử vừa vào cung không lâu đều nghi ngờ và thấp thỏm, hiện giờ càng thêm hoang mang lo sợ.
Trong Hoàn Thúy Các, Quý Ngân Nhi tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng đổi màu, tiểu thái giám báo tin quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, thiếp thân thị nữ Tiểu Bình chỉ đành bưng lên một ly trà, bất chấp khó khăn tiến lên khuyên nhủ: "Chủ tử, không phải còn ba ngày nữa sao? Chỉ cần để thánh thượng thấy người, tuyệt đối thánh thượng sẽ không chịu thả ngươi đi. . . . . ."
Quý Ngân Nhi hòa hoãn hẳn lên, nâng chung trà lên, nhưng vừa nghĩ lại, lại tức giận ra sức đập xuống mặt đất. Từ nhỏ nàng đã theo huynh tập võ, tất nhiên công lực không yếu, mảnh sứ vỡ nhất thời bị ném nát bấy.
Tiểu Bình sợ hãi lập tức quỳ xuống đất, chỉ nghe Quý Ngân Nhi tức giận nói: "Thẩm Xán Nhược! Nhất định là con tiện nhân kia! Nàng ta muốn một mình độc chiếm hoàng thượng, liền ra một nước cờ độc như thế, khiến hoàng thượng hạ chỉ hoang đường như thế. Nếu để ta bắt lấy cơ hội, nhất định sẽ khiến nàng ta biết một chút về sự lợi hại của bản cô nương!"
"Chủ tử ──" Tiểu Bình nhìn bốn phía, bọn thị nữ thái giám đều cúi đầu, nàng nhẹ nói, "Xin chủ tử đề phòng tai vách mạch rừng."
"Sợ cái gì." Vẻ mặt Quý Ngân Nhi đầy khinh thường, "Nàng ta cũng chỉ cũng chỉ là nghiệt tử của phản thần, ca ca ta đường đường là tướng quân Tây Kỳ, vâng mệnh hoàng thượng trực tiếp. Hoàng thượng chẳng lẽ còn có thể bởi vì một đứa con gái của phản tặc mà làm khó thần tử lập được công lao hãn mã hay sao?"
Tiểu Bình hầu hạ vài chục năm, biết từ trên xuống dưới Quý phủ đều nâng niu chủ tử trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, nàng không chịu nghe lời. Lúc theo chủ tử vào cung, phu nhân đã dặn đi dặn lại, nhất định phải bảo vệ chủ tử chu toàn. Nàng im lặng không nói, lén lút tính toán nhét tiền bịt miệng đám người làm.
"Tiểu Bình, ngươi mau chuẩn bị đi, ta muốn đi gặp hoàng thượng."
Tiểu Bình vội vàng đuổi theo phía trước nói: "Chủ tử, hậu cung có quy tắc, không triệu không được gặp vua."
"Quy tắc thế này quy tắc thế kia!" Quý Ngân Nhi dừng một cái, ngược lại mỉm cười, "Vậy ta sẽ để cho hoàng thượng tự mình tới tìm ta."
Cách Hoàn Thúy Các không xa, chính là một ao sen rất lớn, bởi vì không phải mùa, trong ao chỉ có chút lá cây úa tàn.
Bên trong đình nghỉ mát, có một bóng dáng nhàn nhạt nghiêng người tựa trên giường êm, toàn thân nàng tỏa ra hơi thở khiến người ta không dám đến gần, giống như có chuyện gì cũng không thể làm nàng thay đổi. Cho dù là chuyện vừa nãy, ngay cả mi mắt của nàng cũng không nâng lên.
"Đi xuống lãnh thưởng đi." Nàng nhàn nhạt nói.
Sau khi người đi, nàng từ từ mở mắt, tầm mắt nhìn về một nơi nào đó trong hồ, nhỏ giọng thì thầm: " Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh (*) , mưa này cũng nên tới rồi. . . . . ."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
(*) Đây là bài thơ Túc Lạc thị đình ký hoài Thôi Ung, Thôi Cổn
Trúc ổ vô trần thuỷ hạm thanh,
Tương tư điều đệ cách trùng thành.
Thu âm bất tản sương phi vãn,
Lưu đắc khô hà thính vũ thanh.
Dịch nghĩa
Luỹ trúc không vương bụi, mái hiên xanh bên bờ nước,
Nhớ nhau ở chốn xa xôi cách trở thành trì.
Bóng thu râm mát không tan, sương bay hết,
Chỉ còn lại sen tàn khô nghe tiếng mưa.
Thôi Ung, Thôi Cổn là con của Thôi Nhung 崔戎, anh em họ của Lý Thương Ẩn. Lạc thị đình là ngôi nhà lớn có hoa viên của họ Lạc tại Trường An.
Bản dịch của TiêuVăn @Mặc hương
Trúc xanh, hiên mái soi hồ,
Tương tư cách trở thành ô trùng trùng.
Bóng thu loang ánh sương rung,
Tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Nàng thở dài, phụ thân, sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trời càng ngả về tây, Phúc Thuận nhìn Ngự Thư Phòng hết lần này đến lần khác, tấu chương chất rất cao từ từ ít đi, cuối cùng cũng đợi đến quyển cuối cùng khép lại. Nghe tiếng gọi, hắn chạy chậm bước tiến lên.
"Hoàng thượng, hôm nay giá lâm cung nào vậy?"
"Còn có nơi khác sao?" Lý Giám dùng ngọc phiến gõ hắn một cái, "Đương nhiên là Phượng Nghi Cung."
"A. . . . . ." Trong lòng Phúc Thuận nóng nảy, vòng ngọc giấu trong lòng còn chưa ấm áp, hắn cũng không muốn trả lại cho chủ nhân vốn có của nó. Huống chi nếu đắc tội tướng quân Nam Kỳ, hắn cũng không chịu được.di;end/anl,eq.uyd,on "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, nghe nói hoa cúc trong vườn bên ao sen Lãnh Nguyệt đã nở, người có muốn tới xem một chút hay không?"
"Hoa cúc?" Lý Giám suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng tốt, ngươi đến Phượng Nghi Cung mời hoàng hậu, cùng trẫm đi ngắm hoa cúc."
"Ách. . . . . . Không bằng hoàng thượng đi trước một bước, nô tài sẽ đi mời nương nương trực tiếp." Hắn nói xong lo lắng không dám ngẩng đầu, rất lâu sau mới nghe được một câu "Cũng được", vội cất giọng truyền báo xuống.
Cúc viên là do Hoàng đế tiền triều xây dựng cho một danh phi, đủ loại hoa cúc rung rinh lay động trong gió thu, tiếng gió thổi xào xạc nơi đây càng khiến người ta nổi lên cảm giác cô độc.
Lý Giám đi tới nơi nào đó, chợt nghe một tiếng hát mềm mại như lụa mỏng truyền đến, theo tiếng đàn mơ hồ, cực kỳ động lòng người.
Khúc hát xướng lên là khúc 《 Mãi tương tư 》:
Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan, vi sương thê thê điệm sắc hàn. Cô đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt không trường thán.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi trường thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. (*)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
(*) Trích trong “Trường tương tư kỳ 1” của Lý Bạch
Dịch nghĩa:
Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
Mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư,
Tồi tâm can.
Bản dịch thơ đầy đủ (Khuyết danh)
Nhớ nhau mãi, ở Trường An
"Trường Tương tư khúc" tiếng đàn đêm thu
Dế ngâm giếng ngọc bên bờ
Ðêm khuya lướt thướt sương mờ thê lương
Chiếu đơn lạnh lẽo đêm trường
Ðèn khuya cô ảnh chập chờn bóng ai
Nhớ thương dạ những ai hoài
Trăng soi rèm cuốn lại ngồi thở than
Mặt hoa xa cách mây ngàn
Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao
Nước trong gợn sóng lao xao
Ðường xa trời rộng làm sao mộng hồn
Bay về tìm gặp người thương
Làm sao về đến bên nàng đêm nay?
Quan san muôn dặm đường dài
Trường tương tư dạ ai hoài canh thâu
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Lý Giám nghe mà mất hồn, đi theo tiếng hát, chỉ thấy trên nhà thủy tạ (*) trong vườn, một người con gái đang cất tiếng ca, cả vườn hoa cũng mất đi màu sắc trước dung mạo nàng.
(*) Nhà thủy tạ: là nhà nhỏ xây trên mặt nước để hóng mát vào ngày hè
Phúc Thuận trốn ở góc phòng, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Di’end/anl,eq.uyd,on Hắn nghĩ: đối mặt với trang tuyệt sắc như thế, chẳng lẽ hoàng thượng không động lòng sao?
"Nô tì bái kiến hoàng thượng."
Lý Giám đi lên trước, vươn tay nâng mặt của nàng lên, mãi không nói gì.
Trong bụng Quý Ngân Nhi mừng như điên, nàng cũng giương mắt nhìn chăm chú đế vương trẻ tuổi trong truyền thuyết. Cái nhìn này, nhất thời khiến nàng khó đè nén nhịp tim. Dáng vẻ tuấn lãng không giận mà uy của Lý Giám khiến nàng không tự chủ mà dâng trái tim ra, nàng chỉ cảm thấy, vào phút giây này, nếu hắn có thể ôm mình, dù có phải chết cũng cam nguyện.
"Ngươi tên gì?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, thiếp tên Quý Ngân Nhi."
Lý Giám buông tay ra, xoay người đi ra ngoài.
"Hoàng thượng ──" Quý Ngân Nhi nóng vội, có chuyện gì xảy ra, hắn vốn nên. . . . . .
"Trẫm không thích người giở thủ đoạn, lần này nể mặt mũi Quý Thương không truy cứu, nếu sau này còn tái phạm, tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ." Lý Giám lạnh lùng nói.
Quý Ngân Nhi không dám tin tưởng trợn to mắt, "Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng, nô tì chỉ muốn gặp mặt ngài một lần thôi."
"Thấy mặt bao nhiêu lần cũng không vô ích, trẫm sẽ không thích ngươi. Trẫm sẽ cho Quý Thương nhanh chóng dẫn ngươi xuất cung, cưới người khác."
"Không ── ta không đi ──"
"Càn rỡ!" Lý Giám gầm lên một tiếng.
Chân Quý Ngân Nhi mềm nhũn, ngồi quỳ trên đất, nàng phát run, cắn chặt môi dưới, cố gắng nói: "Nô tì vừa vào cung, sinh là người của hoàng thượng, chết là quỷ của hoàng thượng."
Lý Giám cười lạnh một tiếng, hắn ngồi xổm xuống, ánh sáng trong mắt khiến Quý Ngân Nhi không nhịn được lui về sau.
Nặng. . . . . . Sát khí thật nặng. . . . . .
"Vậy ngươi nhớ rõ, ở lại thì hãy ngoan ngoãn, trẫm sẽ để cho ngươi cẩm y ngọc thực cả đời. Nhưng không hơn. Nếu như ngươi có một chút ý muốn hại hoàng hậu không nên có, trẫm không nói mạnh miệng, nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, hơn nữa cả gia tộc Quý thị đều chôn theo, chó gà không tha. Nghe rõ không?"
Quý Ngân Nhi vô thức gật đầu, cho đến nửa canh giờ sau khi Lý Giám đi, nàng mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo giống như vào hầm. Nàng ngẩng đầu nhìn hướng kia, tay nắm chặt y phục trước ngực: "Hoàng thượng. . . . . ."
Phúc Thuận đang bị thị vệ từ nơi kín đáo kéo đi ra thì cho rằng chỉ nhận mười mấy đại bản là qua. Cho nên, khi tay Lý Giám làm dấu hiệu cắt hướng về phía dưới thì ngay cả một câu cầu xin tha thứ hắn cũng không kịp nói ra.
Không ai hỏi nguyên nhân, hoàng mệnh không cần nguyên nhân. Không hiểu chuyện này thì cũng không cần ở lại hoàng cung.
Thị vệ kéo thi thể vẫn còn nhiệt độ xuống, Lý Giám mở quạt, nhìn về hướng Phượng Nghi Cung.
Ở vị trí trung tâm trong hậu cung, không thể sánh với khí thế hoàng gia nhưng ánh trời chiều như phủ lên một tầng sáng vàng, cũng tỏa ra ánh sáng nguy nga lộng lẫy. Ở trong đó, có một người hắn muốn dùng toàn lực bảo vệ. Có một số việc không cho hắn nhìn thấy, cũng không phải giấu giếm, mà chỉ hi vọng là, ở trong lòng Thẩm Xán Nhược, hắn vẫn là "Lý huynh".
Lý Giám nhẹ phẩy hai cái, thầm nghĩ Xán Nhược, trẫm biết, lấy trí tuệ của ngươi nhất định sớm đã biết rõ không ít chuyện, nhưng ngươi không làm rõ, trẫm cũng sẽ không cho ngươi làm rõ. Nếu quả thật đến không cách nào dọn dẹp ngày ấy, trẫm hội. . . . . .
Hắn "Bụp" một tiếng gấp quạt, trên mặt phủ lên một tầng sương giá lạnh.
"Hoàng thượng giá lâm ──"
Nghe thấy giọng nói khác trước kia, Thẩm Xán Nhược nhẹ giấu đi đôi mắt, lễ nghi quỳ bái rất đầy đủ.
Lý Giám đỡ hắn dậy, "Tử đồng không cần đa lễ." Ánh mắt của hắn dời về phía bên cạnh, Tạ Vấn Điệp cúi đầu, hốt ha hốt hoảng quỳ lạy nói: "Tham. . . . . . Tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân."
Thẩm Xán Nhược nói: "Vấn Điệp mới vào cung nên không quen, nô tì đang dạy bảo nàng."
Lý Giám mỉm cười: "Hoá ra là như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.