Chương 53
Ninh Giang Trần
08/09/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Quý quý nhân, có thể nói rõ ràng cho ai gia biết chuyện gì đã xảy ra không?" Dáng người Thẩm Xán Nhược rõ ràng cao hơn hẳn nữ tử bình thường nên hắn phải nhìn xuống Quý Ngân Nhi, thanh âm nhẹ nhàng mà không chứa chút cảm xúc phập phồng nào, tỏa ra uy nghi không thể cự tuyệt.
Quý Ngân Nhi bị đè nén đến mức không thể thở nổi, nếu là trước kia, dù ra sao nàng cũng sẽ không tin rằng, mình sẽ có lúc á khẩu không trả lời được như hiên tại. Cuối cùng nàng cũng ý thức được, Thẩm Xán Nhược có thể đứng ở vị trí hôm nay, quả thật không đơn giản.
"Người đâu, đưa Quý quý nhân về Hoàn Thúy Các, không có lệnh của ai gia, bất luận là ai cũng không được ra vào."
Quý Ngân Nhi còn muốn nói cái gì, đám người hầu đã tiến lên “Đỡ” lấy nàng, nàng bị thân bất do kỷ mang đi.
Thẩm Xán Nhược lại nhìn về phía Tạ Vấn Điệp đang ướt nhẹp cả người, nói với thị tỳ: "Các ngươi đưa Điệp Phi trở về Phù Sinh Điện trước, nhanh chóng tuyên ngự y vào cung, mùa thu nước lạnh, không nên bị nhiễm lạnh thì hơn."
Tay Tạ Vấn Điệp nắm chặt mấy trang giấy này, dielnd.anl,eq/,uyd.on đôi mắt nhẹ nhàng nhìn Thẩm Xán Nhược: “Nương nương, sách dạy đánh cờ. . . . . . Ta vốn định nhờ người chỉ bảo."
Thẩm Xán Nhược dịu dàng nói: "Không sao, còn nhiều thời gian, thân thể ngươi quan trọng hơn."
"Nhưng. . . . . ." Tạ Vấn Điệp nhìn hoàng đế một bên một cái: “Nhưng tối hôm qua hoàng thượng. . . . . ."
"Đưa Điệp Phi hồi cung." Thẩm Xán Nhược nói một hơi, xoay người lại: “Ai gia sẽ trở lại thăm ngươi."
Hàn Yên nhìn chủ tử một cái, cúi đầu.
Sau khi Lục Ẩm Tuyết cáo lui, ao sen Lãnh Nguyệt lại thanh tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Thẩm Xán Nhược nhìn cái bóng trong nước, không phải nữ tử trời sinh mềm mại động lòng người, hơn nữa. . . . . . Theo tuổi lớn dần, thân thể cũng trưởng thành nhanh hơn, bất kể là thanh âm hay dáng hình, cũng dần dần thoát khỏi thời thiếu niên trung tính sống mái khó phân biệt. Nếu như không phải dùng thuật dịch dung che giấu, thân phận của hắn đã sớm bại lộ hết rồi. Hắn nhìn nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét khó có thể chịu được.
"Xán Nhược." Tiếng nói từ phía sau truyền đến, khiến hắn dừng suy nghĩ, hắn không quay đầu lại: “Hoàng thượng, bây giờ người nên đến Phù Hương Điện, Điệp Phi bị kinh sợ, người nên đi an ủi nàng. . . . . ."
Lời hắn còn chưa nói hết, bởi vì Lý Giám đột nhiên ôm chặt lấy hắn từ phía sau."Xán Nhược, chúng ta không nên giận dỗi nữa, ngươi phải biết, trẫm chỉ cần ngươi, chỉ thích ngươi. Điệp Phi gì đó, trẫm căn bản không để ở trong mắt."
"Không có. . . . . . Không sao. . . . . ." Thẩm Xán Nhược thì thầm ra tiếng, hắn thuận theo mặt nước nhìn sang, lá úa trôi lênh đênh: “Ta hiểu. . . . . ."
Lý Giám vùi đầu vào tóc hắn, giọng nói buồn buồn: “Tại sao ngươi luôn không tin trẫm."
Những lời này, đến lúc chập tối Thẩm Xán Nhược mới hiểu được. Trong Phù Hương Điện, Tạ Vấn Điệp cũng không có gì đáng ngại, thấy hắn tới, vô cùng hưng phấn lấy sách dạy đánh cờ đã hong khô ra, nói tối hôm qua cùng hoàng thượng chơi cờ cả đêm, có không ít lợi. Hoàng thượng còn đồng ý sau này dạy nàng một chút cách chơi cờ mới.
Nghe giọng nói vui mừng của nàng, Thẩm Xán Nhược hơi giật mình, hắn nghĩ, tại sao Lý Giám không nói rõ ràng.
Lúc này, Lý Giám từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, không giống như ngày thường chạy thẳng tới Phượng Nghi Cung. Hắn lững thững đi, cũng không biết đi bao lâu, tới một nơi vắng vẻ. Hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển, phía trên viết ba chữ: Hồng Âm Các.
Tô Ân đi trước thông báo, một người con gái dẫn theo bốn cung nữ nghênh giá, xem cách ăn mặc của năm người hình như không khác nhau quá nhiều, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, vẻ thanh lệ thoát tục khác hẳn với người khác.
"Ngươi là. . . . . ." Lý Giám thấy khuôn mặt của nàng, hơi cảm thấy quen mắt.
"Nô tì họ Lưu tên Nhạn Vũ."
Lý Giám chợt hiểu: “Thì ra là ngươi là muội muội của Lưu ái khanh."
Lưu Nhạn Vũ khẽ mỉm cười: “Đội ơn hoàng thượng đã nhớ đến."
Thần thái của nàng dịu dàng trang nhã, quang ảnh lúc đó khiến Lý Giám như nhìn thấy một người khác. Hắn nhỏ giọng nói: "Giống như. . . . . ."
Lưu Nhạn Vũ tránh ra bên cạnh: "Hoàng thượng có thể vào bên trong ngồi tạm chốc lát không?"
Lý Giám gật đầu: "Cũng được, trẫm cũng muốn thấy trà nghệ vang danh xa gần của Lưu gia."
Các cung nữ lén lút cười trộm, lần này chủ tử hết khổ rồi.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong Phượng Nghi Cung, Thẩm Xán Nhược thỉnh thoảng nhìn cửa cung bên ngoài, Hàn Yên đi đến nói: "Nương nương, sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa thôi."
"Cứ chờ một lát." Hắn lặp lại lời nói vừa rồi, Hàn Yên chỉ đành lui ra.
Trăng sáng dần dần bay lên không trung, bầu trời đêm thu có vẻ rất cao, Thẩm Xán Nhược khẽ nhìn xuống: “Hàn Yên, truyền lệnh đi."
"Nương nương. . . . . . Không đợi bệ hạ sao?"
Thẩm Xán Nhược không trả lời, sau khi đồ ăn đưa lên, hắn không động đũa, ngược lại uống nhiều hơn mấy ly rượu so với bình thường. Hàn Yên ở bên cạnh hầu hạ, nàng biết chủ tử sẽ không uống rượu, thầm nghĩ nếu say cũng tốt. Nhưng mà, một bầu rượu đã thấy đáy, mà hắn vẫn không có vẻ say chút nào, ánh mắt lại càng sáng. Hàn Yên thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng cho bọn thị nữ lui ra. Thẩm Xán Nhược đứng dậy, bước chân hơi chênh vênh, hắn đi từng bước một đến bên giường, lấy kiếm Lưu Tinh treo một bên xuống.
"Nương nương ──" Hàn Yên nhỏ giọng hô một tiếng, lại không dám tiến lên.
Thẩm Xán Nhược nhìn kiếm, đột nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó phi thân lên, từ cửa sổ, nhảy ra khuôn viên Phượng Nghi Cung.
Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang tứ phương. Nhất thời long ngâm không dứt, tiếng truyền khắp nơi.
" Quạ kêu khắc khoải chiều đông . . . . ." Kiếm vừa ra, tiếng cũng theo: “Liễu xanh mơn mởn rủ bên bờ hồ." Kiếm hoa như tuyết, dựng thẳng lên trời: “Nếu trong mắt mà không có hận, chẳng biết có sống bạc đầu không." Hắn đưa tay xuống mặt đất, kiếm rời khỏi tay: “Ruột đã đứt, lệ khó ngăn, nhớ mong khôn xiết." Hoa lá bay tán loạn, xanh vàng đan xen, theo gió tản ra bốn phía: “Tình trắc trở” kiếm trở lại trong tay, hắn lấy kiếm về: “Sao tự do chẳng thấy ──"
Trong mắt Hàn Yên, bộ kiếm pháp hắn múa kia tựa như tiên nữ rắc hoa, không chê vào đâu được, die;end,anlme.quyd/on nhưng khi hắn thu thế thì lại phun một búng máu ra, thân hình hắn lảo đảo, dùng kiếm chống xuống đất đứng vững. Hàn Yên vội vàng xông lên phía trước: “Nương nương ──"
Thẩm Xán Nhược vươn tay, ngăn cản nàng tiến lên. Hắn dùng tay ôm lấy ngực: “Nhìn như đa tình kì thực vô tình. . . . . . Thì ra ta đã không thích hợp dùng Chiêu Vân kiếm pháp."
Hàn Yên nghẹn ngào nói: "Nương nương, gió nổi lên rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi." Nàng nâng áo choàng, khoác lên vai của hắn.
Trong vườn lá khô rụng hoa rơi, bị gió thổi khắp nơi. Rất nhanh che phủ vết màu nhàn nhạt.
"Vì sao hoàng thượng không tập trung?"
Lý Giám quay đầu lại, Lưu Nhạn Vũ đang nhìn hắn đợi trả lời, ánh mắt nàng trong sáng, tựa như biển rộng, có thể chứa đựng rất nhiều thứ.
Hắn nâng chung trà lên: “Trẫm đang suy nghĩ, cách pha trà của ngươi đúng là đến rang môi cũng lưu hương."
"Tạ hoàng thượng khích lệ." Lưu Nhạn Vũ Thần thái tự nhiên: “Hoàng thượng có biết đây là trà gì không?"
"Xin lắng tai nghe."
Lưu Nhạn Vũ nói: "Trà này tên là ‘Thượng Tà’, trong truyền thuyết là do một đôi vợ chồng biến ra. Bọn họ ước định cho dù chuyện đời có biến hóa như thế nào đi nữa cũng vĩnh viễn không chia cách. Nhưng không lâu, nam tử kia thi đậu công danh làm đại quan, lần lượt cưới mấy phòng thiếp thất. Phu nhân của hắn tựa như cây trà từ từ khô héo. Đợi trượng phu phát hiện ra, nàng chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. Cuối cùng nàng ngâm xướng khúc hát hái trà quê hương, rời khỏi nhân gian. Nam tử vừa tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn. Hắn bỏ tất cả, ngày ngày canh giữ bên mộ phần vợ con, không ăn không uống mà chết. Về sau, bên trên mộ phần liền mọc ra một gốc cây trà. Lá trà trên ngọn cây trước ngọt sau đắng, dư vị rất sâu, hoàng thượng có thể đánh giá được chứ?"
Lý Giám nhìn ly trà trong tay, như có điều suy nghĩ.
Các cung nữ không hiểu, khó có được hoàng thượng tới đây, vì sao chủ tử nói lời xấu như vậy.
Lý Giám ngẩng đầu lên: “Nhạn Vũ, trà của ngươi rất ngon, chuyện kể rất hay."
"Chuyện kể có hay hay không tất cả đều do người nghe quyết định, hoàng thượng cảm thấy được, là bởi vì trong lòng hoàng thượng sớm có ý như vậy."
Lý Giám cười nhẹ một tiếng, đứng dậy: “Nhạn Vũ, Hồng Âm Các của ngươi hơi chếch, chuyển sang nơi khác ở thì sao?"
Các cung nữ nhìn nhau cười, xem ra hoàng thượng muốn thưởng cho chủ tử rồi.
Lưu Nhạn Vũ khom người: “Tạ hoàng thượng ân điển, Nhạn Vũ ở chỗ này đã quen, lại nói nơi đây thanh tịnh, ít có người đến làm phiền, đối với Nhạn Vũ mà nói không thể tốt hơn."
Các cung nữ nghe vậy, sự thất vọng tràn trền không nói nên lời. DIE;ND.AN LE,QUYD.ON Chủ tử sao vậy, đưa đến trước mắt rồi còn nói không cần.
Lý Giám gật đầu: “Vậy thì cứ theo ý của ngươi thôi."
Lưu Nhạn Vũ nói: "Tạ hoàng thượng thành toàn."
Lúc Lý Giám đi ra Hồng Âm Các, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cảm giác bế tắc trước kia cũng biến mất. Hắn than nhẹ nói: "Lưu Nhạn Vũ. . . . . ."
Tô Ân đưa áo choàng, Lý Giám nói: "Nên trở về thôi."
"Xin hỏi hoàng thượng, nên đi. . . . . ."
Lý Giám gõ hắn một cái: “Đương nhiên là Phượng Nghi Cung, còn có nơi khác sao?"
Tô Ân sờ đầu, nhịn không được nở nụ cười.
"Quý quý nhân, có thể nói rõ ràng cho ai gia biết chuyện gì đã xảy ra không?" Dáng người Thẩm Xán Nhược rõ ràng cao hơn hẳn nữ tử bình thường nên hắn phải nhìn xuống Quý Ngân Nhi, thanh âm nhẹ nhàng mà không chứa chút cảm xúc phập phồng nào, tỏa ra uy nghi không thể cự tuyệt.
Quý Ngân Nhi bị đè nén đến mức không thể thở nổi, nếu là trước kia, dù ra sao nàng cũng sẽ không tin rằng, mình sẽ có lúc á khẩu không trả lời được như hiên tại. Cuối cùng nàng cũng ý thức được, Thẩm Xán Nhược có thể đứng ở vị trí hôm nay, quả thật không đơn giản.
"Người đâu, đưa Quý quý nhân về Hoàn Thúy Các, không có lệnh của ai gia, bất luận là ai cũng không được ra vào."
Quý Ngân Nhi còn muốn nói cái gì, đám người hầu đã tiến lên “Đỡ” lấy nàng, nàng bị thân bất do kỷ mang đi.
Thẩm Xán Nhược lại nhìn về phía Tạ Vấn Điệp đang ướt nhẹp cả người, nói với thị tỳ: "Các ngươi đưa Điệp Phi trở về Phù Sinh Điện trước, nhanh chóng tuyên ngự y vào cung, mùa thu nước lạnh, không nên bị nhiễm lạnh thì hơn."
Tay Tạ Vấn Điệp nắm chặt mấy trang giấy này, dielnd.anl,eq/,uyd.on đôi mắt nhẹ nhàng nhìn Thẩm Xán Nhược: “Nương nương, sách dạy đánh cờ. . . . . . Ta vốn định nhờ người chỉ bảo."
Thẩm Xán Nhược dịu dàng nói: "Không sao, còn nhiều thời gian, thân thể ngươi quan trọng hơn."
"Nhưng. . . . . ." Tạ Vấn Điệp nhìn hoàng đế một bên một cái: “Nhưng tối hôm qua hoàng thượng. . . . . ."
"Đưa Điệp Phi hồi cung." Thẩm Xán Nhược nói một hơi, xoay người lại: “Ai gia sẽ trở lại thăm ngươi."
Hàn Yên nhìn chủ tử một cái, cúi đầu.
Sau khi Lục Ẩm Tuyết cáo lui, ao sen Lãnh Nguyệt lại thanh tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Thẩm Xán Nhược nhìn cái bóng trong nước, không phải nữ tử trời sinh mềm mại động lòng người, hơn nữa. . . . . . Theo tuổi lớn dần, thân thể cũng trưởng thành nhanh hơn, bất kể là thanh âm hay dáng hình, cũng dần dần thoát khỏi thời thiếu niên trung tính sống mái khó phân biệt. Nếu như không phải dùng thuật dịch dung che giấu, thân phận của hắn đã sớm bại lộ hết rồi. Hắn nhìn nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét khó có thể chịu được.
"Xán Nhược." Tiếng nói từ phía sau truyền đến, khiến hắn dừng suy nghĩ, hắn không quay đầu lại: “Hoàng thượng, bây giờ người nên đến Phù Hương Điện, Điệp Phi bị kinh sợ, người nên đi an ủi nàng. . . . . ."
Lời hắn còn chưa nói hết, bởi vì Lý Giám đột nhiên ôm chặt lấy hắn từ phía sau."Xán Nhược, chúng ta không nên giận dỗi nữa, ngươi phải biết, trẫm chỉ cần ngươi, chỉ thích ngươi. Điệp Phi gì đó, trẫm căn bản không để ở trong mắt."
"Không có. . . . . . Không sao. . . . . ." Thẩm Xán Nhược thì thầm ra tiếng, hắn thuận theo mặt nước nhìn sang, lá úa trôi lênh đênh: “Ta hiểu. . . . . ."
Lý Giám vùi đầu vào tóc hắn, giọng nói buồn buồn: “Tại sao ngươi luôn không tin trẫm."
Những lời này, đến lúc chập tối Thẩm Xán Nhược mới hiểu được. Trong Phù Hương Điện, Tạ Vấn Điệp cũng không có gì đáng ngại, thấy hắn tới, vô cùng hưng phấn lấy sách dạy đánh cờ đã hong khô ra, nói tối hôm qua cùng hoàng thượng chơi cờ cả đêm, có không ít lợi. Hoàng thượng còn đồng ý sau này dạy nàng một chút cách chơi cờ mới.
Nghe giọng nói vui mừng của nàng, Thẩm Xán Nhược hơi giật mình, hắn nghĩ, tại sao Lý Giám không nói rõ ràng.
Lúc này, Lý Giám từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, không giống như ngày thường chạy thẳng tới Phượng Nghi Cung. Hắn lững thững đi, cũng không biết đi bao lâu, tới một nơi vắng vẻ. Hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển, phía trên viết ba chữ: Hồng Âm Các.
Tô Ân đi trước thông báo, một người con gái dẫn theo bốn cung nữ nghênh giá, xem cách ăn mặc của năm người hình như không khác nhau quá nhiều, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, vẻ thanh lệ thoát tục khác hẳn với người khác.
"Ngươi là. . . . . ." Lý Giám thấy khuôn mặt của nàng, hơi cảm thấy quen mắt.
"Nô tì họ Lưu tên Nhạn Vũ."
Lý Giám chợt hiểu: “Thì ra là ngươi là muội muội của Lưu ái khanh."
Lưu Nhạn Vũ khẽ mỉm cười: “Đội ơn hoàng thượng đã nhớ đến."
Thần thái của nàng dịu dàng trang nhã, quang ảnh lúc đó khiến Lý Giám như nhìn thấy một người khác. Hắn nhỏ giọng nói: "Giống như. . . . . ."
Lưu Nhạn Vũ tránh ra bên cạnh: "Hoàng thượng có thể vào bên trong ngồi tạm chốc lát không?"
Lý Giám gật đầu: "Cũng được, trẫm cũng muốn thấy trà nghệ vang danh xa gần của Lưu gia."
Các cung nữ lén lút cười trộm, lần này chủ tử hết khổ rồi.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong Phượng Nghi Cung, Thẩm Xán Nhược thỉnh thoảng nhìn cửa cung bên ngoài, Hàn Yên đi đến nói: "Nương nương, sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa thôi."
"Cứ chờ một lát." Hắn lặp lại lời nói vừa rồi, Hàn Yên chỉ đành lui ra.
Trăng sáng dần dần bay lên không trung, bầu trời đêm thu có vẻ rất cao, Thẩm Xán Nhược khẽ nhìn xuống: “Hàn Yên, truyền lệnh đi."
"Nương nương. . . . . . Không đợi bệ hạ sao?"
Thẩm Xán Nhược không trả lời, sau khi đồ ăn đưa lên, hắn không động đũa, ngược lại uống nhiều hơn mấy ly rượu so với bình thường. Hàn Yên ở bên cạnh hầu hạ, nàng biết chủ tử sẽ không uống rượu, thầm nghĩ nếu say cũng tốt. Nhưng mà, một bầu rượu đã thấy đáy, mà hắn vẫn không có vẻ say chút nào, ánh mắt lại càng sáng. Hàn Yên thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng cho bọn thị nữ lui ra. Thẩm Xán Nhược đứng dậy, bước chân hơi chênh vênh, hắn đi từng bước một đến bên giường, lấy kiếm Lưu Tinh treo một bên xuống.
"Nương nương ──" Hàn Yên nhỏ giọng hô một tiếng, lại không dám tiến lên.
Thẩm Xán Nhược nhìn kiếm, đột nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó phi thân lên, từ cửa sổ, nhảy ra khuôn viên Phượng Nghi Cung.
Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang tứ phương. Nhất thời long ngâm không dứt, tiếng truyền khắp nơi.
" Quạ kêu khắc khoải chiều đông . . . . ." Kiếm vừa ra, tiếng cũng theo: “Liễu xanh mơn mởn rủ bên bờ hồ." Kiếm hoa như tuyết, dựng thẳng lên trời: “Nếu trong mắt mà không có hận, chẳng biết có sống bạc đầu không." Hắn đưa tay xuống mặt đất, kiếm rời khỏi tay: “Ruột đã đứt, lệ khó ngăn, nhớ mong khôn xiết." Hoa lá bay tán loạn, xanh vàng đan xen, theo gió tản ra bốn phía: “Tình trắc trở” kiếm trở lại trong tay, hắn lấy kiếm về: “Sao tự do chẳng thấy ──"
Trong mắt Hàn Yên, bộ kiếm pháp hắn múa kia tựa như tiên nữ rắc hoa, không chê vào đâu được, die;end,anlme.quyd/on nhưng khi hắn thu thế thì lại phun một búng máu ra, thân hình hắn lảo đảo, dùng kiếm chống xuống đất đứng vững. Hàn Yên vội vàng xông lên phía trước: “Nương nương ──"
Thẩm Xán Nhược vươn tay, ngăn cản nàng tiến lên. Hắn dùng tay ôm lấy ngực: “Nhìn như đa tình kì thực vô tình. . . . . . Thì ra ta đã không thích hợp dùng Chiêu Vân kiếm pháp."
Hàn Yên nghẹn ngào nói: "Nương nương, gió nổi lên rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi." Nàng nâng áo choàng, khoác lên vai của hắn.
Trong vườn lá khô rụng hoa rơi, bị gió thổi khắp nơi. Rất nhanh che phủ vết màu nhàn nhạt.
"Vì sao hoàng thượng không tập trung?"
Lý Giám quay đầu lại, Lưu Nhạn Vũ đang nhìn hắn đợi trả lời, ánh mắt nàng trong sáng, tựa như biển rộng, có thể chứa đựng rất nhiều thứ.
Hắn nâng chung trà lên: “Trẫm đang suy nghĩ, cách pha trà của ngươi đúng là đến rang môi cũng lưu hương."
"Tạ hoàng thượng khích lệ." Lưu Nhạn Vũ Thần thái tự nhiên: “Hoàng thượng có biết đây là trà gì không?"
"Xin lắng tai nghe."
Lưu Nhạn Vũ nói: "Trà này tên là ‘Thượng Tà’, trong truyền thuyết là do một đôi vợ chồng biến ra. Bọn họ ước định cho dù chuyện đời có biến hóa như thế nào đi nữa cũng vĩnh viễn không chia cách. Nhưng không lâu, nam tử kia thi đậu công danh làm đại quan, lần lượt cưới mấy phòng thiếp thất. Phu nhân của hắn tựa như cây trà từ từ khô héo. Đợi trượng phu phát hiện ra, nàng chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. Cuối cùng nàng ngâm xướng khúc hát hái trà quê hương, rời khỏi nhân gian. Nam tử vừa tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn. Hắn bỏ tất cả, ngày ngày canh giữ bên mộ phần vợ con, không ăn không uống mà chết. Về sau, bên trên mộ phần liền mọc ra một gốc cây trà. Lá trà trên ngọn cây trước ngọt sau đắng, dư vị rất sâu, hoàng thượng có thể đánh giá được chứ?"
Lý Giám nhìn ly trà trong tay, như có điều suy nghĩ.
Các cung nữ không hiểu, khó có được hoàng thượng tới đây, vì sao chủ tử nói lời xấu như vậy.
Lý Giám ngẩng đầu lên: “Nhạn Vũ, trà của ngươi rất ngon, chuyện kể rất hay."
"Chuyện kể có hay hay không tất cả đều do người nghe quyết định, hoàng thượng cảm thấy được, là bởi vì trong lòng hoàng thượng sớm có ý như vậy."
Lý Giám cười nhẹ một tiếng, đứng dậy: “Nhạn Vũ, Hồng Âm Các của ngươi hơi chếch, chuyển sang nơi khác ở thì sao?"
Các cung nữ nhìn nhau cười, xem ra hoàng thượng muốn thưởng cho chủ tử rồi.
Lưu Nhạn Vũ khom người: “Tạ hoàng thượng ân điển, Nhạn Vũ ở chỗ này đã quen, lại nói nơi đây thanh tịnh, ít có người đến làm phiền, đối với Nhạn Vũ mà nói không thể tốt hơn."
Các cung nữ nghe vậy, sự thất vọng tràn trền không nói nên lời. DIE;ND.AN LE,QUYD.ON Chủ tử sao vậy, đưa đến trước mắt rồi còn nói không cần.
Lý Giám gật đầu: “Vậy thì cứ theo ý của ngươi thôi."
Lưu Nhạn Vũ nói: "Tạ hoàng thượng thành toàn."
Lúc Lý Giám đi ra Hồng Âm Các, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cảm giác bế tắc trước kia cũng biến mất. Hắn than nhẹ nói: "Lưu Nhạn Vũ. . . . . ."
Tô Ân đưa áo choàng, Lý Giám nói: "Nên trở về thôi."
"Xin hỏi hoàng thượng, nên đi. . . . . ."
Lý Giám gõ hắn một cái: “Đương nhiên là Phượng Nghi Cung, còn có nơi khác sao?"
Tô Ân sờ đầu, nhịn không được nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.