Chương 54
Ninh Giang Trần
11/09/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trong Hoàn Thúy Các, Quý Ngân Nhi đi tới đi lui, Tiểu Bình cùng các thị nữ khác đứng ở xa hơn một chút, chỉ sợ không cẩn thận động vào chủ tử đang giận dữ như lửa.
Đổi lại là người khác, nếu gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ hối hận vì những chuyện đã làm, nhưng Quý Ngân Nhi lại khác, cho tới bây giờ nàng chỉ cho rằng mình mới đúng, vì vậy, nàng luôn trách móc những người ngăn trở chuyện của nàng.
"Lục Ẩm Tuyết đáng chết! Không có việc gì lại tỏ ra ân cần cái gì. Rõ ràng chính nàng ta té xuống. . . . . . Tại sao lại nhìn ta như vậy, người trong hoàng cung này bị sao thế, mắt mù hết rồi sao?"
Tiểu Bình chợt thấy một cái bóng thoáng qua, nàng sợ hãi kêu một tiếng sợ hãi.
"Kêu cái gì!" Quý Ngân Nhi trợn lên giận dữ nhìn về.
Tiểu Bình dùng tay run rẩy chỉ ngoài cửa sổ: “Có. . . . . . Có người. . . . . ."
"Thị vệ đâu? Mau tới bảo vệ nương nương!" Hơi cung nữ lớn tuổi kêu lớn, dù sao cũng đã ở lâu trong cung, biết một chút chuyện trước mặt.
Không đợi thị vệ có phản ứng, chợt có mấy đạo chỉ phong phá vỡ không khí, ngọn đèn dầu cùng một lúc dập tắt, trong phòng lập tức tối đen như mực. Đợi đến lúc các cung nữ vội vàng hấp tấp châm đèn thì Tiểu Bình phát hiện Quý Ngân Nhi vốn đứng ở giữa phòng đã không thấy bóng dáng, nàng vội vàng kéo màn giường xuống, cố ý cất cao giọng nói: "Dạ, chủ tử." Nàng cố gắng ưỡn thẳng sống lưng, đi tới trước mặt thị vệ và các cung nữ: “Chủ tử đã nói, vừa rồi chỉ là gió thổi bóng cây, không có gì ngạc nhiên, tất cả lui ra đi."
Quý Ngân Nhi bình thường vênh váo hống hách, vì vậy không ai dám hoài nghi. Bọn thị vệ thầm nghĩ chỉ cần đứng trước cửa bảo vệ chính là không vi phạm thánh chỉ, nên cũng không dám nhiều lời lui ra ngoài.
Ngươi hỏi tại sao Tiểu Bình lại phản ứng như thế, chỉ vì trước kia ở trong nhà Quý Ngân Nhi chính là một người có tính tình thất thường, mỗi lần ra khỏi nhà nàng đều bắt Tiểu Bình diễn cảnh này, Tiểu Bình tự cho là chủ tử nhà mình làm lại kế cũ, tính muốn mượn kế này kim thiền thoát xác để hành động, cho nên mặc dù ngoài ý muốn cũng cố diễn tiếp.
Vậy mà chân tướng sự thật lại không phải như thế, ngay cả nhân vật chính cũng không nghĩ đến, xuất hiện trước mặt nàng lại là người kia.
"Ngươi ── có ý gì?"
Người đứng trước mặt nàng mặc y phục dạ hành màu đen y, màu sắc khác hoàn toàn bình thường, sau khi gỡ xuống khăn che mặt, rõ ràng nụ cười trên khuôn mặt như tuyết như ngọc mang hàm ý châm chọc."Không có ý gì, chỉ là không muốn thấy ngươi vì một Tạ Vấn Điệp nho nhỏ đã không dậy nổi."
"Ta không tin." Quý Ngân Nhi cười lạnh: “Lục Ẩm Tuyết, đừng cho rằng ta ngốc đến nỗi không biết ý định gì của ngươi."
"Ngươi còn không đần sao." Lục Ẩm Tuyết nhìn bốn phía một cái, vườn cúc trong Hoàn Thúy Các, hoa cúc lắc lư cành lá trong bóng đêm có chút quỷ dị. die;nd.amnle/quyd,on Nàng nói: "Quý Ngân Nhi, ta không rãnh ở đây nói chuyện phiếm với ngươi, có đôi lời ngươi nghe cũng được mà không nghe cũng được, muốn ngồi lên vị trí đứng đầu hậu cung, kẻ địch lớn nhất không phải là những kẻ bị đẩy ra ngoài làm lá chắn kia, mà là ──" nàng dừng lại, Quý Ngân Nhi tự nhiên rõ ràng, nàng chậm rãi phun ra cái tên đó: “Thẩm Xán Nhược." Nàng nhìn Lục Ẩm Tuyết: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?"
"Ta không giúp ngươi." Lục Ẩm Tuyết nói: “Ta chỉ không mong có người dùng cả hai tay dâng cơ hội phế lục cung ra ngoài."
Quý Ngân Nhi cúi đầu, nói: "Ngươi yên tâm. . . . . ." Nàng nhìn thẳng Lục Ẩm Tuyết: “Đợi sau khi ta đuổi con tiện nhân họ Thẩm kia đi, sẽ đến lượt ngươi."
"Thật sao?" Lục Ẩm Tuyết quay người lại, bóng dáng biến mất, chỉ có một câu cuối cùng thổi qua: “Vậy ta sẽ mỏi mắt trông chờ."
Quý Ngân Nhi nhìn hướng trung tâm của cung: “Ta nhất định sẽ trở thành chủ nhân hậu cung này."
Cú đêm bay thấp xuống dưới cây, xẹt qua mặt nước, phát ra tiếng kêu nức nở.
"Hoàng thượng, trễ như vậy, hoàng hậu nương nương có lẽ đã buồn ngủ." Tô Ân xách theo đèn cung đình, dẫn đường phía trước.
Lý Giám nói: "Không biết, hoàng hậu sẽ chờ trẫm. . . . . ." Lời của hắn chỉ nói được nửa, cửa cung vắng ngắt đóng lại, thủ vệ thái giám đang ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lim dim mở ra, trông thấy ánh màu vàng nhạt lập tức sợ hãi tỉnh táo hẳn lại, Lý Giám phất tay một cái, bọn họ khom người lui ra. Tô Ân tiến lên khẽ gõ hai tiếng.
Mở cửa là Hàn Yên, nàng được miễn lễ, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương đã buồn ngủ, có cần nô tỳ đi bẩm báo hay không. . . . . ."
Lý Giám nói: "Đã ngủ, cũng không cần đánh thức nàng." Hắn quay người lại rời đi, Hàn Yên liếc mắt nhìn, đóng cửa lại.
Tô Ân vừa đi vừa hỏi "Hoàng thượng, cần nô tài đi đến một cung nào đó chuẩn bị hay không. . . . . . ?"
Lý Giám thở dài: “Trở về Ngự Thư Phòng đi, còn mấy cuốn sổ con chưa phê đấy.”
"Nương nương, canh giải rượu đã nấu xong, ngài uống rồi ngủ tiếp, nếu không sáng mai thức dậy đầu sẽ rất đau đấy." Hàn Yên bưng chén sứ, cẩn thận thổi cho nguội rồi dâng lên.
Thẩm Xán Nhược tay ấn bóp trán: “Mới vừa rồi có ai tới ai?"
Hàn Yên không ngẩng đầu: “Nương nương nghe lầm rồi, chỉ là tiếng gió mà thôi."
Thẩm Xán Nhược nhận chén, nhăn chân mày uống, Hàn Yên lấy lại đang định đi, Thẩm Xán Nhược gọi nàng lại.
"Hàn Yên, vừa rồi hoàng thượng đã tới thật sao?"
Hàn Yên hít sâu một hơi: “Vâng"
"Ngươi dám khi quân?"
Hàn Yên nói: "Trong lòng nô tỳ, nương nương đứng đầu, hoàng thượng khiến nương nương đau lòng khổ sở, nô tỳ không muốn hắn trở lại quấy rầy nương nương. Nếu như nương nương muốn trách phạt, nô tỳ tình nguyện nhận tội." Nói xong, nàng quỳ hai đầu gối xuống.
Thẩm Xán Nhược thở dài: “Đứng lên đi."
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hàn Yên đứng dậy, Thẩm Xán Nhược nhìn nàng, chậm rãi nói: "Hàn Yên, từ nhỏ ngươi đã hầu hạ ta, rất biết bổn phận, từ trước đến giờ không làm chuyện gì sai làm, cho nên lúc vào cung, ta không hỏi ý của ngươi đã dẫn ngươi vào. . . . . ."
"Nương nương, Hàn Yên chỉ mong một đời một thế hầu hạ ngài, trừ chuyện đó ra không cầu gì khác."
Thẩm Xán Nhược cười cười: “Nha đầu ngốc, ta sao có thể để ngươi cả đời theo ta ở trong thâm cung này, huống chi. . . . . ." Hắn ngừng một chút, nói: "Ngươi rất hiểu chuyện, nhất định sẽ gặp được một thương ngươi yêu ngươi nguyện ý chăm sóc ngươi, đến lúc đó ta sẽ làm chủ, nhất định để cho ngươi nở mày nở mặt gả đi."
Hốc mắt Hàn Yên đỏ lên, dựa trên đầu gối hắn: “Chủ tử. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược vuốt ve tóc của nàng: “Chỉ là khi đó, sẽ không có người ngày ngày đốt đàn hương cho ta, cẩn thận chăm sóc ta rồi. Ngươi biết không? Lần đó Bạch Thiên Hạc, cũng chính là tổng quản Vĩnh Khang vương phủ, không ngờ hắn là người hoàng đế tiền triều phái tới, hắn nói không lâu trước đó Vĩnh Khang Vương phủ bị hạ chỉ tịch biên gia sản, nhưng khi hắn dẫn ta từ địa đạo đến phòng ngủ chính thì ta không ngửi thấy một chút mùi đàn hương nào, liền biết vương gia đã bị giết hại nhiều ngày trước rồi, lại nhìn vết bụi tích trên bàn lâu ngày thì hiểu rõ tất cả. Hàn Yên, ngươi cứu mạng của ta đấy."
Hàn Yên thấy hắn nhớ lại chuyện lúc trước, sắc mặt khá hơn một chút, liền thuận theo lời của hắn nói: "Bạch Tổng Quản nguyên quán Tấn Châu, nơi phương Bắc, chắc chắn sẽ không nghĩ tới thứ phương Nam thường dùng."
"Hắn là người Tấn Châu sao?" Thẩm Xán Nhược trầm ngâm nói: " Ta nhớ còn có ai đó cũng tới từ Tấn Châu. . . . . . Chỉ mong là ta suy nghĩ quá nhiều."
"Nương nương?" Hàn Yên lên tiếng, giọng nói hơi nghi ngờ.
Thẩm Xán Nhược nhìn nàng: “Hàn Yên, ngươi phải nhớ, sau này không thể làm việc như thế nữa. Trong cung này khắp nơi đều có ánh mắt núp trong bóng tối, từng bước phải cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác sẽ giữ được tính mạng."
"Nô tỳ tuân lệnh."
Ngày lâm triều tiếp theo, Lý Giám chính thức hạ chỉ, hai khoa văn đồng thời bắt đầu thi, thời gian thi Hương là mùa xuân năm sau, thi đình thì vào mùa thu. Tuyên chỉ xong, tất nhiên Nhan Bân sẽ vênh váo hả hê, Sở Ly tức giận đến mặt trắng bệch. Die;nd.anl,eq.uyd.on Hắn nhìn bóng người mơ hồ sau bức rèm che rũ xuống, tức giận khó nén, thầm nghĩ nếu không phải thổi gió bên gối, sau hoàng thượng có thể hạ chỉ nhanh như vậy, đẩy mạnh quân sự? Rõ ràng Thẩm Xán Nhược này muốn gây họa cho triều chánh, giữ lại quân đội Thẩm thị ở biên quan để tạo cơ hội làm phản. Hắn nặng nề hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Lục Hồng Thành nhìn nhan sắc của hắn, đã biết một hai. Hắn thầm nghĩ người này thực nên lôi kéo.
Hắn mới vừa đuổi theo sắp bắt được, chợt nghe chấp sự thái giám tuyên: "Hoàng thượng có chỉ, Nam kỳ tướng quân Phùng Ngộ Xuân mau vào cung, không được chậm chễ."
Phùng Ngộ Xuân đang bước ra đại điện gắng gượng kéo một chân lại, mặt hắn khổ não, làm gì còn bộ dáng mặt lạnh sát thần lúc phải chinh chiến sa trường. Nhan Bân vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Phùng tướng quân, từ từ chọn nhé, giai lệ hậu cung nhiều như mây, cũng đừng có hoa mắt, chúng ta còn chờ uống rượu mừng của ngươi đấy."
Hình Bộ Thượng Thư Địch Uy và Nhan Bân ‘Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu’ (*), hắn không nói lời nào mà chỉ liếc mắt nhìn Phùng Ngộ Xuân một cái đầy ý nghĩa, rồi theo Nhan Bân rời đi.
(*) “Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu”: Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ này để hình dung. “Bất ly” nghĩa là không rời.
Lục Hồng Thành tới đây cười ha ha hai tiếng: “Phùng tướng quân, tiểu nữ cũng ở trong cung, nói không chừng đến lúc đó ngươi phải gọi ta một tiếng nhạc phụ đấy."
Phùng Ngộ Xuân liếc mắt nhìn tay phải của mình, không nói gì.
Trong Hoàn Thúy Các, Quý Ngân Nhi đi tới đi lui, Tiểu Bình cùng các thị nữ khác đứng ở xa hơn một chút, chỉ sợ không cẩn thận động vào chủ tử đang giận dữ như lửa.
Đổi lại là người khác, nếu gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ hối hận vì những chuyện đã làm, nhưng Quý Ngân Nhi lại khác, cho tới bây giờ nàng chỉ cho rằng mình mới đúng, vì vậy, nàng luôn trách móc những người ngăn trở chuyện của nàng.
"Lục Ẩm Tuyết đáng chết! Không có việc gì lại tỏ ra ân cần cái gì. Rõ ràng chính nàng ta té xuống. . . . . . Tại sao lại nhìn ta như vậy, người trong hoàng cung này bị sao thế, mắt mù hết rồi sao?"
Tiểu Bình chợt thấy một cái bóng thoáng qua, nàng sợ hãi kêu một tiếng sợ hãi.
"Kêu cái gì!" Quý Ngân Nhi trợn lên giận dữ nhìn về.
Tiểu Bình dùng tay run rẩy chỉ ngoài cửa sổ: “Có. . . . . . Có người. . . . . ."
"Thị vệ đâu? Mau tới bảo vệ nương nương!" Hơi cung nữ lớn tuổi kêu lớn, dù sao cũng đã ở lâu trong cung, biết một chút chuyện trước mặt.
Không đợi thị vệ có phản ứng, chợt có mấy đạo chỉ phong phá vỡ không khí, ngọn đèn dầu cùng một lúc dập tắt, trong phòng lập tức tối đen như mực. Đợi đến lúc các cung nữ vội vàng hấp tấp châm đèn thì Tiểu Bình phát hiện Quý Ngân Nhi vốn đứng ở giữa phòng đã không thấy bóng dáng, nàng vội vàng kéo màn giường xuống, cố ý cất cao giọng nói: "Dạ, chủ tử." Nàng cố gắng ưỡn thẳng sống lưng, đi tới trước mặt thị vệ và các cung nữ: “Chủ tử đã nói, vừa rồi chỉ là gió thổi bóng cây, không có gì ngạc nhiên, tất cả lui ra đi."
Quý Ngân Nhi bình thường vênh váo hống hách, vì vậy không ai dám hoài nghi. Bọn thị vệ thầm nghĩ chỉ cần đứng trước cửa bảo vệ chính là không vi phạm thánh chỉ, nên cũng không dám nhiều lời lui ra ngoài.
Ngươi hỏi tại sao Tiểu Bình lại phản ứng như thế, chỉ vì trước kia ở trong nhà Quý Ngân Nhi chính là một người có tính tình thất thường, mỗi lần ra khỏi nhà nàng đều bắt Tiểu Bình diễn cảnh này, Tiểu Bình tự cho là chủ tử nhà mình làm lại kế cũ, tính muốn mượn kế này kim thiền thoát xác để hành động, cho nên mặc dù ngoài ý muốn cũng cố diễn tiếp.
Vậy mà chân tướng sự thật lại không phải như thế, ngay cả nhân vật chính cũng không nghĩ đến, xuất hiện trước mặt nàng lại là người kia.
"Ngươi ── có ý gì?"
Người đứng trước mặt nàng mặc y phục dạ hành màu đen y, màu sắc khác hoàn toàn bình thường, sau khi gỡ xuống khăn che mặt, rõ ràng nụ cười trên khuôn mặt như tuyết như ngọc mang hàm ý châm chọc."Không có ý gì, chỉ là không muốn thấy ngươi vì một Tạ Vấn Điệp nho nhỏ đã không dậy nổi."
"Ta không tin." Quý Ngân Nhi cười lạnh: “Lục Ẩm Tuyết, đừng cho rằng ta ngốc đến nỗi không biết ý định gì của ngươi."
"Ngươi còn không đần sao." Lục Ẩm Tuyết nhìn bốn phía một cái, vườn cúc trong Hoàn Thúy Các, hoa cúc lắc lư cành lá trong bóng đêm có chút quỷ dị. die;nd.amnle/quyd,on Nàng nói: "Quý Ngân Nhi, ta không rãnh ở đây nói chuyện phiếm với ngươi, có đôi lời ngươi nghe cũng được mà không nghe cũng được, muốn ngồi lên vị trí đứng đầu hậu cung, kẻ địch lớn nhất không phải là những kẻ bị đẩy ra ngoài làm lá chắn kia, mà là ──" nàng dừng lại, Quý Ngân Nhi tự nhiên rõ ràng, nàng chậm rãi phun ra cái tên đó: “Thẩm Xán Nhược." Nàng nhìn Lục Ẩm Tuyết: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?"
"Ta không giúp ngươi." Lục Ẩm Tuyết nói: “Ta chỉ không mong có người dùng cả hai tay dâng cơ hội phế lục cung ra ngoài."
Quý Ngân Nhi cúi đầu, nói: "Ngươi yên tâm. . . . . ." Nàng nhìn thẳng Lục Ẩm Tuyết: “Đợi sau khi ta đuổi con tiện nhân họ Thẩm kia đi, sẽ đến lượt ngươi."
"Thật sao?" Lục Ẩm Tuyết quay người lại, bóng dáng biến mất, chỉ có một câu cuối cùng thổi qua: “Vậy ta sẽ mỏi mắt trông chờ."
Quý Ngân Nhi nhìn hướng trung tâm của cung: “Ta nhất định sẽ trở thành chủ nhân hậu cung này."
Cú đêm bay thấp xuống dưới cây, xẹt qua mặt nước, phát ra tiếng kêu nức nở.
"Hoàng thượng, trễ như vậy, hoàng hậu nương nương có lẽ đã buồn ngủ." Tô Ân xách theo đèn cung đình, dẫn đường phía trước.
Lý Giám nói: "Không biết, hoàng hậu sẽ chờ trẫm. . . . . ." Lời của hắn chỉ nói được nửa, cửa cung vắng ngắt đóng lại, thủ vệ thái giám đang ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lim dim mở ra, trông thấy ánh màu vàng nhạt lập tức sợ hãi tỉnh táo hẳn lại, Lý Giám phất tay một cái, bọn họ khom người lui ra. Tô Ân tiến lên khẽ gõ hai tiếng.
Mở cửa là Hàn Yên, nàng được miễn lễ, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương đã buồn ngủ, có cần nô tỳ đi bẩm báo hay không. . . . . ."
Lý Giám nói: "Đã ngủ, cũng không cần đánh thức nàng." Hắn quay người lại rời đi, Hàn Yên liếc mắt nhìn, đóng cửa lại.
Tô Ân vừa đi vừa hỏi "Hoàng thượng, cần nô tài đi đến một cung nào đó chuẩn bị hay không. . . . . . ?"
Lý Giám thở dài: “Trở về Ngự Thư Phòng đi, còn mấy cuốn sổ con chưa phê đấy.”
"Nương nương, canh giải rượu đã nấu xong, ngài uống rồi ngủ tiếp, nếu không sáng mai thức dậy đầu sẽ rất đau đấy." Hàn Yên bưng chén sứ, cẩn thận thổi cho nguội rồi dâng lên.
Thẩm Xán Nhược tay ấn bóp trán: “Mới vừa rồi có ai tới ai?"
Hàn Yên không ngẩng đầu: “Nương nương nghe lầm rồi, chỉ là tiếng gió mà thôi."
Thẩm Xán Nhược nhận chén, nhăn chân mày uống, Hàn Yên lấy lại đang định đi, Thẩm Xán Nhược gọi nàng lại.
"Hàn Yên, vừa rồi hoàng thượng đã tới thật sao?"
Hàn Yên hít sâu một hơi: “Vâng"
"Ngươi dám khi quân?"
Hàn Yên nói: "Trong lòng nô tỳ, nương nương đứng đầu, hoàng thượng khiến nương nương đau lòng khổ sở, nô tỳ không muốn hắn trở lại quấy rầy nương nương. Nếu như nương nương muốn trách phạt, nô tỳ tình nguyện nhận tội." Nói xong, nàng quỳ hai đầu gối xuống.
Thẩm Xán Nhược thở dài: “Đứng lên đi."
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hàn Yên đứng dậy, Thẩm Xán Nhược nhìn nàng, chậm rãi nói: "Hàn Yên, từ nhỏ ngươi đã hầu hạ ta, rất biết bổn phận, từ trước đến giờ không làm chuyện gì sai làm, cho nên lúc vào cung, ta không hỏi ý của ngươi đã dẫn ngươi vào. . . . . ."
"Nương nương, Hàn Yên chỉ mong một đời một thế hầu hạ ngài, trừ chuyện đó ra không cầu gì khác."
Thẩm Xán Nhược cười cười: “Nha đầu ngốc, ta sao có thể để ngươi cả đời theo ta ở trong thâm cung này, huống chi. . . . . ." Hắn ngừng một chút, nói: "Ngươi rất hiểu chuyện, nhất định sẽ gặp được một thương ngươi yêu ngươi nguyện ý chăm sóc ngươi, đến lúc đó ta sẽ làm chủ, nhất định để cho ngươi nở mày nở mặt gả đi."
Hốc mắt Hàn Yên đỏ lên, dựa trên đầu gối hắn: “Chủ tử. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược vuốt ve tóc của nàng: “Chỉ là khi đó, sẽ không có người ngày ngày đốt đàn hương cho ta, cẩn thận chăm sóc ta rồi. Ngươi biết không? Lần đó Bạch Thiên Hạc, cũng chính là tổng quản Vĩnh Khang vương phủ, không ngờ hắn là người hoàng đế tiền triều phái tới, hắn nói không lâu trước đó Vĩnh Khang Vương phủ bị hạ chỉ tịch biên gia sản, nhưng khi hắn dẫn ta từ địa đạo đến phòng ngủ chính thì ta không ngửi thấy một chút mùi đàn hương nào, liền biết vương gia đã bị giết hại nhiều ngày trước rồi, lại nhìn vết bụi tích trên bàn lâu ngày thì hiểu rõ tất cả. Hàn Yên, ngươi cứu mạng của ta đấy."
Hàn Yên thấy hắn nhớ lại chuyện lúc trước, sắc mặt khá hơn một chút, liền thuận theo lời của hắn nói: "Bạch Tổng Quản nguyên quán Tấn Châu, nơi phương Bắc, chắc chắn sẽ không nghĩ tới thứ phương Nam thường dùng."
"Hắn là người Tấn Châu sao?" Thẩm Xán Nhược trầm ngâm nói: " Ta nhớ còn có ai đó cũng tới từ Tấn Châu. . . . . . Chỉ mong là ta suy nghĩ quá nhiều."
"Nương nương?" Hàn Yên lên tiếng, giọng nói hơi nghi ngờ.
Thẩm Xán Nhược nhìn nàng: “Hàn Yên, ngươi phải nhớ, sau này không thể làm việc như thế nữa. Trong cung này khắp nơi đều có ánh mắt núp trong bóng tối, từng bước phải cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác sẽ giữ được tính mạng."
"Nô tỳ tuân lệnh."
Ngày lâm triều tiếp theo, Lý Giám chính thức hạ chỉ, hai khoa văn đồng thời bắt đầu thi, thời gian thi Hương là mùa xuân năm sau, thi đình thì vào mùa thu. Tuyên chỉ xong, tất nhiên Nhan Bân sẽ vênh váo hả hê, Sở Ly tức giận đến mặt trắng bệch. Die;nd.anl,eq.uyd.on Hắn nhìn bóng người mơ hồ sau bức rèm che rũ xuống, tức giận khó nén, thầm nghĩ nếu không phải thổi gió bên gối, sau hoàng thượng có thể hạ chỉ nhanh như vậy, đẩy mạnh quân sự? Rõ ràng Thẩm Xán Nhược này muốn gây họa cho triều chánh, giữ lại quân đội Thẩm thị ở biên quan để tạo cơ hội làm phản. Hắn nặng nề hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Lục Hồng Thành nhìn nhan sắc của hắn, đã biết một hai. Hắn thầm nghĩ người này thực nên lôi kéo.
Hắn mới vừa đuổi theo sắp bắt được, chợt nghe chấp sự thái giám tuyên: "Hoàng thượng có chỉ, Nam kỳ tướng quân Phùng Ngộ Xuân mau vào cung, không được chậm chễ."
Phùng Ngộ Xuân đang bước ra đại điện gắng gượng kéo một chân lại, mặt hắn khổ não, làm gì còn bộ dáng mặt lạnh sát thần lúc phải chinh chiến sa trường. Nhan Bân vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Phùng tướng quân, từ từ chọn nhé, giai lệ hậu cung nhiều như mây, cũng đừng có hoa mắt, chúng ta còn chờ uống rượu mừng của ngươi đấy."
Hình Bộ Thượng Thư Địch Uy và Nhan Bân ‘Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu’ (*), hắn không nói lời nào mà chỉ liếc mắt nhìn Phùng Ngộ Xuân một cái đầy ý nghĩa, rồi theo Nhan Bân rời đi.
(*) “Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu”: Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ này để hình dung. “Bất ly” nghĩa là không rời.
Lục Hồng Thành tới đây cười ha ha hai tiếng: “Phùng tướng quân, tiểu nữ cũng ở trong cung, nói không chừng đến lúc đó ngươi phải gọi ta một tiếng nhạc phụ đấy."
Phùng Ngộ Xuân liếc mắt nhìn tay phải của mình, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.