Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 55

Ninh Giang Trần

11/09/2017

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Ngự Hoa Viên, năm đó có người so sánh với vườn hoa của Vĩnh Khang Vương phủ, nhưng chỉ khi thật sự ở trong đó, mới hiểu được vườn hoa hoàng gia khí phái như nào. Phùng Ngộ Xuân chờ ở trong nhà thủy tạ bên ao sen Lãnh Nguyệt, tự hỏi tiếp theo nên hành động như thế nào, hắn nghĩ như thế nào cũng không thể tìm được biện pháp có thể ứng phó tình cảnh lúng túng xấu hổ này. Những cô gái kia vào cung, đều vì hoàng gia mà đến, bất kể hắn chọn ai, chắc chắn sẽ đối mặt với gia thế phía sau. Lý do này, chắc chắn hoàng thượng hiểu rõ, nhưng. . . . . . Phùng Ngộ Xuân thở dài, thầm nói: hoàng thượng, củ khoai nóng bỏng tay này người bảo vi thần nhận như thế nào.

Không lâu sau, Lý Giám thay cẩm bào có đường viền, mặc dù ít đi uy thế khi ở trong triều đình, nhưng cảm giác bị thiên tử áp bức vẫn không giảm chút nào. Phía sau hắn, khuôn mặt Thẩm Xán Nhược trầm tĩnh, ngay cả liếc mắt Phùng Ngộ Xuân cũng không dám liếc bừa, quỳ lạy nói: "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."

"Bình thân." Lý Giám cười vang nói: "Phùng ái khanh, hôm nay ngươi cần phải mở to hai mắt đấy.”

Phùng Ngộ Xuân đáp lại một tiếng, Lý Giám nghiêng đầu nói: "Tử đồng, có thể cho bọn họ đi ra rồi."

Thẩm Xán Nhược lên tiếng: "Nô tì tuân chỉ." Hắn khẽ gật đầu với Hàn Yên đứng hầu một bên, Hàn Yên tiến lên vài bước, cất giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, xin các vị quý nhân ngồi thuyền theo thứ tự lên nhà thủy tạ."

Lúc này, từ mặt sau bức bình phong đặt ở bên cạnh trong nhà thủy tạ có một cái thuyền nhỏ chầm chậm lướt ra, ao sen Lãnh Nguyệt mặc dù gọi là ao, nhưng rộng không kém mặt hồ, thân thuyền nhỏ hẹp, trên mũi thuyền có một cô gái đang đứng, chỉ thoáng nhìn dáng hình thướt tha kia đã làm lòng người vui vẻ thoải mái. Thuyền bè do cung tỳ lái, đi rất thong thả, cũng đủ để người trên nhà thủy tạ nhìn thấy rõ ràng.

Ngươi hỏi tại sao phải sắp xếp như vậy, chỉ vì lần này là hoàng thượng ban ơn cho công thần, nên ngoại thần như Phùng Ngộ Xuân mới có thể đi vào hậu cung. Nếu là bình thường, những nữ tử này sẽ cả đời chết già trong Hoàng Thành, cũng không được tiếp xúc với người ngoài. Không được Phùng Ngộ Xuân chọn trúng, phần lớn mọi người sẽ tiếp tục cuộc sống trong cung, tiếc rằng đây lại là nơi khó sống.

Phùng Ngộ Xuân bị hoàng mệnh cưỡng ép, chỉ đành phải nhìn từng người một. Hắn vốn mang dòng máu nam tử, thấy nhiều mỹ nữ như vậy làm sao có thể không động lòng. Die;nd.anl,eq/uyd,on Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ đến rắc rối khó gỡ phía sau, gan to hơn nữa hắn cũng không thể thả lỏng được. Vì vậy khi nhiều thuyền giai đi qua, đầu óc hắn vẫn trống trơn, không thể quyết định rõ.

Lý Giám nói: "Tử đồng, đã đi xong chưa?"

Thẩm Xán Nhược nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, trừ Điệp Phi đượchoàng thượng phong, chư quý nhân trong cung đều đã đi qua."

Lý Giám hỏi "Phùng ái khanh, đã nhìn trúng vị giai nhân nào?"

Phùng Ngộ Xuân bất chấp khó khăn nói: "Thần. . . . . . Thần thật sự bị hoa mắt, xin hoàng thượng thứ tội."

Lý Giám ha ha cười nói: "Phùng Ngộ Xuân, không ngờ trên chiến trường ngươi như tử thần tái thế, đến trận son phấn này lại không biết làm thế nào cho phải." Hắn hạ thấp giọng: “Nhưng mà, tâm tình của ngươi trẫm có thể hiểu được."

Phùng Ngộ Xuân lắp bắp không dám đáp lời, Lý Giám đi lên phía trước: “Phùng ái khanh, ngươi cứ việc tuyển chọn, mọi việc trẫm sẽ vì ngươi làm chủ, ngươi không phải cần phải lo lắng."

"Hoàng thượng, nhưng họ. . . . . ."

Lý Giám ngăn lại lời chưa nói xong của hắn, thở dài nói: "Chuyện hôm nay cũng là do trẫm có chút bất đắc dĩ, những nữ tử này đều có nhiều tuổi khác nhau, lại cứ hao phí thời gian quý báu ở chốn hậu cung này, trẫm không phải tâm địa sắt đá, cũng không đành lòng. Nếu gả cho ngươi làm bạn cả đời, phu quân phú quý, trẫm cũng không làm thất vọng những phụ huynh đã đưa các nàng vào cung." Hắn vỗ vỗ bả vai Phùng Ngộ Xuân, nhỏ giọng nói: "Phùng ái khanh, cuộc đời này trẫm chỉ yêu một người, không còn chỗ nào cho người khác, trẫm hi vọng ngươi giúp trẫm một lần."



Phùng Ngộ Xuân nói: "Hành động lần này của hoàng thượng chỉ sợ khó có thể để thiên hạ thần dân nguyện tin tưởng. Công tử. . . . . . Nương nương người cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện hoàng tự. . . . . ."

Lý Giám nói: "Chuyện này trẫm tự có ý của mình."

Phùng Ngộ Xuân biết quân thần khác biệt, cái đề tài này chỉ có thể chạm đến đây là dừng. Hắn chắp tay nói: "Thần tuân chỉ." Hắn hơi trầm ngâm, nói: "Mới vừa rồi có một vị quý nhân trên con thuyền cuối cùng đi qua, mặc dù nàng không xoa phấn trang điểm, nhưng vẫn thanh lệ xuất trần, thần xin hoàng thượng ân chuẩn."

"Vị cuối cùng?"

Hàn Yên xem danh sách: “Khởi bẩm hoàng thượng, đó là muội muội Lưu Nhạn Vũ của Hộ bộ Thượng thư Lưu Tân Vũ, sống ở Hồng Âm Các."

"Lưu Nhạn Vũ. . . . . ." Trong đầu Lý Giám hiện ra một khuôn mặt giống như đã từng quen biết, còn có trà hương dịu nhẹ cùng một câu chuyện. Hắn cười khẽ một tiếng: “Phùng ái khanh, quả nhiên ngươi rất có mắt nhìn.”

"Có phải thần chọn sai hay không. . . . . ."

"Không phải." Lý Giám cười nói: "Trẫm trước kia nghe tuệ nhãn biết anh hùng, không ngờ hôm nay là anh hùng biết mỹ nhân." Hắn cất giọng nói: "Tuyên Lưu Nhạn Vũ tiến kiến."

Nhìn thấy người xuất hiện thì Hàn Yên hơi kinh hãi, nàng không ngờ là người này.

Lý Giám trở lại chủ vị ngồi xuống: “Lưu Nhạn Vũ, Phùng ái khanh chọn trúng ngươi, trẫm hỏi một câu, ngươi nguyện nương tựa người này cả đời?"

Lưu Nhạn Vũ hạ thấp người nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, Nhạn Vũ nguyện ý."

Lý Giám nói: "Sẽ không cho rằng số mệnh tại hoàng chứ? Nhạn Vũ, trẫm từng nhận ân huệ của ngươi, bất kể ngươi lựa chọn thế nào, trẫm cũng sẽ không ép buộc ngươi."

Lưu Nhạn Vũ mỉm cười: “Hoàng thượng nói quá lời. Cổ ngữ có nói, nhân duyên đều do thiên định, ba kiếp mới có được, không thể cưỡng cầu. Phùng tướng quân tuyển trúng Nhạn Vũ trong rất nhiều cung nhân, chắc chắn Nhạn Vũ sẽ nương nhờ người trong cuộc đời này."

Lý Giám nghe vậy, như có điều suy nghĩ. Hắn nói: "Đã như vậy, trẫm cũng không muốn để cho ngươi uống phí một chuyến vào hoàng cung. Lưu Nhạn Vũ nghe chỉ."

"Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Nay phong Lưu Nhạn Vũ thành Hồng Hoa công chúa, tứ hôn cho Nam kỳ tướng quân Phùng Ngộ Xuân, chuẩn bị thành hôn, không được sai sót."

Phùng Ngộ Xuân và Lưu Nhạn Vũ song song tiếp chỉ tạ ơn, Phùng Ngộ Xuân nhìn người bên cạnh rõ ràng, càng cảm thấy mỹ lệ không gì sánh được. Trong lòng hắn vui sướng, phiền não vừa rồi đã tan thành mây khói.



"Nhạn Vũ có chuyện muốn bẩm báo với nương nương, xin hoàng thượng ân chuẩn."

Thẩm Xán Nhược ngẩn ra, hắn nhìn sang, chỉ thấy Lưu Nhạn Vũ đã nhận được ý chỉ, nàng đến gần mấy bước, từ cổ tay cởi ra một vật gì đó, die;nd,anl,e.quyd,on hai tay trình lên nói: "Khởi bẩm nương nương, đây là tràng hạt một vị cao tăng tặng cho gia mẫu, nhắn lại muốn nhờ Lưu thị chuyển cho một người hữu duyên. Nhạn Vũ từ nhỏ đã mang trên người, mỗi gặp trong lòng phiền não, thì cầm vòng này tụng Bát Nhã Tâm Kinh, sẽ thoát khỏi những dằn vặt, không còn chuyện gì phiền muộn nữa. Nhạn Vũ nhận được, muốn dâng tặng vòng châu này cho nương nương, hi vọng nó có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng nương nương."

Thẩm Xán Nhược đứng dậy, hai tay nhận lấy, chỉ thấy tràng hạt này tuy hơi cũ kỹ, nhưng mơ hồ có ánh sáng tử đàn. Hắn nhìn thẳng Lưu Nhạn Vũ: "Sao ngươi biết. . . . . . Ai gia chính là người hữu duyên kia?"

Lưu Nhạn Vũ nói: "Hữu duyên vô duyên, duyên tới duyên đi, việc đời đều có định số." Nàng khẽ mỉm cười, khom người lui ra.

Thẩm Xán Nhược đặt tầm mắt mình trên tràng hạt, nhẹ giọng nói: "Là sao."

Hàn Yên nhìn bóng dáng Lưu Nhạn Vũ, lẩm nhẩm nói: "Nàng đã bay ra ngoài, nàng đi ra ngoài. . . . . ."

Lý Giám đang cùng Phùng Ngộ Xuân thương lượng chuyện gả cưới, công chúa xuất giá khác với người thường. Lưu Tân Vũ tiếp chỉ vào cung, vốn sau khi hoàng đế nói, hắn đã hối hận đã tống muội muội vào cung, không nghĩ rằng trong hoàn cảnh khốn khó lại tìm được lối thoát (*), Lưu Nhạn Vũ lại thành công chúa, gả cho một trong tứ đại tướng quân. Hắn vui mừng còn không kịp, sao lại có dị nghị, hoàng thượng nói cái gì cũng chỉ biết đáp đồng ý. Thế là, mọi chuyện hôn lễ thương lượng xong rất nhanh, ngày cử hành định vào ba ngày sau.

(*) Nguyên văn: liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng)

Thẩm Xán Nhược thân là hoàng hậu, bởi vì là công chúa, lại còn được tứ hôn, có rất nhiều chuyện phải làm. Đợi sau khi xử lý xong tất cả, hắn liền ngã bệnh. Di;enda,le.quyd,on Đợt bệnh này rất nặng, ngự y đi qua đi lại như nước chảy, gần như là mời danh y cho hoàng thượng, hắn mới từ từ chuyển biến tốt hơn một chút. Hàn Yên lau nước mắt hầu hạ, Lý Giám vừa xong triều liền săn sóc ở bên giường.

Mỗi đêm, Thẩm Xán Nhược đều không thể ngủ an ổn, hắn luôn bị ác mộng quấn quanh không ngừng, kinh hãi kêu "Nương" mà tỉnh lại, đôi mắt vô hồn trừng phía trước, phải dỗ dành thật lâu mới ngủ tiếp, nhưng rất nhanh lại tỉnh lại lần nữa. Vì vậy mặc dù thân thể dùng thuốc và châm cứu khiến khá hơn chút, nhưng sức sống cũng ngày càng ảm đạm.

Các ngự y khe khẽ bàn luận, chẳng lẽ là trúng tà, hoặc là bị quỷ ám.

Lý Giám lớn tiếng trách móc, đuổi hết ngự y ra ngoài. Lúc này, Đông kỳ tướng quân Lâm Phi cầu kiến.

"Cái gì? Ngươi nói Thẩm Xán Nhược từng thề độc?" Lý Giám nhấc cổ áo của hắn.

Lâm Phi thở không nổi, hắn cố gắng nói: "Dạ, ban đầu Việt. . . . . . Việt Minh nói qua với vi thần, nương nương phát hành thề độc, nếu như trái lời thề, sẽ khiến mẫu thân đã chết dưới mặt đất không ngủ yên. Thần không biết căn bệnh này của nương nương có liên quan đến chuyện này hay không?"

"Rốt cuộc là lời thề gì, rốt cuộc Xán Nhược dấu diếm trẫm bao nhiêu chuyện?"

Lâm Phi nói: "Mặc dù vi thần không biết nguyên nhân trong đó, nhưng mà chắc chắn chuyện này có liên quan đến hoàng thượng. Nương nương không nói rõ ràng, chỉ sợ là ──" hắn dừng chốc lát: “Người lựa chọn bảo vệ hoàng thượng, mà hy sinh bản thân."

Lý Giám nhắm mắt lại: “Xán Nhược, Xán Nhược. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook