Chương 59
Ninh Giang Trần
15/09/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Ách ──" Quý Ngân Nhi bị một bàn tay bóp chặt cổ họng, Lý Giám nheo mắt lại: “Trẫm nhớ rằng đã từng cảnh cáo ngươi."
Nàng không nói lên lời, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Bọn cung nữ, thị vệ đứng giữ ở ngoài cửa, cho dù bọn họ đang ở gần, cũng không thể ngăn cản. Lúc này, đột nhiên Quý Ngân Nhi thấm thía cảm nhận được uy nghiêm không thể xâm phạm của bậc thiên kiêu chi tử. Mánh khóe của nàng trước mặt người này, không khác gì với với tôm tép nhãi nhép, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này, lực bóp cổ nàng đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Lý Giám suy sụp uể oải ngồi xuống, Quý Ngân Nhi hoảng sợ cẩn thận nhìn: “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."
Hắn lẩm nhẩm một chút lời nói gì đó, nàng không ngăn nổi sự hiếu kì muốn biết, chậm rãi đến gần.
Lúc này, đột nhiên Lý Giám bắt lấy tay của nàng, đẩy xuống đất, thậm chí nàng còn chưa kịp phát ra một tiếng nào, đã bị động tác đè lên của đối phương dọa sợ.
Lý Giám nhắm mắt, động tác của hắn thô lỗ, không có một chút thương hương tiếc ngọc. Cả quá trình, Quý Ngân Nhi gần như chìm trong cơn đau đớn. Cho dù như vậy, nàng vẫn cười thầm trong lòng, Thẩm Xán Nhược, một đêm này, hoàng thượng chọn ta chứ không phải ngươi.
Trong Phượng Nghi Cung, tiếng đàn thanh nhã như xa xôi cách trở trước sau như một đột nhiên vang lên một tiếng bén nhọn rồi yên tĩnh trở lại.
"Nương nương?" Hàn Yên tiến lên, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược đang ngẩn người ở đấy, trên đầu ngón tay hắn chảy ra chất lỏng tươi sắc, giống cái màu đỏ chói mắt dính trên dây đàn đứt kia. Nàng cúi đầu, yên lặng mang bột thuốc tới, băng bó kỹ cho hắn.
Thẩm Xán Nhược không nói một lời, cho đến lúc nàng xoay người muốn lui ra: “Hàn Yên."
Nàng khom người, lặng lẽ đợi lời dặn bảo.
"Nói cho Tiêu Mộng Trinh, ngày mai ta không thể đi xem hắn luyện kiếm."
"Vâng"
Sáng sớm hôm sau, lúc sắp lâm triều, Tô Ân đánh bạo đi tới Phượng Nghi Cung, lặng lẽ thú nhận rỉ tai mấy câu với Hàn Yên, sắc mặt Hàn Yên trở nên rất khó coi, nàng đi tới trước mặt Thẩm Xán Nhược đã ăn mặc chỉnh tề: “Nương nương, hoàng thượng người. . . . . . Tối hôm qua lâm hạnh Nguyệt phi, bây giờ còn chưa ngủ dậy, chấp sự tổng quản xin phép, hôm nay có hủy lâm triều hay không."
"Không cần thiết.” Thẩm Xán Nhược đứng lên: “Mang theo long bào của hoàng thượng, theo ai gia đi Hoàn Thúy Các một chuyến."
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong Hoàn Thúy Các, Lý Giám trợn mắt nhìn nóc giường, Quý Ngân Nhi tựa trên người hắn, là nữ nhân. . . . . . Hắn không phải người đoạn tụ (gay), trước kia tất cả người tình đều là nữ tử. Cho đến gặp người kia, độc nhất vô nhị, khiến trong mắt hắn không chứa được người khác nữa, dù là nam tử cũng thể buông tay.
Hắn biết, hoàng tự ắt không thể thiếu. Sở dĩ lựa chọn Quý Ngân Nhi, là vì nhà họ Quý lấy Quý Thương làm trưởng, mặc dù chấp chưởng binh quyền nhưng cành lá không lớn, thực lực thích hợp. Nhưng. . . . . . Hắn đưa tay che kín mặt, rõ ràng có lý do chính đáng như thế, nhưng hắn lại không thể đi đối mặt với người kia.
"Hoàng thượng. . . . . ." Quý Ngân Nhi yêu kiều, thân thể quấn tới.
Lý Giám nhíu mày, đẩy ra, khoác áo đứng lên.
Cửa bị khẽ gõ hai tiếng, Tô Ân nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã chờ ở bên ngoài, cung thỉnh hoàng thượng thay quần áo lâm triều."
Lý Giám hơi thu lại ánh mắt, nói: "Đi vào đi."
Cửa phòng mở ra, Thẩm Xán Nhược đứng ngược chiều ánh sáng, trên mặt không lộ vẻ gì, nhàn nhạt như cảnh tĩnh.
Các cung nữ tay nâng long bào vương miện theo thứ tự mà vào, hầu hạ Lý Giám mặc từng thứ một.
Giọng nói Thẩm Xán Nhược trầm lặng, như nước hồ thu không gợn sóng: “Hoàng thượng, chư thần đợi đã lâu, hi vọng hoàng thượng chớ vì chuyện riêng tư mà bỏ lầm chính."
"Lời ấy của hoàng hậu nương nương là trách cứ nô tì sao?" Quý Ngân Nhi khoác áo bước ra, vẻ mặt hả hê: “Chẳng qua chỉ là lâm triều, ngày ngày hoàng thượng mệt nhọc hại thân, một ngày không đi thì có gì mà phải quan trọng."
Thẩm Xán Nhược liếc nhìn nàng, lại nhìn thẳng vào Hoàng đế: “Hoàng thượng, giờ đã đến."
Quý Ngân Nhi bị thái độ không coi vào đâu của hắn giận đến mức kiều dung thất sắc, nàng kéo Lý Giám lại, yêu kiều rên rỉ: "Hoàng thượng, người xem nàng. . . . . ."
"Buông ra." Lý Giám ném ra hai chữ, nàng sợ hãi vội vàng buông ra.
Tô Ân khom người theo Lý Giám rời đi, hắn âm thầm than thở, tại sao lại có vài người không thấy rõ sự thật rõ ràng như vậy.
Quý Ngân Nhi nhìn hai người kia cùng rời đi, giận đến mức thuận tay cầm bình hoa trên bàn lên ném ra ngoài. Die;nd’anl,e.qyd’on Thanh âm vỡ vụn vang lên trong phòng, lạnh lùng tựa như cười nhạ.
Trong triều đình, Lý Giám vừa nghe lấy chúng thần nói, vừa cẩn thận ngó bóng người bên trong bức rèm che. Hắn thầm nói: Xán Nhược. . . . . . Hắn có tức giận không? Hắn phải tức giận, nếu như hắn không có ──
"Hoàng thượng, liên quan đến chuyện Thẩm thị sắp vào kinh thành. . . . . . Hoàng thượng?" Lễ bộ Sở Ly nói một nửa, lại phát hiện vẻ mặt không chú tâm của người nghe, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Lý Giám hoàn hồn: “Chuyện này trẫm đã suy nghĩ kỹ, lần này Thẩm Trọng Phương cho ấu nữ Thẩm Giác đến thăm hoàng hậu, về tình về lý cũng nên chấp thuận, còn nữa Thẩm Trọng Phương dẹp yên loạn man di, khiến cho biên quan yên bình, cũng là lao khổ công cao. Sở ái khanh không cần lo lắng, cứ quyết định như vậy đi."
"Nhưng mà, hoàng thượng. . . . . ." Sở Ly còn định nói nữa thì Binh bộ Nhan Bân lên tiếng: "Sở Thượng thư bị Thẩm thị dọa cho sợ rồi, chỉ là một đứa bé gái mà cứ như chim sợ ná lo lắng không thôi. Nếu thật sự có vài chục vạn đại quân đánh tới, Sở Thượng thư sẽ lo lắng thành cái dáng vẻ gì?"
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại quân có gì đáng sợ, triều ta tứ kỳ tướng sĩ tự sẽ xử lý. Cái đáng sợ nhất chính là hồng nhan họa thủy, một người hơn thiên quân vạn mã, dù là người dũng mãnh vô cùng, cũng sẽ cúi đầu xưng thần dưới gấu quần."
Nhan Bân nói: "Sở Thượng thư nói thế hình như có ngụ ý."
Lúc này, Địch Uy bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hắn im lặng, quay đầu nhìn vị trí trên cao kia, sắc mặt Lý Giám đã không tốt rồi.
"Hoàng thượng.” bức rèm che bên trong truyền ra giọng nói đoan nghiêm: “Giác muội đến triều chỉ là chuyện nhà, thật sự không cần truyền bá. Nô tì chỉ thỉnh cầu mở thiên môn, để cung nữ dẫn một mình nàng vào thành là đủ."
Lý Giám nói: "Theo lời hoàng hậu đi." Lòng hắn nói: quả nhiên hắn vẫn tự giữ tỉnh táo như vậy, chuyện tối ngày hôm qua. . . . . . Đúng rồi, là Xán Nhược để cho hắn đi lâm hạnh phi tử. . . . . . Xán Nhược, đối với tình cảm ngươi thật sự bình tĩnh như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi đối với ta ── dễ dàng dứt bỏ được như vậy sao?
Hắn cảm thấy như bị đao đâm thủng trên người, nhớ tới rất nhiều việc đã xảy ra, Thẩm Xán Nhược lòng mang thiên hạ, trái phải rõ ràng nếu phải chọn lựa chắc chắn sẽ hi sinh bản thân mình, bao gồm tình cảm giữa bọn họ. Nếu không, ban đầu hắn sẽ không ở lại làm hoàng hậu.
Lý Giám càng nghĩ càng bi thương, hắn phất tay: “Hôm nay trẫm có chút không thoải mái, chuyện tiếp theo các ngươi tiếp tục bẩm báo, để hoàng hậu định đoạt." Tô Ân tiến lên nâng đỡ, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng thần rời khỏi đại điện.
Chấp sự thái giám nhìn về một người khác trên thượng vị, di;end/anl,eq’uyd=n Thẩm Xán Nhược nhẹ giơ tay lên, hắn chỉ cất giọng nói: "Có bản khải tấu, không có bãi triều."
Sau khi chư thần nhìn nhau, danh tiếng hoàng hậu xử lý chánh sự quả quyết công chính tên đã lan truyền rất rộng trước đó vài ngày, chuyện chính sự không thể chậm trễ, bọn họ liền lục tục bước ra khỏi hàng, phụng bản khải tấu.
Sau khi bãi triều, Thẩm Xán Nhược nói: "Hàn Yên, hiện giờ hoàng thượng đến cung đó?"
"Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng cũng không đi cung kia, mà đang ở Ngự Thư Phòng."
"Đã mời ngự y chưa?"
"Hoàng thượng không cho, nói là nghỉ ngơi một chút là được."
Thẩm Xán Nhược hạ tầm mắt: “Là sao?" Hắn trầm giọng nói: "Ngươi hãy theo ta đi thăm một chút, người còn lại cũng về Phượng Nghi Cung trước."
"Tuân chỉ."
Bên trong ngự thư phòng, Lý Giám nằm một mình với nghỉ ngơi trên giường êm, Thẩm Xán Nhược đứng ở bên cửa, đứng yên bất động.
"Nương nương?" Giọng nói Hàn Yên nghi hoặc.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Tô Ân và Hàn Yên liếc mắt nhìn nhau, khom người rồi rời khỏi, cũng đóng cửa lại.
Thẩm Xán Nhược từng bước từng bước, rất chậm rãi đi tới bên cạnh giường êm. Hắn đưa mắt nhìn người kia, trong ánh mắt lại là đau thương không thể che giấu.
"Ách ──" Quý Ngân Nhi bị một bàn tay bóp chặt cổ họng, Lý Giám nheo mắt lại: “Trẫm nhớ rằng đã từng cảnh cáo ngươi."
Nàng không nói lên lời, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Bọn cung nữ, thị vệ đứng giữ ở ngoài cửa, cho dù bọn họ đang ở gần, cũng không thể ngăn cản. Lúc này, đột nhiên Quý Ngân Nhi thấm thía cảm nhận được uy nghiêm không thể xâm phạm của bậc thiên kiêu chi tử. Mánh khóe của nàng trước mặt người này, không khác gì với với tôm tép nhãi nhép, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này, lực bóp cổ nàng đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Lý Giám suy sụp uể oải ngồi xuống, Quý Ngân Nhi hoảng sợ cẩn thận nhìn: “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."
Hắn lẩm nhẩm một chút lời nói gì đó, nàng không ngăn nổi sự hiếu kì muốn biết, chậm rãi đến gần.
Lúc này, đột nhiên Lý Giám bắt lấy tay của nàng, đẩy xuống đất, thậm chí nàng còn chưa kịp phát ra một tiếng nào, đã bị động tác đè lên của đối phương dọa sợ.
Lý Giám nhắm mắt, động tác của hắn thô lỗ, không có một chút thương hương tiếc ngọc. Cả quá trình, Quý Ngân Nhi gần như chìm trong cơn đau đớn. Cho dù như vậy, nàng vẫn cười thầm trong lòng, Thẩm Xán Nhược, một đêm này, hoàng thượng chọn ta chứ không phải ngươi.
Trong Phượng Nghi Cung, tiếng đàn thanh nhã như xa xôi cách trở trước sau như một đột nhiên vang lên một tiếng bén nhọn rồi yên tĩnh trở lại.
"Nương nương?" Hàn Yên tiến lên, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược đang ngẩn người ở đấy, trên đầu ngón tay hắn chảy ra chất lỏng tươi sắc, giống cái màu đỏ chói mắt dính trên dây đàn đứt kia. Nàng cúi đầu, yên lặng mang bột thuốc tới, băng bó kỹ cho hắn.
Thẩm Xán Nhược không nói một lời, cho đến lúc nàng xoay người muốn lui ra: “Hàn Yên."
Nàng khom người, lặng lẽ đợi lời dặn bảo.
"Nói cho Tiêu Mộng Trinh, ngày mai ta không thể đi xem hắn luyện kiếm."
"Vâng"
Sáng sớm hôm sau, lúc sắp lâm triều, Tô Ân đánh bạo đi tới Phượng Nghi Cung, lặng lẽ thú nhận rỉ tai mấy câu với Hàn Yên, sắc mặt Hàn Yên trở nên rất khó coi, nàng đi tới trước mặt Thẩm Xán Nhược đã ăn mặc chỉnh tề: “Nương nương, hoàng thượng người. . . . . . Tối hôm qua lâm hạnh Nguyệt phi, bây giờ còn chưa ngủ dậy, chấp sự tổng quản xin phép, hôm nay có hủy lâm triều hay không."
"Không cần thiết.” Thẩm Xán Nhược đứng lên: “Mang theo long bào của hoàng thượng, theo ai gia đi Hoàn Thúy Các một chuyến."
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong Hoàn Thúy Các, Lý Giám trợn mắt nhìn nóc giường, Quý Ngân Nhi tựa trên người hắn, là nữ nhân. . . . . . Hắn không phải người đoạn tụ (gay), trước kia tất cả người tình đều là nữ tử. Cho đến gặp người kia, độc nhất vô nhị, khiến trong mắt hắn không chứa được người khác nữa, dù là nam tử cũng thể buông tay.
Hắn biết, hoàng tự ắt không thể thiếu. Sở dĩ lựa chọn Quý Ngân Nhi, là vì nhà họ Quý lấy Quý Thương làm trưởng, mặc dù chấp chưởng binh quyền nhưng cành lá không lớn, thực lực thích hợp. Nhưng. . . . . . Hắn đưa tay che kín mặt, rõ ràng có lý do chính đáng như thế, nhưng hắn lại không thể đi đối mặt với người kia.
"Hoàng thượng. . . . . ." Quý Ngân Nhi yêu kiều, thân thể quấn tới.
Lý Giám nhíu mày, đẩy ra, khoác áo đứng lên.
Cửa bị khẽ gõ hai tiếng, Tô Ân nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã chờ ở bên ngoài, cung thỉnh hoàng thượng thay quần áo lâm triều."
Lý Giám hơi thu lại ánh mắt, nói: "Đi vào đi."
Cửa phòng mở ra, Thẩm Xán Nhược đứng ngược chiều ánh sáng, trên mặt không lộ vẻ gì, nhàn nhạt như cảnh tĩnh.
Các cung nữ tay nâng long bào vương miện theo thứ tự mà vào, hầu hạ Lý Giám mặc từng thứ một.
Giọng nói Thẩm Xán Nhược trầm lặng, như nước hồ thu không gợn sóng: “Hoàng thượng, chư thần đợi đã lâu, hi vọng hoàng thượng chớ vì chuyện riêng tư mà bỏ lầm chính."
"Lời ấy của hoàng hậu nương nương là trách cứ nô tì sao?" Quý Ngân Nhi khoác áo bước ra, vẻ mặt hả hê: “Chẳng qua chỉ là lâm triều, ngày ngày hoàng thượng mệt nhọc hại thân, một ngày không đi thì có gì mà phải quan trọng."
Thẩm Xán Nhược liếc nhìn nàng, lại nhìn thẳng vào Hoàng đế: “Hoàng thượng, giờ đã đến."
Quý Ngân Nhi bị thái độ không coi vào đâu của hắn giận đến mức kiều dung thất sắc, nàng kéo Lý Giám lại, yêu kiều rên rỉ: "Hoàng thượng, người xem nàng. . . . . ."
"Buông ra." Lý Giám ném ra hai chữ, nàng sợ hãi vội vàng buông ra.
Tô Ân khom người theo Lý Giám rời đi, hắn âm thầm than thở, tại sao lại có vài người không thấy rõ sự thật rõ ràng như vậy.
Quý Ngân Nhi nhìn hai người kia cùng rời đi, giận đến mức thuận tay cầm bình hoa trên bàn lên ném ra ngoài. Die;nd’anl,e.qyd’on Thanh âm vỡ vụn vang lên trong phòng, lạnh lùng tựa như cười nhạ.
Trong triều đình, Lý Giám vừa nghe lấy chúng thần nói, vừa cẩn thận ngó bóng người bên trong bức rèm che. Hắn thầm nói: Xán Nhược. . . . . . Hắn có tức giận không? Hắn phải tức giận, nếu như hắn không có ──
"Hoàng thượng, liên quan đến chuyện Thẩm thị sắp vào kinh thành. . . . . . Hoàng thượng?" Lễ bộ Sở Ly nói một nửa, lại phát hiện vẻ mặt không chú tâm của người nghe, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Lý Giám hoàn hồn: “Chuyện này trẫm đã suy nghĩ kỹ, lần này Thẩm Trọng Phương cho ấu nữ Thẩm Giác đến thăm hoàng hậu, về tình về lý cũng nên chấp thuận, còn nữa Thẩm Trọng Phương dẹp yên loạn man di, khiến cho biên quan yên bình, cũng là lao khổ công cao. Sở ái khanh không cần lo lắng, cứ quyết định như vậy đi."
"Nhưng mà, hoàng thượng. . . . . ." Sở Ly còn định nói nữa thì Binh bộ Nhan Bân lên tiếng: "Sở Thượng thư bị Thẩm thị dọa cho sợ rồi, chỉ là một đứa bé gái mà cứ như chim sợ ná lo lắng không thôi. Nếu thật sự có vài chục vạn đại quân đánh tới, Sở Thượng thư sẽ lo lắng thành cái dáng vẻ gì?"
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại quân có gì đáng sợ, triều ta tứ kỳ tướng sĩ tự sẽ xử lý. Cái đáng sợ nhất chính là hồng nhan họa thủy, một người hơn thiên quân vạn mã, dù là người dũng mãnh vô cùng, cũng sẽ cúi đầu xưng thần dưới gấu quần."
Nhan Bân nói: "Sở Thượng thư nói thế hình như có ngụ ý."
Lúc này, Địch Uy bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hắn im lặng, quay đầu nhìn vị trí trên cao kia, sắc mặt Lý Giám đã không tốt rồi.
"Hoàng thượng.” bức rèm che bên trong truyền ra giọng nói đoan nghiêm: “Giác muội đến triều chỉ là chuyện nhà, thật sự không cần truyền bá. Nô tì chỉ thỉnh cầu mở thiên môn, để cung nữ dẫn một mình nàng vào thành là đủ."
Lý Giám nói: "Theo lời hoàng hậu đi." Lòng hắn nói: quả nhiên hắn vẫn tự giữ tỉnh táo như vậy, chuyện tối ngày hôm qua. . . . . . Đúng rồi, là Xán Nhược để cho hắn đi lâm hạnh phi tử. . . . . . Xán Nhược, đối với tình cảm ngươi thật sự bình tĩnh như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi đối với ta ── dễ dàng dứt bỏ được như vậy sao?
Hắn cảm thấy như bị đao đâm thủng trên người, nhớ tới rất nhiều việc đã xảy ra, Thẩm Xán Nhược lòng mang thiên hạ, trái phải rõ ràng nếu phải chọn lựa chắc chắn sẽ hi sinh bản thân mình, bao gồm tình cảm giữa bọn họ. Nếu không, ban đầu hắn sẽ không ở lại làm hoàng hậu.
Lý Giám càng nghĩ càng bi thương, hắn phất tay: “Hôm nay trẫm có chút không thoải mái, chuyện tiếp theo các ngươi tiếp tục bẩm báo, để hoàng hậu định đoạt." Tô Ân tiến lên nâng đỡ, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng thần rời khỏi đại điện.
Chấp sự thái giám nhìn về một người khác trên thượng vị, di;end/anl,eq’uyd=n Thẩm Xán Nhược nhẹ giơ tay lên, hắn chỉ cất giọng nói: "Có bản khải tấu, không có bãi triều."
Sau khi chư thần nhìn nhau, danh tiếng hoàng hậu xử lý chánh sự quả quyết công chính tên đã lan truyền rất rộng trước đó vài ngày, chuyện chính sự không thể chậm trễ, bọn họ liền lục tục bước ra khỏi hàng, phụng bản khải tấu.
Sau khi bãi triều, Thẩm Xán Nhược nói: "Hàn Yên, hiện giờ hoàng thượng đến cung đó?"
"Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng cũng không đi cung kia, mà đang ở Ngự Thư Phòng."
"Đã mời ngự y chưa?"
"Hoàng thượng không cho, nói là nghỉ ngơi một chút là được."
Thẩm Xán Nhược hạ tầm mắt: “Là sao?" Hắn trầm giọng nói: "Ngươi hãy theo ta đi thăm một chút, người còn lại cũng về Phượng Nghi Cung trước."
"Tuân chỉ."
Bên trong ngự thư phòng, Lý Giám nằm một mình với nghỉ ngơi trên giường êm, Thẩm Xán Nhược đứng ở bên cửa, đứng yên bất động.
"Nương nương?" Giọng nói Hàn Yên nghi hoặc.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Tô Ân và Hàn Yên liếc mắt nhìn nhau, khom người rồi rời khỏi, cũng đóng cửa lại.
Thẩm Xán Nhược từng bước từng bước, rất chậm rãi đi tới bên cạnh giường êm. Hắn đưa mắt nhìn người kia, trong ánh mắt lại là đau thương không thể che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.