Chương 60
Ninh Giang Trần
26/09/2017
Hắn đưa tay vuốt nhẹ
gò má của đối phương, dừng ở đôi đôi môi, hắn cúi người, lúc sắp đến
gần, động tác chợt cứng đờ, hai tay chống ở hai bên người: “Đã tỉnh rồi
à?"
Lý Giám mở mắt ra, trong con ngươi có bóng dáng của hắn, vô cùng chuyên chú như sợ chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất, hắn nhẹ nói: "Thật xin lỗi."
Thẩm Xán Nhược xoay mặt, làm bộ muốn rời đi, Lý Giám kéo tay của hắn, tiến tới ôm lấy thắt lưng, tựa đầu đè thật chặt, âm thanh buồn buồn rầu rĩ truyền đến: “Xán Nhược, tại sao, đây là vì sao. . . . . ."
Hắn trầm mặc đứng, hồi lâu, hắn yếu ớt nói: "Nếu như Thẩm Xán Nhược là một nữ tử thật sự, chuyện sẽ đơn giản rất nhiều. Hoặc là, ta và ngươi chỉ là thảo dân mặc bố y, làm việc tùy tâm không cần phải để ý những thứ bên ngoài." Hắn kéo cánh tay quấn ở bên hông ra, đầu ngón tay chạm vào cửa.
"Xán Nhược!" Lý Giám hô to một tiếng.
Hắn dừng lại, tay hơi run rẩy, hít sâu một hơi, chợt xoay người.
Lý Giám giật mình, vì trên mặt hắn không che giấu chút khí thế nào mà kinh ngạc, bỗng dưng cảm thấy hơi thở chiếm đoạt chỉ thuộc về nam giới.
"Lý huynh.” Tiếng nói trầm thấp khác hẳn với giọng nói trong trẻo cố ý đề cao giọng lúc bình thường, cho dù mặc trang phục nữ nhân, nhưng ánh mắt đã thay đổi: “Ta không muốn lừa gạt ngươi, hiện tại ta rất tức giận, nếu không rời đi, nói không chừng sẽ làm chuyện gì đó với ngươi đấy."
Hơi thở xa lạ mà quen thuộc, khiến suy nghĩ của Lý Giám tự động trở lại ban đêm lần đầu gặp gỡ kia. Người thiếu niên kia, dùng giọng điệu lạnh lùng và thân thể, khiến hắn hiểu hậu quả của việc xem nhẹ địch thủ. Mà bây giờ, trong ánh mắt của hắn tang thêm một loại cảm xúc, giống như mối nguy hiểm sắp bùng nổ.
Hắn không tự chủ lùi lại, cái kinh nghiệm này, tuyệt đối không muốn thử một lần nữa.
"Dừng lại." Môi đỏ mọng nói ra hai chữ, Thẩm Xán Nhược nói: " Lý huynh, ta không biết mình còn có thể kiềm chế được hay không, tốt nhất ngươi không nên phản kháng."
"Vì. . . . . . Cái gì?" Lúc hỏi ra những lời này, Lý Giám đã nhận mệnh, hơn nữa nếu như là bởi vì nguyên nhân trong lời nói kia, thậm chí hắn còn mừng rỡ tiếp nhận.
Thẩm Xán Nhược đẩy hắn ngã xuống, đè lên trong nháy mắt, nói ra lời mà hắn chờ đợi: “Ghen tỵ."
Máu lại chảy ra, Lý Giám nhịn đau cười khổ, đúng là hắn chẳng hề lưu tình một chút nào. Hắn vừa nhận lấy va chạm mãnh liệt, vừa dùng giọng nói mất sức: "Trẫm còn tưởng rằng. . . . . . Ngươi không quan tâm. . . . . ."
"Ta không nên quan tâm, nhưng ──" Thẩm Xán Nhược gia tăng động tác biên độ lớn hơn: “Ta không thể không quan tâm."
Lý Giám bám lấy vai hắn: “Xán Nhược, trẫm rất mừng vì ngươi quan tâm, trẫm thề, dù không có con cháu, cũng sẽ không gặp người khác."
"Cái gì ──" Thẩm Xán Nhược dừng lại, nhưng Lý Giám cố nén đau đớn, dùng thân thể hấp dẫn hắn, hắn sao chịu đựng được, rất nhanh lại lâm vào sắc dục mê ly.
Ban đêm có một cơn mưa nhỏ, Tô Ân và Hàn Yên canh giữ ở hiên bên ngoài Ngự Thư Phòng, mặc dù gió thổi trên người có chút lạnh, nhưng bọn hắn nhìn nhau không cầm được nụ cười, bởi vì bọn họ cũng hi vọng, hai người bên trong kia có thể hòa hảo như lúc ban đầu. die;nd/anl,equyd’on Hàn Yên âm thầm cầu nguyện, ông trời, đừng dày vò công tử nữa, người mới là người nên được nhận hạnh phúc nhất.
Lúc tảng sáng thì mưa đã tạnh, không khí trở nên nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, những giọt nước long lanh trên lá cây nhỏ xuống.
Thẩm Xán Nhược mặc chỉn chu, nói: "Lâm triều ngày hôm nay. . . . . . Ngươi làm được không?"
"Ngươi nói xem?" Lý Giám lười nhác nằm sấp ở trên giường, không động đậy.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở bên giường, nhẹ nói: "Xin lỗi."
"Là tự trẫm gây nghiệt. . . . . ." Lý Giám nắm tay của hắn: “Xán Nhược, trẫm sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi nữa, tuyệt đối sẽ không."
Thẩm Xán Nhược cúi đầu: “Là lỗi của ta. . . . . . Ta không nên ──" Lời chưa xong thì dừng lại bởi ngón tay ngăn trên môi hắn.
Lý Giám thở dài nói: "Liên quan đến chuyện hoàng tự, trẫm đã suy nghĩ kỹ càng, có rất nhiều con cháu trong dòng họ Lý thị, từ trong đó chọn một người có thể kế thừa ngôi vua hẳn không phải là việc khó. Giang sơn vạn dặm, sẽ có người tài, trẫm không hy vọng vì vậy mà mất ngươi, Xán Nhược, chỉ có ngươi là điều mà dù bất cứ thế nào trẫm cũng không thể buông tha."
Khi cửa mở, Hàn Yên và Tô Ân tranh nhau vượt lên phía trước, thiếu chút nữa va vào nhau.
"Tô Ân, thân thể hoàng thượng còn chưa khỏe, ngươi ở lại hầu hạ." Thẩm Xán Nhược phân phó.
Tô Ân đạp lại, lên tiếng hỏi: "Vậy còn buổi lâm triều. . . . . ."
"Tạm do một mình ai gia chủ trì." Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu: “Hàn Yên, trở về Phượng Nghi Cung."
"Vâng" Hàn Yên nhìn trộm một cái, trong lòng lấy làm kỳ, die;nd.anl/eq;uyd,on thường ngày hoàng thượng lâm hạnh Phượng Nghi Cung, ngày tiếp theo thân thể nương nương sẽ mệt mỏi, hôm nay vẻ mặt lại tươi sáng, tinh thần thì khoan khoái nhẹ nhàng. . . . . .
Ở trước đại điện, Thẩm Xán Nhược kêu: "Hàn Yên, ngươi đến Ngự Y Quán lấy chút thuốc ."
Hàn Yên nhỏ giọng nói: "Là. . . . . . Thuốc đó sao?"
Thẩm Xán Nhược nói nhỏ: "Ừ."
Vẻ mặt của nương nương thật sự là kỳ quái. . . . . . Hàn Yên nghĩ như vậy, trả lời rồi đi làm việc.
Thẩm Xán Nhược đi vào bức rèm che, thì thầm nghĩ nói: không biết hiện tại hắn có khá hơn một chút hay không.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu Thiên tuế thiên thiên tuế." Vẫn hô rung trời như trước, trong hoàng thành bắt đầu công việc mỗi ngày.
Lý Giám nghỉ ngơi ba ngày, hai ngày sau thuần túy là hưởng thụ thời gian sớm chiều làm bạn với Thẩm Xán Nhược. die;nd/anl;e’quyd,on Nằm ở giường êm được dệt bằng thiên tàm ti Phượng Nghi Cung, nhìn Thẩm Xán Nhược phê chuẩn tấu chương, thỉnh thoảng bàn bạc đôi câu.
"Hoàng thượng” Thẩm Xán Nhược dừng bút ngẩng đầu lên.
Lý Giám thầm nghĩ, quả nhiên hắn không nhịn được.
"Rốt cuộc ngươi muốn nghỉ ngơi đến lúc nào?"
Lý Giám một tay chống cằm: “Xán Nhược, dường như chuyện này không thể trách trẫm chứ?"
Thẩm Xán Nhược mím miệng, vùi đầu với đống tấu chương lần nữa.
"Xán Nhược, sau này vẫn là để trẫm lên đi."
Bút dừng lại.
"Ngươi cũng không hi vọng ba ngày hai bữa trẫm nghỉ ngơi chứ?"
"Ngươi uy hiếp ta?" Thẩm Xán Nhược trừng mắt về phía hắn, nhìn thấy nụ cười đùa giỡn trên mặt hắn, trong lòng suy nghĩ, dừng lại một hơi, mỉm cười nói: "Đã như vậy, ta sẽ luyện kỹ thuật cho tốt trước, đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ không ──"
"Không cho! Ai dám chạm vào ngươi một cái trẫm sẽ chu di cửu tộc hắn!" Lý Giám vội vàng nhanh chóng xuống giường bắt lấy tay của hắn.
Thẩm Xán Nhược liếc xéo: “Xem ra thân thể hoàng thượng đã tốt hơn rồi."
"Cái gì?" Gượng cười, Lý Giám đang định chạy trở về.
Thẩm Xán Nhược kéo tay của hắn, nhét bút vào, ấn hắn lên trước bàn: “Tốt rồi, xin hoàng thượng toàn tâm xử lý quốc sự, nô tì sẽ không quấy rầy ngươi, như vậy xin cáo lui."
"Ôi, Xán Nhược, ngươi đừng đi mà. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược khoác cẩm y, rời khỏi Phượng Nghi Cung, đi về phía rừng tùng.
Hàn Yên cẩn thận quay đầu lại liếc mắt nhìn: “Nương nương, hoàng thượng người. . . . . ." Không để ý người cũng được sao? Dầu gì cũng là hoàng thượng đấy.
Thẩm Xán Nhược cười cười, hỏi thẳng: "Mấy ngày nay hắn có luyện kiếm không?"
Hàn Yên gật đầu: “Vâng, tiểu thiếu gia rất cố gắng luyện, nhưng mà. . . . . ."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hắn luôn luyện một nửa đã nói không được không được, ta xem một lần, chiêu thức cũng không khác gì với nương nương dạy, nhưng hình như là thiếu hụt cái gì đó."
Thẩm Xán Nhược nói: "Chiêu Vân Kiếm Pháp chú trọng một chữ tình, nhìn như đa tình kì thực vô tình, lấy kinh nghiệm của hắn bây giờ thì không thể hiểu được."
Hàn Yên nói: "Tại sao nương nương muốn dạy tiểu thiếu gia loại kiếm pháp này? Nghe qua có cảm giác không tốt lành."
Thẩm Xán Nhược nói: "Chỉ có kiếm pháp này, mới có thể khiến người nọ cảm thấy hứng thú thôi. Nếu nói trên thế gian còn có ai có thể đánh nhau cùng hoàng tộc, cũng chỉ có hắn."
Lý Giám mở mắt ra, trong con ngươi có bóng dáng của hắn, vô cùng chuyên chú như sợ chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất, hắn nhẹ nói: "Thật xin lỗi."
Thẩm Xán Nhược xoay mặt, làm bộ muốn rời đi, Lý Giám kéo tay của hắn, tiến tới ôm lấy thắt lưng, tựa đầu đè thật chặt, âm thanh buồn buồn rầu rĩ truyền đến: “Xán Nhược, tại sao, đây là vì sao. . . . . ."
Hắn trầm mặc đứng, hồi lâu, hắn yếu ớt nói: "Nếu như Thẩm Xán Nhược là một nữ tử thật sự, chuyện sẽ đơn giản rất nhiều. Hoặc là, ta và ngươi chỉ là thảo dân mặc bố y, làm việc tùy tâm không cần phải để ý những thứ bên ngoài." Hắn kéo cánh tay quấn ở bên hông ra, đầu ngón tay chạm vào cửa.
"Xán Nhược!" Lý Giám hô to một tiếng.
Hắn dừng lại, tay hơi run rẩy, hít sâu một hơi, chợt xoay người.
Lý Giám giật mình, vì trên mặt hắn không che giấu chút khí thế nào mà kinh ngạc, bỗng dưng cảm thấy hơi thở chiếm đoạt chỉ thuộc về nam giới.
"Lý huynh.” Tiếng nói trầm thấp khác hẳn với giọng nói trong trẻo cố ý đề cao giọng lúc bình thường, cho dù mặc trang phục nữ nhân, nhưng ánh mắt đã thay đổi: “Ta không muốn lừa gạt ngươi, hiện tại ta rất tức giận, nếu không rời đi, nói không chừng sẽ làm chuyện gì đó với ngươi đấy."
Hơi thở xa lạ mà quen thuộc, khiến suy nghĩ của Lý Giám tự động trở lại ban đêm lần đầu gặp gỡ kia. Người thiếu niên kia, dùng giọng điệu lạnh lùng và thân thể, khiến hắn hiểu hậu quả của việc xem nhẹ địch thủ. Mà bây giờ, trong ánh mắt của hắn tang thêm một loại cảm xúc, giống như mối nguy hiểm sắp bùng nổ.
Hắn không tự chủ lùi lại, cái kinh nghiệm này, tuyệt đối không muốn thử một lần nữa.
"Dừng lại." Môi đỏ mọng nói ra hai chữ, Thẩm Xán Nhược nói: " Lý huynh, ta không biết mình còn có thể kiềm chế được hay không, tốt nhất ngươi không nên phản kháng."
"Vì. . . . . . Cái gì?" Lúc hỏi ra những lời này, Lý Giám đã nhận mệnh, hơn nữa nếu như là bởi vì nguyên nhân trong lời nói kia, thậm chí hắn còn mừng rỡ tiếp nhận.
Thẩm Xán Nhược đẩy hắn ngã xuống, đè lên trong nháy mắt, nói ra lời mà hắn chờ đợi: “Ghen tỵ."
Máu lại chảy ra, Lý Giám nhịn đau cười khổ, đúng là hắn chẳng hề lưu tình một chút nào. Hắn vừa nhận lấy va chạm mãnh liệt, vừa dùng giọng nói mất sức: "Trẫm còn tưởng rằng. . . . . . Ngươi không quan tâm. . . . . ."
"Ta không nên quan tâm, nhưng ──" Thẩm Xán Nhược gia tăng động tác biên độ lớn hơn: “Ta không thể không quan tâm."
Lý Giám bám lấy vai hắn: “Xán Nhược, trẫm rất mừng vì ngươi quan tâm, trẫm thề, dù không có con cháu, cũng sẽ không gặp người khác."
"Cái gì ──" Thẩm Xán Nhược dừng lại, nhưng Lý Giám cố nén đau đớn, dùng thân thể hấp dẫn hắn, hắn sao chịu đựng được, rất nhanh lại lâm vào sắc dục mê ly.
Ban đêm có một cơn mưa nhỏ, Tô Ân và Hàn Yên canh giữ ở hiên bên ngoài Ngự Thư Phòng, mặc dù gió thổi trên người có chút lạnh, nhưng bọn hắn nhìn nhau không cầm được nụ cười, bởi vì bọn họ cũng hi vọng, hai người bên trong kia có thể hòa hảo như lúc ban đầu. die;nd/anl,equyd’on Hàn Yên âm thầm cầu nguyện, ông trời, đừng dày vò công tử nữa, người mới là người nên được nhận hạnh phúc nhất.
Lúc tảng sáng thì mưa đã tạnh, không khí trở nên nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, những giọt nước long lanh trên lá cây nhỏ xuống.
Thẩm Xán Nhược mặc chỉn chu, nói: "Lâm triều ngày hôm nay. . . . . . Ngươi làm được không?"
"Ngươi nói xem?" Lý Giám lười nhác nằm sấp ở trên giường, không động đậy.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở bên giường, nhẹ nói: "Xin lỗi."
"Là tự trẫm gây nghiệt. . . . . ." Lý Giám nắm tay của hắn: “Xán Nhược, trẫm sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi nữa, tuyệt đối sẽ không."
Thẩm Xán Nhược cúi đầu: “Là lỗi của ta. . . . . . Ta không nên ──" Lời chưa xong thì dừng lại bởi ngón tay ngăn trên môi hắn.
Lý Giám thở dài nói: "Liên quan đến chuyện hoàng tự, trẫm đã suy nghĩ kỹ càng, có rất nhiều con cháu trong dòng họ Lý thị, từ trong đó chọn một người có thể kế thừa ngôi vua hẳn không phải là việc khó. Giang sơn vạn dặm, sẽ có người tài, trẫm không hy vọng vì vậy mà mất ngươi, Xán Nhược, chỉ có ngươi là điều mà dù bất cứ thế nào trẫm cũng không thể buông tha."
Khi cửa mở, Hàn Yên và Tô Ân tranh nhau vượt lên phía trước, thiếu chút nữa va vào nhau.
"Tô Ân, thân thể hoàng thượng còn chưa khỏe, ngươi ở lại hầu hạ." Thẩm Xán Nhược phân phó.
Tô Ân đạp lại, lên tiếng hỏi: "Vậy còn buổi lâm triều. . . . . ."
"Tạm do một mình ai gia chủ trì." Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu: “Hàn Yên, trở về Phượng Nghi Cung."
"Vâng" Hàn Yên nhìn trộm một cái, trong lòng lấy làm kỳ, die;nd.anl/eq;uyd,on thường ngày hoàng thượng lâm hạnh Phượng Nghi Cung, ngày tiếp theo thân thể nương nương sẽ mệt mỏi, hôm nay vẻ mặt lại tươi sáng, tinh thần thì khoan khoái nhẹ nhàng. . . . . .
Ở trước đại điện, Thẩm Xán Nhược kêu: "Hàn Yên, ngươi đến Ngự Y Quán lấy chút thuốc ."
Hàn Yên nhỏ giọng nói: "Là. . . . . . Thuốc đó sao?"
Thẩm Xán Nhược nói nhỏ: "Ừ."
Vẻ mặt của nương nương thật sự là kỳ quái. . . . . . Hàn Yên nghĩ như vậy, trả lời rồi đi làm việc.
Thẩm Xán Nhược đi vào bức rèm che, thì thầm nghĩ nói: không biết hiện tại hắn có khá hơn một chút hay không.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu Thiên tuế thiên thiên tuế." Vẫn hô rung trời như trước, trong hoàng thành bắt đầu công việc mỗi ngày.
Lý Giám nghỉ ngơi ba ngày, hai ngày sau thuần túy là hưởng thụ thời gian sớm chiều làm bạn với Thẩm Xán Nhược. die;nd/anl;e’quyd,on Nằm ở giường êm được dệt bằng thiên tàm ti Phượng Nghi Cung, nhìn Thẩm Xán Nhược phê chuẩn tấu chương, thỉnh thoảng bàn bạc đôi câu.
"Hoàng thượng” Thẩm Xán Nhược dừng bút ngẩng đầu lên.
Lý Giám thầm nghĩ, quả nhiên hắn không nhịn được.
"Rốt cuộc ngươi muốn nghỉ ngơi đến lúc nào?"
Lý Giám một tay chống cằm: “Xán Nhược, dường như chuyện này không thể trách trẫm chứ?"
Thẩm Xán Nhược mím miệng, vùi đầu với đống tấu chương lần nữa.
"Xán Nhược, sau này vẫn là để trẫm lên đi."
Bút dừng lại.
"Ngươi cũng không hi vọng ba ngày hai bữa trẫm nghỉ ngơi chứ?"
"Ngươi uy hiếp ta?" Thẩm Xán Nhược trừng mắt về phía hắn, nhìn thấy nụ cười đùa giỡn trên mặt hắn, trong lòng suy nghĩ, dừng lại một hơi, mỉm cười nói: "Đã như vậy, ta sẽ luyện kỹ thuật cho tốt trước, đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ không ──"
"Không cho! Ai dám chạm vào ngươi một cái trẫm sẽ chu di cửu tộc hắn!" Lý Giám vội vàng nhanh chóng xuống giường bắt lấy tay của hắn.
Thẩm Xán Nhược liếc xéo: “Xem ra thân thể hoàng thượng đã tốt hơn rồi."
"Cái gì?" Gượng cười, Lý Giám đang định chạy trở về.
Thẩm Xán Nhược kéo tay của hắn, nhét bút vào, ấn hắn lên trước bàn: “Tốt rồi, xin hoàng thượng toàn tâm xử lý quốc sự, nô tì sẽ không quấy rầy ngươi, như vậy xin cáo lui."
"Ôi, Xán Nhược, ngươi đừng đi mà. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược khoác cẩm y, rời khỏi Phượng Nghi Cung, đi về phía rừng tùng.
Hàn Yên cẩn thận quay đầu lại liếc mắt nhìn: “Nương nương, hoàng thượng người. . . . . ." Không để ý người cũng được sao? Dầu gì cũng là hoàng thượng đấy.
Thẩm Xán Nhược cười cười, hỏi thẳng: "Mấy ngày nay hắn có luyện kiếm không?"
Hàn Yên gật đầu: “Vâng, tiểu thiếu gia rất cố gắng luyện, nhưng mà. . . . . ."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hắn luôn luyện một nửa đã nói không được không được, ta xem một lần, chiêu thức cũng không khác gì với nương nương dạy, nhưng hình như là thiếu hụt cái gì đó."
Thẩm Xán Nhược nói: "Chiêu Vân Kiếm Pháp chú trọng một chữ tình, nhìn như đa tình kì thực vô tình, lấy kinh nghiệm của hắn bây giờ thì không thể hiểu được."
Hàn Yên nói: "Tại sao nương nương muốn dạy tiểu thiếu gia loại kiếm pháp này? Nghe qua có cảm giác không tốt lành."
Thẩm Xán Nhược nói: "Chỉ có kiếm pháp này, mới có thể khiến người nọ cảm thấy hứng thú thôi. Nếu nói trên thế gian còn có ai có thể đánh nhau cùng hoàng tộc, cũng chỉ có hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.