Chương 61
Ninh Giang Trần
26/09/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
". . . . . . Nếu trong mắt mà không có hận, chẳng biết có sống bạc đầu không──" Dáng người uyển chuyển múa theo kiếm, bạch quang ngang dọc, lục cảnh đan xen, quả là anh tuấn kiệt suất vô song.
Thẩm Xán Nhược đứng ở bên "Liễm Úc Đình", nói: "Ở đây trong thời gian ngắn như vậy có thể đạt được trình độ như thế, xem ra con đường võ học của hắn có tương lai rất rộng mở."
Hàn Yên cười cười: “Nương nương quên sao, thời gian ban đầu người học kiếm pháp này cũng không khác biệt lắm, hơn nữa còn lĩnh hội thần vận trong đó nhiều hơn mấy phần. Tư Mã công tử nói, nếu như người ra khỏi hầu môn, là có thể dong ruổi giang hồ khó gặp địch thủ." Nàng dừng lại, thầm nghĩ lúc này nói mấy lời này không phải đâm chọc công tử sao? Nàng cúi đầu: “Nương nương, ta không nên nói. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược giống như không nghe thấy, hắn hỏi thẳng: "Hàn Yên, ngươi nói Chiêu Vân Kiếm Pháp của Tiêu Mộng Trinh có thể khiến Tư Mã công tử sinh ra hứng thú hay không?"
Hàn Yên mờ mịt nói: "Tiểu thiếu gia còn chưa luyện thành mà. . . . . ."
"Chưa luyện thành tài mới được." Thẩm Xán Nhược nói: "Thấy học trò biểu hiện kiếm pháp ấy ra bên ngoài như vậy, thân là người sáng lập nhất định sẽ không nhịn được ra tay, huống chi là đối mặt với kỳ tài võ học trăm năm khó gặp."
"Nương nương, người nghĩ Tư Mã công tử thu tiểu thiếu gia làm đồ đệ sao?"
Thẩm Xán Nhược gật đầu: “Lấy thân phận của Tiêu Mộng Trinh, nếu ở trong phạm vi thế lực triều đình cả đời sẽ bị mai một. Cho dù rời đi, nếu như không có người phía sau lưng ủng hộ, nó không phải bị chèn ép thì cũng sẽ bị lợi dụng. Chỉ có lực ảnh hưởng của Tư Mã Tự mới có thể làm cho nó thoát khỏi trói buộc thân phận, bước sang một trang hoàn toàn mới." Hắn trầm ngâm chốc lát: “Điều duy nhất ta lo lắng là chính bản thân nó không buông được."
Hàn Yên nói: "Nương nương, Tư Mã công tử đã dạy võ công cho người, cũng coi là sư phụ của người, tại sao lại muốn lượn một vòng lớn như vậy để xin hắn thu một đồ đệ nữa, nói thẳng không được sao?"
Thẩm Xán Nhược cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái: “Ngươi không hiểu rõ hắn, hắn là một. . . . . . Người rất thất thường. . . . . ."
"Thất thường?" Hàn Yên cố gắng nghĩ lại từng gặp mặt Tư Mã Tự một lần ở Thẩm phủ, di;end.anl’eq/uyd,on. Trong trí nhớ của nàng, đó là một nam tử có nụ cười dịu dàng, mặc dù không để cái gì vào mắt, nhưng lại khiến cho ngươi cảm nhận hơn rằng hắn an bình, thoát tục, không tranh với đời. Người như vậy. . . . . . Sao lại bị hình dung thành "Thất thường"? Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu.
Lúc này, Thẩm Xán Nhược cầm tiêu đặt ở bên môi thổi, giai điệu nhàn nhạt mà xa xưa, mang theo cảnh sắc của một thời đã qua, bay bổng trong rừng tùng.
Tất nhiên là Tiêu Mộng Trinh nghe thấy, hắn cảm thấy kiếm trong tay giống như có sức mạnh bên ngoài dẫn dắt, hai mắt nhắm lại, cố gắng cảm nhận hướng đi của các loại chiêu thức, cảm thấy những chỗ đình trệ trước kia lập tức trôi chảy hẳn. Hắn thuận theo tình hình, vận công thêm mấy lần rồi mới thu kiếm dừng lại.
Hàn Yên lên đưa khăn tay, đồng thời nhận lấy kiếm của hắn: “Nương nương chờ ngươi ở trong đình."
Tiêu Mộng Trinh trông thấy bóng người kia thì trong lòng thoáng qua cảm giác khác thường. Người này. . . . . . Là hoàng hậu. . . . . .
"Ngươi chuẩn bị một chút, bảy ngày sau rời khỏi Kinh Thành."
Hắn không nhịn được mở miệng nói: "Ta muốn hỏi một chuyện ──"
Thẩm Xán Nhược hơi nghiêng đầu: “Ngươi nói đi."
Hắn hít một hơi, ưỡn ngực: “Tại sao ngươi lại giúp ta?"
"Ta không giúp ngươi." Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn hắn: “Những thứ đó vốn ngươi không phải chịu đựng, ta chỉ trả lại thứ vốn thuộc về ngươi."
Tiêu Mộng Trinh cúi đầu: “Ta còn muốn hỏi, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là nữ. . . . . ."
"Chuyện của ngươi đã hỏi xong." Thẩm Xán Nhược cất cao giọng, đặt tiêu ở trên bàn đá, xoay người rời đi.
Hàn Yên liếc mắt nhìn Tiêu Mộng Trinh, thầm nghĩ, tiểu thiếu gia, ngươi nên vừa lòng đi. Không phải số mệnh mỗi người đều công bằng như nhau, gặp được công tử là may mắn của ngươi, mong ngươi quý trọng, cũng thay công tử hưởng thụ thật tốt ân huệ của trời cao.
Gió thổi lá rụng, mấy chiếc lá rơi trên bàn đá, đường vân của tự nhiên khiến nơi đặt tiêu trở nên vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ. Tiêu Mộng Trinh nhìn, đáy mắt ngẩn ngơ, hắn từ từ cầm lên, đặt ở bên môi, nơi đó đã từng có nhiệt độ của một người khác.
Kinh thành vào đầu đông, bởi vì có ưu thế về địa lý là phương Nam, cũng không quá lạnh.die’nd/anl,eq/uydưn Đặc biệt là so sánh với vùng đất lạnh lẽo khủng khiếp nơi biên quan mới kia, càng thêm ấm áp khiến tâm tình người vui vẻ. Điều này, Thẩm gia Tam tiểu thư ròng rã hơn nửa tháng mới chạy tới kinh thành hiểu rất rõ.
"Tỷ tỷ, tỷ biết không, biên quan lạnh đến mức có thể khiến nước lập tức đông đá, đứa bé sinh ra cũng không được khóc, nếu không nước mắt lập tức kết băng che kín mặt, thật là đáng sợ. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược nghe rồi hỏi "Có muốn để Ngự Thiện Phòng làm chút bánh ngọt tiếp hay không?"
Thẩm Giác liếc mắt nhìn mặt bàn như bị nạn châu chấu quét qua, ngượng ngùng le lưỡi một cái, làm nũng kéo tay của hắn: "Tỷ tỷ, tỷ thật hiểu Giác nhi, vừa tới liền làm nhiều món ăn ngon như vậy, người ta vô cùng vui sướng. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược cười cười, kêu Hàn Yên đi truyền lệnh. Hắn nhìn Thẩm Giác, cảm thấy rất ấm áp, đây là muội muội hắn, muội muội nhỏ nhất. Mẫu thân của nàng xếp thứ hai, vốn có tư cách tranh vị trí với phòng lớn nhất, nhưng sau khi sinh hai nữ nhi một lần, liền không thể mang thai nữa. Thế là, nỗi căm hận của người đàn bà trút toàn bộ lên thân hai đứa bé, đặc biệt là Giác nhi, nửa năm sau khi ra đời cũng không thốt ra được tiếng nào, sau khi lớn hành động lại không nhanh nhạy bằng tỷ tỷ Thẩm Du, luôn bị nhốt ở trong phòng đánh chửi. Thẩm Trọng Phương cũng mặc kệ chuyện trong nhà, trừ hai đứa con trai. Các phòng cũng chỉ chú ý bản thân mình. Có một ngày, Thẩm Giác với khuôn mặt sưng đỏ sợ hãi nhìn quanh ngoài cửa phòng hắn, nương liền gọi nàng vào, bôi thuốc cho nàng, còn mang bánh ngọt cho nàng ăn. Thế là trong cuộc sống sau này, Thẩm Giác thường thường trộm tới đây, hắn cùng nàng chơi, dạy nàng viết chữ. Giác nhi là người duy nhất có tình thân với hắn ở Thẩm gia.
"Du nhi chưa tới sao?"
Thẩm Giác dừng lại suy nghĩ một chút: “Cha chỉ bảo muội chuẩn bị tốt rồi lên đường, dọc đường đi cũng không thấy Nhị tỷ, muội không biết. . . . . ." Nàng mơ hồ lắc đầu một cái: “Không biết không biết. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược vuốt ve tóc của nàng: “Không biết thì thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Thẩm Giác nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng đầu óc vẫn hơi chậm. die;nd/anl;e’quyd,on Nhưng mà, điều này cũng không khiến hắn bớt thương yêu nàng. Hơn nữa, so với chị em sinh đôi của nàng, tình cảm giữa Thẩm Giác và hắn còn sâu đậm hơn. Tính tình Thẩm Du giống Thẩm Trọng Phương, trên khuôn mặt ngây thơ luôn mang theo vẻ lão thành không tương xứng. Thẩm Giác rất sợ nàng, luôn lẩn xa xa. Nàng cũng rất ghét Thẩm Giác, luôn mắng nàng là ngu ngốc.
Thẩm Xán Nhược nghĩ ngợi: Tại sao phụ thân muốn Thẩm Giác không hiểu cái gì ngàn dặm xa xôi tới Kinh Thành? Thật sự là vì biết tình cảm hai người bọn họ tốt mà để cho bọn họ gặp mặt một lần? Chắc chắn không ── phụ thân không phải kiểu người sẽ làm những chuyện không có chút ý nghĩa nào, nhất định ông còn có mục đích sâu hơn.
Thẩm Giác nghiêng đầu nhìn hắn cười: “Tỷ tỷ, người thật đẹp, giống như Tứ Nương, là người đẹp nhất tốt nhất trên đời này. . . . . ." Mí mắt nàng dần khép lại: “Giác nhi mệt quá, rất muốn ngủ. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược lắc đầu thở dài, cũng lớn như vậy rồi, mà còn như đứa bé, nói ngủ là ngủ. Hắn ngăn cung nữ tiến lên, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
Thẩm Giác ở trong lòng hắn cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, cùng Giác nhi ngủ chung, Giác nhi muốn cùng tỷ tỷ ngủ. . . . . ."
Thân thể hắn cứng đờ, nháy mắt một cái, cung nữ liền đỡ lấy.
Tuy nói là huynh muội, nhưng Thẩm Giác vẫn coi hắn là tỷ tỷ, hắn không muốn lừa gạt Giác nhi hồn nhiên ngây thơ, nhưng theo tình huống trước mắt, không biết cái gì chính là điều tốt nhất với nàng.
Hắn xuyên qua phòng trong, đi tới hậu viên, cỏ cây xác xơ, hoa nở hoa tàn, mùa này rồi đến mùa khác, đều sinh trưởng theo quy luật. die;nd.anl/e /qud,on Hắn lấy ra một cái hộp từ trong ngực ra, mở nắp, dùng nội lực, một mùi thơm độc đáo lập tức nhẹ nhàng lan tỏa. Không lâu sau, có mấy con ong rất nhỏ theo hương mà bay đến, chúng dừng ở phía trên cái hộp, đập cánh lên xuống. Hắn nhìn kỹ lại, trầm ngâm chốc lát, dùng đầu ngón tay viết mấy chữ ở trong hộp, đàn ong bay xuống, dừng trên những nét bút kia. Một lát sau, chúng lại bay lên, vỗ cánh biến mất ở trong vườn.
Hắn cất cái hộp xong, nhìn hướng chúng đi xa, thầm nghĩ hi vọng vật Lục Y để lại có thể liên lạc được với mạng lưới tình báo lớn nhất - Thương Ưng Bảo.
Noãn Băng Trai, hoa mai lượn quanh, đợi đúng mùa sẽ Băng Hương Tuyết Cốt, khiến người ta yêu thương. Mặc dù gần với vườn cúc, cũng là lúc cảnh cùng dị, đều có bất đồng.
Lục Ẩm Tuyết nhìn nơi nào đó, trong mắt chợt thoáng qua ánh sáng, bóng dáng đã biến mất không thấy. Đợi đến khi trở về thì tay của nàng đã nắm thành quyền. Thị tỳ canh cửa đối với hành động đi lại như gió của nàng đã tập thành thói quen, chỉ kỳ quái mục đích của nàng.
". . . . . . Nếu trong mắt mà không có hận, chẳng biết có sống bạc đầu không──" Dáng người uyển chuyển múa theo kiếm, bạch quang ngang dọc, lục cảnh đan xen, quả là anh tuấn kiệt suất vô song.
Thẩm Xán Nhược đứng ở bên "Liễm Úc Đình", nói: "Ở đây trong thời gian ngắn như vậy có thể đạt được trình độ như thế, xem ra con đường võ học của hắn có tương lai rất rộng mở."
Hàn Yên cười cười: “Nương nương quên sao, thời gian ban đầu người học kiếm pháp này cũng không khác biệt lắm, hơn nữa còn lĩnh hội thần vận trong đó nhiều hơn mấy phần. Tư Mã công tử nói, nếu như người ra khỏi hầu môn, là có thể dong ruổi giang hồ khó gặp địch thủ." Nàng dừng lại, thầm nghĩ lúc này nói mấy lời này không phải đâm chọc công tử sao? Nàng cúi đầu: “Nương nương, ta không nên nói. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược giống như không nghe thấy, hắn hỏi thẳng: "Hàn Yên, ngươi nói Chiêu Vân Kiếm Pháp của Tiêu Mộng Trinh có thể khiến Tư Mã công tử sinh ra hứng thú hay không?"
Hàn Yên mờ mịt nói: "Tiểu thiếu gia còn chưa luyện thành mà. . . . . ."
"Chưa luyện thành tài mới được." Thẩm Xán Nhược nói: "Thấy học trò biểu hiện kiếm pháp ấy ra bên ngoài như vậy, thân là người sáng lập nhất định sẽ không nhịn được ra tay, huống chi là đối mặt với kỳ tài võ học trăm năm khó gặp."
"Nương nương, người nghĩ Tư Mã công tử thu tiểu thiếu gia làm đồ đệ sao?"
Thẩm Xán Nhược gật đầu: “Lấy thân phận của Tiêu Mộng Trinh, nếu ở trong phạm vi thế lực triều đình cả đời sẽ bị mai một. Cho dù rời đi, nếu như không có người phía sau lưng ủng hộ, nó không phải bị chèn ép thì cũng sẽ bị lợi dụng. Chỉ có lực ảnh hưởng của Tư Mã Tự mới có thể làm cho nó thoát khỏi trói buộc thân phận, bước sang một trang hoàn toàn mới." Hắn trầm ngâm chốc lát: “Điều duy nhất ta lo lắng là chính bản thân nó không buông được."
Hàn Yên nói: "Nương nương, Tư Mã công tử đã dạy võ công cho người, cũng coi là sư phụ của người, tại sao lại muốn lượn một vòng lớn như vậy để xin hắn thu một đồ đệ nữa, nói thẳng không được sao?"
Thẩm Xán Nhược cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái: “Ngươi không hiểu rõ hắn, hắn là một. . . . . . Người rất thất thường. . . . . ."
"Thất thường?" Hàn Yên cố gắng nghĩ lại từng gặp mặt Tư Mã Tự một lần ở Thẩm phủ, di;end.anl’eq/uyd,on. Trong trí nhớ của nàng, đó là một nam tử có nụ cười dịu dàng, mặc dù không để cái gì vào mắt, nhưng lại khiến cho ngươi cảm nhận hơn rằng hắn an bình, thoát tục, không tranh với đời. Người như vậy. . . . . . Sao lại bị hình dung thành "Thất thường"? Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu.
Lúc này, Thẩm Xán Nhược cầm tiêu đặt ở bên môi thổi, giai điệu nhàn nhạt mà xa xưa, mang theo cảnh sắc của một thời đã qua, bay bổng trong rừng tùng.
Tất nhiên là Tiêu Mộng Trinh nghe thấy, hắn cảm thấy kiếm trong tay giống như có sức mạnh bên ngoài dẫn dắt, hai mắt nhắm lại, cố gắng cảm nhận hướng đi của các loại chiêu thức, cảm thấy những chỗ đình trệ trước kia lập tức trôi chảy hẳn. Hắn thuận theo tình hình, vận công thêm mấy lần rồi mới thu kiếm dừng lại.
Hàn Yên lên đưa khăn tay, đồng thời nhận lấy kiếm của hắn: “Nương nương chờ ngươi ở trong đình."
Tiêu Mộng Trinh trông thấy bóng người kia thì trong lòng thoáng qua cảm giác khác thường. Người này. . . . . . Là hoàng hậu. . . . . .
"Ngươi chuẩn bị một chút, bảy ngày sau rời khỏi Kinh Thành."
Hắn không nhịn được mở miệng nói: "Ta muốn hỏi một chuyện ──"
Thẩm Xán Nhược hơi nghiêng đầu: “Ngươi nói đi."
Hắn hít một hơi, ưỡn ngực: “Tại sao ngươi lại giúp ta?"
"Ta không giúp ngươi." Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn hắn: “Những thứ đó vốn ngươi không phải chịu đựng, ta chỉ trả lại thứ vốn thuộc về ngươi."
Tiêu Mộng Trinh cúi đầu: “Ta còn muốn hỏi, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là nữ. . . . . ."
"Chuyện của ngươi đã hỏi xong." Thẩm Xán Nhược cất cao giọng, đặt tiêu ở trên bàn đá, xoay người rời đi.
Hàn Yên liếc mắt nhìn Tiêu Mộng Trinh, thầm nghĩ, tiểu thiếu gia, ngươi nên vừa lòng đi. Không phải số mệnh mỗi người đều công bằng như nhau, gặp được công tử là may mắn của ngươi, mong ngươi quý trọng, cũng thay công tử hưởng thụ thật tốt ân huệ của trời cao.
Gió thổi lá rụng, mấy chiếc lá rơi trên bàn đá, đường vân của tự nhiên khiến nơi đặt tiêu trở nên vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ. Tiêu Mộng Trinh nhìn, đáy mắt ngẩn ngơ, hắn từ từ cầm lên, đặt ở bên môi, nơi đó đã từng có nhiệt độ của một người khác.
Kinh thành vào đầu đông, bởi vì có ưu thế về địa lý là phương Nam, cũng không quá lạnh.die’nd/anl,eq/uydưn Đặc biệt là so sánh với vùng đất lạnh lẽo khủng khiếp nơi biên quan mới kia, càng thêm ấm áp khiến tâm tình người vui vẻ. Điều này, Thẩm gia Tam tiểu thư ròng rã hơn nửa tháng mới chạy tới kinh thành hiểu rất rõ.
"Tỷ tỷ, tỷ biết không, biên quan lạnh đến mức có thể khiến nước lập tức đông đá, đứa bé sinh ra cũng không được khóc, nếu không nước mắt lập tức kết băng che kín mặt, thật là đáng sợ. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược nghe rồi hỏi "Có muốn để Ngự Thiện Phòng làm chút bánh ngọt tiếp hay không?"
Thẩm Giác liếc mắt nhìn mặt bàn như bị nạn châu chấu quét qua, ngượng ngùng le lưỡi một cái, làm nũng kéo tay của hắn: "Tỷ tỷ, tỷ thật hiểu Giác nhi, vừa tới liền làm nhiều món ăn ngon như vậy, người ta vô cùng vui sướng. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược cười cười, kêu Hàn Yên đi truyền lệnh. Hắn nhìn Thẩm Giác, cảm thấy rất ấm áp, đây là muội muội hắn, muội muội nhỏ nhất. Mẫu thân của nàng xếp thứ hai, vốn có tư cách tranh vị trí với phòng lớn nhất, nhưng sau khi sinh hai nữ nhi một lần, liền không thể mang thai nữa. Thế là, nỗi căm hận của người đàn bà trút toàn bộ lên thân hai đứa bé, đặc biệt là Giác nhi, nửa năm sau khi ra đời cũng không thốt ra được tiếng nào, sau khi lớn hành động lại không nhanh nhạy bằng tỷ tỷ Thẩm Du, luôn bị nhốt ở trong phòng đánh chửi. Thẩm Trọng Phương cũng mặc kệ chuyện trong nhà, trừ hai đứa con trai. Các phòng cũng chỉ chú ý bản thân mình. Có một ngày, Thẩm Giác với khuôn mặt sưng đỏ sợ hãi nhìn quanh ngoài cửa phòng hắn, nương liền gọi nàng vào, bôi thuốc cho nàng, còn mang bánh ngọt cho nàng ăn. Thế là trong cuộc sống sau này, Thẩm Giác thường thường trộm tới đây, hắn cùng nàng chơi, dạy nàng viết chữ. Giác nhi là người duy nhất có tình thân với hắn ở Thẩm gia.
"Du nhi chưa tới sao?"
Thẩm Giác dừng lại suy nghĩ một chút: “Cha chỉ bảo muội chuẩn bị tốt rồi lên đường, dọc đường đi cũng không thấy Nhị tỷ, muội không biết. . . . . ." Nàng mơ hồ lắc đầu một cái: “Không biết không biết. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược vuốt ve tóc của nàng: “Không biết thì thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Thẩm Giác nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng đầu óc vẫn hơi chậm. die;nd/anl;e’quyd,on Nhưng mà, điều này cũng không khiến hắn bớt thương yêu nàng. Hơn nữa, so với chị em sinh đôi của nàng, tình cảm giữa Thẩm Giác và hắn còn sâu đậm hơn. Tính tình Thẩm Du giống Thẩm Trọng Phương, trên khuôn mặt ngây thơ luôn mang theo vẻ lão thành không tương xứng. Thẩm Giác rất sợ nàng, luôn lẩn xa xa. Nàng cũng rất ghét Thẩm Giác, luôn mắng nàng là ngu ngốc.
Thẩm Xán Nhược nghĩ ngợi: Tại sao phụ thân muốn Thẩm Giác không hiểu cái gì ngàn dặm xa xôi tới Kinh Thành? Thật sự là vì biết tình cảm hai người bọn họ tốt mà để cho bọn họ gặp mặt một lần? Chắc chắn không ── phụ thân không phải kiểu người sẽ làm những chuyện không có chút ý nghĩa nào, nhất định ông còn có mục đích sâu hơn.
Thẩm Giác nghiêng đầu nhìn hắn cười: “Tỷ tỷ, người thật đẹp, giống như Tứ Nương, là người đẹp nhất tốt nhất trên đời này. . . . . ." Mí mắt nàng dần khép lại: “Giác nhi mệt quá, rất muốn ngủ. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược lắc đầu thở dài, cũng lớn như vậy rồi, mà còn như đứa bé, nói ngủ là ngủ. Hắn ngăn cung nữ tiến lên, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
Thẩm Giác ở trong lòng hắn cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, cùng Giác nhi ngủ chung, Giác nhi muốn cùng tỷ tỷ ngủ. . . . . ."
Thân thể hắn cứng đờ, nháy mắt một cái, cung nữ liền đỡ lấy.
Tuy nói là huynh muội, nhưng Thẩm Giác vẫn coi hắn là tỷ tỷ, hắn không muốn lừa gạt Giác nhi hồn nhiên ngây thơ, nhưng theo tình huống trước mắt, không biết cái gì chính là điều tốt nhất với nàng.
Hắn xuyên qua phòng trong, đi tới hậu viên, cỏ cây xác xơ, hoa nở hoa tàn, mùa này rồi đến mùa khác, đều sinh trưởng theo quy luật. die;nd.anl/e /qud,on Hắn lấy ra một cái hộp từ trong ngực ra, mở nắp, dùng nội lực, một mùi thơm độc đáo lập tức nhẹ nhàng lan tỏa. Không lâu sau, có mấy con ong rất nhỏ theo hương mà bay đến, chúng dừng ở phía trên cái hộp, đập cánh lên xuống. Hắn nhìn kỹ lại, trầm ngâm chốc lát, dùng đầu ngón tay viết mấy chữ ở trong hộp, đàn ong bay xuống, dừng trên những nét bút kia. Một lát sau, chúng lại bay lên, vỗ cánh biến mất ở trong vườn.
Hắn cất cái hộp xong, nhìn hướng chúng đi xa, thầm nghĩ hi vọng vật Lục Y để lại có thể liên lạc được với mạng lưới tình báo lớn nhất - Thương Ưng Bảo.
Noãn Băng Trai, hoa mai lượn quanh, đợi đúng mùa sẽ Băng Hương Tuyết Cốt, khiến người ta yêu thương. Mặc dù gần với vườn cúc, cũng là lúc cảnh cùng dị, đều có bất đồng.
Lục Ẩm Tuyết nhìn nơi nào đó, trong mắt chợt thoáng qua ánh sáng, bóng dáng đã biến mất không thấy. Đợi đến khi trở về thì tay của nàng đã nắm thành quyền. Thị tỳ canh cửa đối với hành động đi lại như gió của nàng đã tập thành thói quen, chỉ kỳ quái mục đích của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.