Chương 65
Ninh Giang Trần
18/11/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Ánh mắt của Quý Ngân Nhi sáng lên, nhưng rất nhanh nàng đã cố thu trở lại: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Nếu như Nguyệt phi không có can đảm này, ta cũng không ngại đi trợ giúp người khác, ví như. . . . . ." Ánh mắt Lục Ẩm Tuyết xoay chuyển, "Điệp Phi nương nương bên kia."
Quý Ngân Nhi nắm tay thành đấm: "Ngươi làm vậy có mục đích gì? Đừng nói với ta ngươi không cần cái gì."
"Mục đích của ta nói ra ngươi cũng không hiểu." Lục Ẩm Tuyết nói: "Đến lúc đó tự ta sẽ đòi ngươi, chắc chắn ngươi có thể cho ── dĩ nhiên, ta sẽ không cần cái ghế đó."
"Vậy là ngươi muốn. . . . . . Hoàng thượng?" Giọng nói của Quý Ngân Nhi không xác định hỏi.
Lục Ẩm Tuyết cười khẽ một tiếng, "Ngươi yêu hắn?" Nàng bưng ly rượu lên, nhấp một hớp nhỏ, nhìn đôi mắt khẩn trương của Quý Ngân Nhi: "Yên tâm, ta không có hứng thú với hoàng thượng."
Một hồi lâu, Quý Ngân Nhi mở miệng hỏi: "Ngươi có cách gì?"
"Nếu như ta không sai, trong tòa Phượng Nghi Cung này ẩn cất dấu một bí mật khiếp sợ thế nhân, ngươi chỉ cần như thế ──" Âm thanh của nàng càng ngày càng nhỏ, Quý Ngân Nhi gật đầu liên tiếp.
Đóm lửa trên giá cắm nến bập bùng, những cái bóng lắc lư, giống như những linh hồn bất an bắt đầu bay múa.
Cung yến đầy màu sắc kết thúc trong khói lửa, trong phồn hoa, những khuôn mặt như ẩn như hiện.
Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược, đứng ở trước Phượng Nghi Cung, lẩm nhẩm ngâm: " Hoả thụ ngân hoa hợp/ Tinh kiều thiết toả khai/ Ám trần tuỳ mã khứ/ Minh nguyệt trục nhân lai. ."
"Hoàng thượng đọc 《 Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ》 (*) của Tô Vị Đạo?" Thẩm Xán Nhược tiếp tục đọc " Du kỹ giai nùng lý/ Hành ca tận "Lạc mai"/ Kim ngữ bất cấm dạ/ Ngọc lậu mạc tương thôi."
(*) Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ (Đêm mười năm tháng Giêng)
Dịch nghĩa
Mọi cây đều treo đèn sáng, hoa bạc, kết hợp với nhau,
Cầu dẫn vào kinh thành đèn nhiều như sao sa đã mở khoá sắt.
Bụi mờ dưới vó ngựa,
Trăng sáng như đi theo người.
Đào hát ăn mặc trang sức đẹp dự hội,
Vừa đi vừa hát bài "Mai hoa lạc".
Đó là đêm mà lính ngự lâm không ngăn cấm ai,
Đồng hồ ngọc cũng không thôi thúc vội vã.
Bản dịch của Nguyễn Minh @hoasontrang.us
Mọi cây đều đèn hoa kết hợp
Cầu vào thành choáng ngợp sao sa
Bụi mờ vó ngựa tung ra
Trăng như theo bóng người ta trên đàng
Đào hát mặc thời trang đẹp đẽ
Vừa đi vừa ca rõ "Lạc mai"
Ngự lâm không cấm cản ai
Đồng hồ ngọc cũng không nài mau lên
"Xán Nhược, tối nay. . . . . ."
Lý Giám còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói vui sướng mà hưng phấn của Thẩm Giác: "Tỷ tỷ ──"
Thẩm Xán Nhược thoát khỏi ngực hắn, xoay người mỉm cười, "Giác nhi."
Thẩm Giác đi rất nhanh, dưới chân không vững, lập tức nhào vào trong ngực hắn, lập tức ôm mũi nhíu mày.
Thẩm Xán Nhược dở khóc dở cười đỡ nàng dậy: "Sao lại không cẩn thận như thế, có đau không?"
"Đau quá. . . . . ." Thẩm Giác chớp mắt mất cái, rồi trong nháy mắt lại đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Nhưng mà thấy tỷ tỷ liền chẳng đau chút nào nữa. Đúng rồi, tỷ tỷ có xem hôm nay người ta biểu diễn không, lúc đầu muội nghĩ đã lâu không múa, trước khi lên sân khấu vẫn lo lắng muốn chết đi được, nhưng lúc nhạc vang lên dường như cảm thấy chẳng sợ gì nữa."
"Giác nhi luôn dũng cảm, ta không phải đã nói muội làm được sao?"
"Ừm!" Thẩm Giác quay mặt sang, "Hoàng đế tỷ phu? A ──" nàng kêu một tiếng, có lẽ nhớ ra lễ nghi mà mình đã quăng ra sau đầu, vội vàng quỳ xuống, Lý Giám nói tiếng "Quên đi", rồi lại cười nói với Thẩm Xán Nhược: "Xem ra nền giáo dục quốc gia đối với những người khác nhau thì có hiệu quả khác nhau."
"Giác nhi nàng. . . . . . Khá đặc biệt." Hắn cũng không nhịn được bật cười.
"Tỷ tỷ, hai người đang cười cái gì thế?" Giọng Thẩm Giác xụ xuống: "Là người ta lại nói sai bảo sao?"
"Không sai, muội làm rất khá. Muộn như vậy rồi, đi ngủ trước đi." Thẩm Xán Nhược dịu dàng nói.
"Tỷ tỷ không ngủ sao?" Thẩm Giác nhìn hắn, mắt đầy mong đợi, "Giác nhi đã rất lâu rất lâu không được gặp tỷ tỷ, muốn ngủ chung với tỷ tỷ."
"Chuyện này. . . . . ." Hắn lộ vẻ mặt khó xử.
"Không được sao?" Thẩm Giác hỏi tiếp.
Lý Giám ôm bả vai Thẩm Xán Nhược: "Không được."
Thẩm Giác không chịu la ầm lên: "Hoàng đế tỷ phu, người thật hẹp hòi, người đã chiếm đoạt tỷ tỷ lâu như thế, nhường người ta một đêm không được sao."
"Giác nhi." Thẩm Xán Nhược đè giọng xuống, die;nd//anl,e.quyd,on cố gắng ngăn cản lời bất kính của nàng.
Lý Giám cúi người xuống, song song với tầm mắt nàng, cười nói: "Không được đâu..., Xán Nhược là người của trẫm, mỗi một phút mỗi một giây đều là người của trẫm, người khác đừng mơ được chia sẻ dù chỉ một chút. Dù là Giác nhi, trẫm cũng sẽ không nhường."
Thẩm Giác nhìn hắn, không lùi bước: "Chính hoàng đế tỷ phu thì sao? Còn không phải là có tam cung lục viên. Tại sao người có thể có, tỷ tỷ lại chỉ có thể trở thành đồ vật của riêng người ──"
"Giác nhi!" Thẩm Xán Nhược khiển trách: "Sao có thể nói lời bất tuân như vậy với hoàng thượng, còn không mau lui ra!" Hắn nhìn một cái, nhưng Thẩm Giác lại đứng thẳng bất động. Nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng khuyên muội, những lời này muội đã sớm muốn nói. Trước kia tỷ dạy muội bài 《 Giai nhân 》 của Đỗ Phủ, ‘Chỉ thấy người mới cười, chẳng nghe thấy người xưa khóc’, muội thấy rất giống mẫu thân, cũng rất giống Tứ Nương. Khi đó muội chỉ nghĩ, nếu như nam tử đều như vậy, tại sao nữ tử lại không oán không hối trả giá. Tỷ tỷ là người muội kính yêu nhất, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời cũng sẽ chẳng tìm được người thứ hai giống thương Giác nhi nữa, cho nên Giác nhi chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể thật sự vui vẻ, cả đời ở bên người mình yêu nhất. Nhưng mà, lần này muội tới hoàng cung này, thật sự vô cùng thất vọng. Nó rất lớn rất đẹp, nhưng nó không hề giống nhà, tỷ tỷ là hoàng hậu vô cùng tôn quý, nhưng lại muốn tranh một trượng phu cùng nhiều người như vậy, Giác nhi cảm thấy không đáng giá thay tỷ!"
Nàng nói tiếp: "Hoàng thượng, ta không quan tâm người xử phạt ta như thế nào, chỉ muốn cho người biết, bất kể Thẩm gia làm chuyện gì, cũng không liên quan đến tỷ tỷ. Nếu người vì chuyện này trách tội nàng, thật sự là sai lầm lớn rồi."
Thẩm Xán Nhược lẳng lặng nghe, nói: "Hoàng thượng, sẽ không trách Giác muội chứ?"
"Nàng vì ngươi suy nghĩ như thế, trẫm há có thể trách nàng. Lại nói trong lòng trẫm, ông trời chứng giám, ngươi đã biết, trẫm cũng không cần giải thích rõ cho người ngoài."
Thẩm Xán Nhược kéo Thẩm Giác vào trong ngực, dieenddanleequydon.com nhẹ nhàng ôm: "Giác nhi ngốc, sao không tiến bộ chút nào vậy."
"Người ta cũng không muốn ngốc như thế." Thẩm Giác nói lí nhí trong họng.
"Giác nhi, có một vài chuyện muội không hiểu. Chuyện tình cảm, không giống trao đổi hàng hóa, bỏ ra bao nhiêu là có thể thu lại bấy nhiêu. Nếu yêu thật lòng, cho dù có tan xương nát thịt cũng khó mà quay đầu lại."
"Như vậy sao? Cho dù mất đi tất cả cũng không cần sao?" Ánh mắt Thẩm Giác mê mang: "Muội không hiểu, thật sự không hiểu, quá huyền bí rồi. . . . . ."
"Sau này tự muội sẽ hiểu." Thẩm Xán Nhược cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt của nàng, "Bây giờ muội nói cho ta biết, phụ thân sắp có hành động gì?"
" Hành động. . . . . . gì?" Thẩm Giác lặp lại lời của hắn, nhíu mày.
"Đúng, muội nói ‘Bất kể Thẩm gia làm chuyện gì’, rốt cuộc phụ thân dùng thủ đoạn gì, mục đích là gì?"
Thân thể Thẩm Giác run rẩy: "Muội. . . . . . Muội. . . . . ."
"Giác nhi, nói cho ta biết, đây là chuyện rất quan trọng."
Thẩm Giác cố gắng tránh khỏi hắn, "Muội. . . . . . Muội không biết. . . . . . Đừng hỏi muội. . . . . ." Nàng chảy nước mắt, ánh mắt không có tiêu cự.
Thẩm Xán Nhược nhìn ra có cái gì không đúng, hắn hơi buông tay, thân thể Thẩm Giác liền mềm nhũn trượt xuống, hắn vội vã đỡ lấy, nàng không ngừng run rẩy, cũng không ngừng nói: "Muội không biết", hắn chỉ đành điểm huyệt ngủ của nàng.
"Chuyện là sao?" Lý Giám hỏi.
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, giữa hai lông mày là vẻ lo lắng, "Truyền thái y trước đã."
Lý Giám nói: "Tốt nhất đừng ép nàng nữa, có lẽ thật sự nàng không biết cái gì."
Thẩm Xán Nhược nói: "Nhưng ta cảm thấy, nhất định thế lực của phụ thân đã đến kinh thành, nếu như không sớm tra rõ, chắc chắn không thể cứu chữa thế cục."
"Đây chính là mục đích chính ngươi mượn ta Ảnh Vệ sao?"
"Ừ, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chẳng có chút đầu mối nào. Diê.nđà,nl.eeq,úy,đô.n Khó khăn lắm mới có một chút đầu mối, nhưng lại không thể điều tra tiếp, thật sự ta không cam lòng."
Lý Giám thở dài, hắn tiến lên vài bước, duỗi ngón tay điểm nhanh, Thẩm Xán Nhược không phòng bị, hiển nhiên là hắn ra tay rất dễ dàng.
Hắn nhìn người trong ngực, "Ngươi luôn một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện, bảo trẫm bắt ngươi làm sao mới tốt đây. Chẳng lẽ trẫm có yếu kém đến mức để cho người mình yêu thương nhất bảo vệ sao?" Hắn dịu dàng nói: "Ngủ một giấc thật ngon đi, giao tất cả cho trẫm."
Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn về nơi xa xăm phía trước.
"Thẩm Trọng Phương, ngươi muốn đấu, trẫm theo đến cùng."
Ánh mắt của Quý Ngân Nhi sáng lên, nhưng rất nhanh nàng đã cố thu trở lại: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Nếu như Nguyệt phi không có can đảm này, ta cũng không ngại đi trợ giúp người khác, ví như. . . . . ." Ánh mắt Lục Ẩm Tuyết xoay chuyển, "Điệp Phi nương nương bên kia."
Quý Ngân Nhi nắm tay thành đấm: "Ngươi làm vậy có mục đích gì? Đừng nói với ta ngươi không cần cái gì."
"Mục đích của ta nói ra ngươi cũng không hiểu." Lục Ẩm Tuyết nói: "Đến lúc đó tự ta sẽ đòi ngươi, chắc chắn ngươi có thể cho ── dĩ nhiên, ta sẽ không cần cái ghế đó."
"Vậy là ngươi muốn. . . . . . Hoàng thượng?" Giọng nói của Quý Ngân Nhi không xác định hỏi.
Lục Ẩm Tuyết cười khẽ một tiếng, "Ngươi yêu hắn?" Nàng bưng ly rượu lên, nhấp một hớp nhỏ, nhìn đôi mắt khẩn trương của Quý Ngân Nhi: "Yên tâm, ta không có hứng thú với hoàng thượng."
Một hồi lâu, Quý Ngân Nhi mở miệng hỏi: "Ngươi có cách gì?"
"Nếu như ta không sai, trong tòa Phượng Nghi Cung này ẩn cất dấu một bí mật khiếp sợ thế nhân, ngươi chỉ cần như thế ──" Âm thanh của nàng càng ngày càng nhỏ, Quý Ngân Nhi gật đầu liên tiếp.
Đóm lửa trên giá cắm nến bập bùng, những cái bóng lắc lư, giống như những linh hồn bất an bắt đầu bay múa.
Cung yến đầy màu sắc kết thúc trong khói lửa, trong phồn hoa, những khuôn mặt như ẩn như hiện.
Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược, đứng ở trước Phượng Nghi Cung, lẩm nhẩm ngâm: " Hoả thụ ngân hoa hợp/ Tinh kiều thiết toả khai/ Ám trần tuỳ mã khứ/ Minh nguyệt trục nhân lai. ."
"Hoàng thượng đọc 《 Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ》 (*) của Tô Vị Đạo?" Thẩm Xán Nhược tiếp tục đọc " Du kỹ giai nùng lý/ Hành ca tận "Lạc mai"/ Kim ngữ bất cấm dạ/ Ngọc lậu mạc tương thôi."
(*) Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ (Đêm mười năm tháng Giêng)
Dịch nghĩa
Mọi cây đều treo đèn sáng, hoa bạc, kết hợp với nhau,
Cầu dẫn vào kinh thành đèn nhiều như sao sa đã mở khoá sắt.
Bụi mờ dưới vó ngựa,
Trăng sáng như đi theo người.
Đào hát ăn mặc trang sức đẹp dự hội,
Vừa đi vừa hát bài "Mai hoa lạc".
Đó là đêm mà lính ngự lâm không ngăn cấm ai,
Đồng hồ ngọc cũng không thôi thúc vội vã.
Bản dịch của Nguyễn Minh @hoasontrang.us
Mọi cây đều đèn hoa kết hợp
Cầu vào thành choáng ngợp sao sa
Bụi mờ vó ngựa tung ra
Trăng như theo bóng người ta trên đàng
Đào hát mặc thời trang đẹp đẽ
Vừa đi vừa ca rõ "Lạc mai"
Ngự lâm không cấm cản ai
Đồng hồ ngọc cũng không nài mau lên
"Xán Nhược, tối nay. . . . . ."
Lý Giám còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói vui sướng mà hưng phấn của Thẩm Giác: "Tỷ tỷ ──"
Thẩm Xán Nhược thoát khỏi ngực hắn, xoay người mỉm cười, "Giác nhi."
Thẩm Giác đi rất nhanh, dưới chân không vững, lập tức nhào vào trong ngực hắn, lập tức ôm mũi nhíu mày.
Thẩm Xán Nhược dở khóc dở cười đỡ nàng dậy: "Sao lại không cẩn thận như thế, có đau không?"
"Đau quá. . . . . ." Thẩm Giác chớp mắt mất cái, rồi trong nháy mắt lại đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Nhưng mà thấy tỷ tỷ liền chẳng đau chút nào nữa. Đúng rồi, tỷ tỷ có xem hôm nay người ta biểu diễn không, lúc đầu muội nghĩ đã lâu không múa, trước khi lên sân khấu vẫn lo lắng muốn chết đi được, nhưng lúc nhạc vang lên dường như cảm thấy chẳng sợ gì nữa."
"Giác nhi luôn dũng cảm, ta không phải đã nói muội làm được sao?"
"Ừm!" Thẩm Giác quay mặt sang, "Hoàng đế tỷ phu? A ──" nàng kêu một tiếng, có lẽ nhớ ra lễ nghi mà mình đã quăng ra sau đầu, vội vàng quỳ xuống, Lý Giám nói tiếng "Quên đi", rồi lại cười nói với Thẩm Xán Nhược: "Xem ra nền giáo dục quốc gia đối với những người khác nhau thì có hiệu quả khác nhau."
"Giác nhi nàng. . . . . . Khá đặc biệt." Hắn cũng không nhịn được bật cười.
"Tỷ tỷ, hai người đang cười cái gì thế?" Giọng Thẩm Giác xụ xuống: "Là người ta lại nói sai bảo sao?"
"Không sai, muội làm rất khá. Muộn như vậy rồi, đi ngủ trước đi." Thẩm Xán Nhược dịu dàng nói.
"Tỷ tỷ không ngủ sao?" Thẩm Giác nhìn hắn, mắt đầy mong đợi, "Giác nhi đã rất lâu rất lâu không được gặp tỷ tỷ, muốn ngủ chung với tỷ tỷ."
"Chuyện này. . . . . ." Hắn lộ vẻ mặt khó xử.
"Không được sao?" Thẩm Giác hỏi tiếp.
Lý Giám ôm bả vai Thẩm Xán Nhược: "Không được."
Thẩm Giác không chịu la ầm lên: "Hoàng đế tỷ phu, người thật hẹp hòi, người đã chiếm đoạt tỷ tỷ lâu như thế, nhường người ta một đêm không được sao."
"Giác nhi." Thẩm Xán Nhược đè giọng xuống, die;nd//anl,e.quyd,on cố gắng ngăn cản lời bất kính của nàng.
Lý Giám cúi người xuống, song song với tầm mắt nàng, cười nói: "Không được đâu..., Xán Nhược là người của trẫm, mỗi một phút mỗi một giây đều là người của trẫm, người khác đừng mơ được chia sẻ dù chỉ một chút. Dù là Giác nhi, trẫm cũng sẽ không nhường."
Thẩm Giác nhìn hắn, không lùi bước: "Chính hoàng đế tỷ phu thì sao? Còn không phải là có tam cung lục viên. Tại sao người có thể có, tỷ tỷ lại chỉ có thể trở thành đồ vật của riêng người ──"
"Giác nhi!" Thẩm Xán Nhược khiển trách: "Sao có thể nói lời bất tuân như vậy với hoàng thượng, còn không mau lui ra!" Hắn nhìn một cái, nhưng Thẩm Giác lại đứng thẳng bất động. Nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng khuyên muội, những lời này muội đã sớm muốn nói. Trước kia tỷ dạy muội bài 《 Giai nhân 》 của Đỗ Phủ, ‘Chỉ thấy người mới cười, chẳng nghe thấy người xưa khóc’, muội thấy rất giống mẫu thân, cũng rất giống Tứ Nương. Khi đó muội chỉ nghĩ, nếu như nam tử đều như vậy, tại sao nữ tử lại không oán không hối trả giá. Tỷ tỷ là người muội kính yêu nhất, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời cũng sẽ chẳng tìm được người thứ hai giống thương Giác nhi nữa, cho nên Giác nhi chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể thật sự vui vẻ, cả đời ở bên người mình yêu nhất. Nhưng mà, lần này muội tới hoàng cung này, thật sự vô cùng thất vọng. Nó rất lớn rất đẹp, nhưng nó không hề giống nhà, tỷ tỷ là hoàng hậu vô cùng tôn quý, nhưng lại muốn tranh một trượng phu cùng nhiều người như vậy, Giác nhi cảm thấy không đáng giá thay tỷ!"
Nàng nói tiếp: "Hoàng thượng, ta không quan tâm người xử phạt ta như thế nào, chỉ muốn cho người biết, bất kể Thẩm gia làm chuyện gì, cũng không liên quan đến tỷ tỷ. Nếu người vì chuyện này trách tội nàng, thật sự là sai lầm lớn rồi."
Thẩm Xán Nhược lẳng lặng nghe, nói: "Hoàng thượng, sẽ không trách Giác muội chứ?"
"Nàng vì ngươi suy nghĩ như thế, trẫm há có thể trách nàng. Lại nói trong lòng trẫm, ông trời chứng giám, ngươi đã biết, trẫm cũng không cần giải thích rõ cho người ngoài."
Thẩm Xán Nhược kéo Thẩm Giác vào trong ngực, dieenddanleequydon.com nhẹ nhàng ôm: "Giác nhi ngốc, sao không tiến bộ chút nào vậy."
"Người ta cũng không muốn ngốc như thế." Thẩm Giác nói lí nhí trong họng.
"Giác nhi, có một vài chuyện muội không hiểu. Chuyện tình cảm, không giống trao đổi hàng hóa, bỏ ra bao nhiêu là có thể thu lại bấy nhiêu. Nếu yêu thật lòng, cho dù có tan xương nát thịt cũng khó mà quay đầu lại."
"Như vậy sao? Cho dù mất đi tất cả cũng không cần sao?" Ánh mắt Thẩm Giác mê mang: "Muội không hiểu, thật sự không hiểu, quá huyền bí rồi. . . . . ."
"Sau này tự muội sẽ hiểu." Thẩm Xán Nhược cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt của nàng, "Bây giờ muội nói cho ta biết, phụ thân sắp có hành động gì?"
" Hành động. . . . . . gì?" Thẩm Giác lặp lại lời của hắn, nhíu mày.
"Đúng, muội nói ‘Bất kể Thẩm gia làm chuyện gì’, rốt cuộc phụ thân dùng thủ đoạn gì, mục đích là gì?"
Thân thể Thẩm Giác run rẩy: "Muội. . . . . . Muội. . . . . ."
"Giác nhi, nói cho ta biết, đây là chuyện rất quan trọng."
Thẩm Giác cố gắng tránh khỏi hắn, "Muội. . . . . . Muội không biết. . . . . . Đừng hỏi muội. . . . . ." Nàng chảy nước mắt, ánh mắt không có tiêu cự.
Thẩm Xán Nhược nhìn ra có cái gì không đúng, hắn hơi buông tay, thân thể Thẩm Giác liền mềm nhũn trượt xuống, hắn vội vã đỡ lấy, nàng không ngừng run rẩy, cũng không ngừng nói: "Muội không biết", hắn chỉ đành điểm huyệt ngủ của nàng.
"Chuyện là sao?" Lý Giám hỏi.
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, giữa hai lông mày là vẻ lo lắng, "Truyền thái y trước đã."
Lý Giám nói: "Tốt nhất đừng ép nàng nữa, có lẽ thật sự nàng không biết cái gì."
Thẩm Xán Nhược nói: "Nhưng ta cảm thấy, nhất định thế lực của phụ thân đã đến kinh thành, nếu như không sớm tra rõ, chắc chắn không thể cứu chữa thế cục."
"Đây chính là mục đích chính ngươi mượn ta Ảnh Vệ sao?"
"Ừ, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chẳng có chút đầu mối nào. Diê.nđà,nl.eeq,úy,đô.n Khó khăn lắm mới có một chút đầu mối, nhưng lại không thể điều tra tiếp, thật sự ta không cam lòng."
Lý Giám thở dài, hắn tiến lên vài bước, duỗi ngón tay điểm nhanh, Thẩm Xán Nhược không phòng bị, hiển nhiên là hắn ra tay rất dễ dàng.
Hắn nhìn người trong ngực, "Ngươi luôn một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện, bảo trẫm bắt ngươi làm sao mới tốt đây. Chẳng lẽ trẫm có yếu kém đến mức để cho người mình yêu thương nhất bảo vệ sao?" Hắn dịu dàng nói: "Ngủ một giấc thật ngon đi, giao tất cả cho trẫm."
Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn về nơi xa xăm phía trước.
"Thẩm Trọng Phương, ngươi muốn đấu, trẫm theo đến cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.