Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 66

Ninh Giang Trần

18/11/2017

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Hàn Yên cùng cung nữ đỡ Thẩm Giác trở về, Lý Giám cẩn thận đặt Thẩm Xán Nhược trên giường rồng, đưa mắt nhìn chốc lát mới chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung.

Hắn đứng yên trong đêm đen, không lâu sau, mấy bóng người từ bốn phương đột nhiên tập hợp lại, quỳ xuống đất chờ mệnh.

"Có tin tức gì?"

"Tất cả đều như thánh thượng đoán. Thẩm Trọng Phương ở biên quan âm thầm chuẩn bị lương thảo và quân lương, không thấy bóng dáng Thẩm Du. Cho dù là người thân cận với Thẩm Trọng Phương cũng không biết tung tích của nàng."

Lý Giám hừ lạnh một tiếng: “Lão thất phu, quả nhiên ngầm giở thủ đoạn với trẫm."

"Còn có một chuyện. . . . . ." Ảnh Vệ tiến lên vài bước, nhẹ giọng rỉ tai, Lý Giám nói: "Dị tộc nhân?"

Ảnh Vệ cúi đầu: “Dạ, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan rõ nét, khác biệt rất lớn với người Trung Nguyên, không giống người đến từ Tây Vực."

"Có bao nhiêu người?"

"Chỉ có một, mặc hắc bào, trong tay ôm khối cầu màu lam trong suốt. Thẩm Trọng Phương bảo vệ bí mật về thân phận của hắn rất chặt."

Lý Giám hơi suy nghĩ, vung tay lên: “Đi xuống trước, để trẫm suy nghĩ thật kỹ."

"Vâng" Trong hậu viên trống trải trở lại, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngày kế, Thẩm Xán Nhược tỉnh lại, lâm triều đã bắt đầu. Hắn một tay chống cằm, nói: "Lý huynh, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi chạy thoát đơn giản như thế sao? Thù này không báo, ta không mang họ Thẩm nữa."

Lúc này, người nào đó đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ sờ lỗ mũi, nhỏ giọng nói: "Thôi xong rồi, lần này nên đền tội như thế nào mới có thể khiến hắn hết giận giờ?"

Những ghi chép liên quan đến việc giám thị hành tung quan viên mà Ảnh Vệ trình báo cũng không quá nhiều, nhưng bất kể chuyện lớn nhỏ gì đều ghi rõ ràng. Die;nd/anle/quyd,on Thẩm Xán Nhược đọc nhanh như gió, có lúc ánh mắt tạm dừng. Sau khi xem xong, trong lòng hắn đã có một cái bao quát đại khái.

"Nương nương." Hàn Yên nói ở ngoài cửa.

Thẩm Xán Nhược giấu tờ giấy vào trong rương đồ trang sức, nói: "Vào đi."

Hàn Yên bê quần áo vào, khóa trái cửa: “Nương nương, nước đã chuẩn bị xong, mời người thay quần áo tắm rửa."

Thẩm Xán Nhược đứng dậy, Hàn Yên hầu hạ hắn cởi y phục phức tạp, đến lúc chỉ còn lại áo trong, nàng dừng tay khom người lui ra.

Đây là quy định của Thẩm Xán Nhược, từ nhỏ người làm đều không được quá gần người, mặc dù bây giờ thân phận đã sáng tỏ cũng thế, thói quen cũng không sửa lại.

"Hàn Yên.” Hắn lên tiếng gọi: “Lần này ngươi không thả cánh hoa tiếp nữa chứ?"



Vẻ mặt Hàn Yên vô tội: “Nương nương, đây chẳng qua là dùng để đuổi côn trùng ."

Hắn nhỏ giọng nói: "Ta ghét trong nước có đồ. . . . . ."

Hàn Yên nín cười, chỉ có lúc này công tử mới có thể khiến người ta liên tưởng tới tuổi của hắn: "Nương nương yên tâm đi, nô tỳ không hề thả, không có cái gì trong nước. Mời người tắm rửa, nô tỳ ở bên ngoài chờ."

Hơi nóng bốc lên, mềm mại như sương khói.

Mái tóc đen dài dùng trâm búi đơn giản, trên mặt của hắn dính đầy giọt nước, nhưng hắn thích như thế, được nước ôm lấy, không có vỏ ngoài ngụy trang kia, trở lại là bản thân mình như cũ.

Hắn nhìn cái bóng trong nước, thầm nghĩ, không biết mấy năm tiếp theo khi hắn lớn lên sẽ có dáng vẻ gì, cao lớn giống như Lý Giám sao? Lông mày sẽ thô hơn một chút, thân thể sẽ lại cao một chút, nhưng ngũ quan chắc sẽ không có biến hóa quá lớn đâu. Hắn vuốt ve từng chút một, sau đó dừng lại, như vậy, còn che giấu được sao? Tay của hắn chuyển qua cổ, hầu kết càng ngày càng rõ ràng rồi, quần áo và dây chuyền không biết còn có thể che bao lâu.

(Phi Vũ: Xem cảnh này lại nghĩ, hôm nay đọc 1 truyện, anh công ngắm khuôn mặt bị độc hủy ở trước gương, sợ anh thụ k thích. Sư phụ anh công thấy vậy mới nói : “Cũng đã ngắm nửa giờ rồi, chuẩn bị đi đọ nhan sắc sao?” “…” =))) Người ta thì đi ứng tuyển vị trí hoàng hậu, còn Xán Nhược thì lo giữ ghế =))))

Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên vùi đầu vào trong nước, qua hồi lâu, hắn đột nhiên trồi lên, bọt nước văng ra khắp nơi. Biên độ động tác tăng mạnh khiến trâm cài tóc rơi xuống, tóc dài mang theo vô số giọt nước phất một đường vòng cung.

Trong tầm mắt không quá rõ ràng, hắn nhìn thấy có bóng người thoảng qua bên cửa sổ, tiếp theo vang lên một tiếng thét của Hàn Yên. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vung trường bào lên xỏ hai tay qua, từ cửa sổ xông ra ngoài.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy bóng người kia nhảy ngang dọc mấy cái, liền biến mất trong lầu các cung điện trùng trùng.

Thẩm Xán Nhược không đuổi theo, hắn quay đầu lại nhìn Hàn Yên,die;nd/anl,eq/uyd,on nàng đang từ trên mặt đất đứng lên rất gian nan, tay bưng lấy bả vai, rõ ràng bị đánh rất nặng.

"Nương nương yên tâm, nô tỳ chỉ bị trật cánh tay, không có gì đáng ngại." Hàn Yên cúi đầu nói.

Thẩm Xán Nhược đến gần, đặt tay trên vai nàng, nàng đau đớn tức khắc kêu thành tiếng: “Còn cậy mạnh? Bị thương như vậy không gọi thái y sao có thể được?"

"Tạ nương nương. . . . . ." Hàn Yên đứng không vững, Thẩm Xán Nhược ôm dìu lấy nàng, đi vào trong phòng.

"Tiểu tặc phương nào, dám đến Phượng Nghi Cung của hoàng hậu gây rối!" Một tiếng khẽ kêu vang lên ở phía sau.

Thẩm Xán Nhược thầm nói không xong rồi, nha đầu này sớm không đến muộn không tới cố tình chọn lúc này.

Hắn đứng thẳng người, Hàn Yên nhịn đau nói: "Giác tiểu thư, đây là. . . . . ." Thẩm Xán Nhược ho nhẹ một tiếng, nàng chỉ đành dừng lại.

"Là ai? Mau nói cho ta biết!" Thẩm Giác tiến lên vài bước, đột nhiên dừng lại: “Không đúng, cái bóng lưng này nhìn quen quen, giống như đã từng thấy. . . . . . A a a a ──" nàng kinh ngạc đưa ngón tay ngọc ra: “Ngươi là ──"

Thẩm Xán Nhược chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ: “Giác nhi."

"Tỷ tỷ, sao lại là ngươi ── không đúng!" Nàng lùi một bước, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Xán Nhược thuận theo tầm mắt của nàng cúi đầu nhìn, vạt áo xốc xếch lộ ra một chút, lộ ra bộ ngực bằng phẳng rất rõ ràng.

Thẩm Giác nói: "Ngươi ── ngươi là ai? Tại sao lại giả mạo tỷ tỷ ta? Tỷ tỷ ở đâu? Sẽ không ── tỷ tỷ, tỷ tỷ!"



Thẩm Xán Nhược che miệng của nàng thật nhanh, nàng dùng hết toàn lực giãy giụa, nhưng những hơi sức này tự nhiên hắn sẽ không để vào mắt.die;nd/anl;e’/quyd,on Hắn kéo nàng vào phòng, Hàn Yên cũng theo đi vào, đóng cửa lại.

"Ngươi thả. . . . . . Buông ta ra. . . . . . Đồ xấu xa. . . . . . Bại hoại. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . ."

Thẩm Xán Nhược chỉ đành điểm huyệt đạo của nàng, nàng trừng đôi mắt to tròn trịa, đầy tức giận nhìn hắn.

"Ta chính là tỷ tỷ của muội."

Ánh mắt của nàng nói như vậy: gạt người, ngươi rõ ràng là nam.

Thẩm Xán Nhược nói: "Từ nhỏ, nương đã để ta lấy thân phận nữ tử giao tiếp với người ngoài, không được nói với ai. Giác nhi, chẳng lẽ muội không nghe ra giọng của ta sao?"

Vẻ mặt Thẩm Giác dao động.

Thẩm Xán Nhược giải huyệt đạo của nàng, nàng chần chờ hỏi: "Tỷ. . . . . . Thật sự là tỷ. . . . . . Không, là Thẩm Xán Nhược sao?"

Hắn gật đầu một cái, die;nd/anl,e.quyd,on nàng đi lên trước, tỉ mỉ đánh giá: “Ừm, là tỷ tỷ không sai. . . . . . Mặc dù là nam. . . . . ."

Hắn dở khóc dở cười, kiểu ăn nói lộn xộn lung tung này cũng chỉ có Thẩm Giác mới nói ra được.

"Là nam. . . . . . Vậy tỷ chính là đại ca rồi hả?"

"Theo như số tuổi mà xếp hạng thì không sai ──"

"Ta đã đoán sớm mà, Tòng Huy ca vẫn luôn bắt nạt người ta, làm đại ca sao vậy có thể như thế chứ! Thì ra huynh ấy chỉ là nhị ca, tỷ tỷ rất thương rất thương muội mới là đại ca." Nàng nhào tới trước, chui vào trong ngực hắn, ngọt ngào kêu: "Đại ca, đại ca."

Thẩm Xán Nhược đỡ nàng, dù xưng hô thế nào vẫn có cảm giác này, cũng có chút xa lạ, nhưng trên trực giác hắn cũng không bài xích, thậm chí là vui mừng. Hắn ôm chặt tay, cười, muội muội bảo bối của hắn, muội muội cưng nhất.

"Đúng rồi.” Thẩm Giác giống như nhớ tới cái gì: “Nếu đại ca là nam, sao lại làm hoàng hậu? Nam cũng có thể làm hoàng hậu sao? Đại ca cùng hoàng thượng vẫn là vợ chồng sao?"

"Ách ──" Thẩm Xán Nhược bị nàng hỏi nhất thời sửng sốt, hắn phải làm gì mới có thể nói rõ lý do cho tiểu nha đầu này đây, đúng là nhiệm vụ khiến người ta nhức đầu.

"Giác tiểu thư. . . . . ." Hàn Yên cắn chặt răng: “Trước khi nương nương trả lời, có thể cho phép nô tỳ lui xuống trước hay không?"

"Hàn Yên, ngươi sao vậy?" Lúc này Thẩm Giác mới phát giác nàng có cái gì không đúng.

Thẩm Xán Nhược nói: “Vừa rồi có người xông vào Phượng Nghi Cung, Hàn Yên bị người đó đánh thương." Hắn hỏi ngược lại:"Hàn Yên, ngươi có thấy rõ dáng vẻ người tới hay không?"

Hàn Yên lắc đầu: “Động tác của hắn rất nhanh, ta chỉ khẳng định có thể hắn là nam, bởi vì lúc đụng vào người, ta không thấy bất kỳ mùi thơm son phấn nào." Nàng nhìn về ngoài cửa: “Sao nửa ngày cũng không có ai đến, người Phượng Nghi Cung đều đi đâu rồi."

"Ngươi nói cung nữ và thị vệ sao?" Thẩm Giác ngượng ngùng le lưỡi: “Vừa rồi ta và bọn họ chơi trốn tìm, nguy rồi! Ta quên nói cho bọn họ biết một tiếng ta không chơi nữa, ta muốn tìm. . . . . . Đại ca."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook