Chương 67
Ninh Giang Trần
18/11/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trước khi thị vệ và cung nữ trở lại, Thẩm Xán Nhược liên tục dặn dò, Thẩm Giác đáp phải vang dội, quay đầu lại, một tiếng đại ca mới ra một nửa lại đụng phải Hàn Yên nhẫn nhịn đau đớn ôm tay. Nàng nói, chỉ là người ta hưng phấn quá, sau đó nghiêng đầu lắc tay Thẩm Xán Nhược làm nũng. Hàn Yên nhìn vẻ mặt vừa cưng chiều vừa cười khổ của chủ tử một cái, ôm bả vai lui ra.
"Rất hậu lấy." Nàng phân phó cung nữ túc trực một tiếng, nàng hy vọng là mình quá đa tâm, nhưng không yên tâm là đại biểu cho cái gì. Vì chủ tử, nàng không thể thư giãn chút nào, cho dù chỉ là suy nghĩ không chính xác, nàng cũng phải đặt ở trong lòng.
Cung nữ ứng thuận vâng, sau khi nàng xoay người, ngẩng mặt lên, không có biểu cảm giống như con tò he.
Gió rét, sắc trời nhàn nhạt, tắt rất nhanh.
Thẩm Giác ríu ra ríu rít nói, nàng rất vui vẻ, hiểu rõ bí mật trước đó càng vui vẻ hơn, nàng nói, tỷ tỷ và ca ca khác nhau, đều là nữ tử, trong lòng nàng sẽ tự ti mặc cảm, còn đại ca, chỉ có niềm kiêu hãnh, muốn tuyên cáo với mọi người niềm kiêu hãnh đó.
Tiếng ong đập cánh rất nhỏ, trong tiếng cười sang sảng của thiếu nữ, vẫn truyền tới lỗ tai của hắn rất rõ. Đúng lúc bánh ngọt tinh xảo của Ngự Thiện Phòng đưa đến, Thẩm Giác trợn to hai mắt quên mất khép cái miệng vừa rồi còn nói chuyện lại. Thẩm Xán Nhược cười dịu dàng, nói Giác nhi cứ tha hồ ăn trước, ta phê sổ con xong sẽ tới chỗ muội. Tiểu nha đầu kia cũng chẳng chú ý lời của hắn.
Tin tức Thương Ưng Bảo truyền đến rất ngắn, bởi vì dùng cách này nên không thể viết quá nhiều chữ, nhưng đã đầy đủ, tối thiểu, đối với hắn là như thế.
Hắn đứng yên bất động, đoan trang như tích, đầu ngón tay trong ống tay áo từ từ khum lại vào lòng bàn tay. Chung quanh, gió trở nên bén nhọn, đánh lênn mặt rất rát. Không có ai đến gần một bước, không có gan này.
"Hoàng thượng giá lâm ──"
Sau khi bãi triều hồi cung, lúc Lý Giám đỡ hoàng hậu khom người hạ bái dậy thì nghe được đối phương truyền âm về tin tức. Hắn càng nghe vẻ mặt càng nặng nề: “Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hẳn là vào thành sớm hơn cả Giác nhi. Nhưng mà, vẫn không thể tra ra nơi đối phương ở." Thẩm Xán Nhược đi theo bên cạnh, tiến vào trong phòng, bên ngoài tiếng Thẩm Giác chơi đùa nhỏ dần, cung nữ dâng trà thơm lên, rồi sau đó tỏ ý rời đi.
Lý Giám nâng chung trà lên, lại để xuống: “Đã lục soát cả kinh thành rồi sao?"
"Ảnh Vệ đã bí mật lục soát ba lần, phủ viện và ngoại trách của các vương công quý tộc đại thần cũng không bỏ sót cái nào. Nhân số của đối phương không nhiều lắm, nhưng nói về bản lĩnh thì là trình độ hạng nhất. Ảnh Vệ chỉ có tám người có khinh công miễn cưỡng đuổi theo được, nhưng cuối cùng vẫn để đối phương trốn thoát."
"Xem ra lần này không phải là kẻ đầu đường xó chợ." Lý Giám dựa lên thành ghế, nâng chung trà lên từ từ thổi.
Thẩm Xán Nhược cười nói: "Xem ra trong lòng hoàng thượng đã hiểu rõ rồi."
"Chẳng lẽ ngươi thì không?" Lý Giám ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm như lão ưng đi săn.
"Cần điều tứ kỳ không?"
Lý Giám nhướng mày: “Bọn chuột nhắt này, trẫm còn không để ở trong mắt. Huống chi một khi làm lớn, khó tránh khỏi chiến sự."
Đối với lời nói của hắn, người duy nhất nghe được chỉ mỉm cười, từ trong tay áo móc ra một bức trục đưa tới. "Ảnh Vệ chỉ tìm được bản vẽ kiến trúc năm đó, dù đã sinh hoạt ở đó mười sáu năm, ta cũng không nắm rõ huyền cơ cụ thể, ngươi phải cẩn thận."
Lý Giám nhận lấy, mở ra nhìn kỹ: “Xán Nhược, nếu như người kia định . . . . ."
"Người đó sẽ không đặt mình vào nguy hiểm. Nếu như ──" Hắn cúi đầu, không nói được.
"Ngươi nói không sai, người đó sẽ không tới." Lý Giám đặt tay trên vai hắn: “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ bố trí thỏa đáng."
Hoàng bào bàn long, bước chân kiên định, uy phong trước sau như một, chính sự trên đại điện vẫn chưa xóa bỏ được máu tanh tích lũy trong những năm tháng lâu dài.
Thẩm Xán Nhược vung tay lên: “Mời Tiêu Mộng Trinh tới gặp bổn cung." Tay áo tung bay, hắn đã có suy nghĩ rõ ràng. Đây không phải là thời điểm hoàn mỹ, nhưng quân cờ này không thể không đi.
Khi Thẩm Giác vẫn luôn vùng vẫy trong các loại bánh điểm tâm đi vào phòng trong thì thấy bên trong có một người cho tới bây giờ chưa từng thấy, hơn nữa còn là thiếu niên, nhất thời hô nhỏ một tiếng, trốn ra phía sau Thẩm Xán Nhược, sau đó lại lặng lẽ thò ra nửa gương mặt, nhỏ giọng hỏi: "Đại. . . . . . Tỷ tỷ, hắn là ai vậy?"
Thẩm Xán Nhược ôm lấy bả vai nàng, kéo nàng đứng ở bên người, dịu dàng nói: "Giác nhi, đừng sợ." Hắn nghiêng mặt sang bên: “Tiêu Mộng Trinh, đây chính là người ta muốn ngươi bảo vệ. Chỉ cần ngươi đưa nàng bình an trở lại biên quan, ta cam đoan sau này ngươi sẽ không bao giờ nữa bị liên lụy bởi thân phận ngày xưa nữa, ngươi sẽ sống cuộc sống mà mình muốn."
"Biên quan?" Thẩm Giác ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt.
"Một lời đã định." Tiêu Mộng Trinh nói, trên gương mặt không lớn có sự ổn định và trầm mặc vượt ngoài tuổi tác.
"Tỷ tỷ, muội không đi. . . . . ." Nàng nắm chặt chéo áo của hắn, có chút bối rối, nàng không biết cái gì cũng không biết muốn xảy ra chuyện gì, nhưng trong lúc vô hình, áp lực khiến nàng chỉ có thể nhờ người thân cận nhất trước mắt giúp đỡ, nàng sợ.
Thẩm Xán Nhược nói: "Giác nhi, lần này ta không thể thuận theo muội, nghe lời, có hắn bảo vệ sẽ không có chuyện gì. Nhớ lấy, ra khỏi kinh thành không được quay đầu lại chạy thẳng tới biên quan, chỉ có trở lại bên cạnh phụ thân muội mới có thể an toàn."
"Tại sao? Tỷ tỷ, có ai muốn hại muội sao?"
"Hiện giờ ta không có cách nào nói rõ với muội, phụ thân thất bại, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không, ta sợ chuyện này dính líu đến muội."
"Nói như vậy, không phải tỷ tỷ cũng rất nguy hiểm sao?" Thẩm Giác cả kinh nói, doe;nd/anllêquýđôn kéo tay hắn không buông: “Vậy tỷ mau cùng đi với chúng ta đi!"
Nghe lời nói này, thân hình Tiêu Mộng Trinh chấn động, cùng đi. . . . . .
"Ta sẽ không đi." Thẩm Xán Nhược cố gắng khiến nàng tỉnh táo lại: “Giác nhi, thời gian không nhiều lắm, muội nhanh xuất cung rời kinh ──"
"Ngươi không đi. . . . . . Là không muốn gặp mặt phụ thân sao." Cổ họng đè thấp phát ra âm thanh, giống như đến từ thân thể một người khác.
Thẩm Xán Nhược ngẩn ra, Giác nhi. . . . . . . . .
Hắn còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy thân thể tê dại, không thể nhúc nhích.
"Người phản bội Thẩm thị, chỉ có một kết quả, đó chính là ──" Thẩm Giác rút chủy thủ từ trong tay áo ra, ánh phản quang hắt lên gương mặt đờ đẫn cực kỳ quỷ dị của nàng, nàng khẽ mở môi, nói ra cái chữ kia: “── chết!"
Thẩm phủ tiền triều bị tiêu diệt, sau khi Thẩm thị dời nơi ở đến biên quan thì không có ai dọn vào nữa, mặc dù bình thường có người trông chừng quét dọn, nhưng mà cũng chỉ là bởi vì đó là nhà mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu. So sánh sân, cổng vắng vẻ với cảnh ngày xưa ngựa xe như nước, thật sự không thể so sánh nổi.
Khi Ngự Lâm quân bao bọc vây quanh nơi này thì cư dân chung quanh vẫn không biết có chuyện gì xảy ra. Mà ở bên trong cửa chính, một cuộc chiến tanh máu đang mở màn. Die;nd/anl,e/quyd,on Trước đó Ảnh Vệ đã được chỉ thị, bọn họ cẩn thận kiểm tra tất cả các nơi có khả năng là cửa vào mật đạo. Đồng thời, hun khói dầy đặc bốn phía, đốt rơm rạ khiến lửa lan ra bốn phía, cắn nuốt từng tấc không gian. Không lâu lắm, kẻ địch núp ở trong góc bị ép đến mức không thể không hiện thân.
Lúc này, ở trong ngự thư phòng, Lý Giám đang nhìn chằm chằm bản đồ, ngón tay từ từ di động.
"Hoàng thượng, trong ngoài thành đều đã bố trí xong rồi."
Lý Giám cũng không ngẩng đầu: “Thẩm phủ xây hơn hai mươi năm trước, hôn quân sa vào dâm loạn không để ý tới triều chính, Thẩm thị quyền khuynh triều dã một tay che trời, cũng khó trách người của Thẩm gia không cam lòng thất bại thảm hại như vậy. Chỉ tiếc sinh không gặp thời, trẫm sẽ không cho bọn họ cơ hội này."
Ảnh Vệ xuôi tay đứng thẳng, im lặng đợi lệnh. Bọn họ là ảnh (bóng), là bóng sau lưng cửu ngũ chí tôn, vĩnh viễn chỉ cần nghe lệnh và phục tùng. Đây là lời năm đó lúc Vĩnh Khang vương gia nhặt bọn họ về đã nói, một khi chấp nhận số mệnh này, bọn họ liền từ người lột xác thành công cụ.
Hoàng đế trước mắt, có một trái tim vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần đạt được mục đích, hắn sẽ không để ý đến ai hi sinh. Cái loại duy ngã độc tôn đó thấm vào đến tận xương, chỉ có một bộ phận rất nhỏ người có thể hiểu được, mà những người khác chỉ có thể trong lúc bị bóp chặt cổ họng mới có thể hiểu được sự sợ hãi ấy.
Nhưng, die;nd/anl,e/quyd,on cho dù là như vậy, cũng có một ngoại lệ.
Bất kể hiềm nghi Thẩm gia như thế nào, bất kể để ý thần tử như thế nào, chỉ có ở nơi đó, người bên cạnh kia, hắn mới có thể hạ lệnh cho Ảnh Vệ tạm thời dừng việc bảo vệ lại. Thậm chí hắn còn luyến tiếc không cho người khác liếc mắt nhìn trân bảo của hắn.
Thẩm Xán Nhược đặc biệt. Đối với hoàng đế, và sinh linh trong thiên hạ.
Tru diệt, có lúc chính là biểu hiện cuối cùng của tính người. Máu phun ra năm bước, đỏ hồng tường trắng, đẹp đến tận cùng, nếu kết hợp với tiếng la thê lương cuối cùng, tuyệt đối là một bức vẽ luyện ngục hoa lệ nhất nhân gian.
Hoàng đế nhếch miệng lên, đó là nụ cười của thiên tử, hắn chỉ mấy chỗ: “Một người cũng không tha."
Bên trong thành, mấy tòa nhà vốn không thu hút đột nhiên có rất nhiều quan binh xông vào, lưu loát chặt đầu của những người vừa từ trong góc chạy ra xuống, màu máu cũng với tiếng kêu gào, còn có ngọn lửa dấy lên từ Thẩm phủ, rất nhanh về với bụi đất.
Ngoài thành bãi tha ma, ít có người lui tới, trong vòng một ngày lại thêm rất nhiều vong linh. Không ai biết tên họ, cũng không cần biết, bởi vì quan binh chỉ đào một cái hố lớn, chất đống lên, một cây đuốc giải quyết tất cả.
Lấy ngọn lửa xinh đẹp làm bối cảnh, thiếu nữ càng thêm đáng yêu động lòng người. Rõ ràng khuôn mặt giống nhau, nàng lại dày dặn kinh nghiệm khiến người ta bật cười.
Trước khi thị vệ và cung nữ trở lại, Thẩm Xán Nhược liên tục dặn dò, Thẩm Giác đáp phải vang dội, quay đầu lại, một tiếng đại ca mới ra một nửa lại đụng phải Hàn Yên nhẫn nhịn đau đớn ôm tay. Nàng nói, chỉ là người ta hưng phấn quá, sau đó nghiêng đầu lắc tay Thẩm Xán Nhược làm nũng. Hàn Yên nhìn vẻ mặt vừa cưng chiều vừa cười khổ của chủ tử một cái, ôm bả vai lui ra.
"Rất hậu lấy." Nàng phân phó cung nữ túc trực một tiếng, nàng hy vọng là mình quá đa tâm, nhưng không yên tâm là đại biểu cho cái gì. Vì chủ tử, nàng không thể thư giãn chút nào, cho dù chỉ là suy nghĩ không chính xác, nàng cũng phải đặt ở trong lòng.
Cung nữ ứng thuận vâng, sau khi nàng xoay người, ngẩng mặt lên, không có biểu cảm giống như con tò he.
Gió rét, sắc trời nhàn nhạt, tắt rất nhanh.
Thẩm Giác ríu ra ríu rít nói, nàng rất vui vẻ, hiểu rõ bí mật trước đó càng vui vẻ hơn, nàng nói, tỷ tỷ và ca ca khác nhau, đều là nữ tử, trong lòng nàng sẽ tự ti mặc cảm, còn đại ca, chỉ có niềm kiêu hãnh, muốn tuyên cáo với mọi người niềm kiêu hãnh đó.
Tiếng ong đập cánh rất nhỏ, trong tiếng cười sang sảng của thiếu nữ, vẫn truyền tới lỗ tai của hắn rất rõ. Đúng lúc bánh ngọt tinh xảo của Ngự Thiện Phòng đưa đến, Thẩm Giác trợn to hai mắt quên mất khép cái miệng vừa rồi còn nói chuyện lại. Thẩm Xán Nhược cười dịu dàng, nói Giác nhi cứ tha hồ ăn trước, ta phê sổ con xong sẽ tới chỗ muội. Tiểu nha đầu kia cũng chẳng chú ý lời của hắn.
Tin tức Thương Ưng Bảo truyền đến rất ngắn, bởi vì dùng cách này nên không thể viết quá nhiều chữ, nhưng đã đầy đủ, tối thiểu, đối với hắn là như thế.
Hắn đứng yên bất động, đoan trang như tích, đầu ngón tay trong ống tay áo từ từ khum lại vào lòng bàn tay. Chung quanh, gió trở nên bén nhọn, đánh lênn mặt rất rát. Không có ai đến gần một bước, không có gan này.
"Hoàng thượng giá lâm ──"
Sau khi bãi triều hồi cung, lúc Lý Giám đỡ hoàng hậu khom người hạ bái dậy thì nghe được đối phương truyền âm về tin tức. Hắn càng nghe vẻ mặt càng nặng nề: “Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hẳn là vào thành sớm hơn cả Giác nhi. Nhưng mà, vẫn không thể tra ra nơi đối phương ở." Thẩm Xán Nhược đi theo bên cạnh, tiến vào trong phòng, bên ngoài tiếng Thẩm Giác chơi đùa nhỏ dần, cung nữ dâng trà thơm lên, rồi sau đó tỏ ý rời đi.
Lý Giám nâng chung trà lên, lại để xuống: “Đã lục soát cả kinh thành rồi sao?"
"Ảnh Vệ đã bí mật lục soát ba lần, phủ viện và ngoại trách của các vương công quý tộc đại thần cũng không bỏ sót cái nào. Nhân số của đối phương không nhiều lắm, nhưng nói về bản lĩnh thì là trình độ hạng nhất. Ảnh Vệ chỉ có tám người có khinh công miễn cưỡng đuổi theo được, nhưng cuối cùng vẫn để đối phương trốn thoát."
"Xem ra lần này không phải là kẻ đầu đường xó chợ." Lý Giám dựa lên thành ghế, nâng chung trà lên từ từ thổi.
Thẩm Xán Nhược cười nói: "Xem ra trong lòng hoàng thượng đã hiểu rõ rồi."
"Chẳng lẽ ngươi thì không?" Lý Giám ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm như lão ưng đi săn.
"Cần điều tứ kỳ không?"
Lý Giám nhướng mày: “Bọn chuột nhắt này, trẫm còn không để ở trong mắt. Huống chi một khi làm lớn, khó tránh khỏi chiến sự."
Đối với lời nói của hắn, người duy nhất nghe được chỉ mỉm cười, từ trong tay áo móc ra một bức trục đưa tới. "Ảnh Vệ chỉ tìm được bản vẽ kiến trúc năm đó, dù đã sinh hoạt ở đó mười sáu năm, ta cũng không nắm rõ huyền cơ cụ thể, ngươi phải cẩn thận."
Lý Giám nhận lấy, mở ra nhìn kỹ: “Xán Nhược, nếu như người kia định . . . . ."
"Người đó sẽ không đặt mình vào nguy hiểm. Nếu như ──" Hắn cúi đầu, không nói được.
"Ngươi nói không sai, người đó sẽ không tới." Lý Giám đặt tay trên vai hắn: “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ bố trí thỏa đáng."
Hoàng bào bàn long, bước chân kiên định, uy phong trước sau như một, chính sự trên đại điện vẫn chưa xóa bỏ được máu tanh tích lũy trong những năm tháng lâu dài.
Thẩm Xán Nhược vung tay lên: “Mời Tiêu Mộng Trinh tới gặp bổn cung." Tay áo tung bay, hắn đã có suy nghĩ rõ ràng. Đây không phải là thời điểm hoàn mỹ, nhưng quân cờ này không thể không đi.
Khi Thẩm Giác vẫn luôn vùng vẫy trong các loại bánh điểm tâm đi vào phòng trong thì thấy bên trong có một người cho tới bây giờ chưa từng thấy, hơn nữa còn là thiếu niên, nhất thời hô nhỏ một tiếng, trốn ra phía sau Thẩm Xán Nhược, sau đó lại lặng lẽ thò ra nửa gương mặt, nhỏ giọng hỏi: "Đại. . . . . . Tỷ tỷ, hắn là ai vậy?"
Thẩm Xán Nhược ôm lấy bả vai nàng, kéo nàng đứng ở bên người, dịu dàng nói: "Giác nhi, đừng sợ." Hắn nghiêng mặt sang bên: “Tiêu Mộng Trinh, đây chính là người ta muốn ngươi bảo vệ. Chỉ cần ngươi đưa nàng bình an trở lại biên quan, ta cam đoan sau này ngươi sẽ không bao giờ nữa bị liên lụy bởi thân phận ngày xưa nữa, ngươi sẽ sống cuộc sống mà mình muốn."
"Biên quan?" Thẩm Giác ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt.
"Một lời đã định." Tiêu Mộng Trinh nói, trên gương mặt không lớn có sự ổn định và trầm mặc vượt ngoài tuổi tác.
"Tỷ tỷ, muội không đi. . . . . ." Nàng nắm chặt chéo áo của hắn, có chút bối rối, nàng không biết cái gì cũng không biết muốn xảy ra chuyện gì, nhưng trong lúc vô hình, áp lực khiến nàng chỉ có thể nhờ người thân cận nhất trước mắt giúp đỡ, nàng sợ.
Thẩm Xán Nhược nói: "Giác nhi, lần này ta không thể thuận theo muội, nghe lời, có hắn bảo vệ sẽ không có chuyện gì. Nhớ lấy, ra khỏi kinh thành không được quay đầu lại chạy thẳng tới biên quan, chỉ có trở lại bên cạnh phụ thân muội mới có thể an toàn."
"Tại sao? Tỷ tỷ, có ai muốn hại muội sao?"
"Hiện giờ ta không có cách nào nói rõ với muội, phụ thân thất bại, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không, ta sợ chuyện này dính líu đến muội."
"Nói như vậy, không phải tỷ tỷ cũng rất nguy hiểm sao?" Thẩm Giác cả kinh nói, doe;nd/anllêquýđôn kéo tay hắn không buông: “Vậy tỷ mau cùng đi với chúng ta đi!"
Nghe lời nói này, thân hình Tiêu Mộng Trinh chấn động, cùng đi. . . . . .
"Ta sẽ không đi." Thẩm Xán Nhược cố gắng khiến nàng tỉnh táo lại: “Giác nhi, thời gian không nhiều lắm, muội nhanh xuất cung rời kinh ──"
"Ngươi không đi. . . . . . Là không muốn gặp mặt phụ thân sao." Cổ họng đè thấp phát ra âm thanh, giống như đến từ thân thể một người khác.
Thẩm Xán Nhược ngẩn ra, Giác nhi. . . . . . . . .
Hắn còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy thân thể tê dại, không thể nhúc nhích.
"Người phản bội Thẩm thị, chỉ có một kết quả, đó chính là ──" Thẩm Giác rút chủy thủ từ trong tay áo ra, ánh phản quang hắt lên gương mặt đờ đẫn cực kỳ quỷ dị của nàng, nàng khẽ mở môi, nói ra cái chữ kia: “── chết!"
Thẩm phủ tiền triều bị tiêu diệt, sau khi Thẩm thị dời nơi ở đến biên quan thì không có ai dọn vào nữa, mặc dù bình thường có người trông chừng quét dọn, nhưng mà cũng chỉ là bởi vì đó là nhà mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu. So sánh sân, cổng vắng vẻ với cảnh ngày xưa ngựa xe như nước, thật sự không thể so sánh nổi.
Khi Ngự Lâm quân bao bọc vây quanh nơi này thì cư dân chung quanh vẫn không biết có chuyện gì xảy ra. Mà ở bên trong cửa chính, một cuộc chiến tanh máu đang mở màn. Die;nd/anl,e/quyd,on Trước đó Ảnh Vệ đã được chỉ thị, bọn họ cẩn thận kiểm tra tất cả các nơi có khả năng là cửa vào mật đạo. Đồng thời, hun khói dầy đặc bốn phía, đốt rơm rạ khiến lửa lan ra bốn phía, cắn nuốt từng tấc không gian. Không lâu lắm, kẻ địch núp ở trong góc bị ép đến mức không thể không hiện thân.
Lúc này, ở trong ngự thư phòng, Lý Giám đang nhìn chằm chằm bản đồ, ngón tay từ từ di động.
"Hoàng thượng, trong ngoài thành đều đã bố trí xong rồi."
Lý Giám cũng không ngẩng đầu: “Thẩm phủ xây hơn hai mươi năm trước, hôn quân sa vào dâm loạn không để ý tới triều chính, Thẩm thị quyền khuynh triều dã một tay che trời, cũng khó trách người của Thẩm gia không cam lòng thất bại thảm hại như vậy. Chỉ tiếc sinh không gặp thời, trẫm sẽ không cho bọn họ cơ hội này."
Ảnh Vệ xuôi tay đứng thẳng, im lặng đợi lệnh. Bọn họ là ảnh (bóng), là bóng sau lưng cửu ngũ chí tôn, vĩnh viễn chỉ cần nghe lệnh và phục tùng. Đây là lời năm đó lúc Vĩnh Khang vương gia nhặt bọn họ về đã nói, một khi chấp nhận số mệnh này, bọn họ liền từ người lột xác thành công cụ.
Hoàng đế trước mắt, có một trái tim vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần đạt được mục đích, hắn sẽ không để ý đến ai hi sinh. Cái loại duy ngã độc tôn đó thấm vào đến tận xương, chỉ có một bộ phận rất nhỏ người có thể hiểu được, mà những người khác chỉ có thể trong lúc bị bóp chặt cổ họng mới có thể hiểu được sự sợ hãi ấy.
Nhưng, die;nd/anl,e/quyd,on cho dù là như vậy, cũng có một ngoại lệ.
Bất kể hiềm nghi Thẩm gia như thế nào, bất kể để ý thần tử như thế nào, chỉ có ở nơi đó, người bên cạnh kia, hắn mới có thể hạ lệnh cho Ảnh Vệ tạm thời dừng việc bảo vệ lại. Thậm chí hắn còn luyến tiếc không cho người khác liếc mắt nhìn trân bảo của hắn.
Thẩm Xán Nhược đặc biệt. Đối với hoàng đế, và sinh linh trong thiên hạ.
Tru diệt, có lúc chính là biểu hiện cuối cùng của tính người. Máu phun ra năm bước, đỏ hồng tường trắng, đẹp đến tận cùng, nếu kết hợp với tiếng la thê lương cuối cùng, tuyệt đối là một bức vẽ luyện ngục hoa lệ nhất nhân gian.
Hoàng đế nhếch miệng lên, đó là nụ cười của thiên tử, hắn chỉ mấy chỗ: “Một người cũng không tha."
Bên trong thành, mấy tòa nhà vốn không thu hút đột nhiên có rất nhiều quan binh xông vào, lưu loát chặt đầu của những người vừa từ trong góc chạy ra xuống, màu máu cũng với tiếng kêu gào, còn có ngọn lửa dấy lên từ Thẩm phủ, rất nhanh về với bụi đất.
Ngoài thành bãi tha ma, ít có người lui tới, trong vòng một ngày lại thêm rất nhiều vong linh. Không ai biết tên họ, cũng không cần biết, bởi vì quan binh chỉ đào một cái hố lớn, chất đống lên, một cây đuốc giải quyết tất cả.
Lấy ngọn lửa xinh đẹp làm bối cảnh, thiếu nữ càng thêm đáng yêu động lòng người. Rõ ràng khuôn mặt giống nhau, nàng lại dày dặn kinh nghiệm khiến người ta bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.