Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 6: Tạ Lão Phu Nhân (2)
Càn Càn Dực Dực
24/10/2024
Chẳng trách trưởng công chúa lại đặc biệt mời bà từ Tạ phủ đến.
Chưa kịp để lão phu nhân trả lời, Tạ Hoài Ngọc đã tự hỏi rồi tự trả lời:
“Tôn nữ của mẫu thân sinh ra đã biết tất cả, tuy chỉ mới vừa chào đời nhưng khuôn mặt không khác gì một đứa trẻ bốn, năm tháng.”
Chung sống với trưởng công chúa nhiều năm, Tạ Hoài Ngọc ít nhiều cũng trở nên thông minh hơn, ông không dám nói ra chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Minh Châu.
Lão phu nhân nghe thấy cuối cùng nhi tử cũng nói đến vấn đề mà bà quan tâm, đôi mắt bà khẽ nhướng lên:
“Ngươi chắc chắn là đứa bé sinh ra bất phàm, chứ không phải là do có người cố ý làm điều gì khác chứ?”
Tạ Hoài Ngọc ngây người, không hiểu ý của lão phu nhân, liền hiểu lầm:
“Mẫu thân, người biết có người đang âm mưu hãm hại trưởng công chúa sao?”
Nhớ lại lời con gái nhỏ đã nói, rằng trưởng công chúa sẽ bị hại chết trong lần sinh nở này, sắc mặt Tạ Hoài Ngọc trở nên nặng nề.
Ông đau buồn nói:
“Mẫu thân, người phải đòi lại công bằng cho con và trưởng công chúa!”
Lão Cố phu nhân gắng kiềm chế cơn tức giận, giữ mình khỏi dùng gậy đánh con trai.
Trưởng công chúa là chủ, bà là thần, bà làm sao có thể đòi công bằng cho trưởng công chúa?
Bao năm qua, tiểu nhi tử này vẫn ngây thơ như vậy!
“Hoài Ngọc, những đứa trẻ mới sinh thường nhăn nhúm, nhưng hài tử này sinh ra đã dễ thương, ngươi chắc chắn đó là con của trưởng công chúa sao?”
Lão phu nhân đành phải nói thẳng hơn, cuối cùng Tạ Hoài Ngọc cũng hiểu ra, ông gật đầu:
“Con đã canh ở ngoài suốt một ngày một đêm, đứa bé đúng thật là con của trưởng công chúa.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã như vậy, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
…
Hai ngày sau.
“Ta là chủ tử của phủ công chúa, tại sao lại không được vào?”
“Điện hạ đã nói rồi, bất kỳ ai cũng không thể vào, xin công tử đừng làm khó nô tài.”
“Hải công công đùa rồi, ngài vào trong hỏi mẫu thân của ta, nếu mẫu thân không cho, ta sẽ lập tức rời đi.”
“Ôi trời, tiểu chủ à, điện hạ vẫn còn đang ngủ, ta làm sao vào hỏi được đây!”
“...”
Tạ Minh Châu bị tiếng cãi cọ ngoài cửa làm tỉnh giấc.
[Ồn ào quá, ai mà ồn ào thế?]
Trẻ con mới sinh rất hay ngủ, trong hai ngày liền, Tạ Minh Châu cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, không thể mở ra.
Tạ Minh Châu thậm chí còn nghĩ có khi nào đây là di chứng của việc xuyên không không.
Tuy nhiên, đã đến rồi thì cứ an ổn mà sống, Tạ Minh Châu nghĩ rằng mình chỉ sống được năm năm, vì vậy ngủ nhiều một chút cũng tốt.
Nhưng sáng nay, nàng lại bị tiếng ồn đánh thức.
Khi Tạ Minh Châu tỉnh giấc, trưởng công chúa bên cạnh nàng cũng mở mắt.
Chưa kịp để lão phu nhân trả lời, Tạ Hoài Ngọc đã tự hỏi rồi tự trả lời:
“Tôn nữ của mẫu thân sinh ra đã biết tất cả, tuy chỉ mới vừa chào đời nhưng khuôn mặt không khác gì một đứa trẻ bốn, năm tháng.”
Chung sống với trưởng công chúa nhiều năm, Tạ Hoài Ngọc ít nhiều cũng trở nên thông minh hơn, ông không dám nói ra chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Minh Châu.
Lão phu nhân nghe thấy cuối cùng nhi tử cũng nói đến vấn đề mà bà quan tâm, đôi mắt bà khẽ nhướng lên:
“Ngươi chắc chắn là đứa bé sinh ra bất phàm, chứ không phải là do có người cố ý làm điều gì khác chứ?”
Tạ Hoài Ngọc ngây người, không hiểu ý của lão phu nhân, liền hiểu lầm:
“Mẫu thân, người biết có người đang âm mưu hãm hại trưởng công chúa sao?”
Nhớ lại lời con gái nhỏ đã nói, rằng trưởng công chúa sẽ bị hại chết trong lần sinh nở này, sắc mặt Tạ Hoài Ngọc trở nên nặng nề.
Ông đau buồn nói:
“Mẫu thân, người phải đòi lại công bằng cho con và trưởng công chúa!”
Lão Cố phu nhân gắng kiềm chế cơn tức giận, giữ mình khỏi dùng gậy đánh con trai.
Trưởng công chúa là chủ, bà là thần, bà làm sao có thể đòi công bằng cho trưởng công chúa?
Bao năm qua, tiểu nhi tử này vẫn ngây thơ như vậy!
“Hoài Ngọc, những đứa trẻ mới sinh thường nhăn nhúm, nhưng hài tử này sinh ra đã dễ thương, ngươi chắc chắn đó là con của trưởng công chúa sao?”
Lão phu nhân đành phải nói thẳng hơn, cuối cùng Tạ Hoài Ngọc cũng hiểu ra, ông gật đầu:
“Con đã canh ở ngoài suốt một ngày một đêm, đứa bé đúng thật là con của trưởng công chúa.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã như vậy, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
…
Hai ngày sau.
“Ta là chủ tử của phủ công chúa, tại sao lại không được vào?”
“Điện hạ đã nói rồi, bất kỳ ai cũng không thể vào, xin công tử đừng làm khó nô tài.”
“Hải công công đùa rồi, ngài vào trong hỏi mẫu thân của ta, nếu mẫu thân không cho, ta sẽ lập tức rời đi.”
“Ôi trời, tiểu chủ à, điện hạ vẫn còn đang ngủ, ta làm sao vào hỏi được đây!”
“...”
Tạ Minh Châu bị tiếng cãi cọ ngoài cửa làm tỉnh giấc.
[Ồn ào quá, ai mà ồn ào thế?]
Trẻ con mới sinh rất hay ngủ, trong hai ngày liền, Tạ Minh Châu cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, không thể mở ra.
Tạ Minh Châu thậm chí còn nghĩ có khi nào đây là di chứng của việc xuyên không không.
Tuy nhiên, đã đến rồi thì cứ an ổn mà sống, Tạ Minh Châu nghĩ rằng mình chỉ sống được năm năm, vì vậy ngủ nhiều một chút cũng tốt.
Nhưng sáng nay, nàng lại bị tiếng ồn đánh thức.
Khi Tạ Minh Châu tỉnh giấc, trưởng công chúa bên cạnh nàng cũng mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.