Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 5: Tạ Lão Phu Nhân
Càn Càn Dực Dực
24/10/2024
Hoàng thượng và trưởng công chúa tình cảm sâu đậm, nếu không phải tình hình thiên tai quá nghiêm trọng, ngài nhất định sẽ đến phủ công chúa để chăm sóc hoàng tỷ khi sinh nở.
...
Một canh giờ sau, lão phu nhân đã đến phủ công chúa.
Xuân Hỉ đứng chờ ở cửa đón bà:
“Nô tỳ bái kiến lão phu nhân.”
Lão phu nhân đỡ Xuân Hỉ dậy:
“Xuân Hỉ cô nương không cần đa lễ, mau dẫn ta đi thăm trưởng công chúa.”
Dù lão phu nhân đã cao tuổi, nhưng bước đi vẫn nhanh nhẹn.
Xuân Hỉ chạy theo phía sau, vừa đi vừa kể lại tình hình trong phủ.
Nghe đến đoạn Xuân Phúc đã ra khỏi phủ để đến Tịnh Tâm Tự tìm thái hậu, lão phu nhân liền hít sâu một hơi:
“Chuyện này là do người trong cung làm sao?”
Đúng lúc đó, hai người đã đến nơi, lão phu nhân không đợi Xuân Hỉ trả lời, liền cởi áo choàng trên người, thay chiếc áo đã được làm ấm từ trước để tránh mang hơi lạnh vào phòng sinh.
Xuân Hỉ cẩn thận vén rèm lên, mời lão phu nhân vào.
Trong phòng sinh có một lò sưởi và hương liệu, ngoài mùi máu nhàn nhạt, không khí nơi đây đã không còn dấu vết của phòng sinh nữa.
Lão phu nhân nhẹ nhàng bước đến bên giường, thấy trưởng công chúa đang ngủ say, trong tay ôm một đứa trẻ trắng trẻo, xinh xắn.
“Hài tử này là do trưởng công chúa vừa sinh ra sao?”
*Hài tử: Đứa trẻ, đứa bé.
Lão phu nhân không khỏi ngạc nhiên.
Bà đã từng sinh hạ nhiều đứa con, nên dĩ nhiên hiểu rõ đứa trẻ vừa sinh ra trông sẽ như thế nào.
Đứa trẻ trong vòng tay của trưởng công chúa, khuôn mặt trắng nõn và sạch sẽ, thậm chí còn ửng hồng, sao có thể giống một đứa bé vừa chào đời?
Trong khoảnh khắc đó, lão phu nhân không biết nên ngạc nhiên vì đứa bé này hay lo lắng vì trưởng công chúa ôm con ngủ mà không sợ đè lên đứa trẻ.
Xuân Hỉ khẽ nhắc nhở:
“Lão phu nhân, đây là tiểu quận chúa, bẩm sinh mang theo phúc vận.”
Hai từ "phúc vận" được Xuân Hỉ nhấn mạnh.
Trong lòng lão phu nhân tràn ngập suy nghĩ, đôi mày nhíu lại:
"Phò mã đâu rồi?"
Bà muốn hỏi kỹ Tạ Hoài Ngọc xem đứa bé này rốt cuộc là chuyện gì.
“Lão phu nhân, phò mã vẫn đang bất tỉnh.”
Xuân Hỉ nhắc nhở lần nữa.
Lão phu nhân quyết đoán:
“Bảo người tạt nước cho hắn tỉnh lại!”
Việc đứa bé này có phải con của Tạ Hoài Ngọc hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải là con của trưởng công chúa.
Huyết thống của Tạ gia không mấy quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn con cháu của hoàng thất!
Tạ Hoài Ngọc tỉnh lại, là do bị chính mẫu thân của mình hất nước vào người.
Khi nhìn thấy lão phu nhân, Tạ Hoài Ngọc hoảng hồn lùi về sau một bước:
“Mẫu thân, sao người lại đến đây?”
Sau khi đuổi hết đám người hầu ra ngoài, lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi dùng cây gậy trạm khắc bằng gỗ đỏ đập mạnh xuống đất:
“Hừ, ta đến đây làm gì à? Nếu ta không đến, làm sao biết ngươi bất tài như thế này?”
“Nương tử của ngươi ở bên trong đang sinh nở, còn ngươi thì ở ngoài ngất xỉu, đây là cách ngươi làm phu quân sao?”
Nhìn tiểu nhi tử của mình, lão phu nhân không nhịn được mắng.
Là con út của Tạ thừa tướng, Tạ Hoài Ngọc cũng là đứa con được sinh ra khi lão phu nhân đã lớn tuổi, nên từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên.
Lão phu nhân không mong gì nhiều, chỉ mong nhi tử sống yên ổn.
Nhưng không ngờ Tạ Hoài Ngọc lại lọt vào mắt xanh của trưởng công chúa.
Trưởng công chúa là thân tỷ duy nhất của hoàng đế! Là người tôn quý đến nhường nào?
*Thân tỷ: Chị ruột
Dù cho trưởng công chúa có đánh Tạ Hoài Ngọc, nhà họ Tạ cũng chỉ có thể dập đầu cảm tạ hoàng ân!
Những ngày đầu khi họ thành thân, lão phu nhân lo lắng đến mức không thể ngủ được, sợ rằng Tạ Hoài Ngọc sẽ chọc giận trưởng công chúa mà bị ban chết.
May mắn thay, Tạ Hoài Ngọc dù ngốc nghếch nhưng lại có phúc, phu thê hòa thuận, thậm chí còn trở thành câu chuyện đẹp của Đại Chu.
Tạ Hoài Ngọc không biết mẫu thân mình đang nghĩ gì, bị mắng cũng không giận, ông ngó quanh rồi mới ghé sát tai lão phu nhân nói nhỏ:
“Mẫu thân, người có biết tiểu tôn nữ của người lợi hại đến mức nào không?”
Thấy tiểu nhi tử vẫn ngây ngô như thường, lão phu nhân khẽ nhíu mày.
...
Một canh giờ sau, lão phu nhân đã đến phủ công chúa.
Xuân Hỉ đứng chờ ở cửa đón bà:
“Nô tỳ bái kiến lão phu nhân.”
Lão phu nhân đỡ Xuân Hỉ dậy:
“Xuân Hỉ cô nương không cần đa lễ, mau dẫn ta đi thăm trưởng công chúa.”
Dù lão phu nhân đã cao tuổi, nhưng bước đi vẫn nhanh nhẹn.
Xuân Hỉ chạy theo phía sau, vừa đi vừa kể lại tình hình trong phủ.
Nghe đến đoạn Xuân Phúc đã ra khỏi phủ để đến Tịnh Tâm Tự tìm thái hậu, lão phu nhân liền hít sâu một hơi:
“Chuyện này là do người trong cung làm sao?”
Đúng lúc đó, hai người đã đến nơi, lão phu nhân không đợi Xuân Hỉ trả lời, liền cởi áo choàng trên người, thay chiếc áo đã được làm ấm từ trước để tránh mang hơi lạnh vào phòng sinh.
Xuân Hỉ cẩn thận vén rèm lên, mời lão phu nhân vào.
Trong phòng sinh có một lò sưởi và hương liệu, ngoài mùi máu nhàn nhạt, không khí nơi đây đã không còn dấu vết của phòng sinh nữa.
Lão phu nhân nhẹ nhàng bước đến bên giường, thấy trưởng công chúa đang ngủ say, trong tay ôm một đứa trẻ trắng trẻo, xinh xắn.
“Hài tử này là do trưởng công chúa vừa sinh ra sao?”
*Hài tử: Đứa trẻ, đứa bé.
Lão phu nhân không khỏi ngạc nhiên.
Bà đã từng sinh hạ nhiều đứa con, nên dĩ nhiên hiểu rõ đứa trẻ vừa sinh ra trông sẽ như thế nào.
Đứa trẻ trong vòng tay của trưởng công chúa, khuôn mặt trắng nõn và sạch sẽ, thậm chí còn ửng hồng, sao có thể giống một đứa bé vừa chào đời?
Trong khoảnh khắc đó, lão phu nhân không biết nên ngạc nhiên vì đứa bé này hay lo lắng vì trưởng công chúa ôm con ngủ mà không sợ đè lên đứa trẻ.
Xuân Hỉ khẽ nhắc nhở:
“Lão phu nhân, đây là tiểu quận chúa, bẩm sinh mang theo phúc vận.”
Hai từ "phúc vận" được Xuân Hỉ nhấn mạnh.
Trong lòng lão phu nhân tràn ngập suy nghĩ, đôi mày nhíu lại:
"Phò mã đâu rồi?"
Bà muốn hỏi kỹ Tạ Hoài Ngọc xem đứa bé này rốt cuộc là chuyện gì.
“Lão phu nhân, phò mã vẫn đang bất tỉnh.”
Xuân Hỉ nhắc nhở lần nữa.
Lão phu nhân quyết đoán:
“Bảo người tạt nước cho hắn tỉnh lại!”
Việc đứa bé này có phải con của Tạ Hoài Ngọc hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải là con của trưởng công chúa.
Huyết thống của Tạ gia không mấy quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn con cháu của hoàng thất!
Tạ Hoài Ngọc tỉnh lại, là do bị chính mẫu thân của mình hất nước vào người.
Khi nhìn thấy lão phu nhân, Tạ Hoài Ngọc hoảng hồn lùi về sau một bước:
“Mẫu thân, sao người lại đến đây?”
Sau khi đuổi hết đám người hầu ra ngoài, lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi dùng cây gậy trạm khắc bằng gỗ đỏ đập mạnh xuống đất:
“Hừ, ta đến đây làm gì à? Nếu ta không đến, làm sao biết ngươi bất tài như thế này?”
“Nương tử của ngươi ở bên trong đang sinh nở, còn ngươi thì ở ngoài ngất xỉu, đây là cách ngươi làm phu quân sao?”
Nhìn tiểu nhi tử của mình, lão phu nhân không nhịn được mắng.
Là con út của Tạ thừa tướng, Tạ Hoài Ngọc cũng là đứa con được sinh ra khi lão phu nhân đã lớn tuổi, nên từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên.
Lão phu nhân không mong gì nhiều, chỉ mong nhi tử sống yên ổn.
Nhưng không ngờ Tạ Hoài Ngọc lại lọt vào mắt xanh của trưởng công chúa.
Trưởng công chúa là thân tỷ duy nhất của hoàng đế! Là người tôn quý đến nhường nào?
*Thân tỷ: Chị ruột
Dù cho trưởng công chúa có đánh Tạ Hoài Ngọc, nhà họ Tạ cũng chỉ có thể dập đầu cảm tạ hoàng ân!
Những ngày đầu khi họ thành thân, lão phu nhân lo lắng đến mức không thể ngủ được, sợ rằng Tạ Hoài Ngọc sẽ chọc giận trưởng công chúa mà bị ban chết.
May mắn thay, Tạ Hoài Ngọc dù ngốc nghếch nhưng lại có phúc, phu thê hòa thuận, thậm chí còn trở thành câu chuyện đẹp của Đại Chu.
Tạ Hoài Ngọc không biết mẫu thân mình đang nghĩ gì, bị mắng cũng không giận, ông ngó quanh rồi mới ghé sát tai lão phu nhân nói nhỏ:
“Mẫu thân, người có biết tiểu tôn nữ của người lợi hại đến mức nào không?”
Thấy tiểu nhi tử vẫn ngây ngô như thường, lão phu nhân khẽ nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.