Chương 108: Đạo tay nghề
Thiên Phương Phương
04/02/2024
Edit: Lan Anh
Sau khi Du Phong nói rõ thì Du Uyển và Thôi chưởng quỹ cũng đã biết rõ chân tướng.
Nguyên lai mấy món ăn mới kia ở Thiên Hương lâu, đại bá đã từng nấu thử ở nhà, nhưng mùi vị không như ông mong muốn nên mới chậm chạp không đưa vào thực đơn, ngay lúc ông đang cố gắng điều chỉnh lại mùi vị thì Du Uyển lại gặp chuyện.
Xét thấy Thôi chưởng quỹ đang ở đây, câu cuối Du Phong cũng nói mập mờ cho qua, chỉ nói gia đình có biến cố, nên đại bá chỉ có thể rời khỏi Thiên Hương lâu.
Món ăn mình chưa công khai, nhưng lại thành món ăn chiêu bài ở Thiên Hương lâu, dù có là ai đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thôi chưởng quỹ sau khi nghe Du Phong kể thì cảm thấy, nếu như Bạch Ngọc lâu có tạo ra món ăn mới, còn chưa kịp công khai thì đã thấy nó được đưa lên bàn ăn của người khác, chắc chắn ông sẽ thổ huyết, thổ huyết một cách dữ dội!
Đương nhiên trong chuyện này có một vài vấn đề, đó chính là những món ăn mới kia, có thật là ai cũng sẽ nghĩ ra được?
Không phải trùng hợp đến vậy chứ?
“Có bao nhiêu món giống?” Du Uyển hỏi.
“Tổng cộng có năm món.” Du Phong trả lời, “Theo thứ tự là Nhất diệp tri thu, Nhị long hí châu, Tam tinh cao chiếu, Tứ hải thái bình, Ngũ dương khai thái.” (Ở đây mình để nguyên tên món ăn nha.)
Ngũ dương khai thái là lấy xương dê, thịt dê, phổi và ruột dê nấu, còn phải lựa chọn các loại gia vị đặc biệt, đồng thời phải chọn đúng loại dê lớn được tầm tám đến chín tháng, thịt dê cỡ này mới có mùi vị tươi non và mềm thịt, sau khi ướp qua gia vị, luộc sơ sau đó bỏ vào xào lăn, mùi vị phải thật cay, bỏ thêm một số dược liệu thì khi người ăn sẽ cảm thấy cay nhưng sẽ không làm nóng trong người.
Tứ hải thái bình thì không phức tạp như món trên, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì lại càng bắt bẻ, chính là vây cá được lấy từ vùng biển cách đây ngàn dặm, cồi sò điệp, tôm tươi cùng với cua biển nấu thành một món súp, mùi vị đó người bình thường không thể tưởng tượng được.
Tam tinh cao chiếu thì dùng hạt sen, táo đỏ, long nhãn nấu thành món điểm tâm, hương vị nồng nàn, ngọt nhưng không ngán, cho thêm một ít sơn tra nên mùi vị sẽ có chút chua chua ngọt ngọt.
Nhị long hí châu là rau xanh nấu với thịt viên, thịt viên được ướp với nước tương, nhưng khác hoàn toàn so với các tửu lâu khác, khi ăn vào sẽ cảm nhận được mùi hoa nhẹ nhàng.
Cuối cùng là Nhất diệp tri thu là món Du Phong chưa từng ăn qua, cũng là món mà đại bá cân nhắc lâu nhất.
Nhưng cho dù hắn chưa từng ăn qua nhưng sau khi Thôi chưởng quỹ nghe qua bốn món kia thì cuối cùng ông cũng đã tin.
Mấy món này ông đã từng nếm qua, không khác mấy so với miêu tả của Du Phong.
Mấy món này những tửu lâu khác cũng đã làm, Bạch Ngọc lâu cũng không ngoại lệ, nhưng bọn họ không làm ra được mùi vị giống Thiên Hương lâu, ví như thịt viên không có hương hoa, hay món Tam tinh cao chiếu thì không có vị chua của sơn tra.
Đương nhiên lúc này Thôi chưởng quỹ đã biết vị chua kia là từ sơn tra, nhưng... hương hoa trong thịt viên kia đâu?
Khụ khụ, Thôi chưởng quỹ hắng giọng một cái, sai lầm, thật sai lầm, nếu còn hỏi nữa thì sẽ bị coi là muốn đánh cắp bí phương của người khác.
Nếu đổi lại là người khác, Thôi chưởng quỹ sẽ hỏi hắn, có phải sau khi ăn xong liền cố ý tới nhận bậy nhận bạ, nhưng đối tượng lại là Du Phong, sau một thời gian quen biết, tính cách và nhân phẩm của hai huynh muội này ông đều thấy ở trong mắt, Du Phong cũng không phải là người thấy sang bắt quàng làm họ, huống hồ cha của Du Phong cũng có một thân trù nghệ không thua đầu bếp Thiên Hương lâu...
Thôi chưởng quỹ nói: “Tôi đã nếm qua những món này, mùi vị cùng với nguyên liệu nấu ăn, xác thực không khác gì so với ngươi nói.”
Du Phong vốn đang nghĩ có khi nào là do trùng hợp, có thể cách làm và mùi vị cũng không giống như cha đã làm, nhưng sau khi nghe Thôi chưởng quỹ nói như thế, sự hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng tan vỡ.
Du Uyển nhìn về phía Dương đại trù đang trầm tư đứng bên kia, “Nếu như chỉ là cách làm thì thôi coi như bỏ qua, nhưng ngay cả tên món ăn cũng giống như đúc, Dương bá bá, cái này thể coi là vô tình trùng hợp? Không biết mấy món ăn này xuất hiện từ lúc nào?”
Nếu là trước khi đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu, thì chính là đại bá trộm của họ, nhưng nếu như là sau khi đại bá rời đi, thì không thể nghi ngờ rằng những món này là bị trộm từ tay đại bá.
Dương đại trù hít sâu một hơi, đang muốn trả lời thì nghe Thôi chưởng quỹ nói: “Tôi nhớ không lầm thì.... khoảng hai năm trước? Khi đó chuyện này còn được bàn tán rất lâu ở Kinh Thành, lúc đó tôi còn đưa tiểu thư đi ăn mà.”
Đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu cách đây ba năm.
Du Uyển cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nói: “Dương bá bá, xin hỏi mấy món này là do vị đầu bếp nào tạo ra? Thuận tiện cho chúng tôi gặp một chút được không? Có mấy lời, chúng tôi muốn hỏi thẳng.”
“Cái này...” Dương đại trù bất đắc dĩ thở dài, “Cũng không gạt gì mọi người, mấy món này do một vị tên là Thang sư phụ tạo ra, nhưng sợ rằng hôm nay mọi người không gặp được rồi, mọi người còn nhớ lúc nãy tôi nói hôm nay có một vị đầu bếp ở nhà dưỡng thương?”
“Là ông ta?” Du Phong nhíu mày.
Dương đại trù gật đầu: “Xác thực trước kia hắn với cha của con có từng làm việc với nhau... Bất quá, nói một câu không sợ đắc tội mọi người, tử chất, mặc dù con nói vô cùng có sức thuyết phục, nhưng ta vẫn phải đem mọi chuyện điều tra rõ ràng mới được, chỉ dựa vào lời nói của một bên, thật sự rất khó nói là Thang sư phụ làm...”
Du Phong lập tức kích động: “Không phải hắn thì chẳng lẽ là cha của ta? Cha ta ăn cắp tay nghề của người khác? Làm sao có thể? Phụ thân của ta sẽ không bao giờ làm chuyện đó!”
Du Uyển lôi kéo cánh tay của Du Phong, bình tĩnh nói: “Dương bá bá nói đúng, sự tình không được điều tra rõ ràng thì không thể định tội cho bất cứ ai!”
Dương đại trù nắm chặt tay của Du Phong, thấm thía nói: “Tử chất, nếu như con tín nhiệm ta, thì hãy yên tâm giao chuyện này cho ta, ta nhất định sẽ tra ra manh mối, nếu đúng là sai lầm của Thiên Hương lâu thì ta nhất định sẽ khuyên ông chủ đi tạ lỗi, đồng thời sẽ cho cha con một danh vị!”
Du Phong trịnh trọng gật đầu: “Dương bá bá, ta tin người.”
Sự tình như thế này, tạm thời không phải là lúc có thể bàn giao dịch với Thiên Hương lâu.
Dương đại trù giữ ba người lại, mặc dù Du Phong không có tâm tình để ăn, nhưng thịnh tình không thể chối từ, vẫn phải ăn một bữa cơm trưa rồi mới rời đi.
Hắn nói tên mấy món ăn, Dương đại trù liền kêu người bưng lên.
Cảm giác quả thật không hề khác so với cha hắn nấu, hắn càng thêm chắc chắn là những món này của cha đã bị người khác đánh cắp.
Rời khỏi Thiên Hương lâu, Thôi chưởng quỹ liền tới Bạch phủ, hai người họ liền thuê xe ngựa hồi thôn.
Trên đường đi, tâm tình của Du Phong cũng không tốt.
Du Uyển đột nhiên nói: “Nhìn không ra là đại bá rất biết lấy tên cho món ăn.”
Nhất là cái tên Nhất diệp tri thu, thực sự rất là hay.
Du Phong muốn nói, cha hắn không biết đọc sách, không biết chữ, nhưng sau khi làm ở Kinh Thành mấy năm, mưa dầm thấm đất nên cũng học được sơ sơ, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì xe ngựa liền thắng gấp.
Phu xe rít lên một tiếng!
Du Uyển vội vén rèm lên nhìn, thấy trên con đường nhỏ trống trải phía trước, chẳng biết một đám nam nhân che mặt xuất hiện từ lúc nào, chúng xách theo đại đao muốn cản đường đi của họ.
Huyệt thái dương của Du Phong nhảy thịch một cái: “Dưới chân thiên tử vậy mà lại gặp cướp bóc?”
“Cướp?” Du Uyển nhìn đám người kia thật sâu, trong lời nói có chút thâm ý: “Cướp tiền? Bạc này cho các ngươi! Cướp sắc? Ta theo các ngươi đi, nhưng phải thả đại ca ta đi!”
Du Phong đột nhiên biến sắc: “A Uyển?”
Du Uyển lại không nhìn hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên bịt mặt: “Như thế nào?”
Đối phương không nói một lời, một người coi như đứng đầu trong đó vung đao lên: “Huynh đệ, lên!”
“Sao, sao lại như vậy?” Du Phong chau mày.
Du Uyển ngưng mắt nói: “Không phải cướp tiền cũng không cướp sắc, xem ra là giết người diệt khẩu.”
“...” Không đợi Du Phong hiểu ý nghĩa trong lời nói của Du Uyển, nhóm người kia đã đằng đằng sát khí xông tới.
Phu xe bị dọa sợ liền bỏ chạy.
Đám người bịt mặt kia cũng không thèm để ý tới ông ta, chạy tới nâng đao muốn chém hai người ngồi trong xe ngựa.
Du Uyển nhấc chân đá vào cổ tay của hắn, đạp cả người lẫn đao lăn xuống xe, sau đó nắm lấy cổ tay của Du Phong, nhảy xuống xe ngựa!
“Đại ca! Chạy mau!”
Hai huynh muội chạy thật nhanh về phía KInh Thành.
Đám người bịt mặt kia liền đuổi theo!
Du Phong cố gắng chạy nhanh hết mức, nhịn không được quay đầu lại nhìn đám người kia, y như hung thần ác sát, một bộ phải lấy được mạng của họ thì mới thôi, cuối cùng Du Phong mới ý thức được chuyện này không bình thường.
Tốt xấu gì hắn cũng đã lăn lộn trên trấn nhiều năm, côn đồ lưu manh gì cũng gặp được ít nhiều, nhưng không có ai xông lên giết người.
“Tại sao họ lại giết chúng ta?” Du Phong thở hồng hộc hỏi.
“Chúng ta cản đường tài lộ của người khác.” Du Uyển sắc mặt lạnh như băng nói.
“Cản đường tài lộ?” Du Phong nhíu mày.
Du Uyển lên tiếng: “Chẳng lẽ huynh còn không hiểu? Chúng ta chân trước vạch trần Thiên Hương lâu, chân sau liền bị truy sát, huynh thấy chuyện này trùng hợp sao?”
“Muội nói... là Thiên Hương lâu muốn giết chúng ta?” Du Phong cơ hồ chau mày thành chữ Xuyên.
Cái vị đại ca này, ngày bình thường luôn tỏ ra khôn khéo, sao đến thời khắc mấu chốt lại ngốc như vậy, đúng là người xưa không thoát được chữ “thân” mà, lúc nãy nàng không nói ra là hy vọng huynh ấy có thể tự hiểu ra.
Sợ rằng Thiên Hương lâu còn chưa biết chuyện đâu, cũng bởi vì không muốn ông chủ ở phía sau Thiên Hương lâu biết, nên hai người họ mới phải chết!
Có một tên đuổi kịp!
Du Uyển xoay người, quơ cái bình cầm trong tay, hung hăng mà đập xuống đầu hắn ta.
Nhưng một tên ngã xuống thì vẫn còn vô số tên đuổi theo, hai huynh muội họ coi như dùng hết sức lực từ lúc sinh ra tới giờ mà chạy, thế nhưng đám người bịt mặt kia vẫn càng ngày càng tới gần.
Sau khi Du Phong nói rõ thì Du Uyển và Thôi chưởng quỹ cũng đã biết rõ chân tướng.
Nguyên lai mấy món ăn mới kia ở Thiên Hương lâu, đại bá đã từng nấu thử ở nhà, nhưng mùi vị không như ông mong muốn nên mới chậm chạp không đưa vào thực đơn, ngay lúc ông đang cố gắng điều chỉnh lại mùi vị thì Du Uyển lại gặp chuyện.
Xét thấy Thôi chưởng quỹ đang ở đây, câu cuối Du Phong cũng nói mập mờ cho qua, chỉ nói gia đình có biến cố, nên đại bá chỉ có thể rời khỏi Thiên Hương lâu.
Món ăn mình chưa công khai, nhưng lại thành món ăn chiêu bài ở Thiên Hương lâu, dù có là ai đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thôi chưởng quỹ sau khi nghe Du Phong kể thì cảm thấy, nếu như Bạch Ngọc lâu có tạo ra món ăn mới, còn chưa kịp công khai thì đã thấy nó được đưa lên bàn ăn của người khác, chắc chắn ông sẽ thổ huyết, thổ huyết một cách dữ dội!
Đương nhiên trong chuyện này có một vài vấn đề, đó chính là những món ăn mới kia, có thật là ai cũng sẽ nghĩ ra được?
Không phải trùng hợp đến vậy chứ?
“Có bao nhiêu món giống?” Du Uyển hỏi.
“Tổng cộng có năm món.” Du Phong trả lời, “Theo thứ tự là Nhất diệp tri thu, Nhị long hí châu, Tam tinh cao chiếu, Tứ hải thái bình, Ngũ dương khai thái.” (Ở đây mình để nguyên tên món ăn nha.)
Ngũ dương khai thái là lấy xương dê, thịt dê, phổi và ruột dê nấu, còn phải lựa chọn các loại gia vị đặc biệt, đồng thời phải chọn đúng loại dê lớn được tầm tám đến chín tháng, thịt dê cỡ này mới có mùi vị tươi non và mềm thịt, sau khi ướp qua gia vị, luộc sơ sau đó bỏ vào xào lăn, mùi vị phải thật cay, bỏ thêm một số dược liệu thì khi người ăn sẽ cảm thấy cay nhưng sẽ không làm nóng trong người.
Tứ hải thái bình thì không phức tạp như món trên, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì lại càng bắt bẻ, chính là vây cá được lấy từ vùng biển cách đây ngàn dặm, cồi sò điệp, tôm tươi cùng với cua biển nấu thành một món súp, mùi vị đó người bình thường không thể tưởng tượng được.
Tam tinh cao chiếu thì dùng hạt sen, táo đỏ, long nhãn nấu thành món điểm tâm, hương vị nồng nàn, ngọt nhưng không ngán, cho thêm một ít sơn tra nên mùi vị sẽ có chút chua chua ngọt ngọt.
Nhị long hí châu là rau xanh nấu với thịt viên, thịt viên được ướp với nước tương, nhưng khác hoàn toàn so với các tửu lâu khác, khi ăn vào sẽ cảm nhận được mùi hoa nhẹ nhàng.
Cuối cùng là Nhất diệp tri thu là món Du Phong chưa từng ăn qua, cũng là món mà đại bá cân nhắc lâu nhất.
Nhưng cho dù hắn chưa từng ăn qua nhưng sau khi Thôi chưởng quỹ nghe qua bốn món kia thì cuối cùng ông cũng đã tin.
Mấy món này ông đã từng nếm qua, không khác mấy so với miêu tả của Du Phong.
Mấy món này những tửu lâu khác cũng đã làm, Bạch Ngọc lâu cũng không ngoại lệ, nhưng bọn họ không làm ra được mùi vị giống Thiên Hương lâu, ví như thịt viên không có hương hoa, hay món Tam tinh cao chiếu thì không có vị chua của sơn tra.
Đương nhiên lúc này Thôi chưởng quỹ đã biết vị chua kia là từ sơn tra, nhưng... hương hoa trong thịt viên kia đâu?
Khụ khụ, Thôi chưởng quỹ hắng giọng một cái, sai lầm, thật sai lầm, nếu còn hỏi nữa thì sẽ bị coi là muốn đánh cắp bí phương của người khác.
Nếu đổi lại là người khác, Thôi chưởng quỹ sẽ hỏi hắn, có phải sau khi ăn xong liền cố ý tới nhận bậy nhận bạ, nhưng đối tượng lại là Du Phong, sau một thời gian quen biết, tính cách và nhân phẩm của hai huynh muội này ông đều thấy ở trong mắt, Du Phong cũng không phải là người thấy sang bắt quàng làm họ, huống hồ cha của Du Phong cũng có một thân trù nghệ không thua đầu bếp Thiên Hương lâu...
Thôi chưởng quỹ nói: “Tôi đã nếm qua những món này, mùi vị cùng với nguyên liệu nấu ăn, xác thực không khác gì so với ngươi nói.”
Du Phong vốn đang nghĩ có khi nào là do trùng hợp, có thể cách làm và mùi vị cũng không giống như cha đã làm, nhưng sau khi nghe Thôi chưởng quỹ nói như thế, sự hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng tan vỡ.
Du Uyển nhìn về phía Dương đại trù đang trầm tư đứng bên kia, “Nếu như chỉ là cách làm thì thôi coi như bỏ qua, nhưng ngay cả tên món ăn cũng giống như đúc, Dương bá bá, cái này thể coi là vô tình trùng hợp? Không biết mấy món ăn này xuất hiện từ lúc nào?”
Nếu là trước khi đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu, thì chính là đại bá trộm của họ, nhưng nếu như là sau khi đại bá rời đi, thì không thể nghi ngờ rằng những món này là bị trộm từ tay đại bá.
Dương đại trù hít sâu một hơi, đang muốn trả lời thì nghe Thôi chưởng quỹ nói: “Tôi nhớ không lầm thì.... khoảng hai năm trước? Khi đó chuyện này còn được bàn tán rất lâu ở Kinh Thành, lúc đó tôi còn đưa tiểu thư đi ăn mà.”
Đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu cách đây ba năm.
Du Uyển cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nói: “Dương bá bá, xin hỏi mấy món này là do vị đầu bếp nào tạo ra? Thuận tiện cho chúng tôi gặp một chút được không? Có mấy lời, chúng tôi muốn hỏi thẳng.”
“Cái này...” Dương đại trù bất đắc dĩ thở dài, “Cũng không gạt gì mọi người, mấy món này do một vị tên là Thang sư phụ tạo ra, nhưng sợ rằng hôm nay mọi người không gặp được rồi, mọi người còn nhớ lúc nãy tôi nói hôm nay có một vị đầu bếp ở nhà dưỡng thương?”
“Là ông ta?” Du Phong nhíu mày.
Dương đại trù gật đầu: “Xác thực trước kia hắn với cha của con có từng làm việc với nhau... Bất quá, nói một câu không sợ đắc tội mọi người, tử chất, mặc dù con nói vô cùng có sức thuyết phục, nhưng ta vẫn phải đem mọi chuyện điều tra rõ ràng mới được, chỉ dựa vào lời nói của một bên, thật sự rất khó nói là Thang sư phụ làm...”
Du Phong lập tức kích động: “Không phải hắn thì chẳng lẽ là cha của ta? Cha ta ăn cắp tay nghề của người khác? Làm sao có thể? Phụ thân của ta sẽ không bao giờ làm chuyện đó!”
Du Uyển lôi kéo cánh tay của Du Phong, bình tĩnh nói: “Dương bá bá nói đúng, sự tình không được điều tra rõ ràng thì không thể định tội cho bất cứ ai!”
Dương đại trù nắm chặt tay của Du Phong, thấm thía nói: “Tử chất, nếu như con tín nhiệm ta, thì hãy yên tâm giao chuyện này cho ta, ta nhất định sẽ tra ra manh mối, nếu đúng là sai lầm của Thiên Hương lâu thì ta nhất định sẽ khuyên ông chủ đi tạ lỗi, đồng thời sẽ cho cha con một danh vị!”
Du Phong trịnh trọng gật đầu: “Dương bá bá, ta tin người.”
Sự tình như thế này, tạm thời không phải là lúc có thể bàn giao dịch với Thiên Hương lâu.
Dương đại trù giữ ba người lại, mặc dù Du Phong không có tâm tình để ăn, nhưng thịnh tình không thể chối từ, vẫn phải ăn một bữa cơm trưa rồi mới rời đi.
Hắn nói tên mấy món ăn, Dương đại trù liền kêu người bưng lên.
Cảm giác quả thật không hề khác so với cha hắn nấu, hắn càng thêm chắc chắn là những món này của cha đã bị người khác đánh cắp.
Rời khỏi Thiên Hương lâu, Thôi chưởng quỹ liền tới Bạch phủ, hai người họ liền thuê xe ngựa hồi thôn.
Trên đường đi, tâm tình của Du Phong cũng không tốt.
Du Uyển đột nhiên nói: “Nhìn không ra là đại bá rất biết lấy tên cho món ăn.”
Nhất là cái tên Nhất diệp tri thu, thực sự rất là hay.
Du Phong muốn nói, cha hắn không biết đọc sách, không biết chữ, nhưng sau khi làm ở Kinh Thành mấy năm, mưa dầm thấm đất nên cũng học được sơ sơ, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì xe ngựa liền thắng gấp.
Phu xe rít lên một tiếng!
Du Uyển vội vén rèm lên nhìn, thấy trên con đường nhỏ trống trải phía trước, chẳng biết một đám nam nhân che mặt xuất hiện từ lúc nào, chúng xách theo đại đao muốn cản đường đi của họ.
Huyệt thái dương của Du Phong nhảy thịch một cái: “Dưới chân thiên tử vậy mà lại gặp cướp bóc?”
“Cướp?” Du Uyển nhìn đám người kia thật sâu, trong lời nói có chút thâm ý: “Cướp tiền? Bạc này cho các ngươi! Cướp sắc? Ta theo các ngươi đi, nhưng phải thả đại ca ta đi!”
Du Phong đột nhiên biến sắc: “A Uyển?”
Du Uyển lại không nhìn hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên bịt mặt: “Như thế nào?”
Đối phương không nói một lời, một người coi như đứng đầu trong đó vung đao lên: “Huynh đệ, lên!”
“Sao, sao lại như vậy?” Du Phong chau mày.
Du Uyển ngưng mắt nói: “Không phải cướp tiền cũng không cướp sắc, xem ra là giết người diệt khẩu.”
“...” Không đợi Du Phong hiểu ý nghĩa trong lời nói của Du Uyển, nhóm người kia đã đằng đằng sát khí xông tới.
Phu xe bị dọa sợ liền bỏ chạy.
Đám người bịt mặt kia cũng không thèm để ý tới ông ta, chạy tới nâng đao muốn chém hai người ngồi trong xe ngựa.
Du Uyển nhấc chân đá vào cổ tay của hắn, đạp cả người lẫn đao lăn xuống xe, sau đó nắm lấy cổ tay của Du Phong, nhảy xuống xe ngựa!
“Đại ca! Chạy mau!”
Hai huynh muội chạy thật nhanh về phía KInh Thành.
Đám người bịt mặt kia liền đuổi theo!
Du Phong cố gắng chạy nhanh hết mức, nhịn không được quay đầu lại nhìn đám người kia, y như hung thần ác sát, một bộ phải lấy được mạng của họ thì mới thôi, cuối cùng Du Phong mới ý thức được chuyện này không bình thường.
Tốt xấu gì hắn cũng đã lăn lộn trên trấn nhiều năm, côn đồ lưu manh gì cũng gặp được ít nhiều, nhưng không có ai xông lên giết người.
“Tại sao họ lại giết chúng ta?” Du Phong thở hồng hộc hỏi.
“Chúng ta cản đường tài lộ của người khác.” Du Uyển sắc mặt lạnh như băng nói.
“Cản đường tài lộ?” Du Phong nhíu mày.
Du Uyển lên tiếng: “Chẳng lẽ huynh còn không hiểu? Chúng ta chân trước vạch trần Thiên Hương lâu, chân sau liền bị truy sát, huynh thấy chuyện này trùng hợp sao?”
“Muội nói... là Thiên Hương lâu muốn giết chúng ta?” Du Phong cơ hồ chau mày thành chữ Xuyên.
Cái vị đại ca này, ngày bình thường luôn tỏ ra khôn khéo, sao đến thời khắc mấu chốt lại ngốc như vậy, đúng là người xưa không thoát được chữ “thân” mà, lúc nãy nàng không nói ra là hy vọng huynh ấy có thể tự hiểu ra.
Sợ rằng Thiên Hương lâu còn chưa biết chuyện đâu, cũng bởi vì không muốn ông chủ ở phía sau Thiên Hương lâu biết, nên hai người họ mới phải chết!
Có một tên đuổi kịp!
Du Uyển xoay người, quơ cái bình cầm trong tay, hung hăng mà đập xuống đầu hắn ta.
Nhưng một tên ngã xuống thì vẫn còn vô số tên đuổi theo, hai huynh muội họ coi như dùng hết sức lực từ lúc sinh ra tới giờ mà chạy, thế nhưng đám người bịt mặt kia vẫn càng ngày càng tới gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.