Chương 107: Đoàn tụ với cố nhân
Thiên Phương Phương
04/02/2024
Edit: Lan Anh
Theo như Thôi chưởng quỹ nói thì Thiên Hương lâu giống như là một thương nghiệp đứng đầu, mặc dù đã biết đại bá từng làm cho một tửu lâu ở Kinh Thành, nhưng không ngờ lại là tửu lâu lợi hại như vậy.
Mà tâm tình của Thôi chưởng quỹ lúc này, còn chấn kinh hơn cả Du Uyển: “Cái gì? Du sư phụ đã từng làm ở Thiên Hương lâu?”
Du Phong ân một tiếng: “Làm được hai năm.”
Trời trời trời trời.... Trời ơi! Vậy mà bọn họ mời được đầu bếp của Thiên Hương lâu đến nấu cho yến tiệc của Bạch gia?
Thôi chưởng quỹ lúc này đầu váng mắt hoa mất rồi!
Tiểu thư ra giá năm lượng bạc để mời người Du gia đến nấu món kho, ông còn trách tiểu thư ra giá quá cao, một đầu bếp ở nông thôn, cho dù trù nghệ có tốt thì cũng chỉ cần một lượng bạc là đủ, dù sao nguyên liệu cũng do bọn họ cung cấp, người Du gia chỉ là thêm chút sức mà thôi.
Nhưng lúc này biết được thân phận đầu bếp của Du lão gia, Thôi chưởng quỹ hận không thể quỳ xuống.
Đầu bếp của Thiên Hương lâu, không trên một trăm lượng sẽ không mời được.
Du Uyển đương nhiên không biết giá thị trường của đầu bếp Thiên Hương lâu, nhưng đời trước của nàng biết rõ muốn mời một vị trù sư lợi hại, cũng phải trả ba mươi vạn cho một giờ, tương đương với bạc ở thời đại này thì khoảng ba mươi lượng, không biết như thế nào, nhưng chuyện này nói rõ, chỉ cần là đầu bếp giỏi thì ở thời đại nào cũng được hoan nghênh.
Nếu đại bá từng làm ở Thiên Hương lâu, chính là thương nghiệp đứng đầu như lời Thôi chưởng quỹ nói, nếu bọn họ có thể cung cấp đậu hũ thối cho họ thì đúng là một vụ buôn bán có lời không có lỗ.
Thần trù Du Uyển tự tay ủ đậu hũ thối cho Thiên Hương lâu...
Nghĩ một chút cảm thấy danh hiệu này thật lợi hại.
Hai mắt Du Uyển sáng bừng: “Đại ca, không bằng chúng ta tới Thiên Hương lâu xem một chút đi.”
“Bây giờ?” Du Phong sững sờ.
Du Uyển gật đầu, ước lượng cái bình trong tay: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, huống chi, nguyên liệu nấu ăn chúng ta cũng đã cầm theo.”
Quyết định này cũng quá nhanh chóng, Du Phong có chút phát mộng, Thôi chưởng quỹ đứng một bên nói: “Đúng lúc tôi cũng tới Kinh Thành tìm tiểu thư! Để tôi đưa hai người đi một đoạn đường.”
Du Uyển: “...”
Tìm tiểu thư...
Lời này nghe sao có chút lạ lạ...
...
Thiên Hương lâu là tửu lâu có tiếng trăm năm, nhưng thật sự làm ăn lớn chỉ có mấy năm nay, nghe nói là do đổi chủ, ông chủ mới đã gạt bỏ mấy thành kiến không chịu đổi mới đi, bắt đầu mở quy mô kinh doanh mới, bảy chi nhánh là tin tức của năm trước, có mấy hộ gia đình đi chơi tết, lúc quay về Kinh Thành thì phát hiện phụ cận phía nam đang trang hoàng cho một chi nhánh mới của Thiên Hương lâu.
“Chi nhánh thứ tám.” Thôi chưởng quỹ có chút hâm mộ, Bạch Ngọc lâu của nhà ông, ngay cả tư cách để tiến vào Kinh Thành cũng không có.
Trên xe ngựa, Thôi chưởng quỹ cũng nói rất nhiều chuyện với hai huynh muội Du Phong: “Hai người là bằng hữu với tiểu thư nhà tôi, tôi cũng không xem hai người là ngoại nhân...”
Tuyệt đối không thừa nhận vì hộp trà ngon của Du Uyển, một hộp trà quý như vậy, có mua cũng không có ai bán!
Thông qua Thôi chưởng quỹ, Du Uyển lần đầu tiên có nhận thức về nghề đầu bếp của Đại Chu.
Nguyên lai Đỗ nương tử có danh vọng cao trong dân gian, nhưng ở trong mắt của người trong nghề cũng không phải là người được tôn sùng như lời đồn.
Sở dĩ Đỗ nương tử nổi danh, vì bà là một nữ đầu bếp, hiện tại nữ đầu bếp cũng không nhiều, huống chi ở cổ đại này, chỉ cần trù nghệ của bà không đến mức tệ, lại còn dám đứng trong đám nam nhân cầm muôi nấu, là bà ấy đã có thể lấy được danh tiếng.
Thứ hai, dung mạo của Đỗ nương tử cũng rất xinh đẹp, thường chỉ gặp mấy người đầu bếp tai to mặt lớn, cả khuôn mặt bóng loáng dầu mỡ, nhìn qua Đỗ nương tử giống như U Lan, có thể khiến người khác hai mắt đều tỏa sáng.
Cuối cùng Thôi chưởng quỹ cường điệu lên, xác thực trù nghệ của Đỗ nương tử quá mạnh mẽ.
“Quá mạnh mẽ? Ở Thiên Hương lâu đứng thứ mấy?” Du Uyển hỏi.
Thôi chưởng quỹ cau mày nghĩ: “Nhìn sơ qua thì có thể đứng thứ mười một hoặc mười hai a?!”
Cho nên ngay cả mười vị trí đầu cũng không chen vào được?
Du Uyển ngày càng có hứng thú với Thiên Hương lâu, nếu như có thể bán nguyên liệu nấu ăn vào địa phương này, sẽ càng có cảm giác thành tựu, đúng không?
Không giống với dã tâm bừng bừng của Du Uyển, Du Phong có chút im lặng, nhưng một khi Du Uyển đã quyết tâm chuyện gì rồi, thì cho dù có là Thiên Vương lão tử cũng không gọi lại được.
Tổng bộ của Thiên Hương lâu ở phố Trường An, bọn họ đến chi nhánh ở đường Huyền Vũ, cũng tiện đường tới Bạch phủ.
Thôi chưởng quỹ dứt khoát làm người tốt đến cùng, đưa bọn họ đến thẳng Thiên Hương lâu.
Tiếp đãi họ là một tiểu nhị còn trẻ.
Du Uyển, Du Phong quần áo nghèo nàn, Thôi chưởng quỹ lại mang một thân lụa là, tay mang nhẫn ngọc, trên mặt viết ba chữ: Ta có tiền!
Du Uyển cũng không vội vàng chào hàng, mà tìm một cái bàn trống ở đại sảnh ngồi xuống: “Tiểu nhị, chỗ các ngươi có món gì?”
Tiểu nhị nói một hơi bảy tám món, sau đó lại đem một cái ống trúc nhỏ đặt lên bàn: “Thực đơn đều ở đây.”
Du Uyển lần đầu tiên tiếp xúc với thực đơn được viết giống ký văn, mặt trước là tên món ăn, mặt sau là giá tiền, đúng là suy nghĩ khác người.
“Muốn ăn cái gì cứ gọi, bữa nay tôi làm chủ!” Thôi chưởng quỹ hào phóng nói.
Du Uyển vốn cho rằng theo tính tình của Du Phong, nhất định sẽ nói: “Sao có thể để Thôi chưởng quỹ tốn kém như vậy?”, nào ngờ nửa ngày cũng không thấy Du Phong phản ứng, quay đầu nhìn qua thì thấy hắn đang cầm tên vài món ăn mà ngẩn người: “Sao vậy đại ca?”
Du Phong không thể tin nói: “Mấy món ăn này...”
Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Tiểu nhị quay đầu lại, vui mừng nói: “Đại trù của chúng tôi tới rồi!”
Ba người Du Uyển nghe tiếng nhìn qua, ngoại trừ mấy tiểu nhị vẫn còn giữ chức vụ của mình, thì hầu hết mọi người đều tụ tập ở cửa ra vào, một mực cung kính đón một người đàn ông trung niên đi vào.
Ông ta có dáng người mập mạp, nhưng khí chất lỗi lạc, khí sắc cũng vô cùng tốt.
Ở Thiên Hương lâu, có thể gánh được cái danh đại trù thì chính là người đứng đầu trong đám đầu bếp, cũng khó trách mấy tên tiểu nhị này sùng bái ông ta như vậy.
Ông ta cất bước vào phòng, được tiền hô hậu ủng đi đến phòng mình.
Du Phong kinh ngạc đứng lên: “...Dương bá bá?”
Du Uyển với Thôi chưởng quỹ sững sờ, tiểu nhị cũng sững sờ.
Tiểu tử này gọi ai đó?
Dương bá bá? Dương đại trù của bọn hắn sao?
Không thể nào a!
Người đàn ông trung niên kia nghe được tiếng gọi này, bước chân dừng lại, nhìn qua hướng Du Phong.
Du Phong nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm kia: “Dương bá bá, thật là người...”
“Tiểu tử ngươi! Không cần nhận loạn thân thích a! Đây chính là Dương đại trù của Thiên Hương lâu chúng ta!” Một tiểu nhị đứng trong sảnh tức giận nói.
Dương đại trù yên lặng nhìn Du Phong một lúc lâu, lông mi run rẩy, sau đó sải bước đi đến, ngay lúc mọi người đang kinh ngạc thì ông ta kích động cầm tay Du Phong: “Là chất tử a? Mấy năm không gặp, bá bá không nhận ra con nổi nữa!”
Thôi chưởng quỹ mặt mộng bức, tình huống gì đây? Ăn một bữa cơm còn có thể lôi kéo thân thích?
Du Uyển nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Du Phong.
Du Phong vốn đang căng thẳng, sau khi cùng Dương đại trù nhận nhau mới buông lỏng, hắn giới thiệu một chút: “Dương bá bá, đây là muội muội A Uyển, đây là Thôi thúc.”
Một tiếng Thôi thúc khiến Thôi chưởng quỹ sững sờ.
Dương đại trù vẻ mặt ôn hòa nhẹ gật đầu, cũng không hỏi lai lịch của Thôi thúc, ánh mắt chỉ rơi lên Du Uyển: “Đây chính là trước kia...”
Du Phong hắng giọng một cái: “Đúng vậy, nàng là người lúc trước đến nhà chồng của biểu cô.”
“A.” Thần sắc Dương đại trù như giác ngộ ra chuyện gì đó.
Du UYển không cần đoán cũng biết, chính là chuyện mình mất tích lúc trước, có lẽ vị đầu bếp này cũng biết.
Du Phong nhìn về phía Du Uyển nói: “A Uyển, Dương bá bá là bằng hữu của phụ thân huynh, lúc trước phụ thân ngã bị thương ở chân, không có chỗ nào để chạy chữa, là Dương bá bá mời đại phu tới trị thương cho phụ thân, bằng không thì cái chân của phụ thân cũng không giữ được.”
Du Phong nói ra lời này, tuyệt đối không có ý trách cứ gì Du Uyển, chỉ đơn thuần là thuật lại, lúc nhà bọn họ cùng đường thì Dương đại trù là người giúp đỡ họ, nhưng bất quá lúc đó đã bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất, nhưng nếu như lúc đó cứ kéo dài không chữa thì sẽ dẫn đến hoại tử, cuối cùng có thể phải cắt bỏ chân.
Chuyện này Du Uyển không có nghe Khương thị nói qua, có lẽ Khương thị cũng không biết rõ sự tình, hoặc có lẽ Khương thị cũng không hy vọng nàng tự trách bản thân.
Vừa nghĩ tới việc chân của đại bá suýt nữa thì bị cắt, sống lưng của Du Uyển liền lạnh.
May mắn là nàng đã đến đây, nàng nhất định sẽ chữa tốt cho đại bá!
Dương đại trù mang theo bọn họ đến căn phòng mà Thiên Hương lâu phân cho ông ta nghỉ ngơi, trong phòng trang trí thanh nhã, không giống phòng ngủ mà giống với thư phòng hơn.
Dương đại trù kêu tiểu nhị ngâm trà Long Tĩnh loại thượng đẳng.
“Chất tử, sao các con lại đến Thiên Hương lâu? Tìm ta sao? Phụ thân con thế nào rồi?”
Dương đại trù lo lắng mười phần.
Du Uyển đang lẩm bẩm trong lòng, mở miệng đóng miệng kêu chất tử, quan hệ sâu như vậy, sao không thấy ông ta không đến thăm bọn họ? Ngày bình thường thì cũng như thôi đi, ngay cả ngày tết cũng không thấy đâu.
“Ngày mai không phải là tết Nguyên Tiêu sao? Ta đang định tới nhà con đây.” Dương đại trù nói với Du Phong.
Du Uyển nhìn ông ta một cái.
Du Phong kính ý đáp: “Thân thể cha con rất tốt, làm phiền Dương bá bá nhớ tới, người bận rộn như vậy, cũng không cần tới đâu ạ!”
Du Uyển chưa bao giờ thấy Du Phong nói chuyện với ai cung kính như vậy, nhìn qua có thể thấy được hắn dùng chân tâm mà kính trọng cái người Dương bá bá này.
Dương đại trù chầm chậm nói: “Ai, năm trước có một đầu bếp bị thương ở tay, đến nay vẫn chưa thể làm lại, ta cũng không thể phân thân, bằng không thì cũng không đợi đến tết Nguyên Tiêu mới tới nhà con.”
“Không cần đâu, Dương bá bá! Đúng rồi, Dương bá bá!” Du Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Thế nào?” Dương đại trù nghi ngờ nhìn hắn.
Du Phong khó hiểu hỏi: “Con vừa mới nhìn qua thực đơn của Thiên Hương lâu, phát hiện ra có mấy món rất giống với đồ ăn của cha con làm.”
Dương đại trù ngẩn người, cười haha một tiếng: “Đồ ăn căn bản không phải đều giống nhau sao? Thịt kho tàu của Thiên Hương lâu chúng ta, tửu lâu khác cũng sẽ làm a!”
Du Phong cau mày nói: “Dương bá bá người không hiểu rồi, mấy món kia không phải đồ ăn thường ngày, là món mà cha con tự sáng tạo ra, ở bên ngoài không có ai làm đâu!”
Theo như Thôi chưởng quỹ nói thì Thiên Hương lâu giống như là một thương nghiệp đứng đầu, mặc dù đã biết đại bá từng làm cho một tửu lâu ở Kinh Thành, nhưng không ngờ lại là tửu lâu lợi hại như vậy.
Mà tâm tình của Thôi chưởng quỹ lúc này, còn chấn kinh hơn cả Du Uyển: “Cái gì? Du sư phụ đã từng làm ở Thiên Hương lâu?”
Du Phong ân một tiếng: “Làm được hai năm.”
Trời trời trời trời.... Trời ơi! Vậy mà bọn họ mời được đầu bếp của Thiên Hương lâu đến nấu cho yến tiệc của Bạch gia?
Thôi chưởng quỹ lúc này đầu váng mắt hoa mất rồi!
Tiểu thư ra giá năm lượng bạc để mời người Du gia đến nấu món kho, ông còn trách tiểu thư ra giá quá cao, một đầu bếp ở nông thôn, cho dù trù nghệ có tốt thì cũng chỉ cần một lượng bạc là đủ, dù sao nguyên liệu cũng do bọn họ cung cấp, người Du gia chỉ là thêm chút sức mà thôi.
Nhưng lúc này biết được thân phận đầu bếp của Du lão gia, Thôi chưởng quỹ hận không thể quỳ xuống.
Đầu bếp của Thiên Hương lâu, không trên một trăm lượng sẽ không mời được.
Du Uyển đương nhiên không biết giá thị trường của đầu bếp Thiên Hương lâu, nhưng đời trước của nàng biết rõ muốn mời một vị trù sư lợi hại, cũng phải trả ba mươi vạn cho một giờ, tương đương với bạc ở thời đại này thì khoảng ba mươi lượng, không biết như thế nào, nhưng chuyện này nói rõ, chỉ cần là đầu bếp giỏi thì ở thời đại nào cũng được hoan nghênh.
Nếu đại bá từng làm ở Thiên Hương lâu, chính là thương nghiệp đứng đầu như lời Thôi chưởng quỹ nói, nếu bọn họ có thể cung cấp đậu hũ thối cho họ thì đúng là một vụ buôn bán có lời không có lỗ.
Thần trù Du Uyển tự tay ủ đậu hũ thối cho Thiên Hương lâu...
Nghĩ một chút cảm thấy danh hiệu này thật lợi hại.
Hai mắt Du Uyển sáng bừng: “Đại ca, không bằng chúng ta tới Thiên Hương lâu xem một chút đi.”
“Bây giờ?” Du Phong sững sờ.
Du Uyển gật đầu, ước lượng cái bình trong tay: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, huống chi, nguyên liệu nấu ăn chúng ta cũng đã cầm theo.”
Quyết định này cũng quá nhanh chóng, Du Phong có chút phát mộng, Thôi chưởng quỹ đứng một bên nói: “Đúng lúc tôi cũng tới Kinh Thành tìm tiểu thư! Để tôi đưa hai người đi một đoạn đường.”
Du Uyển: “...”
Tìm tiểu thư...
Lời này nghe sao có chút lạ lạ...
...
Thiên Hương lâu là tửu lâu có tiếng trăm năm, nhưng thật sự làm ăn lớn chỉ có mấy năm nay, nghe nói là do đổi chủ, ông chủ mới đã gạt bỏ mấy thành kiến không chịu đổi mới đi, bắt đầu mở quy mô kinh doanh mới, bảy chi nhánh là tin tức của năm trước, có mấy hộ gia đình đi chơi tết, lúc quay về Kinh Thành thì phát hiện phụ cận phía nam đang trang hoàng cho một chi nhánh mới của Thiên Hương lâu.
“Chi nhánh thứ tám.” Thôi chưởng quỹ có chút hâm mộ, Bạch Ngọc lâu của nhà ông, ngay cả tư cách để tiến vào Kinh Thành cũng không có.
Trên xe ngựa, Thôi chưởng quỹ cũng nói rất nhiều chuyện với hai huynh muội Du Phong: “Hai người là bằng hữu với tiểu thư nhà tôi, tôi cũng không xem hai người là ngoại nhân...”
Tuyệt đối không thừa nhận vì hộp trà ngon của Du Uyển, một hộp trà quý như vậy, có mua cũng không có ai bán!
Thông qua Thôi chưởng quỹ, Du Uyển lần đầu tiên có nhận thức về nghề đầu bếp của Đại Chu.
Nguyên lai Đỗ nương tử có danh vọng cao trong dân gian, nhưng ở trong mắt của người trong nghề cũng không phải là người được tôn sùng như lời đồn.
Sở dĩ Đỗ nương tử nổi danh, vì bà là một nữ đầu bếp, hiện tại nữ đầu bếp cũng không nhiều, huống chi ở cổ đại này, chỉ cần trù nghệ của bà không đến mức tệ, lại còn dám đứng trong đám nam nhân cầm muôi nấu, là bà ấy đã có thể lấy được danh tiếng.
Thứ hai, dung mạo của Đỗ nương tử cũng rất xinh đẹp, thường chỉ gặp mấy người đầu bếp tai to mặt lớn, cả khuôn mặt bóng loáng dầu mỡ, nhìn qua Đỗ nương tử giống như U Lan, có thể khiến người khác hai mắt đều tỏa sáng.
Cuối cùng Thôi chưởng quỹ cường điệu lên, xác thực trù nghệ của Đỗ nương tử quá mạnh mẽ.
“Quá mạnh mẽ? Ở Thiên Hương lâu đứng thứ mấy?” Du Uyển hỏi.
Thôi chưởng quỹ cau mày nghĩ: “Nhìn sơ qua thì có thể đứng thứ mười một hoặc mười hai a?!”
Cho nên ngay cả mười vị trí đầu cũng không chen vào được?
Du Uyển ngày càng có hứng thú với Thiên Hương lâu, nếu như có thể bán nguyên liệu nấu ăn vào địa phương này, sẽ càng có cảm giác thành tựu, đúng không?
Không giống với dã tâm bừng bừng của Du Uyển, Du Phong có chút im lặng, nhưng một khi Du Uyển đã quyết tâm chuyện gì rồi, thì cho dù có là Thiên Vương lão tử cũng không gọi lại được.
Tổng bộ của Thiên Hương lâu ở phố Trường An, bọn họ đến chi nhánh ở đường Huyền Vũ, cũng tiện đường tới Bạch phủ.
Thôi chưởng quỹ dứt khoát làm người tốt đến cùng, đưa bọn họ đến thẳng Thiên Hương lâu.
Tiếp đãi họ là một tiểu nhị còn trẻ.
Du Uyển, Du Phong quần áo nghèo nàn, Thôi chưởng quỹ lại mang một thân lụa là, tay mang nhẫn ngọc, trên mặt viết ba chữ: Ta có tiền!
Du Uyển cũng không vội vàng chào hàng, mà tìm một cái bàn trống ở đại sảnh ngồi xuống: “Tiểu nhị, chỗ các ngươi có món gì?”
Tiểu nhị nói một hơi bảy tám món, sau đó lại đem một cái ống trúc nhỏ đặt lên bàn: “Thực đơn đều ở đây.”
Du Uyển lần đầu tiên tiếp xúc với thực đơn được viết giống ký văn, mặt trước là tên món ăn, mặt sau là giá tiền, đúng là suy nghĩ khác người.
“Muốn ăn cái gì cứ gọi, bữa nay tôi làm chủ!” Thôi chưởng quỹ hào phóng nói.
Du Uyển vốn cho rằng theo tính tình của Du Phong, nhất định sẽ nói: “Sao có thể để Thôi chưởng quỹ tốn kém như vậy?”, nào ngờ nửa ngày cũng không thấy Du Phong phản ứng, quay đầu nhìn qua thì thấy hắn đang cầm tên vài món ăn mà ngẩn người: “Sao vậy đại ca?”
Du Phong không thể tin nói: “Mấy món ăn này...”
Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Tiểu nhị quay đầu lại, vui mừng nói: “Đại trù của chúng tôi tới rồi!”
Ba người Du Uyển nghe tiếng nhìn qua, ngoại trừ mấy tiểu nhị vẫn còn giữ chức vụ của mình, thì hầu hết mọi người đều tụ tập ở cửa ra vào, một mực cung kính đón một người đàn ông trung niên đi vào.
Ông ta có dáng người mập mạp, nhưng khí chất lỗi lạc, khí sắc cũng vô cùng tốt.
Ở Thiên Hương lâu, có thể gánh được cái danh đại trù thì chính là người đứng đầu trong đám đầu bếp, cũng khó trách mấy tên tiểu nhị này sùng bái ông ta như vậy.
Ông ta cất bước vào phòng, được tiền hô hậu ủng đi đến phòng mình.
Du Phong kinh ngạc đứng lên: “...Dương bá bá?”
Du Uyển với Thôi chưởng quỹ sững sờ, tiểu nhị cũng sững sờ.
Tiểu tử này gọi ai đó?
Dương bá bá? Dương đại trù của bọn hắn sao?
Không thể nào a!
Người đàn ông trung niên kia nghe được tiếng gọi này, bước chân dừng lại, nhìn qua hướng Du Phong.
Du Phong nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm kia: “Dương bá bá, thật là người...”
“Tiểu tử ngươi! Không cần nhận loạn thân thích a! Đây chính là Dương đại trù của Thiên Hương lâu chúng ta!” Một tiểu nhị đứng trong sảnh tức giận nói.
Dương đại trù yên lặng nhìn Du Phong một lúc lâu, lông mi run rẩy, sau đó sải bước đi đến, ngay lúc mọi người đang kinh ngạc thì ông ta kích động cầm tay Du Phong: “Là chất tử a? Mấy năm không gặp, bá bá không nhận ra con nổi nữa!”
Thôi chưởng quỹ mặt mộng bức, tình huống gì đây? Ăn một bữa cơm còn có thể lôi kéo thân thích?
Du Uyển nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Du Phong.
Du Phong vốn đang căng thẳng, sau khi cùng Dương đại trù nhận nhau mới buông lỏng, hắn giới thiệu một chút: “Dương bá bá, đây là muội muội A Uyển, đây là Thôi thúc.”
Một tiếng Thôi thúc khiến Thôi chưởng quỹ sững sờ.
Dương đại trù vẻ mặt ôn hòa nhẹ gật đầu, cũng không hỏi lai lịch của Thôi thúc, ánh mắt chỉ rơi lên Du Uyển: “Đây chính là trước kia...”
Du Phong hắng giọng một cái: “Đúng vậy, nàng là người lúc trước đến nhà chồng của biểu cô.”
“A.” Thần sắc Dương đại trù như giác ngộ ra chuyện gì đó.
Du UYển không cần đoán cũng biết, chính là chuyện mình mất tích lúc trước, có lẽ vị đầu bếp này cũng biết.
Du Phong nhìn về phía Du Uyển nói: “A Uyển, Dương bá bá là bằng hữu của phụ thân huynh, lúc trước phụ thân ngã bị thương ở chân, không có chỗ nào để chạy chữa, là Dương bá bá mời đại phu tới trị thương cho phụ thân, bằng không thì cái chân của phụ thân cũng không giữ được.”
Du Phong nói ra lời này, tuyệt đối không có ý trách cứ gì Du Uyển, chỉ đơn thuần là thuật lại, lúc nhà bọn họ cùng đường thì Dương đại trù là người giúp đỡ họ, nhưng bất quá lúc đó đã bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất, nhưng nếu như lúc đó cứ kéo dài không chữa thì sẽ dẫn đến hoại tử, cuối cùng có thể phải cắt bỏ chân.
Chuyện này Du Uyển không có nghe Khương thị nói qua, có lẽ Khương thị cũng không biết rõ sự tình, hoặc có lẽ Khương thị cũng không hy vọng nàng tự trách bản thân.
Vừa nghĩ tới việc chân của đại bá suýt nữa thì bị cắt, sống lưng của Du Uyển liền lạnh.
May mắn là nàng đã đến đây, nàng nhất định sẽ chữa tốt cho đại bá!
Dương đại trù mang theo bọn họ đến căn phòng mà Thiên Hương lâu phân cho ông ta nghỉ ngơi, trong phòng trang trí thanh nhã, không giống phòng ngủ mà giống với thư phòng hơn.
Dương đại trù kêu tiểu nhị ngâm trà Long Tĩnh loại thượng đẳng.
“Chất tử, sao các con lại đến Thiên Hương lâu? Tìm ta sao? Phụ thân con thế nào rồi?”
Dương đại trù lo lắng mười phần.
Du Uyển đang lẩm bẩm trong lòng, mở miệng đóng miệng kêu chất tử, quan hệ sâu như vậy, sao không thấy ông ta không đến thăm bọn họ? Ngày bình thường thì cũng như thôi đi, ngay cả ngày tết cũng không thấy đâu.
“Ngày mai không phải là tết Nguyên Tiêu sao? Ta đang định tới nhà con đây.” Dương đại trù nói với Du Phong.
Du Uyển nhìn ông ta một cái.
Du Phong kính ý đáp: “Thân thể cha con rất tốt, làm phiền Dương bá bá nhớ tới, người bận rộn như vậy, cũng không cần tới đâu ạ!”
Du Uyển chưa bao giờ thấy Du Phong nói chuyện với ai cung kính như vậy, nhìn qua có thể thấy được hắn dùng chân tâm mà kính trọng cái người Dương bá bá này.
Dương đại trù chầm chậm nói: “Ai, năm trước có một đầu bếp bị thương ở tay, đến nay vẫn chưa thể làm lại, ta cũng không thể phân thân, bằng không thì cũng không đợi đến tết Nguyên Tiêu mới tới nhà con.”
“Không cần đâu, Dương bá bá! Đúng rồi, Dương bá bá!” Du Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Thế nào?” Dương đại trù nghi ngờ nhìn hắn.
Du Phong khó hiểu hỏi: “Con vừa mới nhìn qua thực đơn của Thiên Hương lâu, phát hiện ra có mấy món rất giống với đồ ăn của cha con làm.”
Dương đại trù ngẩn người, cười haha một tiếng: “Đồ ăn căn bản không phải đều giống nhau sao? Thịt kho tàu của Thiên Hương lâu chúng ta, tửu lâu khác cũng sẽ làm a!”
Du Phong cau mày nói: “Dương bá bá người không hiểu rồi, mấy món kia không phải đồ ăn thường ngày, là món mà cha con tự sáng tạo ra, ở bên ngoài không có ai làm đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.