Chương 24: . Bị Phát Hiện
Trúc Ảnh Tùy Hành
05/12/2021
Do dự một lúc, hắn thận trọng hỏi:
“Ba, buổi trưa hôm đó, con có thấy ba và cô gái đó trên phố cùng nhau mua sắm. Cô bé kia có phải người mà ba nói hay không, có phải con gái của đồng nghiệp ba không? "
Ba rõ ràng là sửng sốt, do dự một lúc rồi lại gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng, là con gái của đồng nghiệp. Tađưa nàng đi mua tài liệu giảng dạy vào buổi trưa hôm đó. "
Trong lòng có chút nghi hoặc, ngay cả việc hắn sắp thi đại học ba cũng không quan tâm, làm sao có thể đi mua tài liệu với con gái của đồng nghiệp.
Sau một lúc im lặng, ba hắn trầm giọng hỏi:
"Mẹ con có biết chuyện này không?"
“Mẹ không biết.”
Dừng lại một lúc, hắn ranh mãnh hỏi:
“Basợ mẹ hắn biết sao?
“Ta sợ gì, ta… sợ gì mẹ ngươi càng nghi ngờ, lại càng sợ mẹ hiểu lầm. ít một việc thì tốt hơn nhiều một việc, vì vậy đừng để nàng biết về điều đó. "
"A ~! Không sao đâu, con sẽ không nói với mẹ. Nhưng ... Ba ơi, tiền tiêu vặt của con tháng này ... hơi ít một chút . "
Hắn cười với ba, ba hắn lập tức hiểu ý hắn, trầm giọng mắng:
" Được rồi, không chịu học hành tử tế, toàn học mấy cái linh tinh, bao nhiêu tiền? "
Hắn duỗi hai ngón tay, cha thấy thế thì nói:
"Sáng mai ba sẽ đặt nó sau TV ngươi sẽ tự lấy nó."
Còn thêm một lời nhắc nhở:
"Tiết kiệm một chút, đừng suốt ngày tiêu xa hoa, tiền của nhà ta không phải lá mít đâu."
"Vâng, vâng, không phải là lá mít, mà là vất vả có được. Con vẫn luôn cần cù và tiết kiệm."
Đúng lúc này mẹ hắn từ trong bếp đi ra, hai người cảm giác giống như ăn trộm bị bắt quả tang, giả vờ xem TV, làm như không có gì xảy ra. Mẹ nhìn hai người một cái rồi gõ vào đầu hắn một cái, móc ngón tay ra hiệu để hắn đi theo nàng. Ba nhìn hắn một cái, thế là hắn liền đưa ngon cái lên biểu thị ông ấy yên tâm.
Theo sau mẹ đến phòng. Mẹ mở ra cánh cửa và nhìn thẳng vào mặt hắn. Hắn bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổng, thế là cười khúc khích nói:
“Mẹ ơi, con vừa nhớ ra, con vẫn còn một bài tập chưa làm được. Thôi, con phải về nhà làm nhanh thôi. "
Mẹ nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chăm hứn một hồi lâu.
Da đầu hắn gần như tê dại, sau đó mẹ bắt đầu hỏi:
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi ăn trộm tất của ta hay không?"
Đầu óc hắn ong ong, nhanh chóng giả vờ ngây người:
"A? Cái gì, cái tất gì?"
"Tất của ta! Ngươi không lấy sao?"
"Không, con không biết mẹ đang nói về cái gì."
“Cho ngươi nói lại lần nữa.”
Mẹ trừng mắt nhìn hắn.
“Con thật sự không có, con thật sự không lấy, con lấy đôi tất lụa làm gì cơ chứ.”
Hắn giả vờ không khóc không cười.
Mẹ hắn gật đầu chế giễu:
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lại phải không?”.
“Ta… đang êm đẹp thì gặp quan tài làm gì chứ.”
Lòng hắn càng thêm tội lỗi.
Mẹ hắn lườm nguýt:
“Tuần trước ta mới mua ba đôi tất, chỉ trong nháy mắt đã thiếu mất một đôi, Bắc Bắc đi học nội trú nên ko về nhà, ngươi thử nói cho ta, ai có khả năng lấy nhất, là ba của ngươi sao? "
"Vậy chẳng lẽ ... gia đình có trộm? Hay là một tên biến thái chuyên ăn trộm đồ lót phụ nữ?"
Hắn cắn rứt lương tâm để bịa chuyện.
"Ta nghĩ ngươi là cái biến thái này."
Hắn cười ngây ngô:
"Mẹ đùa con à, con ngoan ngoãn như thế, sao lại trở thành kẻ hư hỏng".
"Tasao hắn biết được!."
Mẹ hắn có chút nóng này.
Sau đó nàng thở dài một hơi dài, nguôi ngoai một chút, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi nói thật, ngươi nhận lấy? Nói thật, mẹ hứa sẽ không đánh con. "
Mẹ hắn tuy tính tình hay cục cằn nhưng có một điều đáng khen, đó là bà thành tín, thật thà, nếu đã nói không đánh thì tuyệt đối không đụng tay.
Thấy rằng mẹ hắn đã có câu trả lời trong lòng, sự thật bày ra trước mắt rồi, hắn biết rằng dù hắn có thừa nhận hay không cũng không thực sự quan trọng chi bằng dứt khoát một chút.
"Có ... con lấy ... một đôi."
“Một đôi?”
Mẹ hắn nheo mắt nhìn hắn.
"Một, hai ... ba cặp."
"Ngươi đã làm gì với nó?"
"À ... con đưa nó cho Y Y."
"Ngươi coi ta là một kẻ ngốc."
Dù sao thì mẹ là người từng trải, khảng định biết hắn lấy tất để làm chuyện gì, nhưng chuyện như này thì cho dù có biết rõ trong lòng cũng không thể nói ra, nếu thừa nhận thì thật quá xấu hổ.
May mắn thay, mẹ hắn không tiếp tục hỏi,
Hắn bước đến bàn trang điểm và ngồi xuống, ra hiệu cho hắn lại gần, sau đó nghiêm mặt hỏi:
"Ngươi nói thật với mẹ, ngoại trừ việc trộm tất của ta, ngươi còn ở bên ngoài
trộm đồ của người khác không? Hay ... có gì bất thường? "
Hắn vội giơ tay thề:
"Không, tuyệt đối không. Con dám đảm bảo với mẹ, 100% là không. Con trai của mẹ không bao giờ làm việc đó, lấy đổ của mẹ, cùng lắm là việc trong gia đình, ngươi đánh ta là xong. Còn nếu làm với người ngoài, phải ngồi tù. "
“Ba, buổi trưa hôm đó, con có thấy ba và cô gái đó trên phố cùng nhau mua sắm. Cô bé kia có phải người mà ba nói hay không, có phải con gái của đồng nghiệp ba không? "
Ba rõ ràng là sửng sốt, do dự một lúc rồi lại gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng, là con gái của đồng nghiệp. Tađưa nàng đi mua tài liệu giảng dạy vào buổi trưa hôm đó. "
Trong lòng có chút nghi hoặc, ngay cả việc hắn sắp thi đại học ba cũng không quan tâm, làm sao có thể đi mua tài liệu với con gái của đồng nghiệp.
Sau một lúc im lặng, ba hắn trầm giọng hỏi:
"Mẹ con có biết chuyện này không?"
“Mẹ không biết.”
Dừng lại một lúc, hắn ranh mãnh hỏi:
“Basợ mẹ hắn biết sao?
“Ta sợ gì, ta… sợ gì mẹ ngươi càng nghi ngờ, lại càng sợ mẹ hiểu lầm. ít một việc thì tốt hơn nhiều một việc, vì vậy đừng để nàng biết về điều đó. "
"A ~! Không sao đâu, con sẽ không nói với mẹ. Nhưng ... Ba ơi, tiền tiêu vặt của con tháng này ... hơi ít một chút . "
Hắn cười với ba, ba hắn lập tức hiểu ý hắn, trầm giọng mắng:
" Được rồi, không chịu học hành tử tế, toàn học mấy cái linh tinh, bao nhiêu tiền? "
Hắn duỗi hai ngón tay, cha thấy thế thì nói:
"Sáng mai ba sẽ đặt nó sau TV ngươi sẽ tự lấy nó."
Còn thêm một lời nhắc nhở:
"Tiết kiệm một chút, đừng suốt ngày tiêu xa hoa, tiền của nhà ta không phải lá mít đâu."
"Vâng, vâng, không phải là lá mít, mà là vất vả có được. Con vẫn luôn cần cù và tiết kiệm."
Đúng lúc này mẹ hắn từ trong bếp đi ra, hai người cảm giác giống như ăn trộm bị bắt quả tang, giả vờ xem TV, làm như không có gì xảy ra. Mẹ nhìn hai người một cái rồi gõ vào đầu hắn một cái, móc ngón tay ra hiệu để hắn đi theo nàng. Ba nhìn hắn một cái, thế là hắn liền đưa ngon cái lên biểu thị ông ấy yên tâm.
Theo sau mẹ đến phòng. Mẹ mở ra cánh cửa và nhìn thẳng vào mặt hắn. Hắn bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổng, thế là cười khúc khích nói:
“Mẹ ơi, con vừa nhớ ra, con vẫn còn một bài tập chưa làm được. Thôi, con phải về nhà làm nhanh thôi. "
Mẹ nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chăm hứn một hồi lâu.
Da đầu hắn gần như tê dại, sau đó mẹ bắt đầu hỏi:
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi ăn trộm tất của ta hay không?"
Đầu óc hắn ong ong, nhanh chóng giả vờ ngây người:
"A? Cái gì, cái tất gì?"
"Tất của ta! Ngươi không lấy sao?"
"Không, con không biết mẹ đang nói về cái gì."
“Cho ngươi nói lại lần nữa.”
Mẹ trừng mắt nhìn hắn.
“Con thật sự không có, con thật sự không lấy, con lấy đôi tất lụa làm gì cơ chứ.”
Hắn giả vờ không khóc không cười.
Mẹ hắn gật đầu chế giễu:
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lại phải không?”.
“Ta… đang êm đẹp thì gặp quan tài làm gì chứ.”
Lòng hắn càng thêm tội lỗi.
Mẹ hắn lườm nguýt:
“Tuần trước ta mới mua ba đôi tất, chỉ trong nháy mắt đã thiếu mất một đôi, Bắc Bắc đi học nội trú nên ko về nhà, ngươi thử nói cho ta, ai có khả năng lấy nhất, là ba của ngươi sao? "
"Vậy chẳng lẽ ... gia đình có trộm? Hay là một tên biến thái chuyên ăn trộm đồ lót phụ nữ?"
Hắn cắn rứt lương tâm để bịa chuyện.
"Ta nghĩ ngươi là cái biến thái này."
Hắn cười ngây ngô:
"Mẹ đùa con à, con ngoan ngoãn như thế, sao lại trở thành kẻ hư hỏng".
"Tasao hắn biết được!."
Mẹ hắn có chút nóng này.
Sau đó nàng thở dài một hơi dài, nguôi ngoai một chút, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi nói thật, ngươi nhận lấy? Nói thật, mẹ hứa sẽ không đánh con. "
Mẹ hắn tuy tính tình hay cục cằn nhưng có một điều đáng khen, đó là bà thành tín, thật thà, nếu đã nói không đánh thì tuyệt đối không đụng tay.
Thấy rằng mẹ hắn đã có câu trả lời trong lòng, sự thật bày ra trước mắt rồi, hắn biết rằng dù hắn có thừa nhận hay không cũng không thực sự quan trọng chi bằng dứt khoát một chút.
"Có ... con lấy ... một đôi."
“Một đôi?”
Mẹ hắn nheo mắt nhìn hắn.
"Một, hai ... ba cặp."
"Ngươi đã làm gì với nó?"
"À ... con đưa nó cho Y Y."
"Ngươi coi ta là một kẻ ngốc."
Dù sao thì mẹ là người từng trải, khảng định biết hắn lấy tất để làm chuyện gì, nhưng chuyện như này thì cho dù có biết rõ trong lòng cũng không thể nói ra, nếu thừa nhận thì thật quá xấu hổ.
May mắn thay, mẹ hắn không tiếp tục hỏi,
Hắn bước đến bàn trang điểm và ngồi xuống, ra hiệu cho hắn lại gần, sau đó nghiêm mặt hỏi:
"Ngươi nói thật với mẹ, ngoại trừ việc trộm tất của ta, ngươi còn ở bên ngoài
trộm đồ của người khác không? Hay ... có gì bất thường? "
Hắn vội giơ tay thề:
"Không, tuyệt đối không. Con dám đảm bảo với mẹ, 100% là không. Con trai của mẹ không bao giờ làm việc đó, lấy đổ của mẹ, cùng lắm là việc trong gia đình, ngươi đánh ta là xong. Còn nếu làm với người ngoài, phải ngồi tù. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.