Chương 64
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tại Việt Nam.
Khi tôi thức dậy trời chỉ mới ửng sáng, cơn buồn nôn cuồn cuộn kéo đến khiến tôi bật dậy khỏi giường lao nhanh vào tolec nôn thóc nôn tháo. Mặc dù,mới sáng sớm trong bụng vẫn chưa có gì.
Bật vòi nước rửa qua mặt mũi,tôi đi ra giường. Vừa đặt mông ngồi xuống ko được bao lâu thì cơn buồn nôn lại kéo đến, tôi lại phải chạy vào tolec để nôn.
Mới sáng chưa ăn uống gì mà nôn thế này khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Ngoài trời ánh nắng đã bắt đầu xuất hiện sưởi ấm cho muôn loài, tôi nằm vật ra giường, cảm giác tay chân như ko còn sức lực.
_"cốc..cốc" cánh cửa phòng tôi vang lên. Chống tay xuống giường tôi ngồi dậy, đưa đôi mắt nhìn ra ngoài thấy Kiên đang đứng đợi tôi liền đưa tay mở cửa.
Vẫn như mọi lần chỉ cần nhìn thấy tôi thì cậu ấy luôn luôn nở nụ cười.
_Mình có làm cậu thức giấc ko.
_Ko đâu. Mình dậy trước khi cậu gọi rồi. Vào phòng đi.
Kiên nhìn thấy tôi chưa thay bộ đồ của khách sạn ra thì có vẻ vẫn ngại, thấy vậy tôi cầm lấy tay Kiên kéo vào phòng.
_Vào đi... Ngại cái gì...
Kiên đi vào trong ngồi trên chiếc ghế.
_Cậu có nhớ tên ăn cướp đêm qua ko.
_Mình...
Chưa nói hết câu thì cơn buồn nôn lại bắt đầu kéo đến, ba chân bốn cẳng tôi lao nhanh vào tolec để nôn. Mang bộ mặc bơ phờ tôi đi ra, Kiên nhìn thấy tôi như vậy thì lo lắng đi lại đỡ lấy tôi ngồi xuống ghế.
_Cậu sao vậy...
_Mình cũng ko biết có phải bị ngộ độc thực phẩm ko mà sáng giờ nôn mấy lần rồi.
_Nhìn cậu xanh xao quá. Cậu thay đồ đi, mình đưa đi khám xem thế nào để nôn mãi như vậy ko tốt đâu.
_Thôi ko cần đâu.
_Cậu đừng có chủ quan, cứ đi khám đi cho chắc chắn.
_Ừ. Vậy đợi mình tí.
Tôi đi vào tolec, thay lại bộ quần áo hôm qua của mình, cũng may giặc tối giờ thành ra nó cũng đã khô.
Kiên nhìn thấy tôi đi ra thì đứng dậy đưa tay đỡ lấy tôi ra khỏi phòng.
_Đứng đây đợi mình vào lấy chìa khóa xe đã nhé.
_Ừ.
Kiên đi vào trong một lúc thì quay ra, cậu ta lại đưa tay đỡ thì tôi gàn.
_Ko cần đâu. Mình vẫn đi được.
_Ừ. Vậy mình đi thôi.
Hai chúng tôi xuống dưới bãi đậu xe Kiên lái ô tô đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi hỏi qua chịu chứng thì bác sĩ cho tôi đi siêu âm.
Ngồi đợi trước phòng siêu âm Kiên liên tục động viên.
_Ko sao đâu. Chắc bị đau dạ dày hay rối loạn tiêu hóa thôi cậu đừng lo.
_Mình biết rồi.
_Mời bệnh nhân Đỗ Như Lệ vào khám.
Nghe nhân viên y tế gọi tên mình, tôi vội vàng đứng dậy " vâng" một tiếng rồi đi vào trong. Nằm trên giường siêu âm lạnh lẽo, tôi lo lắng nắm chặt tay mình đến nỗi mồ hôi đổ ra ướt đẫm, cố gắng hít thở đều đều cho tâm hồn bình tĩnh.
_Trễ kinh mấy tháng rồi...
Tiếng nói của bác sĩ vang lên, tôi quay mặt sang nhìn bà ấy nói.
_Cháu cũng ko biết nữa. Tại chu kì kinh của cháu ko đều có tháng có tháng ko bác sĩ ạ.
_Buồng trứng của cháu có nhiều nang quá đây này, nên chu kì kinh ko đúng là phải rồi. Những người bị như cháu khó mà mang thai lắm đấy, cháu có thai là may mắn rồi đây nhé.
Đầu tôi nổ " ầm" một cái,bác sĩ vừa nói gì thế nhỉ, thấy tôi im lặng bác sĩ lại lên tiếng.
_Cháu nghe ta nói gì ko đấy.
Tôi giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ.
_Vâng. Cháu đang nghe đây ạ. Nhưng cháu ko hiểu lắm, ý bác sĩ là sao ạ.
_Giời ơi... Cháu có thai rồi đấy,hiểu chưa... Thai chỉ mới 8 tuần nên cần cẩn thận, nghỉ ngơi nhiều vào.
_Vậy cháu nôn ko phải là rối loạn tiêu hóa mà là do có thai phải ko bác sĩ.
_Đúng rồi... Cháu đã có chồng chưa mà ngây thơ vậy.
_Dạ cháu... Cháu có rồi ạ...
_Lúc đầu mang thai ai cũng bỡ ngỡ vậy thôi. Xong rồi đấy. Cầm lấy kết quả ra gặp bác sĩ khi nãy họ kê thuốc cho.
_Vâng. Cháu chào bác.
Cầm lấy kết quả siêu âm trên tay, chân bước đi như người mất hồn, mọi thứ diễn ra quá nhanh và đột ngột. Kiên thấy tôi đi ra liền đứng dậy.
_Sao rồi... Cậu bị gì hả...
Tôi đưa kết quả siêu âm ra sau lưng,cố tỏ ra là mình ko sao.
_Mình ko sao đâu. Về thôi.
Kiên đưa tay ra sau giật lấy kết quả siêu âm.
_Đưa kết quả mình xem nào.
Tôi im lặng ngồi xuống chiếc ghế,trong lòng bây giờ rất hổn loạn chẳng biết phải làm thế nào.
Xem xong kết quả siêu âm, Kiên nắm chặt lấy tờ giấy quay mặt nhìn tôi.
_Bố đứa bé là ai.
Nghe câu hỏi của Kiên, đôi mắt tôi bắt đầu ngấn lệ, sóng mũi cay cay, cổ họng nghẹn ứ tôi ko nói được lời nào ngoài việc cúi gầm mặt nhìn xuống sàn.
Thấy tôi như vậy Kiên ko hỏi nữa chỉ khẽ thở dài, cậu ta đưa tay mình qua vai kéo đầu tôi tựa lên vai mình.
_Cậu ko muốn nói thì thôi. Nếu bố đứa bé ko nhận, mình sẽ thay hắn ta chăm sóc hai mẹ con cậu.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi ra khỏi khóe mi, hai chúng tôi im lặng ngồi đó, Kiên để cho tôi khóc một lúc cho đến khi bình tĩnh lại cậu ta đỡ đầu tôi lên, dùng bàn tay mình lau nước mắt cho tôi nhưng tôi từ chối, tự lấy tay mình tôi lau nước mắt.
_Mình tự lau được... Mình ko sao đâu,cậu đừng lo...
Kiên đứng dậy lấy tay mình đỡ vai tôi đứng lên.
_Mình ra gặp bác sĩ thôi.
Quay trở lại phòng bác sĩ đã khám cho tôi lúc đầu đưa kết quả siêu âm, ông ta nhìn tôi và Kiên rồi nói.
_Thai mới 8 tuần nên hai vợ chồng phải chú ý kiên quan hệ trong thời gian đầu.
Tôi và Kiên nhìn nhau khuôn mặt hai đứa đều đỏ bừng, bác sĩ lại tiếp tục lên tiếng.
_Thai phụ nên nghỉ ngơi nhiều, ăn uống đều độ để thai nhi phát triển, tôi sẽ kê thêm một ít thuốc bổ, một tháng sau đến kiểm tra lại.
_Cảm ơn bác sĩ.
Nhận lấy đơn thuốc rồ khỏi phòng bác sĩ Kiên để tôi ngồi trong xe rồi nói.
_Cậu ngồi đây đợi mình đi mua thuốc.
Chưa kịp trả lời thì cậu ta đã chạy đi, một lúc sau Kiên quay lại với trên ray cầm theo một túi thuốc, cậu ta ngồi hào ghế lái nhấn ga cho xe rời khỏi bệnh viện.
Trên suốt quãng đường đi cả tôi và Kiên ko ai nói với ai câu nào. Ko khí trong xe trở nên ngột ngạt và yên ắng đến nỗi chúng tôi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Từ nãy đến giờ tôi chỉ quay mặt nhìn ra ngoài, xe chạy được một đoạn thì Kiên nói.
_Cậu định thế nào.
_Mình ko biết cứ về khách sạn đã rồi tính.
Đôi mắt nhìn về trước Kiên cho xe chạy thêm một lúc nữa thì rẽ vào bãi đậu xe của khách sạn, đưa tôi lên phòng đặt vào tay tôi túi thuốc bổ Kiên nói.
_Cậu vào nghỉ ngơi đi mình đi có tí việc rồi quay lại.
_Ừ. Cậu đi cẩn thận.
Quay người vào phòng, ngồi trên giường trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò, mọi thứ tại sao lại thành ra thế này. Đưa bàn tay đặt lên chiếc bụng phẳng lì, nơi có một sinh linh đang hình thành tôi lẩm bẩm.
" con đến với mẹ thật bất ngờ ".
Tuy đứa trẻ đến với tôi ko đúng lúc, nhưng dù thế nào nó vẫn là một mạng người, nửa dòng máu chảy bên trong nó là của tôi ko thể vì một người lạnh lùng, nhẫn tâm như bố của nó mà tôi lại giết chết con của mình.
Tôi suy nghĩ kĩ rồi, dù người ta có bảo tôi là chửa hoang và việc làm một người mẹ đơn thân sẽ ko dễ dàng, tôi vẫn sẽ giữ lấy đứa bé.
_ Lệ... Mở cửa cho mình.
Tiếng gọi của Kiên bên ngoài, tôi đứng dậy đi ra mở cửa nhìn thấy Kiên cầm trên tay một túi đồ ăn,cậu ta đi vào phòng tôi đặt nó xuống bàn.
_Cậu mau ăn sáng đi. Ăn nhiều vào bây giờ ko phải một mình nữa đâu.
Trong lòng thật sự buồn nhưng tôi vì đứa trẻ tôi sẽ cố gắng, đi lại bàn ngồi xuống, tôi nhìn Kiên.
_Cậu ăn cùng mình chứ.
_Ừ. Ăn thôi.
Bữa ăn kết thúc cũng là lúc tôi cần nói với Kiên về nhưng quyết định của mình.
_Mình sẽ ở lại đây cậu giúp mình được ko.
Kiên nhìn tôi, thoáng trong ánh mắt cậu ta có chút buồn.
_Tại sao cậu ko về thành phố. Mình sẽ tìm cho cậu một ngôi nhà gần cơ quan để tiện qua lại chăm sóc.
_Mình ko muốn gặp lại bố đứa trẻ, a ta chắc chắn sẽ đưa nó rời xa mình.
Kiên im lặng một lúc rồi nhìn tôi trả lời.
_Thôi được rồi. Mình sẽ xin nghỉ phép vài ngày ở lại đây tìm nhà cho cậu.
_Mình cảm ơn.
Khi tôi thức dậy trời chỉ mới ửng sáng, cơn buồn nôn cuồn cuộn kéo đến khiến tôi bật dậy khỏi giường lao nhanh vào tolec nôn thóc nôn tháo. Mặc dù,mới sáng sớm trong bụng vẫn chưa có gì.
Bật vòi nước rửa qua mặt mũi,tôi đi ra giường. Vừa đặt mông ngồi xuống ko được bao lâu thì cơn buồn nôn lại kéo đến, tôi lại phải chạy vào tolec để nôn.
Mới sáng chưa ăn uống gì mà nôn thế này khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Ngoài trời ánh nắng đã bắt đầu xuất hiện sưởi ấm cho muôn loài, tôi nằm vật ra giường, cảm giác tay chân như ko còn sức lực.
_"cốc..cốc" cánh cửa phòng tôi vang lên. Chống tay xuống giường tôi ngồi dậy, đưa đôi mắt nhìn ra ngoài thấy Kiên đang đứng đợi tôi liền đưa tay mở cửa.
Vẫn như mọi lần chỉ cần nhìn thấy tôi thì cậu ấy luôn luôn nở nụ cười.
_Mình có làm cậu thức giấc ko.
_Ko đâu. Mình dậy trước khi cậu gọi rồi. Vào phòng đi.
Kiên nhìn thấy tôi chưa thay bộ đồ của khách sạn ra thì có vẻ vẫn ngại, thấy vậy tôi cầm lấy tay Kiên kéo vào phòng.
_Vào đi... Ngại cái gì...
Kiên đi vào trong ngồi trên chiếc ghế.
_Cậu có nhớ tên ăn cướp đêm qua ko.
_Mình...
Chưa nói hết câu thì cơn buồn nôn lại bắt đầu kéo đến, ba chân bốn cẳng tôi lao nhanh vào tolec để nôn. Mang bộ mặc bơ phờ tôi đi ra, Kiên nhìn thấy tôi như vậy thì lo lắng đi lại đỡ lấy tôi ngồi xuống ghế.
_Cậu sao vậy...
_Mình cũng ko biết có phải bị ngộ độc thực phẩm ko mà sáng giờ nôn mấy lần rồi.
_Nhìn cậu xanh xao quá. Cậu thay đồ đi, mình đưa đi khám xem thế nào để nôn mãi như vậy ko tốt đâu.
_Thôi ko cần đâu.
_Cậu đừng có chủ quan, cứ đi khám đi cho chắc chắn.
_Ừ. Vậy đợi mình tí.
Tôi đi vào tolec, thay lại bộ quần áo hôm qua của mình, cũng may giặc tối giờ thành ra nó cũng đã khô.
Kiên nhìn thấy tôi đi ra thì đứng dậy đưa tay đỡ lấy tôi ra khỏi phòng.
_Đứng đây đợi mình vào lấy chìa khóa xe đã nhé.
_Ừ.
Kiên đi vào trong một lúc thì quay ra, cậu ta lại đưa tay đỡ thì tôi gàn.
_Ko cần đâu. Mình vẫn đi được.
_Ừ. Vậy mình đi thôi.
Hai chúng tôi xuống dưới bãi đậu xe Kiên lái ô tô đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi hỏi qua chịu chứng thì bác sĩ cho tôi đi siêu âm.
Ngồi đợi trước phòng siêu âm Kiên liên tục động viên.
_Ko sao đâu. Chắc bị đau dạ dày hay rối loạn tiêu hóa thôi cậu đừng lo.
_Mình biết rồi.
_Mời bệnh nhân Đỗ Như Lệ vào khám.
Nghe nhân viên y tế gọi tên mình, tôi vội vàng đứng dậy " vâng" một tiếng rồi đi vào trong. Nằm trên giường siêu âm lạnh lẽo, tôi lo lắng nắm chặt tay mình đến nỗi mồ hôi đổ ra ướt đẫm, cố gắng hít thở đều đều cho tâm hồn bình tĩnh.
_Trễ kinh mấy tháng rồi...
Tiếng nói của bác sĩ vang lên, tôi quay mặt sang nhìn bà ấy nói.
_Cháu cũng ko biết nữa. Tại chu kì kinh của cháu ko đều có tháng có tháng ko bác sĩ ạ.
_Buồng trứng của cháu có nhiều nang quá đây này, nên chu kì kinh ko đúng là phải rồi. Những người bị như cháu khó mà mang thai lắm đấy, cháu có thai là may mắn rồi đây nhé.
Đầu tôi nổ " ầm" một cái,bác sĩ vừa nói gì thế nhỉ, thấy tôi im lặng bác sĩ lại lên tiếng.
_Cháu nghe ta nói gì ko đấy.
Tôi giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ.
_Vâng. Cháu đang nghe đây ạ. Nhưng cháu ko hiểu lắm, ý bác sĩ là sao ạ.
_Giời ơi... Cháu có thai rồi đấy,hiểu chưa... Thai chỉ mới 8 tuần nên cần cẩn thận, nghỉ ngơi nhiều vào.
_Vậy cháu nôn ko phải là rối loạn tiêu hóa mà là do có thai phải ko bác sĩ.
_Đúng rồi... Cháu đã có chồng chưa mà ngây thơ vậy.
_Dạ cháu... Cháu có rồi ạ...
_Lúc đầu mang thai ai cũng bỡ ngỡ vậy thôi. Xong rồi đấy. Cầm lấy kết quả ra gặp bác sĩ khi nãy họ kê thuốc cho.
_Vâng. Cháu chào bác.
Cầm lấy kết quả siêu âm trên tay, chân bước đi như người mất hồn, mọi thứ diễn ra quá nhanh và đột ngột. Kiên thấy tôi đi ra liền đứng dậy.
_Sao rồi... Cậu bị gì hả...
Tôi đưa kết quả siêu âm ra sau lưng,cố tỏ ra là mình ko sao.
_Mình ko sao đâu. Về thôi.
Kiên đưa tay ra sau giật lấy kết quả siêu âm.
_Đưa kết quả mình xem nào.
Tôi im lặng ngồi xuống chiếc ghế,trong lòng bây giờ rất hổn loạn chẳng biết phải làm thế nào.
Xem xong kết quả siêu âm, Kiên nắm chặt lấy tờ giấy quay mặt nhìn tôi.
_Bố đứa bé là ai.
Nghe câu hỏi của Kiên, đôi mắt tôi bắt đầu ngấn lệ, sóng mũi cay cay, cổ họng nghẹn ứ tôi ko nói được lời nào ngoài việc cúi gầm mặt nhìn xuống sàn.
Thấy tôi như vậy Kiên ko hỏi nữa chỉ khẽ thở dài, cậu ta đưa tay mình qua vai kéo đầu tôi tựa lên vai mình.
_Cậu ko muốn nói thì thôi. Nếu bố đứa bé ko nhận, mình sẽ thay hắn ta chăm sóc hai mẹ con cậu.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi ra khỏi khóe mi, hai chúng tôi im lặng ngồi đó, Kiên để cho tôi khóc một lúc cho đến khi bình tĩnh lại cậu ta đỡ đầu tôi lên, dùng bàn tay mình lau nước mắt cho tôi nhưng tôi từ chối, tự lấy tay mình tôi lau nước mắt.
_Mình tự lau được... Mình ko sao đâu,cậu đừng lo...
Kiên đứng dậy lấy tay mình đỡ vai tôi đứng lên.
_Mình ra gặp bác sĩ thôi.
Quay trở lại phòng bác sĩ đã khám cho tôi lúc đầu đưa kết quả siêu âm, ông ta nhìn tôi và Kiên rồi nói.
_Thai mới 8 tuần nên hai vợ chồng phải chú ý kiên quan hệ trong thời gian đầu.
Tôi và Kiên nhìn nhau khuôn mặt hai đứa đều đỏ bừng, bác sĩ lại tiếp tục lên tiếng.
_Thai phụ nên nghỉ ngơi nhiều, ăn uống đều độ để thai nhi phát triển, tôi sẽ kê thêm một ít thuốc bổ, một tháng sau đến kiểm tra lại.
_Cảm ơn bác sĩ.
Nhận lấy đơn thuốc rồ khỏi phòng bác sĩ Kiên để tôi ngồi trong xe rồi nói.
_Cậu ngồi đây đợi mình đi mua thuốc.
Chưa kịp trả lời thì cậu ta đã chạy đi, một lúc sau Kiên quay lại với trên ray cầm theo một túi thuốc, cậu ta ngồi hào ghế lái nhấn ga cho xe rời khỏi bệnh viện.
Trên suốt quãng đường đi cả tôi và Kiên ko ai nói với ai câu nào. Ko khí trong xe trở nên ngột ngạt và yên ắng đến nỗi chúng tôi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Từ nãy đến giờ tôi chỉ quay mặt nhìn ra ngoài, xe chạy được một đoạn thì Kiên nói.
_Cậu định thế nào.
_Mình ko biết cứ về khách sạn đã rồi tính.
Đôi mắt nhìn về trước Kiên cho xe chạy thêm một lúc nữa thì rẽ vào bãi đậu xe của khách sạn, đưa tôi lên phòng đặt vào tay tôi túi thuốc bổ Kiên nói.
_Cậu vào nghỉ ngơi đi mình đi có tí việc rồi quay lại.
_Ừ. Cậu đi cẩn thận.
Quay người vào phòng, ngồi trên giường trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò, mọi thứ tại sao lại thành ra thế này. Đưa bàn tay đặt lên chiếc bụng phẳng lì, nơi có một sinh linh đang hình thành tôi lẩm bẩm.
" con đến với mẹ thật bất ngờ ".
Tuy đứa trẻ đến với tôi ko đúng lúc, nhưng dù thế nào nó vẫn là một mạng người, nửa dòng máu chảy bên trong nó là của tôi ko thể vì một người lạnh lùng, nhẫn tâm như bố của nó mà tôi lại giết chết con của mình.
Tôi suy nghĩ kĩ rồi, dù người ta có bảo tôi là chửa hoang và việc làm một người mẹ đơn thân sẽ ko dễ dàng, tôi vẫn sẽ giữ lấy đứa bé.
_ Lệ... Mở cửa cho mình.
Tiếng gọi của Kiên bên ngoài, tôi đứng dậy đi ra mở cửa nhìn thấy Kiên cầm trên tay một túi đồ ăn,cậu ta đi vào phòng tôi đặt nó xuống bàn.
_Cậu mau ăn sáng đi. Ăn nhiều vào bây giờ ko phải một mình nữa đâu.
Trong lòng thật sự buồn nhưng tôi vì đứa trẻ tôi sẽ cố gắng, đi lại bàn ngồi xuống, tôi nhìn Kiên.
_Cậu ăn cùng mình chứ.
_Ừ. Ăn thôi.
Bữa ăn kết thúc cũng là lúc tôi cần nói với Kiên về nhưng quyết định của mình.
_Mình sẽ ở lại đây cậu giúp mình được ko.
Kiên nhìn tôi, thoáng trong ánh mắt cậu ta có chút buồn.
_Tại sao cậu ko về thành phố. Mình sẽ tìm cho cậu một ngôi nhà gần cơ quan để tiện qua lại chăm sóc.
_Mình ko muốn gặp lại bố đứa trẻ, a ta chắc chắn sẽ đưa nó rời xa mình.
Kiên im lặng một lúc rồi nhìn tôi trả lời.
_Thôi được rồi. Mình sẽ xin nghỉ phép vài ngày ở lại đây tìm nhà cho cậu.
_Mình cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.