Chương 73
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Lão Vương mặc trên người chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây đen đi nhanh xuống lầu vừa đi ra cửa đã nghe tiếng cười khanh khách của Thiên Ngọc đang chơi đùa với bà giúp việc. A ta dừng lại, tiến về phía bọn họ. Thiên Ngọc nhìn thấy Lão Vương liền đưa tay chồm về phía a ta.
Trong lòng Lão Vương đang rất tức giận vì bị Kha Ly dắt mũi nhưng trẻ con là ko có tội, huống hồ a ta lại rất thương Thiên Ngọc dù nó ko phải con ruột của mình, lão Vương vẫn sẵn sàng chăm sóc và nuôi dạy nó nên người.
Đưa tay ôm lấy Thiên Ngọc vào lòng,Lão Vương hôn lên chiếc má chúm chím thơm mùi sữa của nó, a ta nói.
_Con gái ở nhà chơi ngoan nhé. Bố đi rồi về chơi với con.
Đưa Thiên Ngọc sang cho bà giúp việc rồi lên ô tô rời đi. Kha Ly đứng trên phòng đưa mắt nhìn xuống dưới cho đến khi Thiên Vương rời khỏi nhà. Cô ta rút chiếc đoạn thoại trong túi của mình ra gọi.
***
Đức sang Việt Nam từ mấy hôm trước, cầm theo tấm ảnh của Lệ mà Kha Ly đã đưa đang ra sức tìm kiếm Lệ nhưng điều đó ko mấy dễ dàng.
Đi quanh khắp Sài Gòn vẫn ko tìm được cảnh vật nào giống trong bức ảnh, Đức chán nản ngồi vào một quán phở bên đường, ăn tạm cho đỡ đói, bát phở nóng hổi được mang ra Đức cầm đôi đũa chuẩn bị gắp thì điện thoại đổ chuông, a ta bực bội đặt đôi đũa xuống bàn lấy điện thoại trong túi ra nghe.
_Ăn cũng ko yên. Có việc gì.
_Thiên Vương đã biết được Thiên Ngọc ko phải là con ruột của a ta. Chắc chắn a ta sẽ sang Việt Nam tìm mẹ con nó, a mau chóng hành động đi.
_Tôi còn chưa tìm được cô ta thì hành động kiểu gì.
_A ko biết thuê thám tử à. Một mình a tìm đến bao giờ, đợi a ta đưa mẹ con nó về a mới hành động hay sao.
_Được rồi. Hắn biết mà vẫn ko làm gì cô sao.
_Tôi chuẩn bị đi khỏi đây rồi. Tạm thời sẽ để Thiên Ngọc ở lại, tôi sẽ mau chóng sang Việt Nam với a.
_Khi nào sang thì gọi. Tôi ăn cái đã, thức ăn nguội rồi.
_Giờ phút này mà a còn ăn được...
Đức ko trả lời mà lạnh lùng tắt máy, cho điện thoại vào túi mau chóng ăn hết bát phở của mình sau đó lặp tức tìm đến văn phòng thám tử nhờ bọn họ tìm kiếm Lệ.
***
Lão Vương ngồi trong căn phòng ở tổ chức bàn tay gõ gõ lên bàn trong lòng rất muốn bay về Việt Nam ngay lập tức chỉ có điều còn vài việc a ta cần làm sáng tỏ trước khi đưa mẹ con Lệ trở về.
_"cốc...cốc" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lão Vương đưa đôi mắt nhìn về hướng đó nói.
_Vào đi.
Đệ từ ngoài đi vào đứng trước mặt a ta cúi đầu.
_Chào Lão Vương. A gọi em đến có việc gì.
_Chú đi điều tra việc này cho a.
Lão Vương đẩy tờ giấy về phía đệ của mình, cậu ta cầm lên xem rồi nhìn a ta lên tiếng.
_Mọi việc hơn hai năm về trước, e nghĩ sẽ lâu đấy Lão Vương.
_Lâu cũng được nhưng phải chính xác cho a.
_Vâng. Vậy em đi luôn đây.
***
Tại nhà của Lão Vương, Kha Ly mau chóng dọn ít quần áo và số nữ trang đáng giá của mình cho vào chiếc vali rời khỏi nhà, đi thẳng ra sân bay sang Việt Nam.
Đức đón cô ta ở sân bay, bọn họ thuê một khách sạn và bắt đầu làm tình với nhau. Sau khi xong xuôi, Kha Ly ngồi dậy mặc lại chiếc váy hối thúc Đức.
_Dậy đi... Mau chóng đi tìm mẹ con nó thôi.
Đức ngồi dậy mặc lại đồ bọn họ bắt đầu rời khỏi khách sạn thuê một chiếc ô tô tự lái.
***
Lão Vương về nhà đã ko nhìn thấy Kha Ly đâu nữa, a ta đi thẳng về phòng của Thiên Ngọc nhìn con bé một lác rồi trở về phòng làm việc.
Ngồi trên ghế tay cầm ly rượu Lão Vương uống cạn, thật sự trong lòng a ta rất đau khi suốt thời gian qua đã để mẹ con Lệ sống vất vả bên ngoài.
Lại một tuần sau đó trôi qua, Lão Vương đang ngồi ở phòng khách chơi với Thiên Ngọc thì đệ từ ngoài đi vào.
_Đã có kết quả thưa Lão Vương.
A ta đứng dậy, đưa bé Thiên Ngọc qua cho bà giúp việc hai tay đút vào túi quần chậm rãi bước lên phòng làm việc, đệ thấy vậy mau chóng đi theo. Hai người bọn họ, một trước một sau đi lên phòng.
Lão Vương ngồi xuống chiếc ghế nhìn đệ của mình nói.
_Kết quả thế nào..
Đệ đưa một phong bì giấy, bên trong chứa rất nhiều giấy tờ về phía Lão Vương.
_A xem đi ạ.
Đưa tay nhận lấy, Lão Vương chăm chú nhìn vào mấy tờ giấy trong đó, đôi lông mày liền nhíu lại, a ta nhìn đệ nói.
_Kết quả này chắc chắn chứ.
Đệ gật đầu, khẳng định chắc nịch.
_Chắc chắn thưa Lão Vương. Em tìm đến tận thẩm mỹ viện, nơi cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, chính vị bác sĩ ở đấy đã xác nhận với em, cách đây hơn hai năm trước có một cô gái cầm theo một tấm hình đến yêu cầu bà ta phẫu thuật thẩm mỹ cho mình giống người trong ảnh. Lúc đầu bà ta ko đồng ý, nhưng sau đó bà ta biết người trong ảnh và bố cô ta đã chết, mẹ lại bị tâm thần ko còn người thân nào khác đáng lo ngại với lại mức giá cô Kha Ly đưa ra rất cao cho nên bà ta quyết định đồng ý.
Đệ im lặng một lúc rồi tiếp tục nhìn Lão Vương lên tiếng.
_Còn về camera ghi hình vào ngày cô Lệ rời khỏi nhà, em đã kiểm tra, thật ra nó ko bị hỏng gì, mà chính cô Kha Ly đã cho người xóa dữ liệu, em thu được cái này từ một phòng kĩ thuật công nghệ a nghe đi ạ.
Đặt chiếc máy ghi âm xuống bàn đẩy về phía Lão Vương, a ta cầm lấy bấm nút màu xanh trên chiếc máy, bên trong là một giọng nói phát ra. " Anh ko có tình cảm với cô ta, chẳng qua chỉ là ăn bánh trả tiền, cô ta chẳng khác gì một con cave cho a xả những khi a cần, trong thời gian ko có em."
_Mẹ kiếp...
Lão Vương tức giận chửi thề một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lại đến nỗi các sợi gân nổi lên cuồn cuộn, ngước mặt nhìn đệ của mình.
_Đưa nó tới đây. Nó dám dùng công nghệ giả giọng nói của a quả là to gan.
_Em đã đưa nó về tổ chức rồi.
_Được. Mình đi thôi.
Lão Vương đứng dậy cùng đệ rời khỏi nhà. Trong căn phòng bên dưới tầng hầm của tổ chức. Lão Vương ngồi trên ghế, dưới chân là một người khuôn mặt bê bết máu ko ngừng van xin.
_Xin Lão Vương tha cho tôi. Chẳng qua tôi chỉ muốn kiếm chút tiền.
Đứng dậy đi lại chỗ hắn,Lão Vương đưa thuốc lên miệng hút nhả khói vào mặt khiến hắn ta ho sặc sụa, a ta nói.
_Mày biết tao là ai chứ.
_ Vâng. Tôi cũng vì lòng tham nhất thời. Xin Lão Vương tha cho tôi. Tôi sẽ ko dám như vậy nữa.
_Mày biết tao đánh mày vì tội gì ko.
_Vì tôi biết người tôi giả giọng là lão Vương mà vẫn làm. Xin lỗi Lão Vương lúc ấy tôi đang rất cần tiền.
_Mày biết vậy là tốt. Được tao sẽ tha cho mình, nếu lần sau thì đừng trách.
Hắn ta liên tục dập đầu xuống đất.
_Cảm ơn Lão Vương, cả đời này tôi cũng sẽ ko dám..
Lão Vương ko trả lời mà quay người rời khỏi tổ chức trước khi trở về nhà, a ta ra lệnh cho đệ của mình.
_Tìm cô ta đưa về đây.
Đám đệ cúi đầu hô " rõ".
Lão Vương rời khỏi đây, mọi khuất mắt trong lòng đều được gỡ bỏ, hóa ra, Lệ rời đi là do hiểu lầm, mọi thứ là do Kha Ly tạo ra, ko phải tự ý Lệ rời đi.
Ngồi trong phòng làm việc, cầm tờ kết quả xét nghiệm lên xem Lão Vương lại thở dài, a ta ko thể ngồi im ở đây được nữa, liền móc điện thoại trong túi ra gọi.
_Đưa máy bay đến đây.
Đứng dậy đi về phòng ngủ của mình, thu dọn ít quần áo. Chẳng mấy chốc, trên sân thượng của tòa nhà đã có một chiếc máy bay riêng đã được đậu sẵn. Ngồi trên chiếc máy bay, đôi mắt a ta ko ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rất mong ngóng được gặp một người.
Trong lòng Lão Vương đang rất tức giận vì bị Kha Ly dắt mũi nhưng trẻ con là ko có tội, huống hồ a ta lại rất thương Thiên Ngọc dù nó ko phải con ruột của mình, lão Vương vẫn sẵn sàng chăm sóc và nuôi dạy nó nên người.
Đưa tay ôm lấy Thiên Ngọc vào lòng,Lão Vương hôn lên chiếc má chúm chím thơm mùi sữa của nó, a ta nói.
_Con gái ở nhà chơi ngoan nhé. Bố đi rồi về chơi với con.
Đưa Thiên Ngọc sang cho bà giúp việc rồi lên ô tô rời đi. Kha Ly đứng trên phòng đưa mắt nhìn xuống dưới cho đến khi Thiên Vương rời khỏi nhà. Cô ta rút chiếc đoạn thoại trong túi của mình ra gọi.
***
Đức sang Việt Nam từ mấy hôm trước, cầm theo tấm ảnh của Lệ mà Kha Ly đã đưa đang ra sức tìm kiếm Lệ nhưng điều đó ko mấy dễ dàng.
Đi quanh khắp Sài Gòn vẫn ko tìm được cảnh vật nào giống trong bức ảnh, Đức chán nản ngồi vào một quán phở bên đường, ăn tạm cho đỡ đói, bát phở nóng hổi được mang ra Đức cầm đôi đũa chuẩn bị gắp thì điện thoại đổ chuông, a ta bực bội đặt đôi đũa xuống bàn lấy điện thoại trong túi ra nghe.
_Ăn cũng ko yên. Có việc gì.
_Thiên Vương đã biết được Thiên Ngọc ko phải là con ruột của a ta. Chắc chắn a ta sẽ sang Việt Nam tìm mẹ con nó, a mau chóng hành động đi.
_Tôi còn chưa tìm được cô ta thì hành động kiểu gì.
_A ko biết thuê thám tử à. Một mình a tìm đến bao giờ, đợi a ta đưa mẹ con nó về a mới hành động hay sao.
_Được rồi. Hắn biết mà vẫn ko làm gì cô sao.
_Tôi chuẩn bị đi khỏi đây rồi. Tạm thời sẽ để Thiên Ngọc ở lại, tôi sẽ mau chóng sang Việt Nam với a.
_Khi nào sang thì gọi. Tôi ăn cái đã, thức ăn nguội rồi.
_Giờ phút này mà a còn ăn được...
Đức ko trả lời mà lạnh lùng tắt máy, cho điện thoại vào túi mau chóng ăn hết bát phở của mình sau đó lặp tức tìm đến văn phòng thám tử nhờ bọn họ tìm kiếm Lệ.
***
Lão Vương ngồi trong căn phòng ở tổ chức bàn tay gõ gõ lên bàn trong lòng rất muốn bay về Việt Nam ngay lập tức chỉ có điều còn vài việc a ta cần làm sáng tỏ trước khi đưa mẹ con Lệ trở về.
_"cốc...cốc" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lão Vương đưa đôi mắt nhìn về hướng đó nói.
_Vào đi.
Đệ từ ngoài đi vào đứng trước mặt a ta cúi đầu.
_Chào Lão Vương. A gọi em đến có việc gì.
_Chú đi điều tra việc này cho a.
Lão Vương đẩy tờ giấy về phía đệ của mình, cậu ta cầm lên xem rồi nhìn a ta lên tiếng.
_Mọi việc hơn hai năm về trước, e nghĩ sẽ lâu đấy Lão Vương.
_Lâu cũng được nhưng phải chính xác cho a.
_Vâng. Vậy em đi luôn đây.
***
Tại nhà của Lão Vương, Kha Ly mau chóng dọn ít quần áo và số nữ trang đáng giá của mình cho vào chiếc vali rời khỏi nhà, đi thẳng ra sân bay sang Việt Nam.
Đức đón cô ta ở sân bay, bọn họ thuê một khách sạn và bắt đầu làm tình với nhau. Sau khi xong xuôi, Kha Ly ngồi dậy mặc lại chiếc váy hối thúc Đức.
_Dậy đi... Mau chóng đi tìm mẹ con nó thôi.
Đức ngồi dậy mặc lại đồ bọn họ bắt đầu rời khỏi khách sạn thuê một chiếc ô tô tự lái.
***
Lão Vương về nhà đã ko nhìn thấy Kha Ly đâu nữa, a ta đi thẳng về phòng của Thiên Ngọc nhìn con bé một lác rồi trở về phòng làm việc.
Ngồi trên ghế tay cầm ly rượu Lão Vương uống cạn, thật sự trong lòng a ta rất đau khi suốt thời gian qua đã để mẹ con Lệ sống vất vả bên ngoài.
Lại một tuần sau đó trôi qua, Lão Vương đang ngồi ở phòng khách chơi với Thiên Ngọc thì đệ từ ngoài đi vào.
_Đã có kết quả thưa Lão Vương.
A ta đứng dậy, đưa bé Thiên Ngọc qua cho bà giúp việc hai tay đút vào túi quần chậm rãi bước lên phòng làm việc, đệ thấy vậy mau chóng đi theo. Hai người bọn họ, một trước một sau đi lên phòng.
Lão Vương ngồi xuống chiếc ghế nhìn đệ của mình nói.
_Kết quả thế nào..
Đệ đưa một phong bì giấy, bên trong chứa rất nhiều giấy tờ về phía Lão Vương.
_A xem đi ạ.
Đưa tay nhận lấy, Lão Vương chăm chú nhìn vào mấy tờ giấy trong đó, đôi lông mày liền nhíu lại, a ta nhìn đệ nói.
_Kết quả này chắc chắn chứ.
Đệ gật đầu, khẳng định chắc nịch.
_Chắc chắn thưa Lão Vương. Em tìm đến tận thẩm mỹ viện, nơi cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, chính vị bác sĩ ở đấy đã xác nhận với em, cách đây hơn hai năm trước có một cô gái cầm theo một tấm hình đến yêu cầu bà ta phẫu thuật thẩm mỹ cho mình giống người trong ảnh. Lúc đầu bà ta ko đồng ý, nhưng sau đó bà ta biết người trong ảnh và bố cô ta đã chết, mẹ lại bị tâm thần ko còn người thân nào khác đáng lo ngại với lại mức giá cô Kha Ly đưa ra rất cao cho nên bà ta quyết định đồng ý.
Đệ im lặng một lúc rồi tiếp tục nhìn Lão Vương lên tiếng.
_Còn về camera ghi hình vào ngày cô Lệ rời khỏi nhà, em đã kiểm tra, thật ra nó ko bị hỏng gì, mà chính cô Kha Ly đã cho người xóa dữ liệu, em thu được cái này từ một phòng kĩ thuật công nghệ a nghe đi ạ.
Đặt chiếc máy ghi âm xuống bàn đẩy về phía Lão Vương, a ta cầm lấy bấm nút màu xanh trên chiếc máy, bên trong là một giọng nói phát ra. " Anh ko có tình cảm với cô ta, chẳng qua chỉ là ăn bánh trả tiền, cô ta chẳng khác gì một con cave cho a xả những khi a cần, trong thời gian ko có em."
_Mẹ kiếp...
Lão Vương tức giận chửi thề một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lại đến nỗi các sợi gân nổi lên cuồn cuộn, ngước mặt nhìn đệ của mình.
_Đưa nó tới đây. Nó dám dùng công nghệ giả giọng nói của a quả là to gan.
_Em đã đưa nó về tổ chức rồi.
_Được. Mình đi thôi.
Lão Vương đứng dậy cùng đệ rời khỏi nhà. Trong căn phòng bên dưới tầng hầm của tổ chức. Lão Vương ngồi trên ghế, dưới chân là một người khuôn mặt bê bết máu ko ngừng van xin.
_Xin Lão Vương tha cho tôi. Chẳng qua tôi chỉ muốn kiếm chút tiền.
Đứng dậy đi lại chỗ hắn,Lão Vương đưa thuốc lên miệng hút nhả khói vào mặt khiến hắn ta ho sặc sụa, a ta nói.
_Mày biết tao là ai chứ.
_ Vâng. Tôi cũng vì lòng tham nhất thời. Xin Lão Vương tha cho tôi. Tôi sẽ ko dám như vậy nữa.
_Mày biết tao đánh mày vì tội gì ko.
_Vì tôi biết người tôi giả giọng là lão Vương mà vẫn làm. Xin lỗi Lão Vương lúc ấy tôi đang rất cần tiền.
_Mày biết vậy là tốt. Được tao sẽ tha cho mình, nếu lần sau thì đừng trách.
Hắn ta liên tục dập đầu xuống đất.
_Cảm ơn Lão Vương, cả đời này tôi cũng sẽ ko dám..
Lão Vương ko trả lời mà quay người rời khỏi tổ chức trước khi trở về nhà, a ta ra lệnh cho đệ của mình.
_Tìm cô ta đưa về đây.
Đám đệ cúi đầu hô " rõ".
Lão Vương rời khỏi đây, mọi khuất mắt trong lòng đều được gỡ bỏ, hóa ra, Lệ rời đi là do hiểu lầm, mọi thứ là do Kha Ly tạo ra, ko phải tự ý Lệ rời đi.
Ngồi trong phòng làm việc, cầm tờ kết quả xét nghiệm lên xem Lão Vương lại thở dài, a ta ko thể ngồi im ở đây được nữa, liền móc điện thoại trong túi ra gọi.
_Đưa máy bay đến đây.
Đứng dậy đi về phòng ngủ của mình, thu dọn ít quần áo. Chẳng mấy chốc, trên sân thượng của tòa nhà đã có một chiếc máy bay riêng đã được đậu sẵn. Ngồi trên chiếc máy bay, đôi mắt a ta ko ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rất mong ngóng được gặp một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.