Chương 74
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tại Việt Nam.
Mấy vụ án đã kết thúc thành ra Kiên được nghĩ ngơi vài ngày cậu ta tranh thủ đến thăm mẹ con Lệ. Thời gian này, Kiên dành dụm được một ít cũng đủ tiền mua cho mình chiếc ô tô, trên đường đến nhà Lệ cậu ta ko quên tấp vào siêu thị mua cho hai mẹ con một số đồ.
Xe vừa dừng lại Kiên đã nhìn thấy Lệ ôm Thiên Phúc trên tay về nhà, cậu ta mỉm cười bước xuống xe.
_Thiên Phúc có nhớ ba ko.
Thiên Phúc nhìn thấy Kiên thì vui mừng, đưa tay chồm về phía cậu ta miệng ko ngừng kêu.
_Ba...ba...
Kiên ôm lấy Thiên Phúc, hôn lên má nó một cái, Lệ đứng bên cạnh nhìn hai người thì cười.
_Cậu đến khi nào.
Kiên quay sang Lệ trả lời.
_Mình vừa đến. Cậu ôm Thiên Phúc đi mình lấy đồ rồi vào nhà.
_Ừ. Thiên Phúc qua đây với mẹ.
Lệ ôm lấy con từ tay Kiên, cậu ta đi ra sau cớp cầm ra túi to túi nhỏ, Lệ nhìn thấy thì thở dài, lần nào đến Kiên cũng đều như vậy nói bao nhiêu lần cậu ta cũng ko chịu thay đổi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, cho Thiên Phúc đi ngủ Kiên và Lệ ra sân ngồi trên chiếc bàn gỗ nhâm nhi ly trà. Kiên quay sang nhìn Lệ, cậu ta đắn đo mãi cuối cùng mới quyết định mở lời.
_Lệ này...
_Gì vậy.
_Mình.... Mình...
Kiên ngại ngùng, ấp úng mãi vẫn chưa nói hết cậu, tôi nhìn cậu ta cũng phần nào đoán được đều Kiên sắp nói, thời gian qua ko phải tôi ko biết tình cảm của cậu ấy dành cho mình, chỉ là trong lòng tôi đã có bóng dáng người khác. Kiên nhìn tôi sau đó lại nói.
_Mình thích cậu từ lâu rồi. Cậu...cậu có thể cho mình chăm sóc hai mẹ con được ko.
Tôi nhìn Kiên, trong lòng thật sự rất rối cậu ta đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng mà bao nhiêu cô gái mong ước chỉ là tôi mãi mãi chỉ xem cậu ấy như bạn.
_Xin lỗi... Mình thật sự chỉ xem cậu như một người bạn.Thật ra, mình vẫn còn nặng lòng với bố của Thiên Phúc.
Khi tôi nói ra điều này, tôi biết Kiên sẽ tổn thương nhưng biết làm sao được, thà rằng đau một lần còn hơn cứ để Kiên mãi nuôi hi vọng, chôn vùi tuổi xuân cho mẹ con tôi. Cậu ta còn trẻ cần phải lập gia đình nữa chứ.
Kiên có vẻ buồn, cúi mặt xuống đất im lặng một hồi lâu rồi quay sang tôi.
_Mình hiểu rồi. Chúng ta sẽ mãi là bạn. Khuya rồi vào nhà ngủ thôi.
Kiên nằm trong phòng lăn qua trở lại mãi vẫn ko sao chợp mắt được. Tôi nằm phòng bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt con trai đang say ngủ thì trong lòng lại rất nhớ một người, ko biết a ta có còn nhớ đến tôi ko.
***
Tại văn phòng thám tử Đức và Kha Ly đang xem mấy bức ảnh mà bên thám tử cung cấp thì nhếch mép.
_Tốt... Đúng là cô ta. Hiện tại cô ta đang ở đâu.
Thám tử đưa ra tờ giấy trên đó có ghi địa chỉ và chỉ dẫn đường đi đến cho ở của Lệ.
Hai người họ cầm lấy, Kha Ly rút trong túi ra một sấp tiền đưa cho bọn họ rồi đứng dậy mau chóng đến chỗ mà Lệ đang ở.
***
Do cả đêm ko ngủ được thành ra sáng sớm Kiên đã dậy, cậu ta chào tạm biệt Lệ rồi quay trở lại thành phố.
Vẫn như mọi ngày trên bàn làm việc của Kiên luôn có một ly cà phê, đưa tay cầm chiếc ly cà phê lên nhấp một ngụm hương vị thơm ngon, đắng đắng,ngọt ngọt của nó hòa vào lưỡi mang lại cho Kiên một hương vị mới, nhìn mãi chiếc ly cà phê trên tay mình, cuối cùng Kiên quyết định cho Phương một cơ hội cũng như bản thân mình một cơ hội.
Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Kiên từ trong phòng làm việc đi ra nhìn thấy Phương vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm cái gì đó, cậu ta liền đi lại.
_Cô tìm gì vậy.
_Em tìm chìa khóa xe, rõ ràng sáng em nhớ mình để trong túi rồi mà sao bây giờ tìm lại ko thấy.
_Tìm xem nó có rơi đâu ko.
Hai người bọn họ tìm kiếm một hồi vẫn ko thấy chiếc chìa khóa đâu, Kiên nhìn Phương nói.
_Cùng tôi xuống nhà xe xem có để quên ở đó ko. Nếu ko có thì tôi đưa về.
_Vâng.
Phương cầm chiếc túi đi sau Kiên xuống nhà xe, tìm kiếm thêm một hồi vẫn ko thấy, cuối cùng ko còn cách nào khác ngoài việc Kiên đành chở Phương về nhà.
Trong khoang xe im lăng, Kiên tập trung lái xe, thỉnh thoảng Phương lại đưa mắt nhìn vào một nửa khuôn mặt của cậu ta trong lòng lại thầm nói" Sếp đẹp trai thật ".
_Cô có muốn ăn tối rồi về ko.
Nghe câu nói của Kiên, Phương Ko cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.
_Vâng. Em cũng đói rồi ạ
_Cô muốn ăn gì.
_Tùy sếp chọn. Em ăn gì cũng được.
Chiếc xe chạy được một đoạn nữa thì dừng lại trước cửa một nhà hàng. Hai người bọn họ rời khỏi xe đi thẳng vào trong.
***
Lão Vương đáp xuống sân bay thì trời cũng đã tối, a ta mau chóng lấy chiếc ô tô của mình được gửi sẵn ở sân bay chạy nhanh đến chỗ lệ.
Trời bây giờ cũng đã khuya lắm rồi trong lòng a ta rất nôn nóng được gặp Lệ nhưng vẫn cố bình tĩnh, đứng tựa lưng vào xe, Lão Vương châm thuốc lên hút đôi mắt liên tục nhìn về ngôi nhà đã tắt điện phía trước.
Từng con gió se lạnh đang dần thổi qua tạt vào da thịt của Lão Vương thêm lành lạnh. A ta im lặng,kiên nhẫn đứng đó đợi cho đến khi mặt trời dần ló rạng, những tia nắng ban mai sưởi ấm cho muôn loài.
***
Cũng như mọi ngày tôi dậy từ rất sớm, dọn dẹp nhà cửa rồi chuẩn bị cho Thiên Phúc đến trường, tay cầm túi rác đi ra ngoài,vừa mở cửa ra tim tôi bất ngờ đập điên loạn trong lòng ngực, túi rác trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra, chỉ sợ bản thân vì quá nhớ Lão Vương mà ảo giác. Tôi có cố nhắm mắt rồi lại mở ra vài lần nhưng hình ảnh Lão Vương vẫn ko biến mất, ko những vậy a ta đang từng bước tiến lại chỗ tôi.
_Lệ....
Mấy vụ án đã kết thúc thành ra Kiên được nghĩ ngơi vài ngày cậu ta tranh thủ đến thăm mẹ con Lệ. Thời gian này, Kiên dành dụm được một ít cũng đủ tiền mua cho mình chiếc ô tô, trên đường đến nhà Lệ cậu ta ko quên tấp vào siêu thị mua cho hai mẹ con một số đồ.
Xe vừa dừng lại Kiên đã nhìn thấy Lệ ôm Thiên Phúc trên tay về nhà, cậu ta mỉm cười bước xuống xe.
_Thiên Phúc có nhớ ba ko.
Thiên Phúc nhìn thấy Kiên thì vui mừng, đưa tay chồm về phía cậu ta miệng ko ngừng kêu.
_Ba...ba...
Kiên ôm lấy Thiên Phúc, hôn lên má nó một cái, Lệ đứng bên cạnh nhìn hai người thì cười.
_Cậu đến khi nào.
Kiên quay sang Lệ trả lời.
_Mình vừa đến. Cậu ôm Thiên Phúc đi mình lấy đồ rồi vào nhà.
_Ừ. Thiên Phúc qua đây với mẹ.
Lệ ôm lấy con từ tay Kiên, cậu ta đi ra sau cớp cầm ra túi to túi nhỏ, Lệ nhìn thấy thì thở dài, lần nào đến Kiên cũng đều như vậy nói bao nhiêu lần cậu ta cũng ko chịu thay đổi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, cho Thiên Phúc đi ngủ Kiên và Lệ ra sân ngồi trên chiếc bàn gỗ nhâm nhi ly trà. Kiên quay sang nhìn Lệ, cậu ta đắn đo mãi cuối cùng mới quyết định mở lời.
_Lệ này...
_Gì vậy.
_Mình.... Mình...
Kiên ngại ngùng, ấp úng mãi vẫn chưa nói hết cậu, tôi nhìn cậu ta cũng phần nào đoán được đều Kiên sắp nói, thời gian qua ko phải tôi ko biết tình cảm của cậu ấy dành cho mình, chỉ là trong lòng tôi đã có bóng dáng người khác. Kiên nhìn tôi sau đó lại nói.
_Mình thích cậu từ lâu rồi. Cậu...cậu có thể cho mình chăm sóc hai mẹ con được ko.
Tôi nhìn Kiên, trong lòng thật sự rất rối cậu ta đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng mà bao nhiêu cô gái mong ước chỉ là tôi mãi mãi chỉ xem cậu ấy như bạn.
_Xin lỗi... Mình thật sự chỉ xem cậu như một người bạn.Thật ra, mình vẫn còn nặng lòng với bố của Thiên Phúc.
Khi tôi nói ra điều này, tôi biết Kiên sẽ tổn thương nhưng biết làm sao được, thà rằng đau một lần còn hơn cứ để Kiên mãi nuôi hi vọng, chôn vùi tuổi xuân cho mẹ con tôi. Cậu ta còn trẻ cần phải lập gia đình nữa chứ.
Kiên có vẻ buồn, cúi mặt xuống đất im lặng một hồi lâu rồi quay sang tôi.
_Mình hiểu rồi. Chúng ta sẽ mãi là bạn. Khuya rồi vào nhà ngủ thôi.
Kiên nằm trong phòng lăn qua trở lại mãi vẫn ko sao chợp mắt được. Tôi nằm phòng bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt con trai đang say ngủ thì trong lòng lại rất nhớ một người, ko biết a ta có còn nhớ đến tôi ko.
***
Tại văn phòng thám tử Đức và Kha Ly đang xem mấy bức ảnh mà bên thám tử cung cấp thì nhếch mép.
_Tốt... Đúng là cô ta. Hiện tại cô ta đang ở đâu.
Thám tử đưa ra tờ giấy trên đó có ghi địa chỉ và chỉ dẫn đường đi đến cho ở của Lệ.
Hai người họ cầm lấy, Kha Ly rút trong túi ra một sấp tiền đưa cho bọn họ rồi đứng dậy mau chóng đến chỗ mà Lệ đang ở.
***
Do cả đêm ko ngủ được thành ra sáng sớm Kiên đã dậy, cậu ta chào tạm biệt Lệ rồi quay trở lại thành phố.
Vẫn như mọi ngày trên bàn làm việc của Kiên luôn có một ly cà phê, đưa tay cầm chiếc ly cà phê lên nhấp một ngụm hương vị thơm ngon, đắng đắng,ngọt ngọt của nó hòa vào lưỡi mang lại cho Kiên một hương vị mới, nhìn mãi chiếc ly cà phê trên tay mình, cuối cùng Kiên quyết định cho Phương một cơ hội cũng như bản thân mình một cơ hội.
Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Kiên từ trong phòng làm việc đi ra nhìn thấy Phương vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm cái gì đó, cậu ta liền đi lại.
_Cô tìm gì vậy.
_Em tìm chìa khóa xe, rõ ràng sáng em nhớ mình để trong túi rồi mà sao bây giờ tìm lại ko thấy.
_Tìm xem nó có rơi đâu ko.
Hai người bọn họ tìm kiếm một hồi vẫn ko thấy chiếc chìa khóa đâu, Kiên nhìn Phương nói.
_Cùng tôi xuống nhà xe xem có để quên ở đó ko. Nếu ko có thì tôi đưa về.
_Vâng.
Phương cầm chiếc túi đi sau Kiên xuống nhà xe, tìm kiếm thêm một hồi vẫn ko thấy, cuối cùng ko còn cách nào khác ngoài việc Kiên đành chở Phương về nhà.
Trong khoang xe im lăng, Kiên tập trung lái xe, thỉnh thoảng Phương lại đưa mắt nhìn vào một nửa khuôn mặt của cậu ta trong lòng lại thầm nói" Sếp đẹp trai thật ".
_Cô có muốn ăn tối rồi về ko.
Nghe câu nói của Kiên, Phương Ko cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.
_Vâng. Em cũng đói rồi ạ
_Cô muốn ăn gì.
_Tùy sếp chọn. Em ăn gì cũng được.
Chiếc xe chạy được một đoạn nữa thì dừng lại trước cửa một nhà hàng. Hai người bọn họ rời khỏi xe đi thẳng vào trong.
***
Lão Vương đáp xuống sân bay thì trời cũng đã tối, a ta mau chóng lấy chiếc ô tô của mình được gửi sẵn ở sân bay chạy nhanh đến chỗ lệ.
Trời bây giờ cũng đã khuya lắm rồi trong lòng a ta rất nôn nóng được gặp Lệ nhưng vẫn cố bình tĩnh, đứng tựa lưng vào xe, Lão Vương châm thuốc lên hút đôi mắt liên tục nhìn về ngôi nhà đã tắt điện phía trước.
Từng con gió se lạnh đang dần thổi qua tạt vào da thịt của Lão Vương thêm lành lạnh. A ta im lặng,kiên nhẫn đứng đó đợi cho đến khi mặt trời dần ló rạng, những tia nắng ban mai sưởi ấm cho muôn loài.
***
Cũng như mọi ngày tôi dậy từ rất sớm, dọn dẹp nhà cửa rồi chuẩn bị cho Thiên Phúc đến trường, tay cầm túi rác đi ra ngoài,vừa mở cửa ra tim tôi bất ngờ đập điên loạn trong lòng ngực, túi rác trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra, chỉ sợ bản thân vì quá nhớ Lão Vương mà ảo giác. Tôi có cố nhắm mắt rồi lại mở ra vài lần nhưng hình ảnh Lão Vương vẫn ko biến mất, ko những vậy a ta đang từng bước tiến lại chỗ tôi.
_Lệ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.