Quyển 5 - Chương 144: Lời thề Bất khả bội
Hổ Bán Liên
15/11/2016
Tôi có chút sợ hãi, cũng có chút phẫn nộ.
Tôi hết sức kềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình "Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây! Vì cái gì mà các người làm như gặp kẻ thù vậy?"
Đám phù thủy có mặt nhìn nhau nhưng không có kẻ nào trả lời vấn đề của tôi.
"Sylvia!" Sirius dùng đôi mắt xám giống tôi nhìn tôi "Vào năm học thứ ba, cháu gọi tôi là gì?"
Tôi trừng mắt nhìn Sirius mà không thể tin được. Nhưng Sirius không hề biểu hiện ra bất cứ biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.
"Knight." Tôi nghiến răng nói ra cái tên này.
Sirius hơi lộ ra một nụ cười.
"A, xin chào, Sylvia." Hắn hướng tôi chào hỏi. Sau đó nhìn những người khác, gật gật đầu nói: "Là con bé."
Có một vài phù thủy có vẻ thả lỏng nhưng một vài người khác vẫn còn có vẻ nghi ngờ.
"Vậy cũng chưa chắc, Sirius." Mắt điên Moody lên tiếng.
"Tốt lắm! Ý anh là tôi nhận lầm?" Sirius không nhanh không chậm nói.
"Nhầm lẫn hay không thì đợi một lát nữa sẽ biết!" Moody gõ gõ đũa phép của hắn "Expecto Patronum!"
Một thần hộ mệnh màu bạc từ trên đỉnh đũa phép xuất hiện, xuyên qua vách tường đi mất.
Trong phòng lại lâm vào một mảnh trầm mặc. Không biết qua bao lâu, có vài phù thủy thường xuyên xem đồng hồ.
"Hết một giờ rồi." Một phù thủy nói.
"Không có biến hóa, đúng không?" Sirius phụng phịu nói.
"À, được rồi! Đúng là người anh biết." Moody thanh âm thô nói, "Tôi xem như hiểu được rằng... mọi người đang ngồi ở đây đều không có được cái mũi thính như của anh!"
Nữ phù thủy ngồi cạnh tôi cười phá lên, vén áo khoác lên và nhét đũa phép vào túi quần sau.
"Đề cao cảnh giác, Tonks!" Moody không đồng ý gầm nhẹ.
"Tốt." Nữ phù thủy trẻ trả lời lại đem đũa phép rút ra.
"Moody!" Sirius hơi hơi cau mày, "Sự thật chứng minh đây là một cô bé! Vẫn là bạn của Harry."
"Nhưng mà không thể chứng minh nó không có nguy hiểm, đúng không?" Moody nói, "Cho dù đây là bạn của Harry cũng không chứng minh được cái gì."
Tôi nhìn Sirius đang nhìn tôi, lộ ra một nụ cười an ủi.
À… hình như bọn họ đang nghi ngờ tôi là người khác biến thành.
Cho dù tôi đã quyết định đem Sirius thành một người qua đường. Cho dù chú ấy là một người không thể hoàn toàn ỷ lại. Tôi cũng không thể thừa nhận, tại cái thời khắc quỷ dị này, có một người vẫn đối xử với mình như cũ, chính xác lại làm tôi cảm thấy an tâm.
Nhưng cũng không thể khiến tôi hết kinh sợ.
Bất luận ai khi bị đối xử như thế đều phải kinh sợ.
Tôi chỉ là tới thăm Kreacher, trong lúc vô ý lại bước vào nơi không nên đến, sau đó bị công kích, bị đối xử hệt như tội phạm.
"Các ngươi đang nói cái gì?" Tôi cố gắng đè nén xuống tâm tình của mình, "Tôi thề là tôi chỉ không cẩn thận tiến vào…Nếu các ngươi cần tôi giữ bí mật, tốt, tôi sẽ làm."
"Không cẩn thận tiến vào! À~" nữ phù thủy bên cạnh tôi thấp giọng lầu bầu "Đây chính là vấn đề lớn nhất."
"Đây là ý gì?" Tôi đề phòng nói.
"Bởi vì theo logic, trò không thể ‘không cẩn thận tiến vào’."
Dumbledore đẩy cửa phòng ra và bước vào, hướng tôi hòa ái cười cười, "Buổi chiều tốt lành, tiểu thư Hopper".
"Hiệu trưởng Dumbledore" Tôi cẩn thận kêu một tiếng, đứng lên.
"Đứng yên không được nhúc nhích!" Moody hướng tôi gầm nhẹ.
"Alastor, lão bằng hữu của ta, đừng mẫn cảm như vậy…Hopper tiểu thư là học trò của tôi, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo cô bé không phải kẻ thù của chúng ta. Cô bé cũng không có bất kỳ vấn đề nào!" Dumbledore nói với Moody xong, xoay người lại nói với tôi, "Tôi nghĩ trò hiện tại nhất định có rất nhiều nghi vấn, đúng không?"
Dumbledore đã đến làm cho tôi đối với sự an toàn của mình hơi hơi yên tâm, ông ấy là hiệu trưởng Hogwarts, cho dù tôi từng oán hận ông ấy không quá công bằng với Slytherin nhưng ít nhất sẽ không làm ra chuyện tình giết hại học trò mình.
Tôi đối với ông ấy gật gật đầu, vết thương trên mặt bị khẽ động, nhất thời một trận co rút đau đớn, vội vàng đem khăn mặt đắp lên.
"A, không cần lo lắng!" Dumbledore dường như nhìn ra lo lắng của tôi "Thương thế của trò cũng không nặng, đợi cho chúng ta mang tới nước thuốc trị thương thì có thể lập tức chữa khỏi nó, nó sẽ giống như hoàn toàn chưa bị thương."
Ông ấy đi đến chỗ người da đen đầu trọc đã nhường mà ngồi xuống "Ta phải hướng trò giải thích. Nhưng trò cũng biết đấy, sự xuất hiện của trò ở đây quả là chuyện ngoài ý muốn!"
"Con không rõ." Tôi nói.
"Ngôi nhà này hiện tại đã được phù phép bùa Trung Tín." Dumbledore nói, "Thầy là người-giữ-bí-mật. Bởi vậy sự xâm nhập của con, mà hiện tại chúng ta đều biết là một việc ngoài ý muốn, thật sự là rất khó tin. Mọi người phải cam đoan rằng bùa Trung Tín không có sai lầm nào để tránh được địch nhân của chúng ta thừa dịp xâm nhập!"
Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi.
Bùa Trung Tín này, hiện tại trong giới phù thủy ai cũng biết, nguyên nhân chính trong án oan của Sirius. Đó là một thần chú vô cùng phức tạp. Nó dùng pháp thuật đem bí mật giấu ở bên trong linh hồn của người-giữ-bí-mật. Nếu năm đó Peter Pettinggrew không mật báo, không ai có thể tìm ra nhà Potter, cho dù có là Voldemort cũng không thể.
"Như vậy tôi vì cái gì..." Tôi dừng lại , trái tim mạnh nhảy một chút.
"Vì cái gì, đương nhiên, mặc kệ vì cái gì, đã có người có thể vượt qua bùa Trung Tín tiến vào nơi này, " Moody gõ quải trượng của hắn "Vậy đại biểu nơi này đã không còn an toàn ."
"Không!" Dumbledore bình thản nói "Tôi không cho là vậy."
"Albus, hiển nhiên ông quá mức tin tưởng học trò của mình." Moody nói, "Chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này! Nhưng một học trò của ông đã có thể tiến vào, vì cái gì người khác sẽ không thể đi vào đâu?"
"Tôi tin tưởng Hopper tiểu thư chính là một cái trường hợp đặc biệt." Dumbledore nói."Đúng vậy, từ khi có bùa Trung Tín chưa bao giờ xuất hiện tình huống này… Mà chú ngữ vĩnh viễn là chân thật nhất, nó vĩnh viễn cũng sẽ không sai lầm. Tôi thừa nhận điều này làm cho tôi khó hiểu…Nhưng tôi rất nhanh nghĩ tới một khả năng."
Dumbledore nhìn tôi.
"Trong ghi chép về bùa Trung Tín, có một tình huống không thể che giấu nơi muốn giấu."
"Ý của ông là?" Sirius cẩn thận, chậm rãi nói.
"Thực rõ ràng…Hopper tiểu thư là một trong những phù thủy có tư cách sử dụng ngôi nhà này." Dumbledore nói, "Ngôi nhà này chấp nhận cô bé, thừa nhận cô bé là chủ nhân của nó."
Theo dư quang trong mắt, tôi thấy thân thể Sirius có một trận co rúm. Chú khiếp sợ mà bối rối quay đầu nhìn tôi, tựa như tôi đột nhiên biến thành giám ngục Azkaban.
"Thật có lỗi!" tôi bình tĩnh nói "Có lẽ điều này có thể xem là nguyên nhân hợp lý nhưng tôi với nhà Black không có bất cứ quan hệ nào."
"Ngôi nhà này thì lại cho rằng trò là huyết mạch trực hệ của gia đình Black." Dumbledore ôn hòa mỉm cười, "Từ xưa các phủ đệ tổ truyền của gia tộc luôn được ếm các loại pháp thuật cổ xưa…thừa nhận huyết mạch là một trong số đó."
"Tôi đoán ngôi nhà nhất định là nổi loạn." Tôi châm chọc địa nói.
"À, ta không cho là như vậy." Dumbledore nói "Mẹ của trò chính là Sadie tiểu thư gần đây mới kế thừa gia nghiệp?"
“Sadie Tiểu thư" chính là thân phận được công nhận hiện nay của Blaise.
Tôi hiểu được Dumbledore đang ám chỉ cái gì, nhưng tôi thực sự rất chán ghét thảo luận vấn đề này trước mặt nhiều người như vậy.
Tôi áp chế phản cảm trong lòng, nhấp hé miệng: "Đúng vậy, mẹ tôi tuy vẫn còn độc thân nhưng việc này cũng không thể chứng minh được mẹ tôi và gia đình Black có liên quan gì đến nhau!"
"Trò cũng không cần đề phòng như thế! Nếu trò không muốn nói, ta cũng sẽ không ép buộc trò. Đây…" Dumbledore nhìn Sirius mắt một cái "Chính là vấn đề của trò."
"Sylvia…" Sirius khàn giọng kêu tôi một tiếng, "Cháu…cháu là…"
Nhưng lời nói của chú ấy bị đánh gãy, cánh cửa lại bị mở ra, một phù thủy bước vào.
Tóc đen, mũi ưng, một thân thể cao gầy dưới lớp áo choàng đen.
Tôi tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp người này ở đây.
Tôi cảm thấy được trong lòng bấn loạn.
"Có chuyện gì vậy?" Người đó không kiên nhẫn "Tôi nhận được tin nhắn từ thần hộ mệnh của thầy, Dumbledore."
Tiếp theo người đó nhìn thấy tôi.
"Sylvia?" Người đó rất nhanh đi đến trước mặt của tôi, cúi đầu nhìn mặt của ta, ánh mắt dừng trên cánh tay tôi một lúc "Sao lại thế này?"
Tôi ngẩng đầu, phức tạp nhìn giáo sư Snape.
Moody từng Thần sáng ưu tú nhất, nói khoa trương chính là “tội phạm ở Azkaban có hơn phân nửa là do ông ta tống vào" .
Sirius là anh hùng trong giới phù thủy, trong cuộc chiến mười mấy năm trước chính là kẻ luôn đứng ở tiền tuyến.
Dumbledore, người đứng đầu, là đối thủ một mất một còn của Voldemort.
Giáo sư Snape từng là gián điệp của Hội Phượng Hoàng.
Nếu tôi còn đoán không ra tôi đã xâm nhập vào việc tụ hội của hội nào, và ở đây là những thành viên của hội gì. Như vậy, tôi thực sự quá ngu dốt rồi.
Tôi cũng rốt cục hiểu được tại sao tôi lại muốn học Bế quan bí thuật.
Thật thú vị…Mấy hôm trước tôi còn cho rằng nhà tôi là một gia đình hết sức bình thường, chẳng có khả năng dính dáng liên quan đến Voldemort.
"À" tôi dời ánh mắt, "Em đã đi nhầm nơi nên bị công kích…"
"Trò là nói…" Gương mặt giáo sư Snape hết sức thụ bình tĩnh mà nhìn quanh, mang theo ánh mắt phẫn nộ "Công kích một đứa nhóc học trò còn chưa được mười lăm tuổi?"
Các phù thủy xung quanh đều tránh ánh mắt của giáo sư Snape, có người còn khẽ ho khan.
Trên mặt Sirius biểu hiện rõ sự chán ghét cùng kinh ngạc.
"A, Severus, " một nam phù thủy có kiểu tóc rẽ ngôi xấu hổ nói "Zed bây giờ còn hôn mê…
"Đó là do Kreacher muốn bảo hộ tôi." Tôi châm chọc "Nếu không có nó, cánh tay của tôi sẽ gãy."
"A…Đúng vậy, Kreacher là một gia tinh vô cùng trung thành." Dumbledore mỉm cười.
Tôi cảm thấy lời nói của giáo sư Dumbledore lúc nào cũng đầy ẩn ý, rất không thoải mái mà quay đi không nhìn đến ông ấy.
"Có lẽ chính vì vậy mà cô nhóc có thể vào được đây" Moody hoài nghi đánh giá tôi, "Nhưng như thế nào mới có thể cam đoan cô bé không để lộ bí mật?"
"Ừ.." Nữ phù thủy ngồi ở bên cạnh tôi tự hỏi. Tôi thậm chí còn cảm thấy cô ta suy nghĩ đến mức tóc đổi màu "Hay là…thần chú Obliviate?"
Vị phù thủy da đen đeo khuyên tai hít một hơi, dùng sức xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của chính mình.
Tôi hốt hoảng.
"Đó là trí nhớ của tôi!" tôi đề phòng "Các ngươi không có quyền làm như vậy!"
"Ai cũng không thể cam đoan khi dùng thần chú Obliviate sẽ đảm bảo phần kí ức bị quên lãng này sẽ vĩnh viễn bị quên lãng" giáo sư Snape nhìn nữ phù thủy trẻ với ánh mắt lạnh như băng "Huống chi việc dùng thần chú Obliviate để cưỡng chế quên đi có thể để lại di chứng là khiến trí nhớ bị hỗn loạn. Hiển nhiên, quý cô Tonks đây chẳng những cần phải tham gia huấn luyện Thần sáng lại lần nữa mà còn phải học lại chương trình bùa chú của Hogwarts."
Dumbledore nhìn bọn họ cười cười.
"Hopper tiểu thư. . . . . . Ta phải thận trọng hỏi trò" ông ấy ngồi ngay ngắn, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt màu lam phía sau cặp kính có tròng bán nguyệt "Trò có nguyện ý lập lời thề Bất-khả-bội không?"
Tôi được lựa chọn sao? Chẳng lẽ tôi sẽ chạy đến chỗ đám Tử Thần Thực Tử, nói cho họ biết tổng bộ của hội Phượng Hoàng ở đâu, thành viên của hội là ai sao? Mà trong cái hội đó còn có cha dượng tương lai cùng với…được rồi!
"Tôi chấp nhận." Tôi thận trọng nói.
"Để tôi." Giáo sư Snape nói.
"Hả, tại sao lại là ngươi?" Sirius đứng lên, ánh mắt xám lóe ra lửa giận.
"Chẳng lẽ ngươi muốn làm?" giáo sư Snape châm chọc nói, "Từ cha đỡ đầu của Harry Potter?"
"Đương nhiên tôi sẽ thực hiện!" Sirius nói, "Tôi và con bé là…."
Hắn dừng lại .
"Ngươi và con bé là gì?" giáo sư Snape nhếch mép cười "Thực đáng tiếc, hiển nhiên tiểu thư Hopper đây dường như không có ý muốn dây dưa cùng gia tộc Black."
Hắn cố ý đem "Hopper" nhấn mạnh.
Tôi dứt khoát quỳ một gối xuống ngay trước mặt giáo sư Snape, đưa tay phải ra. Mặt Sirius đỏ bừng, rõ ràng bộ dạng muốn nói lại thôi.
Giáo sư Snape liếc nhìn tôi, cũng đưa tay phải ra.
Dumbledore lấy đũa phép của mình ra, đầu đũa phép đặt lên tay của tôi và giáo sư Snape.
"Sylvia!" ánh mắt ông ấy tối đen nhìn tôi, "Trò nguyện ý cam đoan, không đem địa chỉ Hội Phượng Hoàng ở nhà gia tộc Black tiết lộ cho bất kỳ ai không?"
"Tôi nguyện ý." Tôi nói.
"Trò nguyện ý cam đoan, không đem những danh tính thành viên của hội Phượng Hoàng mà trò nhìn thấy ở đây tiết lộ cho bất kỳ ai không?"
"Tôi nguyện ý."
"Trò nguyện ý cam đoan, không đem bất kỳ chuyện gì ở Hội Phượng Hoàng tiết lộ cho bất kỳ ai không?"
"Tôi nguyện ý."
Một ngọn lửa mỏng manh từ đầu đũa phép của Dumbledore xuất hiện, quẩn quanh ở bàn tay đang nắm của chúng tôi.
Tôi hết sức kềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình "Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây! Vì cái gì mà các người làm như gặp kẻ thù vậy?"
Đám phù thủy có mặt nhìn nhau nhưng không có kẻ nào trả lời vấn đề của tôi.
"Sylvia!" Sirius dùng đôi mắt xám giống tôi nhìn tôi "Vào năm học thứ ba, cháu gọi tôi là gì?"
Tôi trừng mắt nhìn Sirius mà không thể tin được. Nhưng Sirius không hề biểu hiện ra bất cứ biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.
"Knight." Tôi nghiến răng nói ra cái tên này.
Sirius hơi lộ ra một nụ cười.
"A, xin chào, Sylvia." Hắn hướng tôi chào hỏi. Sau đó nhìn những người khác, gật gật đầu nói: "Là con bé."
Có một vài phù thủy có vẻ thả lỏng nhưng một vài người khác vẫn còn có vẻ nghi ngờ.
"Vậy cũng chưa chắc, Sirius." Mắt điên Moody lên tiếng.
"Tốt lắm! Ý anh là tôi nhận lầm?" Sirius không nhanh không chậm nói.
"Nhầm lẫn hay không thì đợi một lát nữa sẽ biết!" Moody gõ gõ đũa phép của hắn "Expecto Patronum!"
Một thần hộ mệnh màu bạc từ trên đỉnh đũa phép xuất hiện, xuyên qua vách tường đi mất.
Trong phòng lại lâm vào một mảnh trầm mặc. Không biết qua bao lâu, có vài phù thủy thường xuyên xem đồng hồ.
"Hết một giờ rồi." Một phù thủy nói.
"Không có biến hóa, đúng không?" Sirius phụng phịu nói.
"À, được rồi! Đúng là người anh biết." Moody thanh âm thô nói, "Tôi xem như hiểu được rằng... mọi người đang ngồi ở đây đều không có được cái mũi thính như của anh!"
Nữ phù thủy ngồi cạnh tôi cười phá lên, vén áo khoác lên và nhét đũa phép vào túi quần sau.
"Đề cao cảnh giác, Tonks!" Moody không đồng ý gầm nhẹ.
"Tốt." Nữ phù thủy trẻ trả lời lại đem đũa phép rút ra.
"Moody!" Sirius hơi hơi cau mày, "Sự thật chứng minh đây là một cô bé! Vẫn là bạn của Harry."
"Nhưng mà không thể chứng minh nó không có nguy hiểm, đúng không?" Moody nói, "Cho dù đây là bạn của Harry cũng không chứng minh được cái gì."
Tôi nhìn Sirius đang nhìn tôi, lộ ra một nụ cười an ủi.
À… hình như bọn họ đang nghi ngờ tôi là người khác biến thành.
Cho dù tôi đã quyết định đem Sirius thành một người qua đường. Cho dù chú ấy là một người không thể hoàn toàn ỷ lại. Tôi cũng không thể thừa nhận, tại cái thời khắc quỷ dị này, có một người vẫn đối xử với mình như cũ, chính xác lại làm tôi cảm thấy an tâm.
Nhưng cũng không thể khiến tôi hết kinh sợ.
Bất luận ai khi bị đối xử như thế đều phải kinh sợ.
Tôi chỉ là tới thăm Kreacher, trong lúc vô ý lại bước vào nơi không nên đến, sau đó bị công kích, bị đối xử hệt như tội phạm.
"Các ngươi đang nói cái gì?" Tôi cố gắng đè nén xuống tâm tình của mình, "Tôi thề là tôi chỉ không cẩn thận tiến vào…Nếu các ngươi cần tôi giữ bí mật, tốt, tôi sẽ làm."
"Không cẩn thận tiến vào! À~" nữ phù thủy bên cạnh tôi thấp giọng lầu bầu "Đây chính là vấn đề lớn nhất."
"Đây là ý gì?" Tôi đề phòng nói.
"Bởi vì theo logic, trò không thể ‘không cẩn thận tiến vào’."
Dumbledore đẩy cửa phòng ra và bước vào, hướng tôi hòa ái cười cười, "Buổi chiều tốt lành, tiểu thư Hopper".
"Hiệu trưởng Dumbledore" Tôi cẩn thận kêu một tiếng, đứng lên.
"Đứng yên không được nhúc nhích!" Moody hướng tôi gầm nhẹ.
"Alastor, lão bằng hữu của ta, đừng mẫn cảm như vậy…Hopper tiểu thư là học trò của tôi, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo cô bé không phải kẻ thù của chúng ta. Cô bé cũng không có bất kỳ vấn đề nào!" Dumbledore nói với Moody xong, xoay người lại nói với tôi, "Tôi nghĩ trò hiện tại nhất định có rất nhiều nghi vấn, đúng không?"
Dumbledore đã đến làm cho tôi đối với sự an toàn của mình hơi hơi yên tâm, ông ấy là hiệu trưởng Hogwarts, cho dù tôi từng oán hận ông ấy không quá công bằng với Slytherin nhưng ít nhất sẽ không làm ra chuyện tình giết hại học trò mình.
Tôi đối với ông ấy gật gật đầu, vết thương trên mặt bị khẽ động, nhất thời một trận co rút đau đớn, vội vàng đem khăn mặt đắp lên.
"A, không cần lo lắng!" Dumbledore dường như nhìn ra lo lắng của tôi "Thương thế của trò cũng không nặng, đợi cho chúng ta mang tới nước thuốc trị thương thì có thể lập tức chữa khỏi nó, nó sẽ giống như hoàn toàn chưa bị thương."
Ông ấy đi đến chỗ người da đen đầu trọc đã nhường mà ngồi xuống "Ta phải hướng trò giải thích. Nhưng trò cũng biết đấy, sự xuất hiện của trò ở đây quả là chuyện ngoài ý muốn!"
"Con không rõ." Tôi nói.
"Ngôi nhà này hiện tại đã được phù phép bùa Trung Tín." Dumbledore nói, "Thầy là người-giữ-bí-mật. Bởi vậy sự xâm nhập của con, mà hiện tại chúng ta đều biết là một việc ngoài ý muốn, thật sự là rất khó tin. Mọi người phải cam đoan rằng bùa Trung Tín không có sai lầm nào để tránh được địch nhân của chúng ta thừa dịp xâm nhập!"
Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi.
Bùa Trung Tín này, hiện tại trong giới phù thủy ai cũng biết, nguyên nhân chính trong án oan của Sirius. Đó là một thần chú vô cùng phức tạp. Nó dùng pháp thuật đem bí mật giấu ở bên trong linh hồn của người-giữ-bí-mật. Nếu năm đó Peter Pettinggrew không mật báo, không ai có thể tìm ra nhà Potter, cho dù có là Voldemort cũng không thể.
"Như vậy tôi vì cái gì..." Tôi dừng lại , trái tim mạnh nhảy một chút.
"Vì cái gì, đương nhiên, mặc kệ vì cái gì, đã có người có thể vượt qua bùa Trung Tín tiến vào nơi này, " Moody gõ quải trượng của hắn "Vậy đại biểu nơi này đã không còn an toàn ."
"Không!" Dumbledore bình thản nói "Tôi không cho là vậy."
"Albus, hiển nhiên ông quá mức tin tưởng học trò của mình." Moody nói, "Chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này! Nhưng một học trò của ông đã có thể tiến vào, vì cái gì người khác sẽ không thể đi vào đâu?"
"Tôi tin tưởng Hopper tiểu thư chính là một cái trường hợp đặc biệt." Dumbledore nói."Đúng vậy, từ khi có bùa Trung Tín chưa bao giờ xuất hiện tình huống này… Mà chú ngữ vĩnh viễn là chân thật nhất, nó vĩnh viễn cũng sẽ không sai lầm. Tôi thừa nhận điều này làm cho tôi khó hiểu…Nhưng tôi rất nhanh nghĩ tới một khả năng."
Dumbledore nhìn tôi.
"Trong ghi chép về bùa Trung Tín, có một tình huống không thể che giấu nơi muốn giấu."
"Ý của ông là?" Sirius cẩn thận, chậm rãi nói.
"Thực rõ ràng…Hopper tiểu thư là một trong những phù thủy có tư cách sử dụng ngôi nhà này." Dumbledore nói, "Ngôi nhà này chấp nhận cô bé, thừa nhận cô bé là chủ nhân của nó."
Theo dư quang trong mắt, tôi thấy thân thể Sirius có một trận co rúm. Chú khiếp sợ mà bối rối quay đầu nhìn tôi, tựa như tôi đột nhiên biến thành giám ngục Azkaban.
"Thật có lỗi!" tôi bình tĩnh nói "Có lẽ điều này có thể xem là nguyên nhân hợp lý nhưng tôi với nhà Black không có bất cứ quan hệ nào."
"Ngôi nhà này thì lại cho rằng trò là huyết mạch trực hệ của gia đình Black." Dumbledore ôn hòa mỉm cười, "Từ xưa các phủ đệ tổ truyền của gia tộc luôn được ếm các loại pháp thuật cổ xưa…thừa nhận huyết mạch là một trong số đó."
"Tôi đoán ngôi nhà nhất định là nổi loạn." Tôi châm chọc địa nói.
"À, ta không cho là như vậy." Dumbledore nói "Mẹ của trò chính là Sadie tiểu thư gần đây mới kế thừa gia nghiệp?"
“Sadie Tiểu thư" chính là thân phận được công nhận hiện nay của Blaise.
Tôi hiểu được Dumbledore đang ám chỉ cái gì, nhưng tôi thực sự rất chán ghét thảo luận vấn đề này trước mặt nhiều người như vậy.
Tôi áp chế phản cảm trong lòng, nhấp hé miệng: "Đúng vậy, mẹ tôi tuy vẫn còn độc thân nhưng việc này cũng không thể chứng minh được mẹ tôi và gia đình Black có liên quan gì đến nhau!"
"Trò cũng không cần đề phòng như thế! Nếu trò không muốn nói, ta cũng sẽ không ép buộc trò. Đây…" Dumbledore nhìn Sirius mắt một cái "Chính là vấn đề của trò."
"Sylvia…" Sirius khàn giọng kêu tôi một tiếng, "Cháu…cháu là…"
Nhưng lời nói của chú ấy bị đánh gãy, cánh cửa lại bị mở ra, một phù thủy bước vào.
Tóc đen, mũi ưng, một thân thể cao gầy dưới lớp áo choàng đen.
Tôi tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp người này ở đây.
Tôi cảm thấy được trong lòng bấn loạn.
"Có chuyện gì vậy?" Người đó không kiên nhẫn "Tôi nhận được tin nhắn từ thần hộ mệnh của thầy, Dumbledore."
Tiếp theo người đó nhìn thấy tôi.
"Sylvia?" Người đó rất nhanh đi đến trước mặt của tôi, cúi đầu nhìn mặt của ta, ánh mắt dừng trên cánh tay tôi một lúc "Sao lại thế này?"
Tôi ngẩng đầu, phức tạp nhìn giáo sư Snape.
Moody từng Thần sáng ưu tú nhất, nói khoa trương chính là “tội phạm ở Azkaban có hơn phân nửa là do ông ta tống vào" .
Sirius là anh hùng trong giới phù thủy, trong cuộc chiến mười mấy năm trước chính là kẻ luôn đứng ở tiền tuyến.
Dumbledore, người đứng đầu, là đối thủ một mất một còn của Voldemort.
Giáo sư Snape từng là gián điệp của Hội Phượng Hoàng.
Nếu tôi còn đoán không ra tôi đã xâm nhập vào việc tụ hội của hội nào, và ở đây là những thành viên của hội gì. Như vậy, tôi thực sự quá ngu dốt rồi.
Tôi cũng rốt cục hiểu được tại sao tôi lại muốn học Bế quan bí thuật.
Thật thú vị…Mấy hôm trước tôi còn cho rằng nhà tôi là một gia đình hết sức bình thường, chẳng có khả năng dính dáng liên quan đến Voldemort.
"À" tôi dời ánh mắt, "Em đã đi nhầm nơi nên bị công kích…"
"Trò là nói…" Gương mặt giáo sư Snape hết sức thụ bình tĩnh mà nhìn quanh, mang theo ánh mắt phẫn nộ "Công kích một đứa nhóc học trò còn chưa được mười lăm tuổi?"
Các phù thủy xung quanh đều tránh ánh mắt của giáo sư Snape, có người còn khẽ ho khan.
Trên mặt Sirius biểu hiện rõ sự chán ghét cùng kinh ngạc.
"A, Severus, " một nam phù thủy có kiểu tóc rẽ ngôi xấu hổ nói "Zed bây giờ còn hôn mê…
"Đó là do Kreacher muốn bảo hộ tôi." Tôi châm chọc "Nếu không có nó, cánh tay của tôi sẽ gãy."
"A…Đúng vậy, Kreacher là một gia tinh vô cùng trung thành." Dumbledore mỉm cười.
Tôi cảm thấy lời nói của giáo sư Dumbledore lúc nào cũng đầy ẩn ý, rất không thoải mái mà quay đi không nhìn đến ông ấy.
"Có lẽ chính vì vậy mà cô nhóc có thể vào được đây" Moody hoài nghi đánh giá tôi, "Nhưng như thế nào mới có thể cam đoan cô bé không để lộ bí mật?"
"Ừ.." Nữ phù thủy ngồi ở bên cạnh tôi tự hỏi. Tôi thậm chí còn cảm thấy cô ta suy nghĩ đến mức tóc đổi màu "Hay là…thần chú Obliviate?"
Vị phù thủy da đen đeo khuyên tai hít một hơi, dùng sức xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của chính mình.
Tôi hốt hoảng.
"Đó là trí nhớ của tôi!" tôi đề phòng "Các ngươi không có quyền làm như vậy!"
"Ai cũng không thể cam đoan khi dùng thần chú Obliviate sẽ đảm bảo phần kí ức bị quên lãng này sẽ vĩnh viễn bị quên lãng" giáo sư Snape nhìn nữ phù thủy trẻ với ánh mắt lạnh như băng "Huống chi việc dùng thần chú Obliviate để cưỡng chế quên đi có thể để lại di chứng là khiến trí nhớ bị hỗn loạn. Hiển nhiên, quý cô Tonks đây chẳng những cần phải tham gia huấn luyện Thần sáng lại lần nữa mà còn phải học lại chương trình bùa chú của Hogwarts."
Dumbledore nhìn bọn họ cười cười.
"Hopper tiểu thư. . . . . . Ta phải thận trọng hỏi trò" ông ấy ngồi ngay ngắn, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt màu lam phía sau cặp kính có tròng bán nguyệt "Trò có nguyện ý lập lời thề Bất-khả-bội không?"
Tôi được lựa chọn sao? Chẳng lẽ tôi sẽ chạy đến chỗ đám Tử Thần Thực Tử, nói cho họ biết tổng bộ của hội Phượng Hoàng ở đâu, thành viên của hội là ai sao? Mà trong cái hội đó còn có cha dượng tương lai cùng với…được rồi!
"Tôi chấp nhận." Tôi thận trọng nói.
"Để tôi." Giáo sư Snape nói.
"Hả, tại sao lại là ngươi?" Sirius đứng lên, ánh mắt xám lóe ra lửa giận.
"Chẳng lẽ ngươi muốn làm?" giáo sư Snape châm chọc nói, "Từ cha đỡ đầu của Harry Potter?"
"Đương nhiên tôi sẽ thực hiện!" Sirius nói, "Tôi và con bé là…."
Hắn dừng lại .
"Ngươi và con bé là gì?" giáo sư Snape nhếch mép cười "Thực đáng tiếc, hiển nhiên tiểu thư Hopper đây dường như không có ý muốn dây dưa cùng gia tộc Black."
Hắn cố ý đem "Hopper" nhấn mạnh.
Tôi dứt khoát quỳ một gối xuống ngay trước mặt giáo sư Snape, đưa tay phải ra. Mặt Sirius đỏ bừng, rõ ràng bộ dạng muốn nói lại thôi.
Giáo sư Snape liếc nhìn tôi, cũng đưa tay phải ra.
Dumbledore lấy đũa phép của mình ra, đầu đũa phép đặt lên tay của tôi và giáo sư Snape.
"Sylvia!" ánh mắt ông ấy tối đen nhìn tôi, "Trò nguyện ý cam đoan, không đem địa chỉ Hội Phượng Hoàng ở nhà gia tộc Black tiết lộ cho bất kỳ ai không?"
"Tôi nguyện ý." Tôi nói.
"Trò nguyện ý cam đoan, không đem những danh tính thành viên của hội Phượng Hoàng mà trò nhìn thấy ở đây tiết lộ cho bất kỳ ai không?"
"Tôi nguyện ý."
"Trò nguyện ý cam đoan, không đem bất kỳ chuyện gì ở Hội Phượng Hoàng tiết lộ cho bất kỳ ai không?"
"Tôi nguyện ý."
Một ngọn lửa mỏng manh từ đầu đũa phép của Dumbledore xuất hiện, quẩn quanh ở bàn tay đang nắm của chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.