Màu Xám Đen

Quyển 5 - Chương 145: Trò chuyện

Hổ Bán Liên

16/11/2016

Dưới sự chứng kiến của Dumbledore, tôi và giáo sư Snape đã hoàn thành lời thề Bất-khả-bội.

Tôi nhìn ngọn lửa mỏng manh dần biến mất trên tay. Khi nó biến mất hoàn toàn, chúng tôi bỏ tay ra.

"Con còn cần phải làm gì nữa không?" Tôi đứng lên nói.

"Không, không có." Dumbledore nói.

"Như vậy, con có thể đi rồi sao?" Tôi bình tĩnh nói.

"Đương nhiên, trò có thể đi lúc nào cũng được." Dumbledore nhã nhặn nói.

"Sylvia." Sirius nói, "Chúng ta cần nói chuyện."

"Cháu cho rằng hoàn toàn không cần thiết." Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, "Kreacher đâu? Cháu có thể xem nó sao?"

"Ít nhất phải ba giờ nữa nó mới có thể tỉnh lại." Một phù thủy trả lời tôi.

Tôi do dự một chút.

Giới pháp thuật cũng không có quy phạm pháp luật dành cho gia tinh nuôi trong nhà, nhưng không thể nghi ngờ là chúng tuyệt đối không thể công kích phù thủy. Chúng thậm chí còn không thể làm chuyện bất kính với phù thủy, cho dù người kia không phải chủ nhân của chúng.

Hôm nay, dưới tình thế cấp bách Kreacher đã công kích phù thủy. Có thể nghĩ, cho dù nó là vì tôi, sau này nó cũng sẽ bị xem là một gia tính có tính uy hiếp.

Tôi không biết các phù thủy sẽ làm gì với một gia tinh có tính uy hiếp. Kreacher luôn trung thành và tận tâm với gia tộc Black. Cho dù là tôi, chỉ sợ cũng không thể bắt nó đi theo cùng tôi. Chưa kể nó cũng đã biết quá nhiều bí mật, Hội Phượng Hoàng tuyệt đối cũng sẽ không để nó được tự do.

"Do tình thế cấp bách nên Kreacher…mọi người biết đó…" tôi do dự nói.

"Chúng ta đương nhiên không thể bởi vì hành vi bảo vệ của Kreacher mà trừng phạt nó." Dumbledore nhìn tôi bằng ánh mắt màu lam, mỉm cười nói.

"Như vậy nó sẽ ổn, đúng không? Giống như bình thường?" Ta nói.

"À, đương nhiên." Dumbledore nói.

Nghe thấy lời hứa của Dumbledore, tôi hơi hơi yên tâm một chút, quay đầu nhìn về phía giáo sư Snape.

Giáo sư Snape tiến đến trước mặt tôi, dùng đũa phép chạm lên mặt tôi. Chỗ vết thương trên mặt của tôi đau xót, sau đó chợt thấy giật mình khi có một ít thứ giống như là cát rơi từ trên mặt tôi xuống tấm thảm dơ bẩn trên sàn.

Tôi vô cùng tin tưởng với phương pháp trị liệu của giới phù thủy. Dù sao cũng từng khiến cho miệng vết thương khủng khiếp trên ngực tôi toàn bộ xóa sạch, không để lại sẹo. Nhưng khi phát hiện có thứ gì đó xâm nhập vào vết thương trên da cũng làm tôi rùng mình.

Giáo sư Snape cúi đầu và niệm một câu chú ngữ, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên miệng vết thương của tôi. Tôi ngẩn ra, theo bản năng muốn sờ lên mặt nhưng bị cản lại.

"Đừng đụng vào. Đây chỉ là bùa chú che giấu thôi!" giáo sư Snape "Nó chỉ làm cho dân Muggle không nhìn thấy vết thương của trò để trò không bị chú ý trên đường về nhà."



Dừng một chút, giáo sư còn nói, "Dược Xóa-sẹo cần có thời gian để điều chế!"

Tôi hiểu được ý tứ của thầy. Bây giờ tốt nhất tôi nên rời khỏi đây. Nói thật, tôi hoàn toàn đồng ý.

"Vâng." Tôi nói. Tôi hướng Dumbledore cáo từ, lại hướng các phù thủy ở đây gật gật đầu. Sau đó đi ra khỏi căn phòng này.

"Từ từ! Sylvia…" Sirius từ trong phòng đi ra, gọi tôi lại.

"Có chuyện gì?" Tôi nói "Cháu nghĩ cháu đã nói rõ ràng hết rồi."

"A…Chú chỉ là muốn nói, " chú nói, "Có lẽ chú có thể đưa cháu trở về."

Tôi nhìn chú ấy.

Chú vẫn là như vậy anh tuấn, cho dù không còn trẻ, khóe mắt đã có vết nhăn. Chú mặc một cái áo gió mỏng màu đen của Muggle. Cho dù có tùy tiện cài nút, cũng rất đẹp. Thực ra, chú ấy mặc quần áo gì cũng đều rất đẹp.

Tóc đen dài của chú rối tung sau lưng. Ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào tôi. Và tôi cho rằng đã thấy được tia khẩn cầu trong đôi mắt giống hệt tôi ấy.

Nhưng là Sirius Black, ai cũng biết rằng chú sẽ không bao giờ khẩn cầu ai.

"Voldemort đã sống lại, mà các người đương nhiên cho rằng hắn nhất định sẽ làm gì đó, đúng không? Sirius…Chẳng lẽ chú còn không biết chú gây chú ý đến mức nào sao? Hầu như toàn bộ phù thủy đều biết chú là anh hùng chống Voldermort. Nếu hắn ta thật sự muốn làm gì đó, chú không phải đích ngắm tốt nhất sao?" Tôi nói, "Cháu đương nhiên không thể để chú đưa cháu về nhà. Cháu không muốn người khác nghĩ gia đình cháu thân thiết với chú!"

Sirius giống như bị ai đánh vào mặt, lui về phía sau. Đầu hơi ngửa về phía sau, trong đồng tử màu xám hiện ra một tia chật vật và bi thương.

Tôi phải hít một hơi thật sâu mới có thể cam đoan rằng tôi có đủ cứng rắn và quyết tâm tiếp tục nói tiếp.

"Sirius…Cháu từng đã cho rằng hai chúng ta... Ít nhất chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Cháu không thể phủ nhận thời điểm chúng ta ở cùng nhau quả thật rất vui vẻ…Cho dù là lúc chú là Knight hay sau đó. Chú có lòng nhiệt tình và trung thành dành cho bạn bè không gì sánh được, tinh thần trượng nghĩa của chú, tự do cùng phóng khoáng không kiềm chế được của chú…Tất cả đều làm cho cháu phải thán phục. Thậm chí chú không hề biết, khuyết điểm của chú, sự lỗ mãng cùng tính nóng nảy và việc lúc nào cũng làm theo ý mình của chú. Cháu đã từng rất thích!"

"Nhưng cháu không thể đồng ý một số hành vi cùng quan điểm của chú … Cháu đã rất thất vọng. Chú thấy đó, chúng ta có một số mâu thuẫn không thể hóa giải." Tôi bi thương mỉm cười tiếp tục nói, "Cháu cảm kích chú đã đối xử với cháu rất tốt, cháu biết rất rõ. Nhưng cháu cũng biết, cảm tình chú dành cho cháu cũng không nặng như cháu dành cho chú."

"Sylvia…" Sirius gọi khẽ.

"Không! Để cháu nói cho hết! Nghĩ kĩ, những gì cháu nói đều chính xác đúng không? Tựa như thời điểm lễ Giáng Sinh năm thứ ba, chú tặng Harry một cây Tia Chớp, nhưng chú căn bản không hề nghĩ đến tiện tay tặng cháu cái gì." Tôi cười cười, "Cháu không nghĩ bản thân không nên tiếp tục suy tính thiệt hơn với chú. Suy tính thiệt hơn cũng không hợp với cháu. Điều đó làm cháu cảm thấy bản thân thật rất thất bại, làm cháu không còn là chính bản thân mình…"

"Cháu cùng gia tộc Black quả thật không có quan hệ gì. Chú không cần vì thế mà quan tâm tới cháu. Cháu là Hopper, cũng là Sadie, nhưng vĩnh viễn không phải Black." Tôi nói, "Mặt khác, có việc mà chúng ta đều biết, đúng không? Thân nhân này nọ…thật ra cũng không quan trọng với chú như thế!"

"Chúng ta giữ một khoảng cách, được không?" Tôi cúi đầu địa nói.

- - - - - - -

Thời điểm tôi trở lại Sadie trang viên, Blaise không có ở nhà.

Tôi may mắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô ở, tôi còn thật không biết giải thích thế nào về vết thương trên mặt mình đây.

Lúc soi gương, tôi phát hiện, thật ra vết thương của tôi cũng không nặng lắm, không chảy máu nhiều và đã bắt đầu đóng vảy. Nhưng vì toàn bộ phần da bên má trái đều bị trầy nên nhìn qua rất đáng sợ.



Một giờ sau, Dolly cho tôi biết giáo sư Snape đến.

Khi mở cửa thư phòng, giáo sư Snape đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy của thầy.

Khi thấy tôi, thầy ấy cũng không nói thêm điều gì, quơ đũa phép triệu hồi một cái ghế đến trước mặt thầy. Tôi ngồi lên cái ghế ấy, thầy đưa cho tôi một lọ ma dược.

Tôi kiên trì bôi ma dược lên vết thương và thầy ấy dùng đũa phép nhẹ nhàng chạm vào vết thương của tôi.

Thanh âm thực sự của thầy và giọng nói lạnh lẽo thông thường của thầy ấy không giống nhau., thanh âm thực của thầy ấy rất dễ nghe, trầm thấp và dịu dàng như tiếng violon, mềm mại như thiên nga. Thầy cúi đầu niệm bùa mê muội, tay cầm đũa phép mang theo mùi dược liệu thoang thoảng chậm rãi lướt trên mặt tôi.

Tôi ngước mắt nhìn lên, nhìn vào gương mặt thầy.

Sắc mặt của thầy tái nhợt như thường. Ánh mắt đen láy như pha lê.

Tôi không thể đoán được thầy đang nghĩ gì nếu chỉ dựa vào sắc mặt của thầy, hơn thế nữa thầy còn là bậc thầy Bế quan bí thuật. Có lẽ thầy chẳng nghĩ gì cả thì sao?

Nhưng lúc thầy sắp đi, tôi rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hỏi.

"Blaise có biết không?" Tôi nói, "Việc giáo sư vẫn còn làm việc cho Hội Phượng Hoàng?"

Giáo sư Snape dừng một chút.

"Cô ấy biết." Thầy nói, sau đó ly khai.

Tôi hơi hơi cười khổ gãi gãi làn da mới tái tạo của mình.

Có lẽ căn bản tôi không cần hỏi, giáo sư Snape hiển nhiên vẫn sẽ tiếp tục làm công việc nguy hiểm như trước. Bằng không, tôi không thể giải thích vì sao thầy luôn bỏ công đi lại mà không dùng hệ thống lò sưởi.

Thân phận của thầy cùng với lời thề tôi đã lập hôm nay. Hiển nhiên đã mặc định chúng tôi đứng cùng phía với Hội Phượng Hoàng.

Tôi bất quá chỉ vừa mới thoải mái vài ngày thôi mà…Chuyện đã xảy ra ở nhà cũ làm cho tôi cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt.

Điều này cũng làm tôi phát hiện ra khuyêt điểm của phấn Ẩn thân. Ở thời điểm trở tay không kịp, bùa chú phóng ra hiển nhiên sẽ nhanh hơn tốc độ tay của tôi. Thế mà lúc trước tôi đã nghĩ có thể dùng phấn Ẩn thân cũng đủ để tôi thoát ra.

Tôi nên cảm thấy may mắn vì đã phát hiện sớm, thật may vì đó là hội Phượng Hoàng chứ không phải Tử Thần Thực Tử. Nếu là Tử Thần Thực Tử, bùa chú để ngăn tôi thoát đi chỉ sợ sẽ là Avadar Kevadar mà không phải là bùa chú thông thường đâu.

Một lần nữa, tôi lại tiếp tục việc luyện tập bùa chú đã bị gián đoạn, dồn hết sức cho việc luyện tập bùa Mắt-tật và Tai-điếc. Tôi không muốn mình “có thể thi triển” mà tôi muốn mình có thể thi triển vừa nhanh vừa nhuần nhuyễn chuẩn xác.

Thậm chí tôi còn mở “Sổ tay ma lực hoàn mỹ” để học vài bùa chú biến chủng của Hỏa diễm chi tiễn. Vẫn như cũ, tôi không cam đoan mình có thể sử dụng trên con người nhưng không ai chê át chủ bài nhiều mà. Học thêm nhiều chú ngữ sẽ không bao giờ thừa.

Tôi lại muốn đi xem Kreacher. Lần trước căn bản tôi chẳng nói được mấy câu với Kreacher. Hơn nữa nó cũng là tại tôi nên mới bị đánh.

Nhưng nói thật, tôi không muốn đến nhà cũ, nơi đã trở thành tổng bộ của Hội Phượng Hoàng. Hơn nữa, nếu gặp Sirius, tôi nhất định sẽ rất xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Màu Xám Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook