Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 32: Đệ nhất tổng tài (32)
Tứ Hải Sênh Ca
24/01/2021
“Vậy bây giờ còn muốn làm thế nào?” cha Nhậm nhìn về phía Linh Ưu mà trưng cầu ý kiến.
“Con phát hiện ra là mặc dù bên phía Vương Cẩn Mặc mặc dù đã dùng một số tiền lớn để mà mua lại cổ phần, nhưng mà bên đó vẫn còn có khả năng để mà thực hiện những dự án khác, cho thấy là bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu rồi.” Linh Ưu ngẫm nghĩ, ngón tay trỏ vô thức gõ gõ trên thành ghế.
“Con hoàn toàn chắc chắn là Vương Cẩn Mặc làm sao?” Cha Nhậm vẫn nhíu mà hỏi lại.
“Chắc chắn!” Cùng lắm đoán sai thì cô đoán lại.
[...] Đoán lại cái ông nội cô!
“Nếu vậy thì bây giờ theo con nghĩ chúng ta cần phải làm gì?”
“Không phải bọn họ đang tranh một dự án có sự đầu tư của chính phủ sao? Chúng ta có thể giành lấy dự án đó.” Linh Ưu cầm lấy điện thoại, mở ra bài báo về một dự án.
Mà cha Nhậm cũng biết rõ dự án này, khoảng thời gian trước đó bên phía nhà họ Vương cũng đã nhờ ông ủng hộ cho họ trong dự án này.
“Theo con nói thì bên phía cậu ta đã có chuẩn bị từ trước, như vậy thì cũng có nghĩa là cũng đã chắc chắn là có thể giành được dự án này rồi, hơn nữa không phải là con không biết tình hình hiện tại của nhà chúng ta. Vậy thì chúng ta giành thế nào?” Cha Nhậm nhíu mày nhìn cô.
“Có thể chứ không phải là chắc chắn, nhà chúng ta không được thì không có nghĩa là nhà khác không được. không ai là không có kẻ thù cả.” Linh Ưu nói xong câu đó thì cũng nhanh chóng đứng dậy: “Mà ba cũng lựa thời cơ để mà giải trừ hôn ước giữa con và anh ta đi. Sớm một chút, càng giảm được bao nhiêu mức độ đáng tin và nhân phẩm của anh ta thì càng tốt, còn sẽ gửi những bằng chứng khác cho ba sau.”
“Tiểu Hoan, là con đúng không vậy?” Cha Nhậm nhíu mày nhìn cô.
“!!!” Gì đấy? Bên kia chơi tới màn nói cô không phải con ruột rồi à?
“Con thay đổi quá nhiều rồi.” Ngay lúc mà Linh Ưu còn đang hoảng thành một nhóm thì cha Nhậm lại nói.
“...” Phù! Phù! May quá!
“Nếu con không thay đổi thì bây giờ con đã bị Nhậm Thanh Thanh ép chết rồi.” Linh Ưu nói ra một câu như vậy rồi đi ra ngoài, còn cha Nhậm thì thở dài một tiếng ngồi yên tại chỗ.
Ngay lúc mà cha Nhậm nghĩ là cô đã đi xuống lầu rồi thì cô lại đột nhiên quay lại và hỏi ông một câu: “Ba, ba có yêu mẹ con không?”
“Sao đột nhiên con lại hỏi như vậy? Ba và mẹ con là vợ chồng, đương nhiên là phải…”
“Cái mà con hỏi là tình yêu nam nữ, không phải là mấy loại tình cảm trên danh nghĩa vợ chồng đó!” Linh Ưu ngay lập tức cắt ngang lời nói của cha Nhậm.
“Ba…”
“Ba, nếu như ba không có loại tình cảm đó với bà ấy thì ít nhất ba cũng nên nhớ là hai người là vợ chồng, nếu ba không cần danh nghĩa đó thì cứ nói, đừng làm khổ nhau. Nhưng nếu như ba yêu bà ấy, vậy thì con khuyên ba nên nói ra cho bà ấy biết, con người luôn rất yếu đuối, nếu không có một lời xác nhận thì sẽ rất dễ bị mọi người xung quanh tác động rồi gục ngã. Huống hồ bà ấy lại ngốc như vậy, ba có ám chỉ tới chết bà ấy cũng không biết đâu!” Cô hung hăng để lại một câu nói như vậy, rồi mới đi tới phòng của mẹ Nhậm mà kéo bà ấy xuống phòng ăn mà ăn chút gì đó.
…
Mà mấy ngày sau đó thì Linh Ưu đều để mặc cho cha Nhậm chủ trì, dù sao thì ông có thể lăn lộn tới tận bây giờ thì chút chuyện này ông còn làm không được à?
Ma nếu như ông rớt đài thì không phải là cổ phần sẽ rẻ hơn nữa sao? Vậy thì quá hời cho cô còn gì?
Huống hồ cô còn phải thì học kỳ suốt một tuần.
Mà lúc cô quay về nhà thì cũng đã nhận được tin tốt từ cha Nhậm, một dự án khác của nhà họ Vương đã ‘được’ một đối thủ của tập đoàn bọn họ cướp được.
Mà lúc cô về thì cô cũng phát hiện ra là không khí giữa ông bà Nhậm có chút khác trước đây.
Ừm, cô vẫn nên nghĩ tới chuyện chuyển ra ngoài rồi, bằng không thì sau này cũng không cần phải ăn cơm nữa mà ăn cẩu lương cũng no rồi.
Khoảng nửa tháng sau đó thì Vương thì liên tục xảy ra chuyện, Vương Cẩn Mặc cũng không dưới hai lần tới tìm cô để nhờ cô nói ông Nhậm giúp đỡ ông ta nhưng đều bị cô dịu dàng mời về.
[...] Trong mắt cô thì dịu dàng chình là trùm bao bố đánh cho một trận rồi vứt ra ngoài vùng ngoại ô à?
Xin hỏi cô có hiểu lầm gì về hai chữ dịu dàng này vậy?
Một đứa trẻ như anh thì biết gì? Nhiều chuyện!
Mà sau đó, thì rất nhanh cha Nhậm cũng chính thức tuyên bố hủy hôn ước giữa cô và Vương Cẩn Mặc.
Ngay lúc mà tuyên bố này vừa được đưa ra thì bên nhà họ Vương liên tục gọi điện, tới tận nhà họ Nhậm mà làm phiền, thậm chí là còn tới cả nhà ngoại nhà nội của cô.
Nhưng mà kết cục thì lại bị đuổi về, hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Mà bọn họ cũng bắt đầu liên tục làm ầm lên, cuối cùng là cha Nhậm quăng ra một mớ bằng chứng chứng minh Vương Cẩn Mặc ngoại tình.
Bởi vì Nhậm Thanh thanh có liên quan tới nhà họ Nhậm, cho nên lúc đầu cha Nhậm vốn không định tung bằng chứng gì ra, nhưng sau khi xem mớ bằng chứng do Linh Ưu mang tới thì ông mới phát hiện ra đằng sau còn nhiều nhiều nhiều cô khác nữa thì ông liền không do dự nữa mà đưa bằng chứng cho nhà họ Vương.
“Con phát hiện ra là mặc dù bên phía Vương Cẩn Mặc mặc dù đã dùng một số tiền lớn để mà mua lại cổ phần, nhưng mà bên đó vẫn còn có khả năng để mà thực hiện những dự án khác, cho thấy là bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu rồi.” Linh Ưu ngẫm nghĩ, ngón tay trỏ vô thức gõ gõ trên thành ghế.
“Con hoàn toàn chắc chắn là Vương Cẩn Mặc làm sao?” Cha Nhậm vẫn nhíu mà hỏi lại.
“Chắc chắn!” Cùng lắm đoán sai thì cô đoán lại.
[...] Đoán lại cái ông nội cô!
“Nếu vậy thì bây giờ theo con nghĩ chúng ta cần phải làm gì?”
“Không phải bọn họ đang tranh một dự án có sự đầu tư của chính phủ sao? Chúng ta có thể giành lấy dự án đó.” Linh Ưu cầm lấy điện thoại, mở ra bài báo về một dự án.
Mà cha Nhậm cũng biết rõ dự án này, khoảng thời gian trước đó bên phía nhà họ Vương cũng đã nhờ ông ủng hộ cho họ trong dự án này.
“Theo con nói thì bên phía cậu ta đã có chuẩn bị từ trước, như vậy thì cũng có nghĩa là cũng đã chắc chắn là có thể giành được dự án này rồi, hơn nữa không phải là con không biết tình hình hiện tại của nhà chúng ta. Vậy thì chúng ta giành thế nào?” Cha Nhậm nhíu mày nhìn cô.
“Có thể chứ không phải là chắc chắn, nhà chúng ta không được thì không có nghĩa là nhà khác không được. không ai là không có kẻ thù cả.” Linh Ưu nói xong câu đó thì cũng nhanh chóng đứng dậy: “Mà ba cũng lựa thời cơ để mà giải trừ hôn ước giữa con và anh ta đi. Sớm một chút, càng giảm được bao nhiêu mức độ đáng tin và nhân phẩm của anh ta thì càng tốt, còn sẽ gửi những bằng chứng khác cho ba sau.”
“Tiểu Hoan, là con đúng không vậy?” Cha Nhậm nhíu mày nhìn cô.
“!!!” Gì đấy? Bên kia chơi tới màn nói cô không phải con ruột rồi à?
“Con thay đổi quá nhiều rồi.” Ngay lúc mà Linh Ưu còn đang hoảng thành một nhóm thì cha Nhậm lại nói.
“...” Phù! Phù! May quá!
“Nếu con không thay đổi thì bây giờ con đã bị Nhậm Thanh Thanh ép chết rồi.” Linh Ưu nói ra một câu như vậy rồi đi ra ngoài, còn cha Nhậm thì thở dài một tiếng ngồi yên tại chỗ.
Ngay lúc mà cha Nhậm nghĩ là cô đã đi xuống lầu rồi thì cô lại đột nhiên quay lại và hỏi ông một câu: “Ba, ba có yêu mẹ con không?”
“Sao đột nhiên con lại hỏi như vậy? Ba và mẹ con là vợ chồng, đương nhiên là phải…”
“Cái mà con hỏi là tình yêu nam nữ, không phải là mấy loại tình cảm trên danh nghĩa vợ chồng đó!” Linh Ưu ngay lập tức cắt ngang lời nói của cha Nhậm.
“Ba…”
“Ba, nếu như ba không có loại tình cảm đó với bà ấy thì ít nhất ba cũng nên nhớ là hai người là vợ chồng, nếu ba không cần danh nghĩa đó thì cứ nói, đừng làm khổ nhau. Nhưng nếu như ba yêu bà ấy, vậy thì con khuyên ba nên nói ra cho bà ấy biết, con người luôn rất yếu đuối, nếu không có một lời xác nhận thì sẽ rất dễ bị mọi người xung quanh tác động rồi gục ngã. Huống hồ bà ấy lại ngốc như vậy, ba có ám chỉ tới chết bà ấy cũng không biết đâu!” Cô hung hăng để lại một câu nói như vậy, rồi mới đi tới phòng của mẹ Nhậm mà kéo bà ấy xuống phòng ăn mà ăn chút gì đó.
…
Mà mấy ngày sau đó thì Linh Ưu đều để mặc cho cha Nhậm chủ trì, dù sao thì ông có thể lăn lộn tới tận bây giờ thì chút chuyện này ông còn làm không được à?
Ma nếu như ông rớt đài thì không phải là cổ phần sẽ rẻ hơn nữa sao? Vậy thì quá hời cho cô còn gì?
Huống hồ cô còn phải thì học kỳ suốt một tuần.
Mà lúc cô quay về nhà thì cũng đã nhận được tin tốt từ cha Nhậm, một dự án khác của nhà họ Vương đã ‘được’ một đối thủ của tập đoàn bọn họ cướp được.
Mà lúc cô về thì cô cũng phát hiện ra là không khí giữa ông bà Nhậm có chút khác trước đây.
Ừm, cô vẫn nên nghĩ tới chuyện chuyển ra ngoài rồi, bằng không thì sau này cũng không cần phải ăn cơm nữa mà ăn cẩu lương cũng no rồi.
Khoảng nửa tháng sau đó thì Vương thì liên tục xảy ra chuyện, Vương Cẩn Mặc cũng không dưới hai lần tới tìm cô để nhờ cô nói ông Nhậm giúp đỡ ông ta nhưng đều bị cô dịu dàng mời về.
[...] Trong mắt cô thì dịu dàng chình là trùm bao bố đánh cho một trận rồi vứt ra ngoài vùng ngoại ô à?
Xin hỏi cô có hiểu lầm gì về hai chữ dịu dàng này vậy?
Một đứa trẻ như anh thì biết gì? Nhiều chuyện!
Mà sau đó, thì rất nhanh cha Nhậm cũng chính thức tuyên bố hủy hôn ước giữa cô và Vương Cẩn Mặc.
Ngay lúc mà tuyên bố này vừa được đưa ra thì bên nhà họ Vương liên tục gọi điện, tới tận nhà họ Nhậm mà làm phiền, thậm chí là còn tới cả nhà ngoại nhà nội của cô.
Nhưng mà kết cục thì lại bị đuổi về, hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Mà bọn họ cũng bắt đầu liên tục làm ầm lên, cuối cùng là cha Nhậm quăng ra một mớ bằng chứng chứng minh Vương Cẩn Mặc ngoại tình.
Bởi vì Nhậm Thanh thanh có liên quan tới nhà họ Nhậm, cho nên lúc đầu cha Nhậm vốn không định tung bằng chứng gì ra, nhưng sau khi xem mớ bằng chứng do Linh Ưu mang tới thì ông mới phát hiện ra đằng sau còn nhiều nhiều nhiều cô khác nữa thì ông liền không do dự nữa mà đưa bằng chứng cho nhà họ Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.