Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 55: Một ngàn dặm dưới đáy biển (17)
Tứ Hải Sênh Ca
25/01/2021
Rất nhanh, trên màn hình liền hiện ra gương mặt của một người.
Người đó không ai khác mà chính là Lâm Khanh Khanh.
"Tiểu Kha, cuối cùng cậu cũng đến rồi." Cô ấy khẽ mỉm cười nhìn Linh Ưu.
Linh Ưu nhìn Lâm Khanh Khanh, cô khẽ dịch dịch sang bên phải, Lâm Khanh Khanh liền nhìn sang bên phải, cô vừa đi sang trái, thì cô ấy cũng nhìn theo.
Cho nên đây không phải là video phát lại à?
"Tiểu Kha, cậu không cần phải thử, tớ thật sự có thể nhìn thấy cậu và cả mỹ nam bên cạnh cậu nữa." Lâm Khanh Khanh mỉm cười nói.
Hạ Tích Thần nhìn Lâm Khanh Khanh một cái rồi thôi, quay sang nhìn Linh Ưu.
"Cậu đang ở đâu?" Linh Ưu nhìn thẳng vào màn hình mà hỏi.
"Không ở đâu cả, tớ chết rồi. Cơ thể của tớ vốn dĩ nằm ở khu Theta này, nhưng mà như cậu thấy đó, cả khu Theta này đều bị giết sạch hết rồi." Lâm Khanh Khanh nở nụ cười có chút chua chát.
"Vậy cậu đây là thế nào? Trí thông minh nhân tạo sao?"
"Cậu quả nhiên là vẫn chưa nhớ ra nhỉ? Được thôi, tớ sẽ tạm giải thích lại vậy.
Cơ thể của tớ một tớ thật sự đã chết rồi, còn tớ đang nói chuyện với cậu đây chỉ là bản copy ký ức và ý thức lại mà thôi. Cậu có thể xem tớ như là một trí thông minh nhân tạo được truyền tải thông tin ký ức của Lâm Khanh Khanh đi.
Lúc tớ biết là bên phía tổ chức có ý định trừ khử tớ thì tớ đã để lại lời nhắn cho cậu vì nếu gửi tin nhắn thì tổ chức hoàn toàn có thể ngăn chặn nên tớ đã để lại tờ giấy nhớ cho cậu, tớ biết là cậu sẽ tìm tới khi phát hiện ra sự hiện diện của tớ sẽ bị xóa bỏ."
"Có phải thế giới mà hai ta quen biết nhau kia chỉ là giả không?" Linh Ưu khẽ đưa mắt trấn an Hạ Tích Thần rồi mới hỏi.
"Đúng vậy, tất cả chỉ là giả. Còn nơi này mới là thật.
Tiểu Kha, thế giới khắc nghiệt hoang tàn này mới là thật. Thế nhưng nhân loại quên hết rồi, họ quên mất họ đã tàn nhẫn với thế giới này ra sao để mà đến với giấc mơ giả dối ngọt ngào vĩnh hằng đó.
Mà những người muốn thức tỉnh mọi người chính là những phản đồ ngu xuẩn." Lâm Khanh Khanh đau đớn nói.
Chỉ cần thế giới nói sai, thì dù bạn có trăm ngàn lần đúng thì cũng là sai.
Quy luật đào thải của thế giới chính là kẻ khác biệt yêu ớt.
"Tại sao thế giới lại thành như vậy?" Kịch bản này mới! Học hỏi, học hỏi!
"Cách đây 155 năm, lúc mà nhân loại vẫn còn đang sống những ngày tháng bình thường.
Vào một ngày nọ, một thiên thạch đột nhiên rơi xuống một hòn đảo hoang chưa từng được biết đến nằm ở vùng biển phía nam bán cầu.
Nơi mà nó rơi xuống cây cối, động vật đều chết sạch. Nhưng mà không lâu sau đó, người ta liền phát hiện ra, động thực vật ở nơi đó đều phát triển nhanh một cách kỳ quái. Ngay cả động vật dưới biển cũng vậy.
Các nước bắt đầu xâu xé lẫn nhau để mà có được nó mang về nghiên cứu, cuối cùng sau khi trải qua gần hai tháng họp khẩn, bàn bạc và thỏa thuận thì tất cả đều có phần mang về nghiên cứu.
Thế là các nhà khoa học bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu. Và họ phát hiện ra một loại virus mang theo một loại phóng xạ rất kỳ lạ. Nó khiến cho động thực vật phát triển cực nhanh, sau đó, họ lại tiếp tục phát hiện ra rằng loại phóng xạ mà con virus kia mang trên người còn khiến cho người ta có được những loại năng lực siêu nhiên. Và họ vùi đầu vào nghiên cứu nó." Lâm Khanh Khanh ngừng lại một chút, nhìn Hạ Tích Thần rồi mới nói tiếp.
"Khoảng 3 năm sau đó, họ bắt đầu đưa ra thành quả của mình, cả thế giới đều khấp khởi vui mừng.
Một trăm người đầu tiên được cho thứ phóng xạ đó đi vào người chính là các tình nguyện viên, sau đó chính là năm trăm người, một ngàn người.
Những con người đó bắt đầu có được thứ năng lực siêu nhiên kia, bắt đầu phô diễn ra các loại năng lực đẹp mắt khiến toàn nhân loại sôi sục.
Toàn thể nhân loại bắt đầu truy lùng nó, hằng mong có được những năng lực tuyệt vời kia.
Chính vào lúc ấy thì thảm họa liền xảy ra. Con người đột nhiên bắt đầu phát điên, họ bắt đầu đánh giết lẫn nhau, không lâu sau đó thì một bộ phận lớn nhân loại bị đột biến thành các loại quái vật có những sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Những người còn tỉnh táo thì không ngừng đấu tranh, nhân loại hoàn toàn rơi vào yếu thế.
Dân số trên toàn thế giới hơn 10 tỷ người nay chỉ còn hai ba tỷ.
Mà các khu duy trì sự sống và nền văn minh nhân loại cũng đã được xây dựng nên. Nhằm để nhân loại tạm thời ngủ say đến với nền văn minh giả tưởng F, vì các nhà khoa học đã tìm ra cách để tiêu diệt tất cả các thể đột biến khác.
Phần lớn các nhà tài phiệt lớn, những tỷ phú, các nhà lãnh đạo nhanh chóng được đưa vào thế giới đó sau đó chính là những người dân bình thường khác. Nhưng mấy ai biết rằng, thật chất không có gì gọi là tạm thời ngủ say để đợi chờ ngày quay về cả.
Vì thế giới đã không dành cho nhân loại nữa.
Tất cả ký ức của họ đều được thay thế khi vào thế giới đó, chỉ có một nhóm người được chọn duy trì ký ức để mà chắc chắn rằng F không xảy ra chuyện. Mà tớ cũng nằm trong số đó."
Lam Khanh Khanh nói xong thì liền mỉm cười chờ Linh Ưu lên tiếng.
"Vậy tại sao họ lại muốn loại bỏ cậu?"
"Bởi vì tớ muốn giúp cậu làm anh hùng." Lâm Khanh Khanh cười rạng rỡ nhìn Linh Ưu.
"..." Cho nên là tại cô sao?
"Tiểu Kha, đã 150 năm kể từ ngày nhân loại rơi vào say ngủ rồi. Tớ cũng đã dùng gần năm loại thân phận khác nhau để mà tồn tại rồi. Tớ cứ nghĩ là mọi chuyện cứ như thế này là được rồi.
Nhưng mấy ngày trước sau khi gặp cậu, tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ cũng đã cho flycam bay trên đất liền quan sát, cũng đã phân tích lại mọi thứ.
Phóng xạ không còn nữa, mặt đất đã ổn rồi, người đột biến đã bắt có lý trí rồi.
Nhân loại cũng nên tỉnh lại thôi, dù khó khăn nhưng mà vẫn hơn thế giới thật.
Nhưng mà vì mắc phải một số sai lầm nên tớ đã bị phát hiện. Khu Theta này cũng là vì tớ mà phải chôn cùng." Lâm Khanh Khanh hơi ngửa đầu lên, đây là thói quen của cô ấy, khi cô ấy sắp khóc cô ấy sẽ ngẩng đầu lên để nước mắt chảy ngược vào trong.
Người đó không ai khác mà chính là Lâm Khanh Khanh.
"Tiểu Kha, cuối cùng cậu cũng đến rồi." Cô ấy khẽ mỉm cười nhìn Linh Ưu.
Linh Ưu nhìn Lâm Khanh Khanh, cô khẽ dịch dịch sang bên phải, Lâm Khanh Khanh liền nhìn sang bên phải, cô vừa đi sang trái, thì cô ấy cũng nhìn theo.
Cho nên đây không phải là video phát lại à?
"Tiểu Kha, cậu không cần phải thử, tớ thật sự có thể nhìn thấy cậu và cả mỹ nam bên cạnh cậu nữa." Lâm Khanh Khanh mỉm cười nói.
Hạ Tích Thần nhìn Lâm Khanh Khanh một cái rồi thôi, quay sang nhìn Linh Ưu.
"Cậu đang ở đâu?" Linh Ưu nhìn thẳng vào màn hình mà hỏi.
"Không ở đâu cả, tớ chết rồi. Cơ thể của tớ vốn dĩ nằm ở khu Theta này, nhưng mà như cậu thấy đó, cả khu Theta này đều bị giết sạch hết rồi." Lâm Khanh Khanh nở nụ cười có chút chua chát.
"Vậy cậu đây là thế nào? Trí thông minh nhân tạo sao?"
"Cậu quả nhiên là vẫn chưa nhớ ra nhỉ? Được thôi, tớ sẽ tạm giải thích lại vậy.
Cơ thể của tớ một tớ thật sự đã chết rồi, còn tớ đang nói chuyện với cậu đây chỉ là bản copy ký ức và ý thức lại mà thôi. Cậu có thể xem tớ như là một trí thông minh nhân tạo được truyền tải thông tin ký ức của Lâm Khanh Khanh đi.
Lúc tớ biết là bên phía tổ chức có ý định trừ khử tớ thì tớ đã để lại lời nhắn cho cậu vì nếu gửi tin nhắn thì tổ chức hoàn toàn có thể ngăn chặn nên tớ đã để lại tờ giấy nhớ cho cậu, tớ biết là cậu sẽ tìm tới khi phát hiện ra sự hiện diện của tớ sẽ bị xóa bỏ."
"Có phải thế giới mà hai ta quen biết nhau kia chỉ là giả không?" Linh Ưu khẽ đưa mắt trấn an Hạ Tích Thần rồi mới hỏi.
"Đúng vậy, tất cả chỉ là giả. Còn nơi này mới là thật.
Tiểu Kha, thế giới khắc nghiệt hoang tàn này mới là thật. Thế nhưng nhân loại quên hết rồi, họ quên mất họ đã tàn nhẫn với thế giới này ra sao để mà đến với giấc mơ giả dối ngọt ngào vĩnh hằng đó.
Mà những người muốn thức tỉnh mọi người chính là những phản đồ ngu xuẩn." Lâm Khanh Khanh đau đớn nói.
Chỉ cần thế giới nói sai, thì dù bạn có trăm ngàn lần đúng thì cũng là sai.
Quy luật đào thải của thế giới chính là kẻ khác biệt yêu ớt.
"Tại sao thế giới lại thành như vậy?" Kịch bản này mới! Học hỏi, học hỏi!
"Cách đây 155 năm, lúc mà nhân loại vẫn còn đang sống những ngày tháng bình thường.
Vào một ngày nọ, một thiên thạch đột nhiên rơi xuống một hòn đảo hoang chưa từng được biết đến nằm ở vùng biển phía nam bán cầu.
Nơi mà nó rơi xuống cây cối, động vật đều chết sạch. Nhưng mà không lâu sau đó, người ta liền phát hiện ra, động thực vật ở nơi đó đều phát triển nhanh một cách kỳ quái. Ngay cả động vật dưới biển cũng vậy.
Các nước bắt đầu xâu xé lẫn nhau để mà có được nó mang về nghiên cứu, cuối cùng sau khi trải qua gần hai tháng họp khẩn, bàn bạc và thỏa thuận thì tất cả đều có phần mang về nghiên cứu.
Thế là các nhà khoa học bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu. Và họ phát hiện ra một loại virus mang theo một loại phóng xạ rất kỳ lạ. Nó khiến cho động thực vật phát triển cực nhanh, sau đó, họ lại tiếp tục phát hiện ra rằng loại phóng xạ mà con virus kia mang trên người còn khiến cho người ta có được những loại năng lực siêu nhiên. Và họ vùi đầu vào nghiên cứu nó." Lâm Khanh Khanh ngừng lại một chút, nhìn Hạ Tích Thần rồi mới nói tiếp.
"Khoảng 3 năm sau đó, họ bắt đầu đưa ra thành quả của mình, cả thế giới đều khấp khởi vui mừng.
Một trăm người đầu tiên được cho thứ phóng xạ đó đi vào người chính là các tình nguyện viên, sau đó chính là năm trăm người, một ngàn người.
Những con người đó bắt đầu có được thứ năng lực siêu nhiên kia, bắt đầu phô diễn ra các loại năng lực đẹp mắt khiến toàn nhân loại sôi sục.
Toàn thể nhân loại bắt đầu truy lùng nó, hằng mong có được những năng lực tuyệt vời kia.
Chính vào lúc ấy thì thảm họa liền xảy ra. Con người đột nhiên bắt đầu phát điên, họ bắt đầu đánh giết lẫn nhau, không lâu sau đó thì một bộ phận lớn nhân loại bị đột biến thành các loại quái vật có những sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Những người còn tỉnh táo thì không ngừng đấu tranh, nhân loại hoàn toàn rơi vào yếu thế.
Dân số trên toàn thế giới hơn 10 tỷ người nay chỉ còn hai ba tỷ.
Mà các khu duy trì sự sống và nền văn minh nhân loại cũng đã được xây dựng nên. Nhằm để nhân loại tạm thời ngủ say đến với nền văn minh giả tưởng F, vì các nhà khoa học đã tìm ra cách để tiêu diệt tất cả các thể đột biến khác.
Phần lớn các nhà tài phiệt lớn, những tỷ phú, các nhà lãnh đạo nhanh chóng được đưa vào thế giới đó sau đó chính là những người dân bình thường khác. Nhưng mấy ai biết rằng, thật chất không có gì gọi là tạm thời ngủ say để đợi chờ ngày quay về cả.
Vì thế giới đã không dành cho nhân loại nữa.
Tất cả ký ức của họ đều được thay thế khi vào thế giới đó, chỉ có một nhóm người được chọn duy trì ký ức để mà chắc chắn rằng F không xảy ra chuyện. Mà tớ cũng nằm trong số đó."
Lam Khanh Khanh nói xong thì liền mỉm cười chờ Linh Ưu lên tiếng.
"Vậy tại sao họ lại muốn loại bỏ cậu?"
"Bởi vì tớ muốn giúp cậu làm anh hùng." Lâm Khanh Khanh cười rạng rỡ nhìn Linh Ưu.
"..." Cho nên là tại cô sao?
"Tiểu Kha, đã 150 năm kể từ ngày nhân loại rơi vào say ngủ rồi. Tớ cũng đã dùng gần năm loại thân phận khác nhau để mà tồn tại rồi. Tớ cứ nghĩ là mọi chuyện cứ như thế này là được rồi.
Nhưng mấy ngày trước sau khi gặp cậu, tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ cũng đã cho flycam bay trên đất liền quan sát, cũng đã phân tích lại mọi thứ.
Phóng xạ không còn nữa, mặt đất đã ổn rồi, người đột biến đã bắt có lý trí rồi.
Nhân loại cũng nên tỉnh lại thôi, dù khó khăn nhưng mà vẫn hơn thế giới thật.
Nhưng mà vì mắc phải một số sai lầm nên tớ đã bị phát hiện. Khu Theta này cũng là vì tớ mà phải chôn cùng." Lâm Khanh Khanh hơi ngửa đầu lên, đây là thói quen của cô ấy, khi cô ấy sắp khóc cô ấy sẽ ngẩng đầu lên để nước mắt chảy ngược vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.