Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 133: Vương gia ngủ ngon (35)
Tứ Hải Sênh Ca
01/03/2021
Linh Ưu nhẹ nhàng vuốt ve Gluttony mấy cái, vươn vai chuẩn bị ra bên ngoài.
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là phải rắc rối thế này, trực tiếp đập vỡ hết ác ngọc đi là được. Thế nhưng sinh mệnh của Gluttony lại bị ràng buộc bởi sáu ác ngọc còn lại. Theo như lời của Gluttony thì chỉ có cách là cho bảy ác ngọc tập hợp lại thì mới có thể phân tách nó ra hoàn toàn.
Phiền phức xỉu!
“Vừa nãy ngươi cũng ngông cuồng với ta lắm.” Linh Ưu chỉ vào mũi của Gluttony một cái.
“Chịu thôi, ta cũng là bị ảnh hưởng mà.” Gluttony khịt mũi đẩy tay của cô ra.
“Ra ngoài thôi.” Không biết Văn Thời ở bên ngoài ra sao rồi.
…
Ở bên ngoài, ngay khi quân lính vây quanh mình thì Văn Thời cũng chỉ nở một nụ cười khinh miệt nhìn về phía Lê Thâm.
“Đệ quả nhiên chưa bao giờ bị què và bị mù nhỉ?” Lê Thâm nhếch môi hỏi, mặc dù bây giờ hắn ta đã gần như nắm chắc phần thắng trong tay thế nhưng lúc này thì trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.
“Cũng chỉ có thể trách ta mạng lớn.” Văn Thời khẽ nhếch môi, khinh miệt nói.
“Hoàng đệ yêu quý của ta không biết còn có gì để trăng trối không?”
“Hưm…” Văn Thời nhìn quanh, vừa nhìn thấy làn khói dưới chân của quân lính thì liền cười tươi như hoa: “Không có nha.”
Sau khi nói xong câu đó thì anh liền dùng khinh công nhảy lên, nhanh nhẹn bám lấy một cây tre. (Tre hay trúc ấy nhỉ? Ăn tết xong căng da bụng chùng da não quên mất rồi.)
Lê Thâm nhíu mày nhìn động tác đó của Văn Thời. Như nhìn ra chuyện gì đó, hắn ta lập tức nhìn xuống dưới chân mình nhưng đã muộn. Lúc này thì một làn khói trắng đã bao vây dày đặc dưới chân tất cả mọi người ở đây.
Cảm giác kỳ quái trong lòng rốt cuộc cũng đã được giải đáp.
Văn Thời đánh đu trên cây, vui vẻ lấy từ trong người ra một cái mặt nạ phòng độc mà đeo vào.
Bọn thuộc hạ làm việc chậm chạp quá nên anh cũng hít không ít thuốc vào trong người. Nhưng dù sao thì vừa nãy thuốc cũng không nồng lắm nên không sao, bây giờ thì thuốc đã ngập khắp bờ đê khắp mọi miền quê rồi.
“Xong lên!!!” Từ trong rừng trúc lúc này lại vang lên tiếng người hô vang. Cùng với đó chính là tiếng chân dồn dập, người từ trong rừng lũ lượt túa ra.
Người của Lê Thâm cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, quay lại chống trả. Mặc dù người của Lê Thâm nhiều hơn thế nhưng lúc này bọn họ đa phần đều đã ngấm thuốc, cả người đều bủn rủn yếu ớt.
Người của Văn Thời ai nấy cũng đều đã uống thuốc và đeo mặt nạ nên rất tự tin xong lên đánh đấm.
Lê Thâm nhìn đám binh sĩ không biết từ đâu ra, tròng mắt của hắn ta lúc này hiện lên đầy tơ máu.
Văn Thời đang coi đánh nhau tới vui sướng thì cây tre mà anh đang bám lấy lại rung lắc dữ dội. Cũng đành chịu thôi, dù sao thì bên dưới đánh nhau dữ dội như vậy thì cây không lắc mới là chuyện lạ.
Bên dưới đang đánh nhau, bên trên thì gió lớn, thân tre lại còn mảnh mai thế nên cũng có thể đoán được là bên trên này anh đang chóng mặt đến thế nào.
“Thân thể này lại còn chảy mồ hôi tay nhiều tới như vậy!” Văn Thời nghiến răng cố bám vào thân cây, thế nhưng lúc này tay của anh lại ra mồ hôi thế nên rất trơn trượt.
Cuối cùng không bám trụ được nữa, anh đành buông tay ra. Vốn nghĩ đạp trúng đầu ai thì đạp, nhưng anh chỉ mới vừa buông tay ra thì một bầy Linh Điệp màu lam từ đâu xuất hiện. Thân thể cũng được người ta đón lấy.
Linh Ưu nhẹ nhàng đón lấy Văn Thời, sau đó nhanh chóng dịch chuyển sang một vùng khác vắng người cách khá xa cái nơi lộn xộn đang đánh nhau này.
“Đẹp trai không?” Linh Ưu vừa đáp xuống đất thì liền nhếch môi cười nhìn Văn Thời.
“...” Khùng!
“Ngoài này thế nào rồi?” Linh Ưu bĩu môi buông Văn Thời xuống, rồi nhìn về phái sương khói mịt mù đằng xa.
“Thuốc phun ra tới mức đó rồi thì dù cho bọn người của Lê Thâm không bị đè xuống đánh tơi bời thì cũng bị thuốc làm cho ngáp gió.” Văn Thời khó chịu chùi chùi mồ hôi trên tay.
Khoảng nửa tiếng sau thì bãi chiến trường bên kia rốt cuộc cũng đã đánh đấm xong. Đúng như Văn Thời nói, người của Lê Thâm cuối cùng không phải là do bị quân của Văn Thời đánh cho nằm mà là do bị thuốc mê làm cho nằm gục.
Lúc Văn Thời và Linh Ưu đi tới thì thuốc cũng đã tan bớt. Bọn người Lê Thâm đều được tìm thấy trong mớ hỗn độn đó. Sau khi đã chắc chắn rằng không thiếu ai thì cô và Văn Thời mới cùng nhau đi ra ngoài.
Người của Lê Thâm và hắn ta đều còn sống, chỉ riêng Lại Thanh Tâm thì được phát hiện đã chết, theo như lời Gluttony nói thì nàng ta đã dùng sinh mệnh để miễn cưỡng thực hiện nghi thức lần hai. Có thể từ đầu nàng ta cũng không muốn chết, chỉ là nghĩ rằng nếu nghi lễ thành công thì sẽ có thể cầu xin thứ ác nghiệt cho nàng ta được sống tiếp. Nhưng bây giờ thất bại thì chỉ có thể đón nhận cái chết mà thôi.
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là phải rắc rối thế này, trực tiếp đập vỡ hết ác ngọc đi là được. Thế nhưng sinh mệnh của Gluttony lại bị ràng buộc bởi sáu ác ngọc còn lại. Theo như lời của Gluttony thì chỉ có cách là cho bảy ác ngọc tập hợp lại thì mới có thể phân tách nó ra hoàn toàn.
Phiền phức xỉu!
“Vừa nãy ngươi cũng ngông cuồng với ta lắm.” Linh Ưu chỉ vào mũi của Gluttony một cái.
“Chịu thôi, ta cũng là bị ảnh hưởng mà.” Gluttony khịt mũi đẩy tay của cô ra.
“Ra ngoài thôi.” Không biết Văn Thời ở bên ngoài ra sao rồi.
…
Ở bên ngoài, ngay khi quân lính vây quanh mình thì Văn Thời cũng chỉ nở một nụ cười khinh miệt nhìn về phía Lê Thâm.
“Đệ quả nhiên chưa bao giờ bị què và bị mù nhỉ?” Lê Thâm nhếch môi hỏi, mặc dù bây giờ hắn ta đã gần như nắm chắc phần thắng trong tay thế nhưng lúc này thì trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.
“Cũng chỉ có thể trách ta mạng lớn.” Văn Thời khẽ nhếch môi, khinh miệt nói.
“Hoàng đệ yêu quý của ta không biết còn có gì để trăng trối không?”
“Hưm…” Văn Thời nhìn quanh, vừa nhìn thấy làn khói dưới chân của quân lính thì liền cười tươi như hoa: “Không có nha.”
Sau khi nói xong câu đó thì anh liền dùng khinh công nhảy lên, nhanh nhẹn bám lấy một cây tre. (Tre hay trúc ấy nhỉ? Ăn tết xong căng da bụng chùng da não quên mất rồi.)
Lê Thâm nhíu mày nhìn động tác đó của Văn Thời. Như nhìn ra chuyện gì đó, hắn ta lập tức nhìn xuống dưới chân mình nhưng đã muộn. Lúc này thì một làn khói trắng đã bao vây dày đặc dưới chân tất cả mọi người ở đây.
Cảm giác kỳ quái trong lòng rốt cuộc cũng đã được giải đáp.
Văn Thời đánh đu trên cây, vui vẻ lấy từ trong người ra một cái mặt nạ phòng độc mà đeo vào.
Bọn thuộc hạ làm việc chậm chạp quá nên anh cũng hít không ít thuốc vào trong người. Nhưng dù sao thì vừa nãy thuốc cũng không nồng lắm nên không sao, bây giờ thì thuốc đã ngập khắp bờ đê khắp mọi miền quê rồi.
“Xong lên!!!” Từ trong rừng trúc lúc này lại vang lên tiếng người hô vang. Cùng với đó chính là tiếng chân dồn dập, người từ trong rừng lũ lượt túa ra.
Người của Lê Thâm cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, quay lại chống trả. Mặc dù người của Lê Thâm nhiều hơn thế nhưng lúc này bọn họ đa phần đều đã ngấm thuốc, cả người đều bủn rủn yếu ớt.
Người của Văn Thời ai nấy cũng đều đã uống thuốc và đeo mặt nạ nên rất tự tin xong lên đánh đấm.
Lê Thâm nhìn đám binh sĩ không biết từ đâu ra, tròng mắt của hắn ta lúc này hiện lên đầy tơ máu.
Văn Thời đang coi đánh nhau tới vui sướng thì cây tre mà anh đang bám lấy lại rung lắc dữ dội. Cũng đành chịu thôi, dù sao thì bên dưới đánh nhau dữ dội như vậy thì cây không lắc mới là chuyện lạ.
Bên dưới đang đánh nhau, bên trên thì gió lớn, thân tre lại còn mảnh mai thế nên cũng có thể đoán được là bên trên này anh đang chóng mặt đến thế nào.
“Thân thể này lại còn chảy mồ hôi tay nhiều tới như vậy!” Văn Thời nghiến răng cố bám vào thân cây, thế nhưng lúc này tay của anh lại ra mồ hôi thế nên rất trơn trượt.
Cuối cùng không bám trụ được nữa, anh đành buông tay ra. Vốn nghĩ đạp trúng đầu ai thì đạp, nhưng anh chỉ mới vừa buông tay ra thì một bầy Linh Điệp màu lam từ đâu xuất hiện. Thân thể cũng được người ta đón lấy.
Linh Ưu nhẹ nhàng đón lấy Văn Thời, sau đó nhanh chóng dịch chuyển sang một vùng khác vắng người cách khá xa cái nơi lộn xộn đang đánh nhau này.
“Đẹp trai không?” Linh Ưu vừa đáp xuống đất thì liền nhếch môi cười nhìn Văn Thời.
“...” Khùng!
“Ngoài này thế nào rồi?” Linh Ưu bĩu môi buông Văn Thời xuống, rồi nhìn về phái sương khói mịt mù đằng xa.
“Thuốc phun ra tới mức đó rồi thì dù cho bọn người của Lê Thâm không bị đè xuống đánh tơi bời thì cũng bị thuốc làm cho ngáp gió.” Văn Thời khó chịu chùi chùi mồ hôi trên tay.
Khoảng nửa tiếng sau thì bãi chiến trường bên kia rốt cuộc cũng đã đánh đấm xong. Đúng như Văn Thời nói, người của Lê Thâm cuối cùng không phải là do bị quân của Văn Thời đánh cho nằm mà là do bị thuốc mê làm cho nằm gục.
Lúc Văn Thời và Linh Ưu đi tới thì thuốc cũng đã tan bớt. Bọn người Lê Thâm đều được tìm thấy trong mớ hỗn độn đó. Sau khi đã chắc chắn rằng không thiếu ai thì cô và Văn Thời mới cùng nhau đi ra ngoài.
Người của Lê Thâm và hắn ta đều còn sống, chỉ riêng Lại Thanh Tâm thì được phát hiện đã chết, theo như lời Gluttony nói thì nàng ta đã dùng sinh mệnh để miễn cưỡng thực hiện nghi thức lần hai. Có thể từ đầu nàng ta cũng không muốn chết, chỉ là nghĩ rằng nếu nghi lễ thành công thì sẽ có thể cầu xin thứ ác nghiệt cho nàng ta được sống tiếp. Nhưng bây giờ thất bại thì chỉ có thể đón nhận cái chết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.