Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 134: Vương gia ngủ ngon (Hoàn)
Tứ Hải Sênh Ca
01/03/2021
Vốn dĩ Linh Ưu còn không biết phải làm sao để giải quyết lý do mà Hoàng Đế
chết, nào ngờ Lê Thâm lại tự mình dẫn quân tới. Cái nồi tạo phản được ụp một cách nhẹ nhàng và duyên dáng lên đầu hắn ta.
Văn Thời danh chính ngôn thuận lên ngôi. Nhưng bởi vì nhiệm vụ của cô mà anh tiếp tục giả làm một kẻ vừa què vừa mù, vì vậy mà dù anh là vua nhưng thật chất tất cả quyền hạn đều nằm trong tay Hoàng Hậu là cô.
Nhiệm vụ làm phản của hệ thống cũng coi như là hoàn thành.
Hai năm sau đó, Hoàng cung xuất hiện thích khách. Hoàng Hậu mất trong vụ hành thích đó. Ba năm sau đó, Hoàng Đế vì u buồn mà lâm bạo bệnh rồi băng hà. Vương vị được truyền lại cho một vị vương gia từ trước nay vốn không được chú ý.
“Chỉ trong năm năm mà nhiều chuyện xảy ra thật.”
“Hoàng Hậu nương nương vẫn còn chưa mãn tang thì Hoàng Đế lại băng hà. Thật khổ!”
“Cũng chịu thôi, dù sao một kẻ vừa què vừa mù thì cũng không làm ra trò trống gì được.”
Cạch-----
“Khách quan! Ngài nhẹ tay một chút!” Tiểu nhị đau đớn nhìn cái ly vừa bị đặt mạnh xuống bàn.
“À không sao, nếu vỡ thì ta đền gấp đôi! Ngươi mang thêm mấy món điểm tâm nữa cho ta.”
“Nghe xem bọn họ nói gì kìa! Vừa què vừa mù thì sao? Ta vẫn rất đẹp trai!”
“Ăn kẹo đi.” Linh Ưu thở dài nhét một viên kẹo vào trong miệng Văn Thời rồi khẽ thở dài.
Văn Thời bĩu môi một cái rồi sau đó nghiêm túc nhai kẹo, đợi đến khi tiểu nhị mang thêm điểm tâm ra thì ôm luôn đĩa điểm tâm vào người mà ăn.
“Lấy ta thêm mấy đĩa điểm tâm nữa đi.”
“Đã rõ, khách quan.”
….
“Thế nào? Nguồn năng lượng thu thập thế nào rồi?” Người đàn ông mặc một chiếc Blouse trắng cầm xấp tài liệu đi vào hỏi.
“Ở vị diện lần này thu được kha khá năng lượng, nhưng với tốc độ này thì chỉ sợ là không kịp mất!” Cô gái đứng bên cạnh khoang năng lượng đẩy đẩy gọng kính, mặc dù biểu cảm rất bình tĩnh nhưng dù là ai cũng đều biết cô ta đang vô cùng lo lắng.
“Chỉ còn hai cách. Một là đẩy nhanh thời gian của không gian lên, hai là đẩy mạnh tiến độ nhiệm vụ.” Người đàn ông kia nhìn khoang năng lượng khẽ thở dài.
“Nhưng việc đẩy nhanh thời gian trong không gian đó lên thì sẽ ảnh hưởng tới sinh mệnh của người trong không gian đó! Chúng ta lôi kéo cô ấy vào trong việc lần này là đã sai lắm rồi! Tôi không đồng ý!” Một người khác trong phòng vừa nghe thấy người đàn ông kia nói vậy thì liền phản đối.
“Nếu vậy thì chỉ còn cách đẩy mạnh tiến độ nhiệm vụ Thế nhưng nếu ép cô ấy quá thì chắc hẳn cô ấy sẽ phản kháng, đến tận bây giờ không biết vì lý do gì mà cô ấy vẫn luôn ở lại. Dù sao thì, cô ấy hoàn toàn dư sức phá hủy không gian rồi rời đi.” Người đàn ông kia khẽ thở dài.
“Giáo sư Thẩm, bức ảnh mà ông cần đã chỉnh lý xong rồi.” Một cô gái từ bên ngoài đi vào, gọi người đàn ông kia.
“Được, đưa tôi xem.” Giáo sư Thẩm vừa nghe thấy như vậy thì liền vội vàng đi tới, nhận lấy tập hồ sơ chứa bức ảnh.
“Chúng tôi đã rất cố gắng rồi nhưng cũng chỉ có thể chỉnh lý hình ảnh và phân tích được như vậy mà thôi. Lúc ấy quá nhanh để có thể chụp được một bức ảnh rõ ràng.” Cô gái khẽ thở dài.
Bức ảnh quả thật rất mờ, mặc dù mờ nhạt như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra màu đỏ chủ đạo của bức ảnh đỏ tới đau mắt.
Có thể lờ mờ nhìn ra ở giữa tấm ảnh có một người đang đứng, xung quanh người đó là một màu đỏ sẫm. Đằng sau người kia là một kiến trúc khổng lồ đang trôi nổi giữa không trung.
Trong tài liệu có phân tích về môi trường xung quanh người đó, là máu và xác chết. Có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ở đó đáng sợ thế nào, xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông.
Kiến trúc đằng sau thì lại không có chút tin tức nào. Có rất nhiều giả thuyết được đặt ra, nhưng tất cả đều không phải.
“Văn thiếu sao rồi?” Giáo sư Thẩm gắp tài liệu lại, khẽ thở dài một hơi.
“Hôm nay không thấy cậu ấy tới đây la lối, lạ thật.” Chàng trai đang ngồi kiểm tra khoang năng lượng tháo kính ra, khoát tay ra sau ghế cười nói.
“Chắc là chán rồi. Dù sao thì mấy tiểu thiếu gia như vậy cũng chỉ là muốn đi tìm chút gì đó mới lạ thôi. Chán rồi thì đi tìm niềm vui mới thôi.” Cô gái đứng bên cạnh khoang năng lượng tiếp tục chỉnh lý tài liệu trong tay, không mặn không nhạt nói.
“Không tới cũng tốt, đỡ phải làm phiền chúng ta làm việc. Ngày nào cũng tới la lối ồn chết đi được!”
Giáo sư Thẩm cũng không nói gì nữa, ang theo tập tài liệu về bức ảnh đi vào trong một căn phòng gần đó.
Bên trong phòng có hai người đang ngồi trước rất nhiều những màn hình theo dõi. Một người thì đang quan sát những việc xảy ra trong màn hình. Một người thì đang nói vào micro.
[Ký chủ, bởi vì cô cứ mãi lằng nhằng không chịu làm nhiệm vụ một cách nghiêm túc. Nê từ nay hệ thống sẽ khởi động hình thức nhiệm vụ liên hoàn bắt buộc, nếu không nghe theo sẽ đón nhận hình phạt. Nặng hơn nữa sẽ trực tiếp mở ra hình thức OOC.]
*OOC: Out of character. Tức là hành vi sẽ không được ra khỏi thiết lập nhân vật.
Văn Thời danh chính ngôn thuận lên ngôi. Nhưng bởi vì nhiệm vụ của cô mà anh tiếp tục giả làm một kẻ vừa què vừa mù, vì vậy mà dù anh là vua nhưng thật chất tất cả quyền hạn đều nằm trong tay Hoàng Hậu là cô.
Nhiệm vụ làm phản của hệ thống cũng coi như là hoàn thành.
Hai năm sau đó, Hoàng cung xuất hiện thích khách. Hoàng Hậu mất trong vụ hành thích đó. Ba năm sau đó, Hoàng Đế vì u buồn mà lâm bạo bệnh rồi băng hà. Vương vị được truyền lại cho một vị vương gia từ trước nay vốn không được chú ý.
“Chỉ trong năm năm mà nhiều chuyện xảy ra thật.”
“Hoàng Hậu nương nương vẫn còn chưa mãn tang thì Hoàng Đế lại băng hà. Thật khổ!”
“Cũng chịu thôi, dù sao một kẻ vừa què vừa mù thì cũng không làm ra trò trống gì được.”
Cạch-----
“Khách quan! Ngài nhẹ tay một chút!” Tiểu nhị đau đớn nhìn cái ly vừa bị đặt mạnh xuống bàn.
“À không sao, nếu vỡ thì ta đền gấp đôi! Ngươi mang thêm mấy món điểm tâm nữa cho ta.”
“Nghe xem bọn họ nói gì kìa! Vừa què vừa mù thì sao? Ta vẫn rất đẹp trai!”
“Ăn kẹo đi.” Linh Ưu thở dài nhét một viên kẹo vào trong miệng Văn Thời rồi khẽ thở dài.
Văn Thời bĩu môi một cái rồi sau đó nghiêm túc nhai kẹo, đợi đến khi tiểu nhị mang thêm điểm tâm ra thì ôm luôn đĩa điểm tâm vào người mà ăn.
“Lấy ta thêm mấy đĩa điểm tâm nữa đi.”
“Đã rõ, khách quan.”
….
“Thế nào? Nguồn năng lượng thu thập thế nào rồi?” Người đàn ông mặc một chiếc Blouse trắng cầm xấp tài liệu đi vào hỏi.
“Ở vị diện lần này thu được kha khá năng lượng, nhưng với tốc độ này thì chỉ sợ là không kịp mất!” Cô gái đứng bên cạnh khoang năng lượng đẩy đẩy gọng kính, mặc dù biểu cảm rất bình tĩnh nhưng dù là ai cũng đều biết cô ta đang vô cùng lo lắng.
“Chỉ còn hai cách. Một là đẩy nhanh thời gian của không gian lên, hai là đẩy mạnh tiến độ nhiệm vụ.” Người đàn ông kia nhìn khoang năng lượng khẽ thở dài.
“Nhưng việc đẩy nhanh thời gian trong không gian đó lên thì sẽ ảnh hưởng tới sinh mệnh của người trong không gian đó! Chúng ta lôi kéo cô ấy vào trong việc lần này là đã sai lắm rồi! Tôi không đồng ý!” Một người khác trong phòng vừa nghe thấy người đàn ông kia nói vậy thì liền phản đối.
“Nếu vậy thì chỉ còn cách đẩy mạnh tiến độ nhiệm vụ Thế nhưng nếu ép cô ấy quá thì chắc hẳn cô ấy sẽ phản kháng, đến tận bây giờ không biết vì lý do gì mà cô ấy vẫn luôn ở lại. Dù sao thì, cô ấy hoàn toàn dư sức phá hủy không gian rồi rời đi.” Người đàn ông kia khẽ thở dài.
“Giáo sư Thẩm, bức ảnh mà ông cần đã chỉnh lý xong rồi.” Một cô gái từ bên ngoài đi vào, gọi người đàn ông kia.
“Được, đưa tôi xem.” Giáo sư Thẩm vừa nghe thấy như vậy thì liền vội vàng đi tới, nhận lấy tập hồ sơ chứa bức ảnh.
“Chúng tôi đã rất cố gắng rồi nhưng cũng chỉ có thể chỉnh lý hình ảnh và phân tích được như vậy mà thôi. Lúc ấy quá nhanh để có thể chụp được một bức ảnh rõ ràng.” Cô gái khẽ thở dài.
Bức ảnh quả thật rất mờ, mặc dù mờ nhạt như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra màu đỏ chủ đạo của bức ảnh đỏ tới đau mắt.
Có thể lờ mờ nhìn ra ở giữa tấm ảnh có một người đang đứng, xung quanh người đó là một màu đỏ sẫm. Đằng sau người kia là một kiến trúc khổng lồ đang trôi nổi giữa không trung.
Trong tài liệu có phân tích về môi trường xung quanh người đó, là máu và xác chết. Có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ở đó đáng sợ thế nào, xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông.
Kiến trúc đằng sau thì lại không có chút tin tức nào. Có rất nhiều giả thuyết được đặt ra, nhưng tất cả đều không phải.
“Văn thiếu sao rồi?” Giáo sư Thẩm gắp tài liệu lại, khẽ thở dài một hơi.
“Hôm nay không thấy cậu ấy tới đây la lối, lạ thật.” Chàng trai đang ngồi kiểm tra khoang năng lượng tháo kính ra, khoát tay ra sau ghế cười nói.
“Chắc là chán rồi. Dù sao thì mấy tiểu thiếu gia như vậy cũng chỉ là muốn đi tìm chút gì đó mới lạ thôi. Chán rồi thì đi tìm niềm vui mới thôi.” Cô gái đứng bên cạnh khoang năng lượng tiếp tục chỉnh lý tài liệu trong tay, không mặn không nhạt nói.
“Không tới cũng tốt, đỡ phải làm phiền chúng ta làm việc. Ngày nào cũng tới la lối ồn chết đi được!”
Giáo sư Thẩm cũng không nói gì nữa, ang theo tập tài liệu về bức ảnh đi vào trong một căn phòng gần đó.
Bên trong phòng có hai người đang ngồi trước rất nhiều những màn hình theo dõi. Một người thì đang quan sát những việc xảy ra trong màn hình. Một người thì đang nói vào micro.
[Ký chủ, bởi vì cô cứ mãi lằng nhằng không chịu làm nhiệm vụ một cách nghiêm túc. Nê từ nay hệ thống sẽ khởi động hình thức nhiệm vụ liên hoàn bắt buộc, nếu không nghe theo sẽ đón nhận hình phạt. Nặng hơn nữa sẽ trực tiếp mở ra hình thức OOC.]
*OOC: Out of character. Tức là hành vi sẽ không được ra khỏi thiết lập nhân vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.