Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 555: Ta chỉ là một quả trứng (1)
Vân Phi Mặc
01/05/2022
[Đinh, truyền tống xong.]
Âm thanh hệ thống biến mất, cảm giác choáng váng cũng dần biến mất theo.
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, trước mắt là mênh mông sương mù, cứ như có thứ gì đó che trước mắt. Nàng muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể mình như bị thứ gì đó bao vây, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tình huống này là sao?!
Chẳng lẽ nàng lại bị tên biến thái nào đó trói à?
Bắc Vũ Đường cảm giác xung quanh im lặng, dường như không có một tiếng động nào.
"Minh, truyền tống tin tức."
Nếu tạm thời an toàn, thay vì ngồi đoán mò, không bằng tự mình xem thử tình huống lúc này là sao.
[Bắt đầu truyền tống tin tức.]
Mười lăm phút, Bắc Vũ Đường tiếp thu xong toàn bộ tin tức, cuối cùng cũng hiểu tình huống của mình lúc này.
Nàng hiện tại chỉ là một quả trứng!
Không phải người, mà là một quả trứng tròn vo!
Người ủy thác lần này là một tiểu linh xà, theo giả thiết bình thường thì lúc phá xác sẽ là một con linh xà nhỏ, nhưng tình huống của nàng lại khá kỳ lạ, lúc phá xác trực tiếp biến thành một loli xinh xắn.
Bạn không lầm, không phải một mỹ nữ gì cả, mà là một bạn nhỏ loli moe!
Bé loli rất đơn thuần, có người cho nàng ấy đồ ăn ngon, nàng ấy lập tức cảm thấy đó là người tốt. Sau đó, nàng ấy gặp một đôi phu thê linh tu trong núi, họ liếc cái đã nhìn trúng nàng ấy, dùng đồ ăn ngon thành công lừa nàng ấy làm nữ nhi.
Mới đầu, đôi phu thê đó đối xử với nàng ấy rất tốt, có thể nói là quan tâm săn sóc, nàng ấy thích cái gì, họ sẽ cho nàng ấy cái đó, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng nàng ấy, duy chỉ không thích nàng ấy ra ngoài, chỉ cho nàng ấy hoạt động ở quanh đỉnh núi của mình.
Tiểu linh xà cứ như vậy sống cùng đôi phu thê này mười mấy năm, cũng thành công biến thành loli lớn.
Một ngày, đôi phu thê mang nàng ấy rời đi, đến một tổ trạch.
Tới tổ trạch, tiểu linh xà lần đầu thấy được nhiều người, ăn được nhiều đồ ăn ngon hơn, cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Đáng tiếc, niềm vui ngắn ngủi.
Một tháng sau ngày đó, nàng ấy tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt bằng Khổn Tiên Thằng. Khổn Tiên Thằng có thể phong bế linh lực, khiến người ta không thể trốn thoát, dù nàng ấy có là linh xà cũng không thoát được.
Gia tộc của dưỡng phụ mẫu muốn đưa nàng ấy cho một ác long chiếm cứ một vùng trời trên đại lục Tinh Thần, ác long này cái gì cũng ăn, còn thích vàng bạc tài bảo.
Mỗi năm, các gia tộc trong lục địa đều phải tiến cống một lượng lớn vàng bạc tài bảo cùng đủ loại linh thú cho ác long này, khiến toàn bộ nhân loại trên đại lục Tinh Thần khổ không chịu nổi.
Họ muốn treo cổ ác long kia lắm, nhưng cấp bậc của người ta còn đó, thực lực cũng còn đó, hoàn toàn không đánh lại.
Họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghĩ cách khác, có người đưa ra cách tiến cống nữ tu, để những nữ tu mê hoặc ác long kia, thêm sợi dây khống chế, như vậy đại lục Tinh Thần sẽ giải quyết được một hậu hoạn.
Cứ cách một khoảng thời gian, các gia tộc trên lục địa đều sẽ lựa chọn một nữ tu như vậy. Qua vài chục năm, nó đã thành truyền thống.
Nhưng mà, qua bao nhiêu năm, không một nữ tu nào thành công, ngược lại còn trở thành đồ ăn của ác long đó. Thành ra các nữ tu của các đại gia tộc đều sợ mình bị chọn.
Đôi phu thê kia thấy tiểu bạch xà cả người linh khí, lại là một đứa trẻ ngây thơ dễ lừa nên nhận nuôi nàng ấy, với ý định biến nàng ấy trở thành cống phẩm thay cho nữ nhi của mình...
Tiểu bạch xà bị đôi phu thê kia tẩy não, không chút do dự đồng ý, nhận nhiệm vụ gian khổ kia. Nàng ấy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chuẩn bị treo cổ ác long thay cho người trong tộc.
Sau khi thấy thân thể của ác long, tiểu bạch xà cảm thấy chúng nó cùng tộc, khiến nàng ấy càng cảm thấy nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, muốn đồng tộc quay đầu là bờ.
Trong quá trình đó, nàng ấy yêu ác long. Đáng tiếc, đối phương không có tim, chẳng biết yêu là gì. Tiểu bạch xà muốn thử xem sau khi nàng ấy rời đi, ác long có thể lo lắng cho nàng ấy không, có thể tới tìm nàng ấy không nên đi ra ngoài. Nhưng lần này ra ngoài, nàng ấy gặp phải mấy tà tu pháp lực cao thâm, tiểu bạch xà bị chúng rút gân lột da, móc nội đan mà chết.
"Nhiệm vụ lần này là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Một tiểu bạch xà bụ bẫm tròn vo xuất hiện.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì sao?" Tiểu bạch xà mở to đôi mắt nhìn nàng.
"Có thể, chỉ cần hợp lý, ta sẽ tận lực hoàn thành giúp ngươi."
"Ta muốn, ta muốn chàng yêu ta." Tiểu bạch xà nói xong, vẻ mặt ngượng ngùng.
Ặc......
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn nàng ấy, "Chàng mà ngươi nói là ác long kia à?"
"Chàng ấy không phải ác long, chàng ấy tên là Thương Vân. Chàng ấy tuy khá hung dữ, có những lúc rất xấu, cứ thích ném ta ra ngoài, còn thích vặn ta thành bánh quai chèo......"
囧, em gái, người ta lăn lộn em như vậy, em còn thích người ta.
Chẳng trách trước đó lại bị đôi phu thê kia tẩy não dễ dàng như thế.
Đây chính là ví dụ sống cho câu 'bị bán mà còn đếm tiền cho người ta'!
Đang kể lể Thương Vân lăn lộn mình thế nào, cuối cùng nàng ấy tổng kết một câu, "Thật ra chàng rất tốt."
Ặc, nàng hoàn toàn không cảm nhận được hắn tốt ở đâu luôn.
"Y tốt chỗ nào?" Bắc Vũ Đường không khỏi hỏi lại.
Tiểu bạch xà nghiêng đầu, trầm ngâm một lát, "Chàng và ta đều có đuôi."
Đây là tốt à?!
"Chàng, chàng còn cho ta ăn." Tiểu bạch xà nghiêm túc trả lời.
Bắc Vũ Đường âm thầm thở dài, quả nhiên là một em gái ngốc nghếch.
"Ngươi chắc chắn nhiệm vụ là vậy à? Không phải là giết mấy tên tà tu kia báo thù, hay là trị đôi phu thê không lương tâm kia?" Bắc Vũ Đường không nhịn được đề điểm hai câu, muốn nàng ấy tỉnh táo lại, đừng lãng phí cơ hội mà phải dùng linh hồn mới đổi được.
"Không cần. Tuy họ xấu, nhưng nguyện vọng của ta là muốn Thương Vân yêu ta. Trước đó ta đã muốn như vậy. Không ngờ lại có người nói với ta là nó có thể thực hiện được." Tiểu bạch xà hưng phấn nói.
Bắc Vũ Đường coi như đã hiểu, em gái này oán niệm mạnh mẽ thật đấy, nhưng oán niệm mạnh mẽ này không phải vì thù hận mà là vì yêu nhưng không được đáp lại.
Hiểu rõ được nàng ấy thật sự muốn vậy, Bắc Vũ Đường cũng không khuyên bảo nữa.
"Được rồi. Ta nhận."
Nghe nàng đồng ý, tiểu bạch xà vui muốn hỏng rồi, lao đến hôn bẹp một cái lên mặt nàng.
"Cảm ơn ngươi!"
"Không khách khí."
Nhìn tiểu bạch xà biến mất, Bắc Vũ Đường bắt đầu đánh giá kỹ tình huống hiện tại. Giờ tất cả vẫn còn kịp.
Nhưng nếu không nói đến việc: Giờ nàng vẫn còn là một quả trứng!
Đậu má, còn chẳng có cơ hội ra ngoài!
Chẳng lẽ nàng phải chờ đến tận khi phá xác sao?
Nàng nhớ tiểu bạch xà còn một thời gian nữa mới phá xác, dựa theo sự phát triển của cốt truyện, đến tận mười mấy năm sau nàng ấy mới bị tiễn đi như cống phẩm, mà nàng chỉ ở lại đây tối đa 15 năm, như vậy không ổn tẹo nào!
Xem ra phải đến bên cạnh ác long, chờ vừa ra phải nghĩ cách đến chỗ ác long luôn mới được!
Chỉ là, chuyện khiến nàng đau đầu nhất lúc này là còn nửa năm nữa nàng mới phá xác, chẳng lẽ nàng còn phải ở trong trứng hết nửa năm à?!
Đừng mà!
Phí thời gian như vậy sẽ bị thiên lôi đánh đấy!
Mới tưởng tượng xong, nàng đã nghe được tiếng sấm gầm bên ngoài, tiếng ầm ầm vang dội, cả ngọn núi lớn tựa như đang run rẩy. Bắc Vũ Đường là một quả trứng, tuy không thể phá xác, nhưng vẫn cảm giác được tất cả bên ngoài.
Lúc này, Bắc Vũ Đường tròn vo đang lăn lộn theo sự rung chuyển của ngọn núi.
Má nó, tiết tấu này đúng là đau trứng thật đấy!
Nàng lăn trái lăn phải, không ngừng lăn lộn trong sơn động.
Theo trí nhớ của tiểu bạch xà, lần động đất này khiến đá lớn sụp xuống, khiến cửa động bị chặn kín, nhốt tiểu bạch xà ở trong sơn động dài này hơn một năm.
Nửa năm thời gian ở trong trứng, còn nửa năm khác là biến thành người bị nhốt trong động. Tiểu bạch xà tuy biến thành người, nhưng toàn bộ pháp lực của nàng ấy tựa như đều dùng để hóa thành người rồi, nên nàng ấy bị nhốt nửa năm, mãi đến nửa năm sau, có người đánh nhau ở bên ngoài, khiến cửa động bị đánh ra một cái khe, nàng ấy mới thoát ra được.
Tưởng tượng đến những chuyện xảy ra sau đó, Bắc Vũ Đường trong trứng lăn rồi lăn, lăn ra ngoài cửa động. Nàng lăn hoàn toàn dựa theo cảm giác, một đường nghiêng nghiêng lảo đảo, còn thường bị va vào vách đá xung quanh.
Vài phút sau, nàng lăn ra được khỏi động, cả người như giọt mưa rơi từ cửa động giữa sườn núi xuống rừng cây bên dưới.
'Cộp' một tiếng, chạm đất thành công. Vỏ trứng không sứt mẻ, có thể thấy nó cứng đến mức nào.
Vốn tưởng ngọn núi rung chuyển là vì động đất, ra ngoài rồi mới phát hiện pháp lực dao động, hẳn là có người đang đánh nhau, nhìn có vẻ là hai kẻ cực kỳ lợi hại đánh nhau.
Trước đó họ còn ở trên chín tầng mây, không cảm nhận được rõ ràng, giờ họ xuống đất, nàng lập tức cảm nhận được pháp lực mạnh mẽ dao động.
'Phanh', có vật nặng nào đó rơi xuống đất, hơn nữa còn cách nàng không xa. Cả mặt đất đều run lên chấn động, Bắc Vũ Đường là một quả trứng, cả người tròn vo nhảy bùm bụm hai cái.
Từ từ, hơi thở không ngừng lại gần kia có chút quen thuộc.
Đây chẳng phải là... hơi thở của ác long kia sao!
Bắc Vũ Đường vui vẻ, cả người cử động, không ngờ nơi này là đường dốc, thân hình tròn vo mất khống chế lăn lộc cộc về phía dưới sườn núi.
Giờ phút này, Bắc Vũ Đường chỉ muốn nói một câu: Đời trứng thật sự đau trứng mà!
'Cộp', quả trứng Bắc Vũ Đường dường như đâm phải một vật thể như cây cọc, dừng lăn.
Thương Vân hóa thành người cúi đầu nhìn quả trứng bên chân mình, ghét bỏ nhấc chân, chuẩn bị đá nó bay ra ngoài.
Bắc Vũ Đường ở trong trứng cảm giác được nguy hiểm, lăn vội, tốc độ đó tuyệt đối là tốc độ nhanh nhất cả đời trứng của nàng!
Thương Vân đá hụt, nhìn quả trứng đang lăn nhanh, đôi môi mỏng nhếch lên, lộ ra nụ cười lãnh khốc.
"Lăn nhanh thật nhỉ."
Không lăn nhanh thì chết dưới chân ngươi luôn à?!
"Xem lần này ngươi còn lăn được như vậy không."
Y nói xong, Bắc Vũ Đường phát hiện nàng bị giam cầm, không thể lăn lộn, cảm giác uy hiếp thổi quét về phía nàng.
Má mì mi! Chẳng lẽ nàng vừa vào thế giới này đã phải đến kết cục nhiệm vụ thất bại à?!
Bắc Vũ Đường cảm nhận được một đợt pháp lực mạnh mẽ đánh lên vỏ trứng, sau đó cả quả trứng bay vụt ra ngoài, vẽ ra một đường cong parabol hoàn mỹ trong không trung.
Bay được một nửa, dường như va phải cái gì đó, quả trứng bị bắn ngược về.
'Vụt', bay thẳng vào lòng người nào đó.
Bắc Vũ Đường ở trong quả trứng lập tức cảm nhận được hơi thở người nào đó từ bốn phương tám hướng truyền đến, bao phủ cả quả trứng là nàng.
Này này... Không phải như những gì nàng đang nghĩ đâu nhỉ?!
Bắc Vũ Đường vặn vẹo người, chuẩn bị nhảy ra, lại bị một đôi tay to nắm lấy.
Chẳng lẽ hắn muốn bóp nát nàng luôn à?!
Bắc Vũ Đường cảm thấy xác suất hơi bị cao.
Phải làm thế nào để hắn tha cho mình trong tình huống miệng không thể nói, chỉ là một quả trứng như này bây giờ?
Bắc Vũ Đường nghĩ tới một cách có thể truyền tin cho hắn, vặn vẹo cả người, run run.
Thương Vân nhìn quả trứng run bần bật trong tay, cảm thấy có chút thú vị.
"Ngươi đang sợ à?"
Quả trứng Bắc Vũ Đường nhảy nhảy hai cái, như trả lời.
"Một quả trứng có linh tính như vậy, xem ra bên trong là linh thú cấp cao. Nếu đám tu linh dối trá đó nhìn thấy, chắc sẽ coi như trân bảo, đánh tiếc, ngươi bất hạnh gặp ta."
Đây là định giết trứng diệt khẩu à!
Lần này đúng là xuất sư bất lợi rồi!
Vị diện trước đến quá muộn, vị diện này thì lại đến quá sớm!
Hệ thống, mi có thể lấp bớt hố lại cho đỡ sâu được không!
Quả trứng Bắc Vũ Đường chỉ có thể không nhảy, cầu nguyện hắn sẽ tha cho mình, đáng tiếc, đối phương là ác long không tim không phổi, sao có thể tồn tại loại cảm xúc như 'đồng tình' được.
Xin khoan dung không được, vậy chỉ có thể dùng cách khác.
Quả trứng Bắc Vũ Đường giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng mà hắn trói nàng quá chặt, hoàn toàn không thể trốn thoát, vỏ trứng liên tục bị đè ép, tùy lúc đều có thể vỡ tan.
Giờ nàng còn chưa đủ lớn, chưa phải thời điểm phá vỏ, dịch trứng bao phủ lấy nàng, nếu trứng bị bóp nát, nàng cũng không thể may mắn thoát được, bị bóp nát theo.
Không biết có phải do ý chí cầu sinh của nàng quá lớn nên kích hoạt tiềm năng hay vì nguyên nhân khác, vỏ trứng trắng phát ra dao động mãnh liệt, một tia sáng thoáng hiện, quả trứng Bắc Vũ Đường bay thẳng từ tay hắn lên.
'Cộp', nàng va phải một vật thể cứng rắn, sau đó rơi xuống đất.
Vừa chạm đất, Bắc Vũ Đường lập tức bắt đầu chạy trốn.
Thương Vân duỗi tay vuốt cái trán bị quả trứng đâm vào, đôi mắt sắc bén nhìn quả trứng đang nhảy cộp cộp bỏ trốn. Một quả trứng mà va vào hắn tận hai lần, to gan thật!
Trước đó còn định bóp nát nó luôn, giờ hắn đổi ý, phải mang quả trứng to gan này về tra tấn mới được!
Bắc Vũ Đường nhanh chóng bị bắt lại, bị Thương Vân ném bốp vào không gian trữ vật.
Giờ nàng tạm thời an toàn, còn trời xui đất khiến thành công tiến vào doanh trại địch. Đời trứng sau này sẽ không trôi qua bình yên, hắn mang nàng về chắc chắn không phải do nguyên nhân nào đó tốt đẹp gì đâu.
Nhưng mà không sao, nước đến đất ngăn, gặp chiêu phá chiêu là được.
Bắc Vũ Đường an tâm ở trong trứng, có lẽ trước đó tốn quá nhiều sức lực nên nàng nhanh chóng ngủ say.
- Đảo Ác Long-
Thương Vân vừa về đã vào thẳng động chứa kho báu. Cửa đá mở ra, đập vào mắt là núi vàng núi bạc, châu báu chất đống, động chứa kho báu to khoảng ba cái sân vận động nơi nơi đều bị châu báu chất đầy.
Thương Vân biến thành một con rồng đen khổng lồ, chui thân thể to lớn vào đống châu báu rực rỡ ánh vàng, để châu báu bao trùm thân thể to lớn của hắn, chỉ lộ ra cái đầu rồng to lớn.
Thương Vân đổ hết vàng bạc châu báu trong túi trữ vật ra, quả trứng lẫn trong đống vàng bạc cũng lăn cộp xuống, bị vàng bạc châu báu bao phủ.
Thương Vân nhìn đống vàng bạc châu báu nhiều thêm, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Một con rồng chủ động ngủ trong núi vàng núi bạc, một quả trứng bị động chôn vùi trong núi vàng núi bạc, hai người hài hòa ngủ trong cái động rực rỡ ánh vàng này.
Mười ngày sau, Bắc Vũ Đường tỉnh dậy, muốn cử động, lại phát hiện hình như mình bị chôn.
Chẳng lẽ ác long kia mang nàng về, ấu trĩ đào một cái hố rồi chôn nàng đấy à?
Nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng ác long kia sẽ làm vậy.
Không được, phải nghĩ cách chui ra mới được!
Bắc Vũ Đường nỗ lực làm quen với phương thức sinh tồn của một quả trứng, không ngừng tìm cách dùng sức. Sau nhiều lần nỗ lực thử, Bắc Vũ Đường cuối cùng thành công thoát khỏi 'hố đất'.
Lúc này, từ ngoài nhìn vào, một quả trứng trắng tròn vo đang lăn ra khỏi núi vàng bạc rực rỡ ánh sáng. Quả trứng kia còn đang động, khiến núi châu báu leng keng liên tục.
Quả trứng tròn vo cũng lăn ra được từ núi vàng xuống, Bắc Vũ Đường muốn phanh lại, nhưng trứng tròn qua, không phanh được!
Mãi đến khi đâm phải một vật cứng thì mới dừng lăn.
Bắc Vũ Đường đang nghĩ vì sao dừng, sau đó cảm nhận được một hơi thở ấm áp ập vào mặt, bao bọc toàn bộ quả trứng của nàng.
Lúc này, bên cạnh đầu rồng lớn có một quả trứng tròn trắng, quả trứng đang ở bên cạnh cái mũi của rồng lớn, hơi thở ấm áp kia chính là hơi thở của con rồng.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được mùi quen thuộc từ hơi thở ấm áp kia, đoán được đại khái mình đang ở đâu.
Vị trí này rất nguy hiểm, đặc biệt là với một quả trứng như nàng lúc này!
Bắc Vũ Đường nhảy về phía ngược lại cái mũi rồng, nhảy từng bước một, sợ đánh thức hắn.
Chậm rãi dịch xa cái mũi rồng từng chút một, kéo ra một khoảng cách an toàn.
Nàng vừa mới thả lỏng đôi chút, đột nhiên, con rồng hắt xì một cái, gió lớn đánh ụp thẳng về phía quả trứng.
Bỗng dưng, Bắc Vũ Đường cảm thấy cả quả trứng bay lên, bay về một phía không biết tên nào đó.
'Bộp', nàng va mạnh vào núi vàng, những đồng vàng lấp lánh rơi lao xao xuống, lập tức vùi lấp quả trứng đáng thương.
Từ sau khi trở thành trứng, Bắc Vũ Đường cảm thấy dù mình có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không có chỗ mà dùng.
Giờ nàng chỉ là một quả bóng, ai cũng có thể đá một cái.
Không được, làm sao để phá vỏ trước bây giờ?!
Theo ký ức của tiểu linh xà, phá vỏ trứng giống như là thuận theo tự nhiên, không có dấu hiệu gì, cũng không có xúc tác gì, tất cả đều xuất phát từ bản năng.
Bản năng......
Bắc Vũ Đường bị hai từ này làm khó.
Bởi vì nàng là người, không phải rắn... Bản năng loài rắn, nguyên chủ không cho được.
Thật mơ hồ mà!
Có lẽ hấp thu nhiều tinh hoa nhật nguyệt thì có thể phá trứng ra trước. Một vấn đề khác lại xuất hiện, căn cứ vào vị trí con rồng này ngủ, cùng với những tiếng vang thanh thúy lúc nàng lăn qua lăn lại, nàng có thể đoán ra, giờ nàng đang ở trong động châu báu của hắc long.
Căn cứ vào ký ức của tiểu linh xà, Bắc Vũ Đường phân tích tình huống của con ác long từng chút một.
Âm thanh hệ thống biến mất, cảm giác choáng váng cũng dần biến mất theo.
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, trước mắt là mênh mông sương mù, cứ như có thứ gì đó che trước mắt. Nàng muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể mình như bị thứ gì đó bao vây, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tình huống này là sao?!
Chẳng lẽ nàng lại bị tên biến thái nào đó trói à?
Bắc Vũ Đường cảm giác xung quanh im lặng, dường như không có một tiếng động nào.
"Minh, truyền tống tin tức."
Nếu tạm thời an toàn, thay vì ngồi đoán mò, không bằng tự mình xem thử tình huống lúc này là sao.
[Bắt đầu truyền tống tin tức.]
Mười lăm phút, Bắc Vũ Đường tiếp thu xong toàn bộ tin tức, cuối cùng cũng hiểu tình huống của mình lúc này.
Nàng hiện tại chỉ là một quả trứng!
Không phải người, mà là một quả trứng tròn vo!
Người ủy thác lần này là một tiểu linh xà, theo giả thiết bình thường thì lúc phá xác sẽ là một con linh xà nhỏ, nhưng tình huống của nàng lại khá kỳ lạ, lúc phá xác trực tiếp biến thành một loli xinh xắn.
Bạn không lầm, không phải một mỹ nữ gì cả, mà là một bạn nhỏ loli moe!
Bé loli rất đơn thuần, có người cho nàng ấy đồ ăn ngon, nàng ấy lập tức cảm thấy đó là người tốt. Sau đó, nàng ấy gặp một đôi phu thê linh tu trong núi, họ liếc cái đã nhìn trúng nàng ấy, dùng đồ ăn ngon thành công lừa nàng ấy làm nữ nhi.
Mới đầu, đôi phu thê đó đối xử với nàng ấy rất tốt, có thể nói là quan tâm săn sóc, nàng ấy thích cái gì, họ sẽ cho nàng ấy cái đó, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng nàng ấy, duy chỉ không thích nàng ấy ra ngoài, chỉ cho nàng ấy hoạt động ở quanh đỉnh núi của mình.
Tiểu linh xà cứ như vậy sống cùng đôi phu thê này mười mấy năm, cũng thành công biến thành loli lớn.
Một ngày, đôi phu thê mang nàng ấy rời đi, đến một tổ trạch.
Tới tổ trạch, tiểu linh xà lần đầu thấy được nhiều người, ăn được nhiều đồ ăn ngon hơn, cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Đáng tiếc, niềm vui ngắn ngủi.
Một tháng sau ngày đó, nàng ấy tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt bằng Khổn Tiên Thằng. Khổn Tiên Thằng có thể phong bế linh lực, khiến người ta không thể trốn thoát, dù nàng ấy có là linh xà cũng không thoát được.
Gia tộc của dưỡng phụ mẫu muốn đưa nàng ấy cho một ác long chiếm cứ một vùng trời trên đại lục Tinh Thần, ác long này cái gì cũng ăn, còn thích vàng bạc tài bảo.
Mỗi năm, các gia tộc trong lục địa đều phải tiến cống một lượng lớn vàng bạc tài bảo cùng đủ loại linh thú cho ác long này, khiến toàn bộ nhân loại trên đại lục Tinh Thần khổ không chịu nổi.
Họ muốn treo cổ ác long kia lắm, nhưng cấp bậc của người ta còn đó, thực lực cũng còn đó, hoàn toàn không đánh lại.
Họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghĩ cách khác, có người đưa ra cách tiến cống nữ tu, để những nữ tu mê hoặc ác long kia, thêm sợi dây khống chế, như vậy đại lục Tinh Thần sẽ giải quyết được một hậu hoạn.
Cứ cách một khoảng thời gian, các gia tộc trên lục địa đều sẽ lựa chọn một nữ tu như vậy. Qua vài chục năm, nó đã thành truyền thống.
Nhưng mà, qua bao nhiêu năm, không một nữ tu nào thành công, ngược lại còn trở thành đồ ăn của ác long đó. Thành ra các nữ tu của các đại gia tộc đều sợ mình bị chọn.
Đôi phu thê kia thấy tiểu bạch xà cả người linh khí, lại là một đứa trẻ ngây thơ dễ lừa nên nhận nuôi nàng ấy, với ý định biến nàng ấy trở thành cống phẩm thay cho nữ nhi của mình...
Tiểu bạch xà bị đôi phu thê kia tẩy não, không chút do dự đồng ý, nhận nhiệm vụ gian khổ kia. Nàng ấy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chuẩn bị treo cổ ác long thay cho người trong tộc.
Sau khi thấy thân thể của ác long, tiểu bạch xà cảm thấy chúng nó cùng tộc, khiến nàng ấy càng cảm thấy nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, muốn đồng tộc quay đầu là bờ.
Trong quá trình đó, nàng ấy yêu ác long. Đáng tiếc, đối phương không có tim, chẳng biết yêu là gì. Tiểu bạch xà muốn thử xem sau khi nàng ấy rời đi, ác long có thể lo lắng cho nàng ấy không, có thể tới tìm nàng ấy không nên đi ra ngoài. Nhưng lần này ra ngoài, nàng ấy gặp phải mấy tà tu pháp lực cao thâm, tiểu bạch xà bị chúng rút gân lột da, móc nội đan mà chết.
"Nhiệm vụ lần này là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Một tiểu bạch xà bụ bẫm tròn vo xuất hiện.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì sao?" Tiểu bạch xà mở to đôi mắt nhìn nàng.
"Có thể, chỉ cần hợp lý, ta sẽ tận lực hoàn thành giúp ngươi."
"Ta muốn, ta muốn chàng yêu ta." Tiểu bạch xà nói xong, vẻ mặt ngượng ngùng.
Ặc......
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn nàng ấy, "Chàng mà ngươi nói là ác long kia à?"
"Chàng ấy không phải ác long, chàng ấy tên là Thương Vân. Chàng ấy tuy khá hung dữ, có những lúc rất xấu, cứ thích ném ta ra ngoài, còn thích vặn ta thành bánh quai chèo......"
囧, em gái, người ta lăn lộn em như vậy, em còn thích người ta.
Chẳng trách trước đó lại bị đôi phu thê kia tẩy não dễ dàng như thế.
Đây chính là ví dụ sống cho câu 'bị bán mà còn đếm tiền cho người ta'!
Đang kể lể Thương Vân lăn lộn mình thế nào, cuối cùng nàng ấy tổng kết một câu, "Thật ra chàng rất tốt."
Ặc, nàng hoàn toàn không cảm nhận được hắn tốt ở đâu luôn.
"Y tốt chỗ nào?" Bắc Vũ Đường không khỏi hỏi lại.
Tiểu bạch xà nghiêng đầu, trầm ngâm một lát, "Chàng và ta đều có đuôi."
Đây là tốt à?!
"Chàng, chàng còn cho ta ăn." Tiểu bạch xà nghiêm túc trả lời.
Bắc Vũ Đường âm thầm thở dài, quả nhiên là một em gái ngốc nghếch.
"Ngươi chắc chắn nhiệm vụ là vậy à? Không phải là giết mấy tên tà tu kia báo thù, hay là trị đôi phu thê không lương tâm kia?" Bắc Vũ Đường không nhịn được đề điểm hai câu, muốn nàng ấy tỉnh táo lại, đừng lãng phí cơ hội mà phải dùng linh hồn mới đổi được.
"Không cần. Tuy họ xấu, nhưng nguyện vọng của ta là muốn Thương Vân yêu ta. Trước đó ta đã muốn như vậy. Không ngờ lại có người nói với ta là nó có thể thực hiện được." Tiểu bạch xà hưng phấn nói.
Bắc Vũ Đường coi như đã hiểu, em gái này oán niệm mạnh mẽ thật đấy, nhưng oán niệm mạnh mẽ này không phải vì thù hận mà là vì yêu nhưng không được đáp lại.
Hiểu rõ được nàng ấy thật sự muốn vậy, Bắc Vũ Đường cũng không khuyên bảo nữa.
"Được rồi. Ta nhận."
Nghe nàng đồng ý, tiểu bạch xà vui muốn hỏng rồi, lao đến hôn bẹp một cái lên mặt nàng.
"Cảm ơn ngươi!"
"Không khách khí."
Nhìn tiểu bạch xà biến mất, Bắc Vũ Đường bắt đầu đánh giá kỹ tình huống hiện tại. Giờ tất cả vẫn còn kịp.
Nhưng nếu không nói đến việc: Giờ nàng vẫn còn là một quả trứng!
Đậu má, còn chẳng có cơ hội ra ngoài!
Chẳng lẽ nàng phải chờ đến tận khi phá xác sao?
Nàng nhớ tiểu bạch xà còn một thời gian nữa mới phá xác, dựa theo sự phát triển của cốt truyện, đến tận mười mấy năm sau nàng ấy mới bị tiễn đi như cống phẩm, mà nàng chỉ ở lại đây tối đa 15 năm, như vậy không ổn tẹo nào!
Xem ra phải đến bên cạnh ác long, chờ vừa ra phải nghĩ cách đến chỗ ác long luôn mới được!
Chỉ là, chuyện khiến nàng đau đầu nhất lúc này là còn nửa năm nữa nàng mới phá xác, chẳng lẽ nàng còn phải ở trong trứng hết nửa năm à?!
Đừng mà!
Phí thời gian như vậy sẽ bị thiên lôi đánh đấy!
Mới tưởng tượng xong, nàng đã nghe được tiếng sấm gầm bên ngoài, tiếng ầm ầm vang dội, cả ngọn núi lớn tựa như đang run rẩy. Bắc Vũ Đường là một quả trứng, tuy không thể phá xác, nhưng vẫn cảm giác được tất cả bên ngoài.
Lúc này, Bắc Vũ Đường tròn vo đang lăn lộn theo sự rung chuyển của ngọn núi.
Má nó, tiết tấu này đúng là đau trứng thật đấy!
Nàng lăn trái lăn phải, không ngừng lăn lộn trong sơn động.
Theo trí nhớ của tiểu bạch xà, lần động đất này khiến đá lớn sụp xuống, khiến cửa động bị chặn kín, nhốt tiểu bạch xà ở trong sơn động dài này hơn một năm.
Nửa năm thời gian ở trong trứng, còn nửa năm khác là biến thành người bị nhốt trong động. Tiểu bạch xà tuy biến thành người, nhưng toàn bộ pháp lực của nàng ấy tựa như đều dùng để hóa thành người rồi, nên nàng ấy bị nhốt nửa năm, mãi đến nửa năm sau, có người đánh nhau ở bên ngoài, khiến cửa động bị đánh ra một cái khe, nàng ấy mới thoát ra được.
Tưởng tượng đến những chuyện xảy ra sau đó, Bắc Vũ Đường trong trứng lăn rồi lăn, lăn ra ngoài cửa động. Nàng lăn hoàn toàn dựa theo cảm giác, một đường nghiêng nghiêng lảo đảo, còn thường bị va vào vách đá xung quanh.
Vài phút sau, nàng lăn ra được khỏi động, cả người như giọt mưa rơi từ cửa động giữa sườn núi xuống rừng cây bên dưới.
'Cộp' một tiếng, chạm đất thành công. Vỏ trứng không sứt mẻ, có thể thấy nó cứng đến mức nào.
Vốn tưởng ngọn núi rung chuyển là vì động đất, ra ngoài rồi mới phát hiện pháp lực dao động, hẳn là có người đang đánh nhau, nhìn có vẻ là hai kẻ cực kỳ lợi hại đánh nhau.
Trước đó họ còn ở trên chín tầng mây, không cảm nhận được rõ ràng, giờ họ xuống đất, nàng lập tức cảm nhận được pháp lực mạnh mẽ dao động.
'Phanh', có vật nặng nào đó rơi xuống đất, hơn nữa còn cách nàng không xa. Cả mặt đất đều run lên chấn động, Bắc Vũ Đường là một quả trứng, cả người tròn vo nhảy bùm bụm hai cái.
Từ từ, hơi thở không ngừng lại gần kia có chút quen thuộc.
Đây chẳng phải là... hơi thở của ác long kia sao!
Bắc Vũ Đường vui vẻ, cả người cử động, không ngờ nơi này là đường dốc, thân hình tròn vo mất khống chế lăn lộc cộc về phía dưới sườn núi.
Giờ phút này, Bắc Vũ Đường chỉ muốn nói một câu: Đời trứng thật sự đau trứng mà!
'Cộp', quả trứng Bắc Vũ Đường dường như đâm phải một vật thể như cây cọc, dừng lăn.
Thương Vân hóa thành người cúi đầu nhìn quả trứng bên chân mình, ghét bỏ nhấc chân, chuẩn bị đá nó bay ra ngoài.
Bắc Vũ Đường ở trong trứng cảm giác được nguy hiểm, lăn vội, tốc độ đó tuyệt đối là tốc độ nhanh nhất cả đời trứng của nàng!
Thương Vân đá hụt, nhìn quả trứng đang lăn nhanh, đôi môi mỏng nhếch lên, lộ ra nụ cười lãnh khốc.
"Lăn nhanh thật nhỉ."
Không lăn nhanh thì chết dưới chân ngươi luôn à?!
"Xem lần này ngươi còn lăn được như vậy không."
Y nói xong, Bắc Vũ Đường phát hiện nàng bị giam cầm, không thể lăn lộn, cảm giác uy hiếp thổi quét về phía nàng.
Má mì mi! Chẳng lẽ nàng vừa vào thế giới này đã phải đến kết cục nhiệm vụ thất bại à?!
Bắc Vũ Đường cảm nhận được một đợt pháp lực mạnh mẽ đánh lên vỏ trứng, sau đó cả quả trứng bay vụt ra ngoài, vẽ ra một đường cong parabol hoàn mỹ trong không trung.
Bay được một nửa, dường như va phải cái gì đó, quả trứng bị bắn ngược về.
'Vụt', bay thẳng vào lòng người nào đó.
Bắc Vũ Đường ở trong quả trứng lập tức cảm nhận được hơi thở người nào đó từ bốn phương tám hướng truyền đến, bao phủ cả quả trứng là nàng.
Này này... Không phải như những gì nàng đang nghĩ đâu nhỉ?!
Bắc Vũ Đường vặn vẹo người, chuẩn bị nhảy ra, lại bị một đôi tay to nắm lấy.
Chẳng lẽ hắn muốn bóp nát nàng luôn à?!
Bắc Vũ Đường cảm thấy xác suất hơi bị cao.
Phải làm thế nào để hắn tha cho mình trong tình huống miệng không thể nói, chỉ là một quả trứng như này bây giờ?
Bắc Vũ Đường nghĩ tới một cách có thể truyền tin cho hắn, vặn vẹo cả người, run run.
Thương Vân nhìn quả trứng run bần bật trong tay, cảm thấy có chút thú vị.
"Ngươi đang sợ à?"
Quả trứng Bắc Vũ Đường nhảy nhảy hai cái, như trả lời.
"Một quả trứng có linh tính như vậy, xem ra bên trong là linh thú cấp cao. Nếu đám tu linh dối trá đó nhìn thấy, chắc sẽ coi như trân bảo, đánh tiếc, ngươi bất hạnh gặp ta."
Đây là định giết trứng diệt khẩu à!
Lần này đúng là xuất sư bất lợi rồi!
Vị diện trước đến quá muộn, vị diện này thì lại đến quá sớm!
Hệ thống, mi có thể lấp bớt hố lại cho đỡ sâu được không!
Quả trứng Bắc Vũ Đường chỉ có thể không nhảy, cầu nguyện hắn sẽ tha cho mình, đáng tiếc, đối phương là ác long không tim không phổi, sao có thể tồn tại loại cảm xúc như 'đồng tình' được.
Xin khoan dung không được, vậy chỉ có thể dùng cách khác.
Quả trứng Bắc Vũ Đường giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng mà hắn trói nàng quá chặt, hoàn toàn không thể trốn thoát, vỏ trứng liên tục bị đè ép, tùy lúc đều có thể vỡ tan.
Giờ nàng còn chưa đủ lớn, chưa phải thời điểm phá vỏ, dịch trứng bao phủ lấy nàng, nếu trứng bị bóp nát, nàng cũng không thể may mắn thoát được, bị bóp nát theo.
Không biết có phải do ý chí cầu sinh của nàng quá lớn nên kích hoạt tiềm năng hay vì nguyên nhân khác, vỏ trứng trắng phát ra dao động mãnh liệt, một tia sáng thoáng hiện, quả trứng Bắc Vũ Đường bay thẳng từ tay hắn lên.
'Cộp', nàng va phải một vật thể cứng rắn, sau đó rơi xuống đất.
Vừa chạm đất, Bắc Vũ Đường lập tức bắt đầu chạy trốn.
Thương Vân duỗi tay vuốt cái trán bị quả trứng đâm vào, đôi mắt sắc bén nhìn quả trứng đang nhảy cộp cộp bỏ trốn. Một quả trứng mà va vào hắn tận hai lần, to gan thật!
Trước đó còn định bóp nát nó luôn, giờ hắn đổi ý, phải mang quả trứng to gan này về tra tấn mới được!
Bắc Vũ Đường nhanh chóng bị bắt lại, bị Thương Vân ném bốp vào không gian trữ vật.
Giờ nàng tạm thời an toàn, còn trời xui đất khiến thành công tiến vào doanh trại địch. Đời trứng sau này sẽ không trôi qua bình yên, hắn mang nàng về chắc chắn không phải do nguyên nhân nào đó tốt đẹp gì đâu.
Nhưng mà không sao, nước đến đất ngăn, gặp chiêu phá chiêu là được.
Bắc Vũ Đường an tâm ở trong trứng, có lẽ trước đó tốn quá nhiều sức lực nên nàng nhanh chóng ngủ say.
- Đảo Ác Long-
Thương Vân vừa về đã vào thẳng động chứa kho báu. Cửa đá mở ra, đập vào mắt là núi vàng núi bạc, châu báu chất đống, động chứa kho báu to khoảng ba cái sân vận động nơi nơi đều bị châu báu chất đầy.
Thương Vân biến thành một con rồng đen khổng lồ, chui thân thể to lớn vào đống châu báu rực rỡ ánh vàng, để châu báu bao trùm thân thể to lớn của hắn, chỉ lộ ra cái đầu rồng to lớn.
Thương Vân đổ hết vàng bạc châu báu trong túi trữ vật ra, quả trứng lẫn trong đống vàng bạc cũng lăn cộp xuống, bị vàng bạc châu báu bao phủ.
Thương Vân nhìn đống vàng bạc châu báu nhiều thêm, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Một con rồng chủ động ngủ trong núi vàng núi bạc, một quả trứng bị động chôn vùi trong núi vàng núi bạc, hai người hài hòa ngủ trong cái động rực rỡ ánh vàng này.
Mười ngày sau, Bắc Vũ Đường tỉnh dậy, muốn cử động, lại phát hiện hình như mình bị chôn.
Chẳng lẽ ác long kia mang nàng về, ấu trĩ đào một cái hố rồi chôn nàng đấy à?
Nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng ác long kia sẽ làm vậy.
Không được, phải nghĩ cách chui ra mới được!
Bắc Vũ Đường nỗ lực làm quen với phương thức sinh tồn của một quả trứng, không ngừng tìm cách dùng sức. Sau nhiều lần nỗ lực thử, Bắc Vũ Đường cuối cùng thành công thoát khỏi 'hố đất'.
Lúc này, từ ngoài nhìn vào, một quả trứng trắng tròn vo đang lăn ra khỏi núi vàng bạc rực rỡ ánh sáng. Quả trứng kia còn đang động, khiến núi châu báu leng keng liên tục.
Quả trứng tròn vo cũng lăn ra được từ núi vàng xuống, Bắc Vũ Đường muốn phanh lại, nhưng trứng tròn qua, không phanh được!
Mãi đến khi đâm phải một vật cứng thì mới dừng lăn.
Bắc Vũ Đường đang nghĩ vì sao dừng, sau đó cảm nhận được một hơi thở ấm áp ập vào mặt, bao bọc toàn bộ quả trứng của nàng.
Lúc này, bên cạnh đầu rồng lớn có một quả trứng tròn trắng, quả trứng đang ở bên cạnh cái mũi của rồng lớn, hơi thở ấm áp kia chính là hơi thở của con rồng.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được mùi quen thuộc từ hơi thở ấm áp kia, đoán được đại khái mình đang ở đâu.
Vị trí này rất nguy hiểm, đặc biệt là với một quả trứng như nàng lúc này!
Bắc Vũ Đường nhảy về phía ngược lại cái mũi rồng, nhảy từng bước một, sợ đánh thức hắn.
Chậm rãi dịch xa cái mũi rồng từng chút một, kéo ra một khoảng cách an toàn.
Nàng vừa mới thả lỏng đôi chút, đột nhiên, con rồng hắt xì một cái, gió lớn đánh ụp thẳng về phía quả trứng.
Bỗng dưng, Bắc Vũ Đường cảm thấy cả quả trứng bay lên, bay về một phía không biết tên nào đó.
'Bộp', nàng va mạnh vào núi vàng, những đồng vàng lấp lánh rơi lao xao xuống, lập tức vùi lấp quả trứng đáng thương.
Từ sau khi trở thành trứng, Bắc Vũ Đường cảm thấy dù mình có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không có chỗ mà dùng.
Giờ nàng chỉ là một quả bóng, ai cũng có thể đá một cái.
Không được, làm sao để phá vỏ trước bây giờ?!
Theo ký ức của tiểu linh xà, phá vỏ trứng giống như là thuận theo tự nhiên, không có dấu hiệu gì, cũng không có xúc tác gì, tất cả đều xuất phát từ bản năng.
Bản năng......
Bắc Vũ Đường bị hai từ này làm khó.
Bởi vì nàng là người, không phải rắn... Bản năng loài rắn, nguyên chủ không cho được.
Thật mơ hồ mà!
Có lẽ hấp thu nhiều tinh hoa nhật nguyệt thì có thể phá trứng ra trước. Một vấn đề khác lại xuất hiện, căn cứ vào vị trí con rồng này ngủ, cùng với những tiếng vang thanh thúy lúc nàng lăn qua lăn lại, nàng có thể đoán ra, giờ nàng đang ở trong động châu báu của hắc long.
Căn cứ vào ký ức của tiểu linh xà, Bắc Vũ Đường phân tích tình huống của con ác long từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.