Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 554: Thế giới hiện thực (29)
Vân Phi Mặc
30/04/2022
Bắc Vũ Đường đột nhiên mở mắt, trời âm trầm, bên ngoài phòng có tiếng
mưa. Nàng ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời bên ngoài đang mưa
tầm tã.
Bắc Vũ Đường đi ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng Tiết Thiên dậm chân.
"Ngươi như vậy là không đúng." Tiết Thiên nghiêm trang chỉ ra.
Tiểu Mặc Nhi chẳng để ý.
"Ngươi hẳn phải làm như vậy thì dược hiệu mới phát huy được tốt nhất." Tiết Thiên vừa nói xong, lại cả kinh kêu lên, "Ngươi, sao ngươi lại thêm nó vào, nó có độc."
Tiểu Mặc Nhi vẫn chẳng để ý đến, chỉ tập trung nghiên cứu công việc trong tay.
"Chẳng lẽ ngươi đang làm độc dược?" Tiết Thiên nhận ra được mục đích thật sự của bé.
Tiểu Mặc Nhi không nhịn được âm thanh ong ong bên tai này nữa, lạnh nhạt khẽ quát, "Câm miệng."
Tiết Thiên theo bản năng ngậm miệng lại.
Bắc Vũ Đường đến nhà chính, Đại Hương thấy nàng, kinh hỉ đứng dậy, "Mộc tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi."
Tiểu Mặc Nhi đang ở trong phòng điều chế độc dược nghe tiếng Đại Hương nói, lập tức bỏ đồ trong tay xuống.
"Ngươi đi đâu?" Tiết Thiên ngây ngốc nhìn bé rời đi.
Tiểu Mặc Nhi chạy lộc cộc tới trước mặt Bắc Vũ Đường, ngẩng đầu nhỏ, mềm mại gọi, "Mẫu thân."
Bắc Vũ Đường duỗi tay xoa mặt bé, "Mấy ngày nay con làm gì?"
"Con đọc 'Hồng Vũ sử ký', 'Bách thảo tập', 'Huyền học tạp luận', còn có......" Tiểu Mặc Nhi có nề có nếp báo cáo tiến độ học tập của bản thân.
囧, sao trên đời này lại có đứa con bớt lo như vậy chứ! Bé hoàn toàn không cần nàng đốc xúc, tự mình chuẩn bị sẵn kế hoạch học tập cho bản thân rồi!
"Mặc Nhi, tham nhiều nhai không kỹ. Con đọc, còn cần hiểu nghĩa, không thể hiểu nghĩa thì đều là uổng công, biết không?" Bắc Vũ Đường lo lắng bé đọc nhiều nhưng không hiểu được hàm nghĩa.
Tiểu Mặc Nhi gật đầu, "Mặc Nhi hiểu. Con tự hỏi rồi. Chẳng hạn như trong 'Hồng Vũ sử ký' có một đoạn nói về Hồng Vũ đế và các sứ thần bàn bạc......"
Bắc Vũ Đường nghe bé nói đĩnh đạc như vậy, không đành lòng ngắt ngang.
Được rồi, nàng biết điều mình lo lắng là dư thừa.
Giác ngộ của bé còn cao hơn nàng nhiều, bé phân tích đạo lý rõ ràng mục đích của quân chủ và sứ thần, điểm lợi và hại, cùng với giả sử nếu mình là một bên thì sẽ xử lý thế nào,...
Tiết Thiên vào nhà chính thì vừa lúc nghe được Tiểu Mặc Nhi giải thích, hắn nghe phân tích, bỗng cảm thấy đứa trẻ trước mắt rất thông tuệ, cực kỳ hợp làm quan.
Không đúng, nhớ lại sự am hiểu của bé với dược lý, còn nghiên cứu, càng cảm thấy bé thích hợp ở đây hơn.
"Mẫu thân cảm thấy con nói đúng không?"
"Rất tốt."
Được mẫu thân tán thành, Tiểu Mặc Nhi vui vẻ, đôi mắt tỏa sáng.
****
Trong một tòa thành lớn cổ xưa, một đám người tụ hội tại chính giữa đại điện rộng rãi. Những người này thân phận nổi bật, đảm nhiệm đủ loại chức vị.
Trong số họ có thần tử các quốc gia, có đại thương, có người trong võ lâm, có tiểu thương, mỗi người đều mang theo mặt nạ, không ai biết người đối diện là ai, người bên cạnh là ai.
Mỗi người họ đều có một danh hiệu, danh hiệu đó là tên của họ ở chỗ này.
Mỗi ba năm một lần, một đại hội sẽ được tổ chức, để họ gặp nhau tại đây.
Mọi người thấp giọng nói chuyện với người mình quen biết, đúng lúc này, cửa đại điện bị đẩy ra, một bóng người cao lớn xuất hiện.
Người tới khoác một trường bào màu đen, áo choàng không gió tự bay. Khi nam tử xuất hiện, âm thanh trong đại diện cũng dần biến mất. Khi y tới gần, một áp lực vô hình áp xuống tất cả mọi người.
Tất cả họ đều đứng lên, nghênh đón người này.
Nam tử ngồi ở vị trí chính giữa, nâng tay ý bảo mọi người ngồi xuống.
"Có việc muốn tuyên bố với chư vị, số 77 tự tiện chủ trương, vi phạm Đế Minh, dựa theo quy củ của Đế Minh, xử cực hình."
Người có danh hiệu số 77 đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, "Hừ, muốn giết ta, ta giết ngươi trước."
Dứt lời, hai thanh loan đao màu trăng bạc hướng về phía nam tử. Nam tử ngồi ở chủ vị không cử động, tựa như không cảm giác được nguy hiểm đến gần.
Khi số 77 tiếp cận, thân thể hắn bỗng cứng đờ, ngay sau đó, mọi người thấy thân thể người nọ bị cắt ra không theo quy tắc nào.
'Rầm', hắn bị phân xác chỉ trong giây lát.
Nam nhân ngồi trên vương tọa hơi động ngón tay, một sợi tơ siêu nhỏ không ai phát hiện được bị thu vào tay áo y.
Mọi người đang ngồi thấy thi thể bị chia lìa kia, cho dù là nhân sĩ hành tẩu giang hồ cũng cảm thấy buồn nôn.
Cao thủ Đế Minh nhiều như mây, công phu của vị đương gia Đế Minh này càng là quỷ thần khó lường, chẳng ai luẩn quẩn trong lòng mà đi gây chuyện với y.
Khi mọi người còn đang kinh sợ, nam nhân trên vương tọa lại lần nữa lên tiếng, "Bắt người phụ trách Cam tổ lại."
Một nam tử đứng dậy khỏi ghế ngồi, không phải kháng, chất vấn nam nhân ngồi trên vương tọa, "Chủ thượng, thuộc hạ đã phạm tội gì? Xin chủ thượng nói rõ."
Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của hắn khiến mọi người ghé mắt, chờ y trả lời.
Dưới lớp mặt nạ màu bạc, khóe môi lạnh lẽo hơi cong lên, "Tiết lộ hành tung của ta, phái người tới ám sát ta, ngươi nói xem, ngươi làm gì?"
Lời vừa dứt, người xung quanh đều hít khí lạnh.
"Ta không có."
"Có hay không thì người của Hình đường sẽ cho ngươi chết minh bạch. Dẫn đi đi."
Thấy sắp bị mang đi, nam tử ra tay tấn công ảnh vệ. Nam nhân trên vương tọa ngồi yên nhìn bên dưới đánh nhau.
Một chén trà nhỏ sau, người nọ cả người đầy máu nằm trên đất.
Đôi mắt đỏ đậm của hắn nhìn chằm chằm nam nhân trên vương tọa, "Ta có chết, cũng chỉ chết trong tay chính mình!"
Người nọ đâm con dao về phía tim mình, thấy dao sắp đâm vào ngực hắn, nam nhân trên vương tọa bắn một tia sáng bạc từ tay qua, 'keng', con dao trong tay người nọ rơi xuống, ảnh vệ lập tức khống chế được hắn.
"Ngày ngươi tiến vào Đế Minh, mạng của ngươi chính là của Đế Minh." Nam nhân trên vương tọa vung tay lên, ảnh vệ dẫn người đi.
Hai việc liên tiếp xảy ra khiến không khí trong đại điện trở nên áp lực, mọi người đều im lặng, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Nam nhân trên vương tọa đảo ánh mắt sắc bén qua từng người đang ngồi, "Trong số các ngươi có ai không muốn ở lại Đế Minh, trả lại toàn bộ những gì Đế Minh đã cho các ngươi là có thể rời đi. Nơi này chưa bao giờ ép ai ở lại."
Mọi người cùng đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô với người đang ngồi trên vương tọa, "Chúng ta nguyện ý thề sống chết nguyện trung thành với chủ thượng, tuyệt không hai lòng. Nếu vi phạm lời thề, không được chết tử tế."
"Được. Nhớ kỹ lời các ngươi nói hôm nay."
Nam tử đạp bước rời khỏi đại điện, một người chủ sự khác ra bắt đầu trao đổi với mọi người.
Trong thạch thất bịt kín, nam tử cởi trường bào đen, tháo mặt nạ bạc, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy. Phong Ly Ngân xoa trán, nhiều ngày chưa chợp mắt khiến thân thể y mệt mỏi.
Mấy ngày trước, y nghe được tiếng nàng.
"Nhớ kỹ bộ dáng lúc này của ta."
Bộ dáng của nàng là gì?!
Trong đầu y vẫn là hồ nhão, chỉ nghe được một câu như vậy.
"Rốt cuộc nàng là ai? Vì sao vẫn luôn quấn lấy ta?" Phong Ly Ngân nhíu chặt mày, lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
Phong Ly Ngân ra khỏi thạch thất, một ảnh vệ xuất hiện trước mặt y, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu bẩm báo, "Chủ thượng, đã tìm được một bức họa có bóng dáng tương tự ở Vân Hồ Châu."
"Người vẽ là một tài tử ở Vân Hồ Châu, nữ tử trong bức họa là thiên kim của đệ nhất phú gia bên đó." Ảnh vệ dâng bức họa lên.
Phong Ly Ngân mở ra, nhìn bức họa bóng lưng trước mặt, lại nhìn bức họa trên tường, đúng là có bảy tám phần tương tự.
"Vân Hồ Châu."
Ngày đó, đoàn người rời khỏi lâu đài cổ, bí mật đến Vân Hồ Châu.
Một bóng dáng, tìm kiếm một người, biển người mênh mông, gian nan biết bao......
Nhưng mà, dù có gian nan, y cũng phải tìm ra nữ nhân kia.
Bên kia, Bắc Vũ Đường và Đại Hương đang may y phục mùa đông, đã có chăn đệm mùa đông rồi. Còn Tiểu Mặc Nhi thì chuyên tâm nghiên cứu độc dược.
Tiết Thiên lải nhải bên cạnh Tiểu Mặc Nhi, đến cuối cùng, Tiểu Mặc Nhi nhốt luôn hắn ngoài cửa, để hắn đi bổ củi, gánh nước.
Mọi người trong trấn nhỏ thấy thần y mệt chết mệt sống gánh nước, thành ra mọi người đều bất mãn với một nhà Bắc Vũ Đường, nhưng thần y người ta còn chẳng so đo, họ cũng không tiện nói cái gì.
Thời hạn bảy ngày vừa đến, Bắc Vũ Đường lại lần nữa tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, một đoàn người ngựa đến Vân Hồ Châu.
"Thiếu chủ, nữ tử đang đạn cầm giữa hồ chính là thiên kim tiểu thư của đệ nhất phú thương – Tiểu thư Hoa Tuệ."
Phong Ly Ngân đứng trên gác mái cách đình mấy chục mét, nhìn đoàn người ở ngôi đình giữa hồ nơi xa, trong đình đứng đầy trai gái, những người này đều đang say mê lắng nghe tiếng đàn.
Phong Ly Ngân nhảy từ trên gác mái xuống, dừng ở cây cầu, chậm rãi đi về phía đình.
Khi y đi đến ngoài đình, nữ tử đánh đàn như có cảm giác, bất ngờ ngẩng đầu nhìn về vị khách không mời mà đến. Khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt y, tiếng đàn sai mấy nhịp.
Nữ tử nhận thấy ánh mắt nam nhân dừng trên người mình, khuôn mặt tiếu lệ hơi ửng đỏ.
Tiếng đàn dừng lại, người xung quanh đều lên tiếng ca ngợi.
Bọn họ không hề phát hiện bên ngoài đình có thêm một người. Hoa Tuệ thẹn thùng nhìn về phía Phong Ly Ngân, sự khác thường của nàng khiến mọi người chú ý, cũng nhìn theo ánh mắt nàng ra sau.
"Ngươi là..."
Trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc, nữ tử thấy y đều lộ ra vài phần hâm mộ, thanh niên tài tuấn nhìn thấy người này chỉ cảm thấy khí thế quanh y khiến họ thấy kinh hãi.
Một nam tử mặc gấm vóc thấy nữ tử mình âu yếm nhìn y hâm mộ thì ghen tuông lan tràn, bất mãn chất vấn y, "Ngươi là ai? Sao lại đột nhiên tới đây. Đây là địa giới tư nhân."
Phong Ly Ngân không lên tiếng, nữ tử bên này đã nói chuyện giúp y.
"Lăng công tử, người tới là khách, ngươi cần gì phải tức giận. Ta thấy vị công tử này tám phần là bị tiếng đàn của Hoa Tuệ hấp dẫn."
Hoa Tuệ nghe vậy, mặt đẹp càng đỏ hơn, thẹn thùng không dám nhìn Phong Ly Ngân.
Nàng hờn dỗi nói với nữ tử vừa lên tiếng, "Ngươi đừng nói bậy."
Phong Ly Ngân không để ý đến họ, đi thẳng đến trước mặt Hoa Tuệ, "Vị tiểu thư này, không biết có thể phiền ngươi một chuyện không?"
"Ngươi nói đi." Hoa Tuệ thẹn thùng.
"Có thể đến bờ bên kia không?" Phong Ly Ngân nói.
Hoa Tuệ sửng sốt, cảm thấy khá kỳ lạ trước yêu cầu này, nhưng vẫn đồng ý.
"Được."
Hoa Tuệ đứng lên, từ từ ra khỏi đình, từng bước lay động, uyển chuyển nâng bước đi lên đầu cầu.
Phong Ly Ngân nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, đáy mắt hiện lên nét thất vọng.
Không phải nàng ấy!
Người xung quanh còn đang nhìn Hoa Tuệ bước đi, đến khi bước đến đích, nàng ấy quay đầu nhìn lại, nam tử trong đình đã biến mất.
Trai gái trong đình lúc bấy giờ mới phát hiện y đã rời đi.
"Ơ, nam nhân kia đi đâu rồi?"
"Hắn đi lúc nào, sao ta không nghe được tiếng động nào cả?"
"Nam nhân kia tới đây làm gì?"
"Thật là một người kỳ lạ."
......
Trai gái trong đình nghị luận sôi nổi, Hoa Tuệ nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng người nọ, đáy mắt hiện lên nét mất mát.
Rốt cuộc y là ai?!
Bắc Vũ Đường đi ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng Tiết Thiên dậm chân.
"Ngươi như vậy là không đúng." Tiết Thiên nghiêm trang chỉ ra.
Tiểu Mặc Nhi chẳng để ý.
"Ngươi hẳn phải làm như vậy thì dược hiệu mới phát huy được tốt nhất." Tiết Thiên vừa nói xong, lại cả kinh kêu lên, "Ngươi, sao ngươi lại thêm nó vào, nó có độc."
Tiểu Mặc Nhi vẫn chẳng để ý đến, chỉ tập trung nghiên cứu công việc trong tay.
"Chẳng lẽ ngươi đang làm độc dược?" Tiết Thiên nhận ra được mục đích thật sự của bé.
Tiểu Mặc Nhi không nhịn được âm thanh ong ong bên tai này nữa, lạnh nhạt khẽ quát, "Câm miệng."
Tiết Thiên theo bản năng ngậm miệng lại.
Bắc Vũ Đường đến nhà chính, Đại Hương thấy nàng, kinh hỉ đứng dậy, "Mộc tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi."
Tiểu Mặc Nhi đang ở trong phòng điều chế độc dược nghe tiếng Đại Hương nói, lập tức bỏ đồ trong tay xuống.
"Ngươi đi đâu?" Tiết Thiên ngây ngốc nhìn bé rời đi.
Tiểu Mặc Nhi chạy lộc cộc tới trước mặt Bắc Vũ Đường, ngẩng đầu nhỏ, mềm mại gọi, "Mẫu thân."
Bắc Vũ Đường duỗi tay xoa mặt bé, "Mấy ngày nay con làm gì?"
"Con đọc 'Hồng Vũ sử ký', 'Bách thảo tập', 'Huyền học tạp luận', còn có......" Tiểu Mặc Nhi có nề có nếp báo cáo tiến độ học tập của bản thân.
囧, sao trên đời này lại có đứa con bớt lo như vậy chứ! Bé hoàn toàn không cần nàng đốc xúc, tự mình chuẩn bị sẵn kế hoạch học tập cho bản thân rồi!
"Mặc Nhi, tham nhiều nhai không kỹ. Con đọc, còn cần hiểu nghĩa, không thể hiểu nghĩa thì đều là uổng công, biết không?" Bắc Vũ Đường lo lắng bé đọc nhiều nhưng không hiểu được hàm nghĩa.
Tiểu Mặc Nhi gật đầu, "Mặc Nhi hiểu. Con tự hỏi rồi. Chẳng hạn như trong 'Hồng Vũ sử ký' có một đoạn nói về Hồng Vũ đế và các sứ thần bàn bạc......"
Bắc Vũ Đường nghe bé nói đĩnh đạc như vậy, không đành lòng ngắt ngang.
Được rồi, nàng biết điều mình lo lắng là dư thừa.
Giác ngộ của bé còn cao hơn nàng nhiều, bé phân tích đạo lý rõ ràng mục đích của quân chủ và sứ thần, điểm lợi và hại, cùng với giả sử nếu mình là một bên thì sẽ xử lý thế nào,...
Tiết Thiên vào nhà chính thì vừa lúc nghe được Tiểu Mặc Nhi giải thích, hắn nghe phân tích, bỗng cảm thấy đứa trẻ trước mắt rất thông tuệ, cực kỳ hợp làm quan.
Không đúng, nhớ lại sự am hiểu của bé với dược lý, còn nghiên cứu, càng cảm thấy bé thích hợp ở đây hơn.
"Mẫu thân cảm thấy con nói đúng không?"
"Rất tốt."
Được mẫu thân tán thành, Tiểu Mặc Nhi vui vẻ, đôi mắt tỏa sáng.
****
Trong một tòa thành lớn cổ xưa, một đám người tụ hội tại chính giữa đại điện rộng rãi. Những người này thân phận nổi bật, đảm nhiệm đủ loại chức vị.
Trong số họ có thần tử các quốc gia, có đại thương, có người trong võ lâm, có tiểu thương, mỗi người đều mang theo mặt nạ, không ai biết người đối diện là ai, người bên cạnh là ai.
Mỗi người họ đều có một danh hiệu, danh hiệu đó là tên của họ ở chỗ này.
Mỗi ba năm một lần, một đại hội sẽ được tổ chức, để họ gặp nhau tại đây.
Mọi người thấp giọng nói chuyện với người mình quen biết, đúng lúc này, cửa đại điện bị đẩy ra, một bóng người cao lớn xuất hiện.
Người tới khoác một trường bào màu đen, áo choàng không gió tự bay. Khi nam tử xuất hiện, âm thanh trong đại diện cũng dần biến mất. Khi y tới gần, một áp lực vô hình áp xuống tất cả mọi người.
Tất cả họ đều đứng lên, nghênh đón người này.
Nam tử ngồi ở vị trí chính giữa, nâng tay ý bảo mọi người ngồi xuống.
"Có việc muốn tuyên bố với chư vị, số 77 tự tiện chủ trương, vi phạm Đế Minh, dựa theo quy củ của Đế Minh, xử cực hình."
Người có danh hiệu số 77 đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, "Hừ, muốn giết ta, ta giết ngươi trước."
Dứt lời, hai thanh loan đao màu trăng bạc hướng về phía nam tử. Nam tử ngồi ở chủ vị không cử động, tựa như không cảm giác được nguy hiểm đến gần.
Khi số 77 tiếp cận, thân thể hắn bỗng cứng đờ, ngay sau đó, mọi người thấy thân thể người nọ bị cắt ra không theo quy tắc nào.
'Rầm', hắn bị phân xác chỉ trong giây lát.
Nam nhân ngồi trên vương tọa hơi động ngón tay, một sợi tơ siêu nhỏ không ai phát hiện được bị thu vào tay áo y.
Mọi người đang ngồi thấy thi thể bị chia lìa kia, cho dù là nhân sĩ hành tẩu giang hồ cũng cảm thấy buồn nôn.
Cao thủ Đế Minh nhiều như mây, công phu của vị đương gia Đế Minh này càng là quỷ thần khó lường, chẳng ai luẩn quẩn trong lòng mà đi gây chuyện với y.
Khi mọi người còn đang kinh sợ, nam nhân trên vương tọa lại lần nữa lên tiếng, "Bắt người phụ trách Cam tổ lại."
Một nam tử đứng dậy khỏi ghế ngồi, không phải kháng, chất vấn nam nhân ngồi trên vương tọa, "Chủ thượng, thuộc hạ đã phạm tội gì? Xin chủ thượng nói rõ."
Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của hắn khiến mọi người ghé mắt, chờ y trả lời.
Dưới lớp mặt nạ màu bạc, khóe môi lạnh lẽo hơi cong lên, "Tiết lộ hành tung của ta, phái người tới ám sát ta, ngươi nói xem, ngươi làm gì?"
Lời vừa dứt, người xung quanh đều hít khí lạnh.
"Ta không có."
"Có hay không thì người của Hình đường sẽ cho ngươi chết minh bạch. Dẫn đi đi."
Thấy sắp bị mang đi, nam tử ra tay tấn công ảnh vệ. Nam nhân trên vương tọa ngồi yên nhìn bên dưới đánh nhau.
Một chén trà nhỏ sau, người nọ cả người đầy máu nằm trên đất.
Đôi mắt đỏ đậm của hắn nhìn chằm chằm nam nhân trên vương tọa, "Ta có chết, cũng chỉ chết trong tay chính mình!"
Người nọ đâm con dao về phía tim mình, thấy dao sắp đâm vào ngực hắn, nam nhân trên vương tọa bắn một tia sáng bạc từ tay qua, 'keng', con dao trong tay người nọ rơi xuống, ảnh vệ lập tức khống chế được hắn.
"Ngày ngươi tiến vào Đế Minh, mạng của ngươi chính là của Đế Minh." Nam nhân trên vương tọa vung tay lên, ảnh vệ dẫn người đi.
Hai việc liên tiếp xảy ra khiến không khí trong đại điện trở nên áp lực, mọi người đều im lặng, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Nam nhân trên vương tọa đảo ánh mắt sắc bén qua từng người đang ngồi, "Trong số các ngươi có ai không muốn ở lại Đế Minh, trả lại toàn bộ những gì Đế Minh đã cho các ngươi là có thể rời đi. Nơi này chưa bao giờ ép ai ở lại."
Mọi người cùng đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô với người đang ngồi trên vương tọa, "Chúng ta nguyện ý thề sống chết nguyện trung thành với chủ thượng, tuyệt không hai lòng. Nếu vi phạm lời thề, không được chết tử tế."
"Được. Nhớ kỹ lời các ngươi nói hôm nay."
Nam tử đạp bước rời khỏi đại điện, một người chủ sự khác ra bắt đầu trao đổi với mọi người.
Trong thạch thất bịt kín, nam tử cởi trường bào đen, tháo mặt nạ bạc, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy. Phong Ly Ngân xoa trán, nhiều ngày chưa chợp mắt khiến thân thể y mệt mỏi.
Mấy ngày trước, y nghe được tiếng nàng.
"Nhớ kỹ bộ dáng lúc này của ta."
Bộ dáng của nàng là gì?!
Trong đầu y vẫn là hồ nhão, chỉ nghe được một câu như vậy.
"Rốt cuộc nàng là ai? Vì sao vẫn luôn quấn lấy ta?" Phong Ly Ngân nhíu chặt mày, lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
Phong Ly Ngân ra khỏi thạch thất, một ảnh vệ xuất hiện trước mặt y, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu bẩm báo, "Chủ thượng, đã tìm được một bức họa có bóng dáng tương tự ở Vân Hồ Châu."
"Người vẽ là một tài tử ở Vân Hồ Châu, nữ tử trong bức họa là thiên kim của đệ nhất phú gia bên đó." Ảnh vệ dâng bức họa lên.
Phong Ly Ngân mở ra, nhìn bức họa bóng lưng trước mặt, lại nhìn bức họa trên tường, đúng là có bảy tám phần tương tự.
"Vân Hồ Châu."
Ngày đó, đoàn người rời khỏi lâu đài cổ, bí mật đến Vân Hồ Châu.
Một bóng dáng, tìm kiếm một người, biển người mênh mông, gian nan biết bao......
Nhưng mà, dù có gian nan, y cũng phải tìm ra nữ nhân kia.
Bên kia, Bắc Vũ Đường và Đại Hương đang may y phục mùa đông, đã có chăn đệm mùa đông rồi. Còn Tiểu Mặc Nhi thì chuyên tâm nghiên cứu độc dược.
Tiết Thiên lải nhải bên cạnh Tiểu Mặc Nhi, đến cuối cùng, Tiểu Mặc Nhi nhốt luôn hắn ngoài cửa, để hắn đi bổ củi, gánh nước.
Mọi người trong trấn nhỏ thấy thần y mệt chết mệt sống gánh nước, thành ra mọi người đều bất mãn với một nhà Bắc Vũ Đường, nhưng thần y người ta còn chẳng so đo, họ cũng không tiện nói cái gì.
Thời hạn bảy ngày vừa đến, Bắc Vũ Đường lại lần nữa tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, một đoàn người ngựa đến Vân Hồ Châu.
"Thiếu chủ, nữ tử đang đạn cầm giữa hồ chính là thiên kim tiểu thư của đệ nhất phú thương – Tiểu thư Hoa Tuệ."
Phong Ly Ngân đứng trên gác mái cách đình mấy chục mét, nhìn đoàn người ở ngôi đình giữa hồ nơi xa, trong đình đứng đầy trai gái, những người này đều đang say mê lắng nghe tiếng đàn.
Phong Ly Ngân nhảy từ trên gác mái xuống, dừng ở cây cầu, chậm rãi đi về phía đình.
Khi y đi đến ngoài đình, nữ tử đánh đàn như có cảm giác, bất ngờ ngẩng đầu nhìn về vị khách không mời mà đến. Khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt y, tiếng đàn sai mấy nhịp.
Nữ tử nhận thấy ánh mắt nam nhân dừng trên người mình, khuôn mặt tiếu lệ hơi ửng đỏ.
Tiếng đàn dừng lại, người xung quanh đều lên tiếng ca ngợi.
Bọn họ không hề phát hiện bên ngoài đình có thêm một người. Hoa Tuệ thẹn thùng nhìn về phía Phong Ly Ngân, sự khác thường của nàng khiến mọi người chú ý, cũng nhìn theo ánh mắt nàng ra sau.
"Ngươi là..."
Trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc, nữ tử thấy y đều lộ ra vài phần hâm mộ, thanh niên tài tuấn nhìn thấy người này chỉ cảm thấy khí thế quanh y khiến họ thấy kinh hãi.
Một nam tử mặc gấm vóc thấy nữ tử mình âu yếm nhìn y hâm mộ thì ghen tuông lan tràn, bất mãn chất vấn y, "Ngươi là ai? Sao lại đột nhiên tới đây. Đây là địa giới tư nhân."
Phong Ly Ngân không lên tiếng, nữ tử bên này đã nói chuyện giúp y.
"Lăng công tử, người tới là khách, ngươi cần gì phải tức giận. Ta thấy vị công tử này tám phần là bị tiếng đàn của Hoa Tuệ hấp dẫn."
Hoa Tuệ nghe vậy, mặt đẹp càng đỏ hơn, thẹn thùng không dám nhìn Phong Ly Ngân.
Nàng hờn dỗi nói với nữ tử vừa lên tiếng, "Ngươi đừng nói bậy."
Phong Ly Ngân không để ý đến họ, đi thẳng đến trước mặt Hoa Tuệ, "Vị tiểu thư này, không biết có thể phiền ngươi một chuyện không?"
"Ngươi nói đi." Hoa Tuệ thẹn thùng.
"Có thể đến bờ bên kia không?" Phong Ly Ngân nói.
Hoa Tuệ sửng sốt, cảm thấy khá kỳ lạ trước yêu cầu này, nhưng vẫn đồng ý.
"Được."
Hoa Tuệ đứng lên, từ từ ra khỏi đình, từng bước lay động, uyển chuyển nâng bước đi lên đầu cầu.
Phong Ly Ngân nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, đáy mắt hiện lên nét thất vọng.
Không phải nàng ấy!
Người xung quanh còn đang nhìn Hoa Tuệ bước đi, đến khi bước đến đích, nàng ấy quay đầu nhìn lại, nam tử trong đình đã biến mất.
Trai gái trong đình lúc bấy giờ mới phát hiện y đã rời đi.
"Ơ, nam nhân kia đi đâu rồi?"
"Hắn đi lúc nào, sao ta không nghe được tiếng động nào cả?"
"Nam nhân kia tới đây làm gì?"
"Thật là một người kỳ lạ."
......
Trai gái trong đình nghị luận sôi nổi, Hoa Tuệ nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng người nọ, đáy mắt hiện lên nét mất mát.
Rốt cuộc y là ai?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.