Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 258: [TG10] Thân vương huyết tộc VS Thiếu nữ quý tộc (5)
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
Vô Dược nói xong dưới đài một trận vỗ tay, nữ sinh khôi phục bộ dạng ưu nhã hào phóng, nam sinh khôi phục tư thái tôn quý bất phàm. Nhưng mà lại không cách nào che dấu được ánh mắt tò mò của bọn họ.
Vô Dược không dấu vết đánh giá người trong phòng học này một chút, lớp Cách Lạp có thể vào, đương nhiên tương đối mà nói là lớp tốt nhất. Hoặc là ma pháp rất cao, hoặc là gia thế tất tốt, hoặc là thiên phú ma pháp tốt. Hơn nữa mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng mà nhiệm vụ che giấu của Vô Dược, chính là giữa những người kia tìm được vị hôn thê của Cách Lạp là Tháp Bố Tư.
Vô Dược đi tới đi lui, đột nhiên dừng lại trước mặt một người, cô mang theo mỉm cười đối với anh chỉ chỉ vị trí bên cạnh, sau đó hỏi: "Xin chào, xin hỏi em có thể ngồi ở đây không?"
Nam nhân cũng mang theo mỉm cười, thập phần thân sĩ làm một cái động tác mời, môi đỏ khẽ mở trả lời cô: "Vị tiểu thư mỹ lệ này, mời."
Vô Dược lại hướng anh cười cười. Sau đó cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nam nhân nhìn qua phòng học một vòng, không ít người đang nhìn về phía bọn họ. Tựa hồ đều rất kinh ngạc, có lẽ là khó hiểu vì sao Vô Dược sẽ ngồi cùng một nam nhân diện mạo bình thường như vậy.
Chương trình học ma pháp cơ sở, có rất nhiều người ở nhà đã học qua. Cho nên người không nghe giảng bài vượt hơn phân nửa. Vô Dược tựa hồ vẫn luôn ngẩn người, không biết nghĩ cái gì. Cũng không nghe vào, dù sao Cách Lạp đã sớm học qua.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh suy nghĩ thứ gì đó, mê luyến trong mắt tựa hồ càng đậm, mơ hồ còn trộn lẫn một chút điên cuồng.
Vô Dược tựa hồ cảm giác được ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Nhưng thời điểm nhìn về phía anh, anh đã khôi phục như bình thường. Cúi đầu rất có tiết tấu lật cuốn sách trêи tay, bộ dạng tựa hồ giống như đang đọc sách rất nghiêm túc.
Vô Dược bất đắc dĩ cười cười, ngón tay ở trêи bàn gõ một lần lại một lần. Đôi mắt không chớp mắt nhìn anh, tựa hồ suy nghĩ anh có thể nhẫn tới khi nào?
Thời điểm vô tình ngó đến tên của anh trêи sách, hơi hơi sửng sốt một chút. Sau đó đại não nhanh chóng lọc một lần.
Nam nhân tựa hồ rốt cuộc giống như không chịu đựng được ánh mắt của cô, thời điểm rất muốn ngẩng đầu lên hỏi cô có chuyện gì. Tiếng chuông tan học lại vang lên.
Vô Dược đứng lên, cúi đầu ở bên tai anh nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở ấm áp của cô, chiếu trêи cổ anh, khiến thân thể anh bất giác run rẩy một chút.
Khoé môi Vô Dược hơi câu, tựa hồ giống như yêu tinh mê hoặc con người: "Em đợi anh ở khu dạy học bỏ đi ở phía tây, phải tới nha."
Tay cầm sách của nam nhân nắm chặt, thời điểm đang muốn nói gì đó. Cô lại mở miệng nói: "Thật ra... Sách của anh cầm ngược rồi."
Sau đó không đợi anh phản ứng lại, liền thản nhiên rời đi.
...
Vô Dược ở khu dạy học phía tây đợi không bao lâu, một nam nhân mặc lễ phục cao quý, nhưng khuôn mặt lại cực bình thường hướng cô đi tới.
Nam nhân đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Có... Có chuyện gì sao? Bạn học Đa Duy Lợi Na An."
Vô Dược một tay kéo lấy anh, sau đó đè anh vào tường, vòng tay lên cổ anh, nhón chân, hôn lên môi anh, con ngươi nhiều thêm phần tham luyến.
Qua hồi lâu mới buông anh ra, tựa hồ như là đối người yêu nỉ non: "Thích em gọi anh là Tây Nạp Ni? Hay là Trạch Ẩn đây? Đại ca ca."
Bên môi Trạch Ẩn nhiều thêm một mạt mỉm cười, mặt nháy mắt biến về khuôn mặt tuấn dật bất phàm của mình. Vòng tay lên eo cô, si mê mà hôn môi cô sau đó mới trả lời: "Anh càng thích em gọi anh là anh yêu, Cách Lạp..."
Vô Dược không dấu vết đánh giá người trong phòng học này một chút, lớp Cách Lạp có thể vào, đương nhiên tương đối mà nói là lớp tốt nhất. Hoặc là ma pháp rất cao, hoặc là gia thế tất tốt, hoặc là thiên phú ma pháp tốt. Hơn nữa mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng mà nhiệm vụ che giấu của Vô Dược, chính là giữa những người kia tìm được vị hôn thê của Cách Lạp là Tháp Bố Tư.
Vô Dược đi tới đi lui, đột nhiên dừng lại trước mặt một người, cô mang theo mỉm cười đối với anh chỉ chỉ vị trí bên cạnh, sau đó hỏi: "Xin chào, xin hỏi em có thể ngồi ở đây không?"
Nam nhân cũng mang theo mỉm cười, thập phần thân sĩ làm một cái động tác mời, môi đỏ khẽ mở trả lời cô: "Vị tiểu thư mỹ lệ này, mời."
Vô Dược lại hướng anh cười cười. Sau đó cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nam nhân nhìn qua phòng học một vòng, không ít người đang nhìn về phía bọn họ. Tựa hồ đều rất kinh ngạc, có lẽ là khó hiểu vì sao Vô Dược sẽ ngồi cùng một nam nhân diện mạo bình thường như vậy.
Chương trình học ma pháp cơ sở, có rất nhiều người ở nhà đã học qua. Cho nên người không nghe giảng bài vượt hơn phân nửa. Vô Dược tựa hồ vẫn luôn ngẩn người, không biết nghĩ cái gì. Cũng không nghe vào, dù sao Cách Lạp đã sớm học qua.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh suy nghĩ thứ gì đó, mê luyến trong mắt tựa hồ càng đậm, mơ hồ còn trộn lẫn một chút điên cuồng.
Vô Dược tựa hồ cảm giác được ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Nhưng thời điểm nhìn về phía anh, anh đã khôi phục như bình thường. Cúi đầu rất có tiết tấu lật cuốn sách trêи tay, bộ dạng tựa hồ giống như đang đọc sách rất nghiêm túc.
Vô Dược bất đắc dĩ cười cười, ngón tay ở trêи bàn gõ một lần lại một lần. Đôi mắt không chớp mắt nhìn anh, tựa hồ suy nghĩ anh có thể nhẫn tới khi nào?
Thời điểm vô tình ngó đến tên của anh trêи sách, hơi hơi sửng sốt một chút. Sau đó đại não nhanh chóng lọc một lần.
Nam nhân tựa hồ rốt cuộc giống như không chịu đựng được ánh mắt của cô, thời điểm rất muốn ngẩng đầu lên hỏi cô có chuyện gì. Tiếng chuông tan học lại vang lên.
Vô Dược đứng lên, cúi đầu ở bên tai anh nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở ấm áp của cô, chiếu trêи cổ anh, khiến thân thể anh bất giác run rẩy một chút.
Khoé môi Vô Dược hơi câu, tựa hồ giống như yêu tinh mê hoặc con người: "Em đợi anh ở khu dạy học bỏ đi ở phía tây, phải tới nha."
Tay cầm sách của nam nhân nắm chặt, thời điểm đang muốn nói gì đó. Cô lại mở miệng nói: "Thật ra... Sách của anh cầm ngược rồi."
Sau đó không đợi anh phản ứng lại, liền thản nhiên rời đi.
...
Vô Dược ở khu dạy học phía tây đợi không bao lâu, một nam nhân mặc lễ phục cao quý, nhưng khuôn mặt lại cực bình thường hướng cô đi tới.
Nam nhân đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Có... Có chuyện gì sao? Bạn học Đa Duy Lợi Na An."
Vô Dược một tay kéo lấy anh, sau đó đè anh vào tường, vòng tay lên cổ anh, nhón chân, hôn lên môi anh, con ngươi nhiều thêm phần tham luyến.
Qua hồi lâu mới buông anh ra, tựa hồ như là đối người yêu nỉ non: "Thích em gọi anh là Tây Nạp Ni? Hay là Trạch Ẩn đây? Đại ca ca."
Bên môi Trạch Ẩn nhiều thêm một mạt mỉm cười, mặt nháy mắt biến về khuôn mặt tuấn dật bất phàm của mình. Vòng tay lên eo cô, si mê mà hôn môi cô sau đó mới trả lời: "Anh càng thích em gọi anh là anh yêu, Cách Lạp..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.