Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 259: [TG10] Thân vương huyết tộc VS Thiếu nữ quý tộc (6)
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
Trạch Ẩn siết chặt tay của mình, lại cúi đầu hôn cô lần nữa, điên cuồng trong con ngươi càng sâu. Anh cúi đầu giọng nói rõ ràng ở bên tai cô vang lên: "Cách Lạp của anh, em nhớ được bao nhiêu?"
"Em?" Vô Dược gật đầu giống như là rất nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng mang theo mỉm cười, ngẩng đầu nói với anh: "Em nhớ tới... Tên của anh, còn có, anh đã nói muốn cưới em làm vợ."
Lời nói của cô khiến toàn thân căng thẳng của anh hơi chút thả lỏng hơn rất nhiều, môi tinh tế cọ xát bên tai cô, hơi thở lạnh băng chiếu vào trêи cổ cô, cùng hơi thở ôn nhuận của cô tạo thành sự đối lập: "Đúng vậy, Cách Lạp của anh..." Vợ của anh.
"Nhưng mà..." Vô Dược tạm dừng một chút, thân thể Trạch Ẩn tựa hồ căng thẳng một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhanh đến mức Vô Dược thiếu chút nữa cũng chưa phát hiện. "Trạch Ẩn... Vì sao ký ức của em đối với anh mơ hồ như vậy?"
Khi Cách Lạp còn nhỏ Trạch Ẩn đã xuất hiện, không có khả năng nhiều năm như vậy Cách Lạp không biết anh tên là gì. Như vậy khẳng định nguyên nhân chính là ở anh.
Mỗi lần Cách Lạp nhớ tới những chuyện cùng anh chơi khi còn nhỏ, đều tổng hội cảm thấy ấn tượng rất mơ hồ, mơ hồ đến cả tên của anh cũng không nhớ rõ gọi là gì, cho nên vẫn luôn gọi anh là Đại ca ca.
Trạch Ẩn mỉm cười âm thanh rất ôn nhu nhưng đáy mắt xẹt qua một mạt tối tăm, rất âm u. "Khi còn nhỏ có một số ký ức không quá thoải mái, cho nên không muốn để Cách Lạp nhớ kỹ."
Nếu vừa nãy không nhận ra động tác cứng đờ của anh, Vô Dược liền phải thật sự tin lời anh nói. Nhưng Vô Dược tin tưởng, cho dù hiện tại anh không nói, cô sau này cũng sẽ biết.
Vô Dược mỉm cười sau đó nhẹ nhàng phun ra: "Trạch Ẩn... Thời điểm gặp được em, anh biết, em có vị hôn phu không? Lúc em vừa sinh, liền định ra."
Khi Vô Dược nói ra ba chữ vị hôn phu kia, bỗng nhiên có thể cảm giác được không khí xung quanh nháy mắt biến lạnh. Nhưng không bao lâu, anh liền thu liễm. Đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh mái tóc của cô, cúi đầu nhẹ lẩm bẩm: "Vậy thì sao đâu? Cách Lạp... Em là của anh a ~"
Không biết vì sao, Vô Dược tổng cảm thấy lời anh nói. Ngoại trừ pha đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu, còn mơ hồ có một chút hưng phấn. Nhưng, cô không biết anh đang hưng phấn cái gì?
Trạch Ẩn vùi đầu trong cổ của cô, chóp mũi tham luyến hít lấy hương thơm mê người của cô. Con ngươi xanh thẳm giờ này khắc này giống như môi hắn nhiễm mộ màu đỏ thắm, răng nanh nhòn nhọn lộ ra.
Đầu ngón tay anh chế trụ cằm cô, nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó nói với cô: "Cách Lạp, nhìn anh..."
Vô Dược ngẩng đầu bỗng nhiên liền hướng tới đối diện với huyết đồng đỏ thắm của anh, thời điểm còn không có phản ứng lại, ánh mắt đã trống rỗng.
Trong lòng Vô Dược mắng to một câu MMP, có bản lĩnh anh đừng thôi miên em. Không biết thuật thôi miên của anh học được từ đâu, sao thế giới nào cũng lợi hại như vậy? Về sau còn có thể vui vẻ nói chuyện một chút hay không?
Vô Dược giống như con rối dịu ngoan ngốc trong lòng ngực anh, anh lại lần nữa vùi đầu trong cổ cô, răng nanh bén nhọn đâm thủng da thịt trắng nõn bóng loáng của cô. Anh không hút quá nhiều máu của cô, chỉ từ từ hút một ngụm, sau đó liền dừng.
Nếu biết được quy củ của thế giới này, khẳng định biết anh là đang đánh dấu. Đánh dấu lên đồ vật của mình.
Máu đỏ tươi chảy ra từ hai lỗ nhỏ, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng ɭϊếʍ qua. Không bao lâu sau, da thịt của cô lại lần nữa bóng loáng tinh tế trở về. Tựa hồ một màn đổ máu vừa rồi kia chỉ là ảo giác.
Anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi nhiễm máu của mình, khi đồng tử huyết sắc nhìn về phía cô, tham luyến si mê tựa hồ giống như muốn đem cô bao phủ.
Anh nhẹ nhàng mở miệng: "Cách Lạp... Cách Lạp... Anh thật sự rất yêu em, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh."
"Em?" Vô Dược gật đầu giống như là rất nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng mang theo mỉm cười, ngẩng đầu nói với anh: "Em nhớ tới... Tên của anh, còn có, anh đã nói muốn cưới em làm vợ."
Lời nói của cô khiến toàn thân căng thẳng của anh hơi chút thả lỏng hơn rất nhiều, môi tinh tế cọ xát bên tai cô, hơi thở lạnh băng chiếu vào trêи cổ cô, cùng hơi thở ôn nhuận của cô tạo thành sự đối lập: "Đúng vậy, Cách Lạp của anh..." Vợ của anh.
"Nhưng mà..." Vô Dược tạm dừng một chút, thân thể Trạch Ẩn tựa hồ căng thẳng một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhanh đến mức Vô Dược thiếu chút nữa cũng chưa phát hiện. "Trạch Ẩn... Vì sao ký ức của em đối với anh mơ hồ như vậy?"
Khi Cách Lạp còn nhỏ Trạch Ẩn đã xuất hiện, không có khả năng nhiều năm như vậy Cách Lạp không biết anh tên là gì. Như vậy khẳng định nguyên nhân chính là ở anh.
Mỗi lần Cách Lạp nhớ tới những chuyện cùng anh chơi khi còn nhỏ, đều tổng hội cảm thấy ấn tượng rất mơ hồ, mơ hồ đến cả tên của anh cũng không nhớ rõ gọi là gì, cho nên vẫn luôn gọi anh là Đại ca ca.
Trạch Ẩn mỉm cười âm thanh rất ôn nhu nhưng đáy mắt xẹt qua một mạt tối tăm, rất âm u. "Khi còn nhỏ có một số ký ức không quá thoải mái, cho nên không muốn để Cách Lạp nhớ kỹ."
Nếu vừa nãy không nhận ra động tác cứng đờ của anh, Vô Dược liền phải thật sự tin lời anh nói. Nhưng Vô Dược tin tưởng, cho dù hiện tại anh không nói, cô sau này cũng sẽ biết.
Vô Dược mỉm cười sau đó nhẹ nhàng phun ra: "Trạch Ẩn... Thời điểm gặp được em, anh biết, em có vị hôn phu không? Lúc em vừa sinh, liền định ra."
Khi Vô Dược nói ra ba chữ vị hôn phu kia, bỗng nhiên có thể cảm giác được không khí xung quanh nháy mắt biến lạnh. Nhưng không bao lâu, anh liền thu liễm. Đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh mái tóc của cô, cúi đầu nhẹ lẩm bẩm: "Vậy thì sao đâu? Cách Lạp... Em là của anh a ~"
Không biết vì sao, Vô Dược tổng cảm thấy lời anh nói. Ngoại trừ pha đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu, còn mơ hồ có một chút hưng phấn. Nhưng, cô không biết anh đang hưng phấn cái gì?
Trạch Ẩn vùi đầu trong cổ của cô, chóp mũi tham luyến hít lấy hương thơm mê người của cô. Con ngươi xanh thẳm giờ này khắc này giống như môi hắn nhiễm mộ màu đỏ thắm, răng nanh nhòn nhọn lộ ra.
Đầu ngón tay anh chế trụ cằm cô, nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó nói với cô: "Cách Lạp, nhìn anh..."
Vô Dược ngẩng đầu bỗng nhiên liền hướng tới đối diện với huyết đồng đỏ thắm của anh, thời điểm còn không có phản ứng lại, ánh mắt đã trống rỗng.
Trong lòng Vô Dược mắng to một câu MMP, có bản lĩnh anh đừng thôi miên em. Không biết thuật thôi miên của anh học được từ đâu, sao thế giới nào cũng lợi hại như vậy? Về sau còn có thể vui vẻ nói chuyện một chút hay không?
Vô Dược giống như con rối dịu ngoan ngốc trong lòng ngực anh, anh lại lần nữa vùi đầu trong cổ cô, răng nanh bén nhọn đâm thủng da thịt trắng nõn bóng loáng của cô. Anh không hút quá nhiều máu của cô, chỉ từ từ hút một ngụm, sau đó liền dừng.
Nếu biết được quy củ của thế giới này, khẳng định biết anh là đang đánh dấu. Đánh dấu lên đồ vật của mình.
Máu đỏ tươi chảy ra từ hai lỗ nhỏ, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng ɭϊếʍ qua. Không bao lâu sau, da thịt của cô lại lần nữa bóng loáng tinh tế trở về. Tựa hồ một màn đổ máu vừa rồi kia chỉ là ảo giác.
Anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi nhiễm máu của mình, khi đồng tử huyết sắc nhìn về phía cô, tham luyến si mê tựa hồ giống như muốn đem cô bao phủ.
Anh nhẹ nhàng mở miệng: "Cách Lạp... Cách Lạp... Anh thật sự rất yêu em, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.