Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 223: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (26)
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
"..." Vô Dược yên lặng nghĩ: Được rồi, lại đụng phải một đợt kịch cẩu huyết.
Sau khi nghe hết câu nói, không khí vừa mới nhiễm bi thương, nháy mắt không còn tồn tại nữa.
Còn không kịp để Địch Ngôn đau buồn, nàng liền yên lặng mở miệng nói một câu: "Vị hôn phu của ngươi sẽ không phải tên là Cô Tô Ngọc đi?"
Địch Ngôn xoay người nhìn nàng hỏi: "Ngươi là sao lại biết được?"
"Khụ khụ." Vô Dược ho nhẹ vài tiếng, sau đó giải thích nói: "Cái kia... Trầm Ngọc ngươi còn nhớ không?"
Địch Ngôn nhăn mi lại, một tia nghi hoặc từ đáy lòng nàng nảy sinh: "Đương nhiên là nhớ rõ, chính ám vệ kia đã trợ giúp chúng ta."
Vô Dược gật gật đầu, sau đó trả lời: "Hắn sở dĩ nguyện ý giúp chúng ta đó là bởi vì báo thù, báo thù vì nước mất nhà tan. Hắn trước khi gọi là Trầm Ngọc, còn có tên gọi là Cô Tô Ngọc..."
Địch Ngôn sững sờ, ngước mắt không thể tin được hỏi: "Ngươi nói chính là thật?"
Vô Dược nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên."
Không đợi bọn họ nghiêm túc nghĩ lại, nơi xa truyền đến một chút âm thanh rất nhỏ hơi, âm thanh này khiến cho bọn họ dừng lại cuộc đối thoại.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó yên lặng đi về phía trước. Đi đại khái mười lăm phút, từ trêи vách núi mặt hướng nhìn phía dưới chân núi bên kia, có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn dầu lập loè.
Vô Dược nhướng mày mỉm cười nhìn thoáng qua Địch Ngôn, Địch Ngôn cũng không cần nói cũng cười. Sau đó hai người lại rất ăn ý cùng nhau trở về.
...
Mạch Cẩn Thư nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau đó rời giường, mơ hồ xoa xoa đôi mắt, thời điểm thấy Vô Dược cách đó không xa, yên lặng đi qua.
Cả người hắn đều dựa vào trêи người nàng, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Thê quân phát sinh chuyện gì?"
Vô Dược xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng trả lời: "Con mồi đưa tới cửa."
Quân địch so với nàng tưởng tượng còn đến vị trí nàng suy đoán sớm hơn. Chẳng qua chỉ là đảo loạn thời gian của cô thôi.
Nghe được lời nàng nói biểu tình của Mạch Cẩn Thư cũng không có nhẹ nhàng giống như Vô Dược, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Tay mỹ lệ thon dài nắm chặt lấy tay nàng, tựa hồ thập phần khẩn trương.
Vô Dược phát giác hắn không đúng, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai tròng mắt của Mạch Cẩn Thư ngưng nước, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, đáy mắt tựa hồ còn có một chút sợ hãi: "Thê quân... Có thể không phải tối nay hay không..."
Vô Dược xoa xoa tóc của hắn, ôn nhu hỏi: "Có thể nói cho ta vì sao không?"
Vô Dược biết hắn không phải là một người vô cớ gây rối, nếu nói như vậy khẳng định là có nguyên nhân.
"Ta..." Mạch Cẩn Thư nhất thời không biết nên nói như thế nào, hắn tổng không thể nói hắn là trọng sinh đi, việc vớ vẩn như vậy, thê quân khẳng định là sẽ không tin.
Vô Dược nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái, sau đó mở miệng an ủi nói: "Ngoan, không sợ, ta sẽ không có việc gì, đừng lo lắng."
"Nhưng mà..." Chính vì đã từng một lần sợ qua, Mạch Cẩn Thư theo bản năng liền sẽ sợ hãi.
Tay hắn nắm càng chặt. Không, sẽ không, một đời này sao có thể giống với đời trước đây. Mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ không để nàng có cứ chuyện gì.
Vô Dược nhéo nhéo gương mặt hắn, sau khi cảm thấy cả người hắn không còn khẩn trương như vậy nữa, mới nghiêm túc mở miệng nói: "Tí nữa chàng ở yên ở đây đừng đi đâu cả, biết không? Ta sẽ phái người ở lại bảo hộ chàng."
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn cúi đầu nhẹ giọng ứng một câu: "Được."
Hắn đương nhiên là sẽ không ngoan ngoãn ở tại đây, chỉ có đi theo bên cạnh nàng, mới có thể bảo hộ nàng tốt nhất. Hắn nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, tuyệt đối sẽ không.
Sau khi nghe hết câu nói, không khí vừa mới nhiễm bi thương, nháy mắt không còn tồn tại nữa.
Còn không kịp để Địch Ngôn đau buồn, nàng liền yên lặng mở miệng nói một câu: "Vị hôn phu của ngươi sẽ không phải tên là Cô Tô Ngọc đi?"
Địch Ngôn xoay người nhìn nàng hỏi: "Ngươi là sao lại biết được?"
"Khụ khụ." Vô Dược ho nhẹ vài tiếng, sau đó giải thích nói: "Cái kia... Trầm Ngọc ngươi còn nhớ không?"
Địch Ngôn nhăn mi lại, một tia nghi hoặc từ đáy lòng nàng nảy sinh: "Đương nhiên là nhớ rõ, chính ám vệ kia đã trợ giúp chúng ta."
Vô Dược gật gật đầu, sau đó trả lời: "Hắn sở dĩ nguyện ý giúp chúng ta đó là bởi vì báo thù, báo thù vì nước mất nhà tan. Hắn trước khi gọi là Trầm Ngọc, còn có tên gọi là Cô Tô Ngọc..."
Địch Ngôn sững sờ, ngước mắt không thể tin được hỏi: "Ngươi nói chính là thật?"
Vô Dược nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên."
Không đợi bọn họ nghiêm túc nghĩ lại, nơi xa truyền đến một chút âm thanh rất nhỏ hơi, âm thanh này khiến cho bọn họ dừng lại cuộc đối thoại.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó yên lặng đi về phía trước. Đi đại khái mười lăm phút, từ trêи vách núi mặt hướng nhìn phía dưới chân núi bên kia, có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn dầu lập loè.
Vô Dược nhướng mày mỉm cười nhìn thoáng qua Địch Ngôn, Địch Ngôn cũng không cần nói cũng cười. Sau đó hai người lại rất ăn ý cùng nhau trở về.
...
Mạch Cẩn Thư nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau đó rời giường, mơ hồ xoa xoa đôi mắt, thời điểm thấy Vô Dược cách đó không xa, yên lặng đi qua.
Cả người hắn đều dựa vào trêи người nàng, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Thê quân phát sinh chuyện gì?"
Vô Dược xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng trả lời: "Con mồi đưa tới cửa."
Quân địch so với nàng tưởng tượng còn đến vị trí nàng suy đoán sớm hơn. Chẳng qua chỉ là đảo loạn thời gian của cô thôi.
Nghe được lời nàng nói biểu tình của Mạch Cẩn Thư cũng không có nhẹ nhàng giống như Vô Dược, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Tay mỹ lệ thon dài nắm chặt lấy tay nàng, tựa hồ thập phần khẩn trương.
Vô Dược phát giác hắn không đúng, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai tròng mắt của Mạch Cẩn Thư ngưng nước, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, đáy mắt tựa hồ còn có một chút sợ hãi: "Thê quân... Có thể không phải tối nay hay không..."
Vô Dược xoa xoa tóc của hắn, ôn nhu hỏi: "Có thể nói cho ta vì sao không?"
Vô Dược biết hắn không phải là một người vô cớ gây rối, nếu nói như vậy khẳng định là có nguyên nhân.
"Ta..." Mạch Cẩn Thư nhất thời không biết nên nói như thế nào, hắn tổng không thể nói hắn là trọng sinh đi, việc vớ vẩn như vậy, thê quân khẳng định là sẽ không tin.
Vô Dược nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái, sau đó mở miệng an ủi nói: "Ngoan, không sợ, ta sẽ không có việc gì, đừng lo lắng."
"Nhưng mà..." Chính vì đã từng một lần sợ qua, Mạch Cẩn Thư theo bản năng liền sẽ sợ hãi.
Tay hắn nắm càng chặt. Không, sẽ không, một đời này sao có thể giống với đời trước đây. Mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ không để nàng có cứ chuyện gì.
Vô Dược nhéo nhéo gương mặt hắn, sau khi cảm thấy cả người hắn không còn khẩn trương như vậy nữa, mới nghiêm túc mở miệng nói: "Tí nữa chàng ở yên ở đây đừng đi đâu cả, biết không? Ta sẽ phái người ở lại bảo hộ chàng."
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn cúi đầu nhẹ giọng ứng một câu: "Được."
Hắn đương nhiên là sẽ không ngoan ngoãn ở tại đây, chỉ có đi theo bên cạnh nàng, mới có thể bảo hộ nàng tốt nhất. Hắn nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, tuyệt đối sẽ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.