Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 224: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (27)
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
Vô Dược thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời vừa lòng cong cong môi, sau đó nhẹ giọng dỗ nói: "Ta cần phải đi, chàng nhớ rõ ngoan ngoãn đợi ở đây nga!"
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn trả lời một câu: "Được."
Sau đó nhìn Vô Dược rời đi, tay Mạch Cẩn Thư chậm rãi nắm chặt. Âm hàn trong con ngươi cơ hồ muốn tràn ra.
Lại là Đan Vân, hắn vốn không nghĩ muốn báo thù. Nhưng vì sao bọn họ cứ một hai phải tìm chết đây?
Mạch Cẩn Thư đổi một góc tương đối hẻo lánh đi đến, không bao lâu, một người quỳ trước mặt hắn.
Cũng không biết ở quân doanh nghiêm mật* như vậy, hắn làm thế nào tiến vào?
*Nghiêm mật: Hết sức nghiêm ngặt và chặt chẽ, không để có sơ hở nào.
Mạch Cẩn Thư nhàn nhạt nhìn nàng, môi mỏng hơi hơi phun ra: "Bảo bọn hắn động thủ, bổn cung nhất định phải có được đầu của cẩu hoàng đế Đan Vân."
Ám vệ chịu uy áp rất lớn, ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Vâng."
Sau đó được hắn cho phép, vội vàng rời đi. So với bộ dạng bình thường, Mạch Cẩn Thư lúc này cơ hồ là một người khác. Vẻ cao cao tại thượng kia, giống như cường giả uy áp, hoàn toàn không giống như là nam nhân thế giới này nên có.
Thời điểm rời khỏi góc, hắn lại trở về bộ dạng nhu nhu nhược nhược kia, hắn sửa sang lại dung nhan của mình một chút xong, liền ngoan ngoãn trở lại lều trại.
Không nghĩ tới, dưới ánh trăng tối tăm. Một đôi mắt, đem mọi động tác vừa nãy của hắn đều nhìn đến rõ ràng.
Vô Dược trong lòng chửi thề một cái: Tiểu Dạ Dạ, có thể nói cho tôi biết lời vừa nãy của Tiểu Thư Nhi có ý tứ gì hay không.
Đồng dạng cũng thực mộng bức — Tĩnh Dạ, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu lúc sau mới trả lời: Tôi... Tôi đi tra một chút.
Vô Dược đợi một hồi lâu, sau đó Tĩnh Dạ mới mở miệng trả lời vấn đề vừa nãy của cô: Má ơi, cốt truyện này vặn vẹo đến quá nghiêm trọng rồi.
Vô Dược nghi hoặc hỏi: Ân? Làm sao vậy? Biết đã xảy ra chuyện gì sao?
Tĩnh Dạ rơi lệ đầy mặt trả lời: Mạch đại nam thần thế nhưng là trọng sinh! Trời ạ.
Cô trả lời khiến Vô Dược ngẩn người, cốt truyện sau trọng sinh vẫn là cái dạng này?
Giọng nói không đợi Vô Dược suy nghĩ lại, Tĩnh Dạ liền mở miệng: Mấy cái thế giới này tôi liền cảm giác được cốt truyện không đúng. Ký chủ, tôi phải về không gian chủ một chút để tìm lý do, thời gian còn lại liền không thể bồi cô.
Vô Dược gật gật đầu trả lời: Vậy cô đi đi, nhớ rõ trước khi tới thế giới sau trở về là tốt rồi.
Sau khi Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời một cái được liền không có bóng dáng.
Nếu nói hắn thật sự trọng sinh, vậy thì đời này vô cùng có khả năng hắn an bài người ở Đan Vân quốc bên kia. Nhưng rốt cuộc là hắn trọng sinh từ khi nào đây?
Bởi vì thời gian khai chiến quá gấp gáp, Vô Dược càng không có nhiều thời giờ để có thể tự hỏi.
——
Trận chiến này chuẩn bị mười phần tất nhiên là dành chiến thắng không hề nghi ngờ, nhưng bên cạnh đó dù có làm tốt đến đâu thì có chiến tranh nhất định sẽ đổ máu.
Trận chiến mà, luôn có một chút chuyện khó lòng phát sinh ngoài ý muốn.
Tỷ như Địch Ngôn trong trận chiến này cơ hồ táng mạng, cũng may mắn Trầm Ngọc đến cứu nàng một mạng, nhưng dung mạo của Trầm Ngọc cũng coi như bị huỷ hoại.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Địch Ngôn tính toán mang theo Trầm Ngọc trở lại Bắc cương. Ở nơi đó sinh hoạt, sinh hoạt thật tốt.
...
Vô Dược vỗ vỗ bả vai Địch Ngôn sau đó nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật."
Địch Ngôn nhìn thoáng qua Trầm Ngọc cách đó không xa, con ngươi ôn nhu lên, khi quay đầu lại nhìn về phía Vô Dược, biến trở về bộ dạng đạm mạc như thường: "Tướng quân mời nói."
Vô Dược để sát vào bên tai nàng, không biết nói gì đó. Địch Ngôn lộ ra biểu tình không thể tin được, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó khôi phục bình thường.
Vô Dược nhìn bọn họ nâng đỡ nhau rời đi, lộ ra cái tươi cười, bọn họ cũng coi như là hữu tình nhân chung thành quyến chúc.
Kỳ thật nàng chỉ là nói cho Địch Ngôn một cái bí mật về Trầm Ngọc. Trầm Ngọc không có thất thân, khi đối mặt với Văn Ninh bất quá là dùng huyễn dược thôi.
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn trả lời một câu: "Được."
Sau đó nhìn Vô Dược rời đi, tay Mạch Cẩn Thư chậm rãi nắm chặt. Âm hàn trong con ngươi cơ hồ muốn tràn ra.
Lại là Đan Vân, hắn vốn không nghĩ muốn báo thù. Nhưng vì sao bọn họ cứ một hai phải tìm chết đây?
Mạch Cẩn Thư đổi một góc tương đối hẻo lánh đi đến, không bao lâu, một người quỳ trước mặt hắn.
Cũng không biết ở quân doanh nghiêm mật* như vậy, hắn làm thế nào tiến vào?
*Nghiêm mật: Hết sức nghiêm ngặt và chặt chẽ, không để có sơ hở nào.
Mạch Cẩn Thư nhàn nhạt nhìn nàng, môi mỏng hơi hơi phun ra: "Bảo bọn hắn động thủ, bổn cung nhất định phải có được đầu của cẩu hoàng đế Đan Vân."
Ám vệ chịu uy áp rất lớn, ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Vâng."
Sau đó được hắn cho phép, vội vàng rời đi. So với bộ dạng bình thường, Mạch Cẩn Thư lúc này cơ hồ là một người khác. Vẻ cao cao tại thượng kia, giống như cường giả uy áp, hoàn toàn không giống như là nam nhân thế giới này nên có.
Thời điểm rời khỏi góc, hắn lại trở về bộ dạng nhu nhu nhược nhược kia, hắn sửa sang lại dung nhan của mình một chút xong, liền ngoan ngoãn trở lại lều trại.
Không nghĩ tới, dưới ánh trăng tối tăm. Một đôi mắt, đem mọi động tác vừa nãy của hắn đều nhìn đến rõ ràng.
Vô Dược trong lòng chửi thề một cái: Tiểu Dạ Dạ, có thể nói cho tôi biết lời vừa nãy của Tiểu Thư Nhi có ý tứ gì hay không.
Đồng dạng cũng thực mộng bức — Tĩnh Dạ, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu lúc sau mới trả lời: Tôi... Tôi đi tra một chút.
Vô Dược đợi một hồi lâu, sau đó Tĩnh Dạ mới mở miệng trả lời vấn đề vừa nãy của cô: Má ơi, cốt truyện này vặn vẹo đến quá nghiêm trọng rồi.
Vô Dược nghi hoặc hỏi: Ân? Làm sao vậy? Biết đã xảy ra chuyện gì sao?
Tĩnh Dạ rơi lệ đầy mặt trả lời: Mạch đại nam thần thế nhưng là trọng sinh! Trời ạ.
Cô trả lời khiến Vô Dược ngẩn người, cốt truyện sau trọng sinh vẫn là cái dạng này?
Giọng nói không đợi Vô Dược suy nghĩ lại, Tĩnh Dạ liền mở miệng: Mấy cái thế giới này tôi liền cảm giác được cốt truyện không đúng. Ký chủ, tôi phải về không gian chủ một chút để tìm lý do, thời gian còn lại liền không thể bồi cô.
Vô Dược gật gật đầu trả lời: Vậy cô đi đi, nhớ rõ trước khi tới thế giới sau trở về là tốt rồi.
Sau khi Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời một cái được liền không có bóng dáng.
Nếu nói hắn thật sự trọng sinh, vậy thì đời này vô cùng có khả năng hắn an bài người ở Đan Vân quốc bên kia. Nhưng rốt cuộc là hắn trọng sinh từ khi nào đây?
Bởi vì thời gian khai chiến quá gấp gáp, Vô Dược càng không có nhiều thời giờ để có thể tự hỏi.
——
Trận chiến này chuẩn bị mười phần tất nhiên là dành chiến thắng không hề nghi ngờ, nhưng bên cạnh đó dù có làm tốt đến đâu thì có chiến tranh nhất định sẽ đổ máu.
Trận chiến mà, luôn có một chút chuyện khó lòng phát sinh ngoài ý muốn.
Tỷ như Địch Ngôn trong trận chiến này cơ hồ táng mạng, cũng may mắn Trầm Ngọc đến cứu nàng một mạng, nhưng dung mạo của Trầm Ngọc cũng coi như bị huỷ hoại.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Địch Ngôn tính toán mang theo Trầm Ngọc trở lại Bắc cương. Ở nơi đó sinh hoạt, sinh hoạt thật tốt.
...
Vô Dược vỗ vỗ bả vai Địch Ngôn sau đó nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật."
Địch Ngôn nhìn thoáng qua Trầm Ngọc cách đó không xa, con ngươi ôn nhu lên, khi quay đầu lại nhìn về phía Vô Dược, biến trở về bộ dạng đạm mạc như thường: "Tướng quân mời nói."
Vô Dược để sát vào bên tai nàng, không biết nói gì đó. Địch Ngôn lộ ra biểu tình không thể tin được, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó khôi phục bình thường.
Vô Dược nhìn bọn họ nâng đỡ nhau rời đi, lộ ra cái tươi cười, bọn họ cũng coi như là hữu tình nhân chung thành quyến chúc.
Kỳ thật nàng chỉ là nói cho Địch Ngôn một cái bí mật về Trầm Ngọc. Trầm Ngọc không có thất thân, khi đối mặt với Văn Ninh bất quá là dùng huyễn dược thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.