Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu
Chương 50
Khuynh Lạc Trần
25/10/2019
Hơn nữa không biết ai chỉnh hắn ta ở sau lưng, mấy ngày ngắn ngủi đã thu mua 1/3 cửa hàng cùng sản nghiệp của Nam Cung gia.
Vì cứu vãn, có thể nói là vội đến đầu óc choáng váng, cũng không có thời gian quản Văn Nhân Vân Phỉ.
Kết quả tạo cơ hội cho tình địch, thoải mái hào phóng tới sau khi Quan Sanh Kình cùng Văn Nhân Vân Phỉ ân ái triền miên.
Quan Sanh Kình bởi vì mất quang hoàn trước kia, không thể thỏa mãn sinh hoạt cẩm y ngọc thực của Văn Nhân Vân Phỉ.
Mặt mày chậm rãi tràn lệ khí, không biết còn ẩn núp bao lâu mới ra.
Đến nỗi Bạch Linh, sớm phát hiện tình huống không đúng, liền quay về phủ Thái Tử.
Bắt đầu làm ám vệ, làm bộ hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài, cũng không tham dự.
Rốt cuộc, ở thời điểm Nam Cung Mộ Trầm đột nhiên trở về, phá vỡ hai người tằng tịu với nhau.
Nguyên tưởng rằng sẽ có nhiều ít giãy giụa hoặc là bất mãn, kết quả nào biết, người này cởi quần áo, cũng gia nhập với hai người.
Thực mau ba người lăn làm một đống, phóng đãng cả ngày, thanh âm động tác lớn, nha hoàn gã sai vặt bên ngoài đều có thể nghe được.
Tầm Mịch nghe Bảo Bảo quay tối đa, thiếu chút nữa phun ra, tam quan lại lần nữa đập đi làm lại.
Bất quá cũng không là cái gì, rốt cuộc không cần nàng làm gì, nhìn tình hình trước mắt, đám người kia đều tự chơi đùa đùa mình đến chết.
Hơn một tháng qua đi, ngày Tầm Mịch cùng Tông Chính Mộc Phong thành thân cũng mau tới.
Trong hoa viên, Tầm Mịch thản nhiên thưởng thức các đoá hoa đầy màu sắc tranh nhau khoe sắc.
" Ký chủ, cô có vấn đề muốn hỏi Bảo Bảo phải không oa. "
Bảo Bảo vùi đầu vào điểm tâm ngọt trên bàn, tuy rằng nó không thể ăn, nhưng cũng độc chiếm.
Tay bưng chén trà của Tầm Mịch hơi dừng, rũ mi, dáng vẻ không quan tâm không để ý mở miệng.
" Hả, ta cần có vấn đề muốn hỏi Bảo Bảo sao? "
" Đương nhiên là việc túc chủ đại nhân ở tiểu thế giới có thể có bảo bảo hay không nha. "
Bảo Bảo một bên chọc điểm tâm ngọt, một bên đáp.
Tầm Mịch cười cười, lại không đạt tới đáy mắt: " Bảo Bảo không phải mỗi thế giới đều bồi ta sao. "
" Mới không phải Bảo Bảo, nhân gia là nói bảo bảo của ký chủ cùng nam nhân nhà cô. "
Bảo Bảo rốt cuộc phản ứng lại, vứt điểm tâm ngọt, bổ nhào vào cổ Tầm Mịch.
Tầm Mịch thu liễm biểu tình trên mặt, trong mắt hiện lên suy nghĩ như có như không.
Nói không nghi ngờ thì không phải, thế giới trước nàng không có dấu hiệu mang thai, điểm này nàng không nghĩ ra.
Nhưng tâm lý cũng thực mâu thuẫn, nàng sợ hãi khi con ở đây.
Chờ khi nàng tiến vào thế giới tiếp theo, sẽ không thể buông bỏ, loại gánh nặng trong lòng này, sẽ đè nàng làm nàng suy sụp.
" Ký chủ ký chủ, đừng lo lắng, Bảo Bảo chính là trâu bò nhất. "
Bảo bảo cọ cọ cổ ký chủ nhà mình " Kỳ thật ký chủ cô suy nghĩ nhiều quá rồi. "
" Thế giới thử nghiệm cô không thể có bảo bảo, bởi vì thế giới một sao không ổn định. "
" Ký chủ muốn trở về, thời gian sẽ có chênh lệch. "
" Nhưng bắt đầu thế giới ba sao liền không giống, cho nên túc chủ đại nhân phải chuẩn bị tốt nha. "
" Nói không chừng tiểu bảo bảo đã ở trong bụng cô, (*^__^*) hì hì......"
Bảo Bảo nỗ lực tạo gương mặt tươi cười, đánh tan lo lắng trong lòng túc chủ đại nhân.
Ngón tay Tầm Mịch trở nên trắng, lực cầm chén khẽ tăng.
Tay trái không ý thức được mà xoa bụng nhỏ, làm nữ nhân, ai không mong chờ trở thành mẫu thân.
Chính là...
" Bảo Bảo ngươi vừa mới nói trở về là có ý tứ gì? "
" Chính là nói nếu túc chủ đại nhân luyến tiếc, chờ sau khi hoàn thành tất cả các thế giới, trở lại thế giới nguyên bản, liền có thể đến tiểu thế giới du lịch. "
Bảo Bảo nói là thế giới nguyên bản, không phải thế giới nguyên bản, Tầm Mịch đắm chìm trong suy nghĩ, không phát hiện.
Nàng chỉ cảm thấy thực vui vẻ, như vậy liền có thể nhìn thấy con của nàng, tươi cười nhợt nhạt xuất hiện trên mặt, ấm dào dạt.
"Mỹ nhân, nàng đây là chuẩn bị câu dẫn vi phu sao?"
Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng mà bế mỹ nhân trên giường, chính mình ngồi xuống, ôm người trong ngực.
Tầm Mịch ưu nhã lúc này mắt trợn trắng, nàng không còn nghĩ sửa đúng phương thức nói chuyện của thứ này.
"Mẫu thân nói gì?" Sáng sớm mẫu thân kêu Tông Chính Mộc Phong, hiện tại mới trở về.
"Mẫu thân nói, nếu ta đối với nàng không tốt, bà liền thu thập ta."
Tông Chính Mộc Phong hồn nhiên không thèm để ý mà trả lời, thưởng thức tóc Tầm Mịch, rất là thích ý.
" Bang " "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân." Tầm Mịch cảm thấy đau đầu.
"Được rồi." Tông Chính Mộc Phong ủy khuất bẹp miệng: "Mẫu thân cùng ta nói Thừa tướng mặt dày vô sỉ muốn gặp nàng, muốn đưa nàng xuất giá."
Lão đông tây kia thật sự cho rằng vứt bỏ bảo bối sau đó tùy tiện nói hai câu là có thể nhặt về, buồn cười.
Tầm Mịch không nghĩ nhiều tới vậy, nếu không nói tới Thừa tướng, nàng hoàn toàn quên nhân vật này _(:зゝ∠)_
Tốt xấu cũng coi như phụ thân nguyên thân, chỉ là nàng thật sự chướng mắt.
"Thừa tướng như thế nào không tới tìm thiếp." Này không phải thực không khoa học?
Tông Chính Mộc Phong có chút chột dạ trả lời: "Khả năng lão không vứt được mặt mũi, cảm thấy mất mặt đi."
Hắn mới không nói cho mỹ nhân, là hắn cho người cản đâu.
Hừ ╭(╯^╰)╮ hắn chính là không cho lão đông tây mắt mù kia thấy mỹ nhân nhà mình.
Tâm tình Tầm Mịch thực tốt, cũng không miệt mài theo đuổi.
"Đã lâu không có ra ngoài hít thở không khí, đi đi một chút đi."
Tầm Mịch lôi kéo tay Tông Chính Mộc Phong, nam nhân theo lực đạo của nàng đứng lên.
Hai người cầm tay xuất hiện trên đường cái, nửa tháng Tầm Mịch không ra, cảm thấy có chút không giống.
"Tên biển hiệu ban đầu thuộc về Nam Cung gia, đều bị đổi."
Tông Chính Mộc Phong che chở Tầm Mịch, tùy ý giải thích, mấy người kia hắn cảm thấy nói nhiều hai câu đều dơ.
Tầm Mịch kinh ngạc nhướng mày, sau bừng tỉnh, nàng liền nói có cái gì không thích hợp.
"Nói như vậy, thiên hạ đệ nhất phú thương sắp thay đổi người?"
Kinh thành nhiều cửa hàng như vậy đều bị đổi, địa phương khác chẳng phải là càng tốt?
"Mấy ngày hôm trước đã thay đổi, đó chính là ta tướng công của nàng."
Đắc ý dào dạt nhìn chăm chú vào Tầm Mịch, đôi mắt kia sáng lấp lánh, liền kém viết trong đó " mau khen ta, ta soái đi ".
Tầm Mịch buồn cười vỗ bàn tay to bên hông: "Chàng cứ khoe khoang đi, dù sao chàng cũng là của thiếp."
Thấy nam nhân nhà mình không nói chuyện, khẽ liếc: "Như thế nào, không vui?"
"Không, không không, vi phu quá vui." Ngây ngô cười xong ôm mỹ nhân hôn nhẹ.
Còn may vị trí này tương đối hẻo lánh an tĩnh, không có người.
Tầm Mịch không khách khí đá một chân: "Đáng chết, chàng chú ý chút cho thiếp, đây là ở bên ngoài."
Vẫn là trên đường cái, đậu má, muốn cho nàng trở thành tin tức bát quái của kinh thành vào ngày mai sao?
Tông Chính Mộc Phong khổ bức, tung ta tung tăng đuổi theo.
Trong mắt lại tràn đầy ý cười, mỹ nhân không có phát hiện, nàng đối mình ỷ lại càng ngày càng nhiều đâu.
Thật tốt, mỹ nhân không để ý thế giới chỉ để ý mình.
"Tướng gia, không biết ngài có chuyện gì?" Mới vừa đi một đoạn, Tầm Mịch đã bị người ngăn cản.
Tông Chính Mộc Phong tới bên người Tầm Mịch, lạnh lùng nhìn người chặn đường.
Vì cứu vãn, có thể nói là vội đến đầu óc choáng váng, cũng không có thời gian quản Văn Nhân Vân Phỉ.
Kết quả tạo cơ hội cho tình địch, thoải mái hào phóng tới sau khi Quan Sanh Kình cùng Văn Nhân Vân Phỉ ân ái triền miên.
Quan Sanh Kình bởi vì mất quang hoàn trước kia, không thể thỏa mãn sinh hoạt cẩm y ngọc thực của Văn Nhân Vân Phỉ.
Mặt mày chậm rãi tràn lệ khí, không biết còn ẩn núp bao lâu mới ra.
Đến nỗi Bạch Linh, sớm phát hiện tình huống không đúng, liền quay về phủ Thái Tử.
Bắt đầu làm ám vệ, làm bộ hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài, cũng không tham dự.
Rốt cuộc, ở thời điểm Nam Cung Mộ Trầm đột nhiên trở về, phá vỡ hai người tằng tịu với nhau.
Nguyên tưởng rằng sẽ có nhiều ít giãy giụa hoặc là bất mãn, kết quả nào biết, người này cởi quần áo, cũng gia nhập với hai người.
Thực mau ba người lăn làm một đống, phóng đãng cả ngày, thanh âm động tác lớn, nha hoàn gã sai vặt bên ngoài đều có thể nghe được.
Tầm Mịch nghe Bảo Bảo quay tối đa, thiếu chút nữa phun ra, tam quan lại lần nữa đập đi làm lại.
Bất quá cũng không là cái gì, rốt cuộc không cần nàng làm gì, nhìn tình hình trước mắt, đám người kia đều tự chơi đùa đùa mình đến chết.
Hơn một tháng qua đi, ngày Tầm Mịch cùng Tông Chính Mộc Phong thành thân cũng mau tới.
Trong hoa viên, Tầm Mịch thản nhiên thưởng thức các đoá hoa đầy màu sắc tranh nhau khoe sắc.
" Ký chủ, cô có vấn đề muốn hỏi Bảo Bảo phải không oa. "
Bảo Bảo vùi đầu vào điểm tâm ngọt trên bàn, tuy rằng nó không thể ăn, nhưng cũng độc chiếm.
Tay bưng chén trà của Tầm Mịch hơi dừng, rũ mi, dáng vẻ không quan tâm không để ý mở miệng.
" Hả, ta cần có vấn đề muốn hỏi Bảo Bảo sao? "
" Đương nhiên là việc túc chủ đại nhân ở tiểu thế giới có thể có bảo bảo hay không nha. "
Bảo Bảo một bên chọc điểm tâm ngọt, một bên đáp.
Tầm Mịch cười cười, lại không đạt tới đáy mắt: " Bảo Bảo không phải mỗi thế giới đều bồi ta sao. "
" Mới không phải Bảo Bảo, nhân gia là nói bảo bảo của ký chủ cùng nam nhân nhà cô. "
Bảo Bảo rốt cuộc phản ứng lại, vứt điểm tâm ngọt, bổ nhào vào cổ Tầm Mịch.
Tầm Mịch thu liễm biểu tình trên mặt, trong mắt hiện lên suy nghĩ như có như không.
Nói không nghi ngờ thì không phải, thế giới trước nàng không có dấu hiệu mang thai, điểm này nàng không nghĩ ra.
Nhưng tâm lý cũng thực mâu thuẫn, nàng sợ hãi khi con ở đây.
Chờ khi nàng tiến vào thế giới tiếp theo, sẽ không thể buông bỏ, loại gánh nặng trong lòng này, sẽ đè nàng làm nàng suy sụp.
" Ký chủ ký chủ, đừng lo lắng, Bảo Bảo chính là trâu bò nhất. "
Bảo bảo cọ cọ cổ ký chủ nhà mình " Kỳ thật ký chủ cô suy nghĩ nhiều quá rồi. "
" Thế giới thử nghiệm cô không thể có bảo bảo, bởi vì thế giới một sao không ổn định. "
" Ký chủ muốn trở về, thời gian sẽ có chênh lệch. "
" Nhưng bắt đầu thế giới ba sao liền không giống, cho nên túc chủ đại nhân phải chuẩn bị tốt nha. "
" Nói không chừng tiểu bảo bảo đã ở trong bụng cô, (*^__^*) hì hì......"
Bảo Bảo nỗ lực tạo gương mặt tươi cười, đánh tan lo lắng trong lòng túc chủ đại nhân.
Ngón tay Tầm Mịch trở nên trắng, lực cầm chén khẽ tăng.
Tay trái không ý thức được mà xoa bụng nhỏ, làm nữ nhân, ai không mong chờ trở thành mẫu thân.
Chính là...
" Bảo Bảo ngươi vừa mới nói trở về là có ý tứ gì? "
" Chính là nói nếu túc chủ đại nhân luyến tiếc, chờ sau khi hoàn thành tất cả các thế giới, trở lại thế giới nguyên bản, liền có thể đến tiểu thế giới du lịch. "
Bảo Bảo nói là thế giới nguyên bản, không phải thế giới nguyên bản, Tầm Mịch đắm chìm trong suy nghĩ, không phát hiện.
Nàng chỉ cảm thấy thực vui vẻ, như vậy liền có thể nhìn thấy con của nàng, tươi cười nhợt nhạt xuất hiện trên mặt, ấm dào dạt.
"Mỹ nhân, nàng đây là chuẩn bị câu dẫn vi phu sao?"
Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng mà bế mỹ nhân trên giường, chính mình ngồi xuống, ôm người trong ngực.
Tầm Mịch ưu nhã lúc này mắt trợn trắng, nàng không còn nghĩ sửa đúng phương thức nói chuyện của thứ này.
"Mẫu thân nói gì?" Sáng sớm mẫu thân kêu Tông Chính Mộc Phong, hiện tại mới trở về.
"Mẫu thân nói, nếu ta đối với nàng không tốt, bà liền thu thập ta."
Tông Chính Mộc Phong hồn nhiên không thèm để ý mà trả lời, thưởng thức tóc Tầm Mịch, rất là thích ý.
" Bang " "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân." Tầm Mịch cảm thấy đau đầu.
"Được rồi." Tông Chính Mộc Phong ủy khuất bẹp miệng: "Mẫu thân cùng ta nói Thừa tướng mặt dày vô sỉ muốn gặp nàng, muốn đưa nàng xuất giá."
Lão đông tây kia thật sự cho rằng vứt bỏ bảo bối sau đó tùy tiện nói hai câu là có thể nhặt về, buồn cười.
Tầm Mịch không nghĩ nhiều tới vậy, nếu không nói tới Thừa tướng, nàng hoàn toàn quên nhân vật này _(:зゝ∠)_
Tốt xấu cũng coi như phụ thân nguyên thân, chỉ là nàng thật sự chướng mắt.
"Thừa tướng như thế nào không tới tìm thiếp." Này không phải thực không khoa học?
Tông Chính Mộc Phong có chút chột dạ trả lời: "Khả năng lão không vứt được mặt mũi, cảm thấy mất mặt đi."
Hắn mới không nói cho mỹ nhân, là hắn cho người cản đâu.
Hừ ╭(╯^╰)╮ hắn chính là không cho lão đông tây mắt mù kia thấy mỹ nhân nhà mình.
Tâm tình Tầm Mịch thực tốt, cũng không miệt mài theo đuổi.
"Đã lâu không có ra ngoài hít thở không khí, đi đi một chút đi."
Tầm Mịch lôi kéo tay Tông Chính Mộc Phong, nam nhân theo lực đạo của nàng đứng lên.
Hai người cầm tay xuất hiện trên đường cái, nửa tháng Tầm Mịch không ra, cảm thấy có chút không giống.
"Tên biển hiệu ban đầu thuộc về Nam Cung gia, đều bị đổi."
Tông Chính Mộc Phong che chở Tầm Mịch, tùy ý giải thích, mấy người kia hắn cảm thấy nói nhiều hai câu đều dơ.
Tầm Mịch kinh ngạc nhướng mày, sau bừng tỉnh, nàng liền nói có cái gì không thích hợp.
"Nói như vậy, thiên hạ đệ nhất phú thương sắp thay đổi người?"
Kinh thành nhiều cửa hàng như vậy đều bị đổi, địa phương khác chẳng phải là càng tốt?
"Mấy ngày hôm trước đã thay đổi, đó chính là ta tướng công của nàng."
Đắc ý dào dạt nhìn chăm chú vào Tầm Mịch, đôi mắt kia sáng lấp lánh, liền kém viết trong đó " mau khen ta, ta soái đi ".
Tầm Mịch buồn cười vỗ bàn tay to bên hông: "Chàng cứ khoe khoang đi, dù sao chàng cũng là của thiếp."
Thấy nam nhân nhà mình không nói chuyện, khẽ liếc: "Như thế nào, không vui?"
"Không, không không, vi phu quá vui." Ngây ngô cười xong ôm mỹ nhân hôn nhẹ.
Còn may vị trí này tương đối hẻo lánh an tĩnh, không có người.
Tầm Mịch không khách khí đá một chân: "Đáng chết, chàng chú ý chút cho thiếp, đây là ở bên ngoài."
Vẫn là trên đường cái, đậu má, muốn cho nàng trở thành tin tức bát quái của kinh thành vào ngày mai sao?
Tông Chính Mộc Phong khổ bức, tung ta tung tăng đuổi theo.
Trong mắt lại tràn đầy ý cười, mỹ nhân không có phát hiện, nàng đối mình ỷ lại càng ngày càng nhiều đâu.
Thật tốt, mỹ nhân không để ý thế giới chỉ để ý mình.
"Tướng gia, không biết ngài có chuyện gì?" Mới vừa đi một đoạn, Tầm Mịch đã bị người ngăn cản.
Tông Chính Mộc Phong tới bên người Tầm Mịch, lạnh lùng nhìn người chặn đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.